Chap 127: Nếu như không có hắn - Nàng......(1)


Chap này tặng cho những bạn shinran0405 EmilyKudoShinRan shinran1234567đề cập đến một người dùng

Ran nghe  Âm thanh mềm mại yếu ớt của hắn, trong lòng cảm thấy mềm nhũn ra , rất thích. Sau đó nàng đưa hắn nằm lại trên giường, cầm bát cháo chậm rãi đút cho hắn. Cậu nhóc trông có vẻ đói bụng, trong nháy mắt đã ăn xong hai bát cháo lớn, trên gương mặt đã có chút hồng hào, Ran cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn:" Cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Cậu nhóc hài lòng gật đầu, Ran đột nhiên nhớ ra vẫn còn chưa hỏi tên của hắn liền lên tiếng:" Nói cho tỷ tỷ biết, em tên gì?"

Cậu nhóc đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm Ran nói:" Em tên là Conan , tỷ tỷ có thể gọi em là Conan."

" Em không có người thân à? Sao lại có thể một mình ở đây?" Ran sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thương tiếc hỏi.

Trong mắt của Conan  lập tức  hiện lên một tia ảm đạm,âm thanh nhu mềm nói:" Cha mẹ em đều đã mất, trong nhà chỉ  còn có Trương thúc thúc quản gia nuôi nấng , Trương thúc thúc mang em  lên kinh thành để tìm người thân giúp đỡ nhưng  chưa tìm được thì đột nhiên  em lại sinh bệnh, Trương thúc thúc vì muốn chữa bệnh cho em nên thúc ấy...thúc ấy..."

Conan  khóe mi đều chan chứa nước mắt, trên gương mặt mang theo một tia phẫn hận.

Nghe hắn nói như vậy, phỏng chừng vị Trương thúc thúc này bây giờ cũng không còn trên thế gian này nữa. Xem ra về sau cậu nhóc này cũng sẽ không còn ai dựa dẫm được nữa, thật đúng là đáng thương.

Ran nhìn  Conan , ở lứa tuổi của hắn đáng ra phải nhận được nhiều sự quan tâm chăm sóc từ người thân, được chơi đùa với bạn bè ấy vậy mà không những không còn cha mẹ,  bạn bè cũng không có mà còn phải chịu nhiều đau thương mất mát, bị bỏ rơi, không một ai nương tựa. Mặc dù phải sống một cuộc sống như vậy nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không có bất cứ một lời than vãn, trách móc một tiếng. Ran không khỏi đồng cảm với hắn liền từ trong không gian cầm lấy khối rubyk 12 mặt đưa cho hắn chơi.

Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ cho nên khi vừa nhìn thấy món đồ chơi kỳ lạ nhiều màu sắc trước mặt mình. Conan  cảm thấy vô cùng thích thú lập tức bị món đồ chơi thu hút sự chú ý, hắn nhận khối rubyk từ tay Ran sắc mặt vui mừng không xiết, ngẩng đầu liên tục cảm ơn Ran:" Cảm ơn tỷ tỷ!"

Ran tươi cười sờ đầu hắn, gật gật đầu.

Conan cúi đầu mân mê món đồ, ngồi ngẫm nghĩ sờ soạng trông vô cùng đáng yêu.

Ran thấy hắn cảm thấy hứng thú liền cũng yên tâm, dù sao cũng có thể giúp thằng bé khoây khỏa được chút gì, tránh để nó nghỉ ngợi lung tung:" Conan ,  em cứ từ từ chơi đi, tỷ tỷ phải đi sắc thuốc."

" Vậy tỷ tỷ sớm quay lại nha." Conan  nhẹ nhàng kéo tay áo Ran  cười rộ lên, hàng lông mi dài khẽ cong lên, con ngươi đen láy giống hai viên ngọc trai đen được tinh tế điêu mài. Ran lúc này chỉ cảm thâýc tâm mình lại ngọt ngào thêm mấy phần:" Ngoan ngoãn nằm đó không được chạy loạn đâu hết, nếu như không  sẽ lại bị trúng gió, biết không? Đến lúc đó mụn nước sẽ vỡ ra, trên gương mặt sẽ xuất hiện nhiều vết sẹo, như vậy sẽ không đẹp." " Vâng !"  Conan gật đầu đồng ý, nghiêm túc  ngồi trên giường sau đó lại tiếp tục  mày mò khối rubyk  kia.

Ran nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Conan như vậy liền cảm thấy yêu thích thằng bé nhiều hơn.


Khi Ran vừa đi ra khỏi cửa thì thình lình nhìn thấy Shinichi đang ngồi uống trà ngoài phòng chính sắc mặt  Âm trầm  trông cực kỳ khó coi, lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt phát ra một tia hờn giận. Ran mori - bổn vương căn bản không so đo với một tiểu hài tử như hắn, bổn vương không có nhàm chán như vậy, nhưng bổn vương đảm bảo với nàng nếu như còn cười ngọt xoa đầu hắn như lúc nãy, bổn vương không ngại nàng thích hay không thích mặc kệ bệnh tình của hắn mà vứt hắn ra ngoài đâu .

Ran nhìn bộ dáng này của hắn không khỏi bật cười, Shinichi -  tính tình của chàng từ khi nào đã trở nên trẻ con như vậy a.

Shinichi khẽ nhíu mày nhìn Ran, gương mặt hắn dù chỉ khẽ nhíu mày thôi nhưng vẫn vô cùng quyến rũ. Ran cười nói:" Ta đi sắc thuốc cho Conan , chàng có muốn đi cùng ta không?"

Shinichi hừ một tiếng, sắc mặt v nhìn có chút mất hứng, nhưng hắn cũng không cự tuyệt , đứng lên cùng với Ran đi vào phòng bếp.

.

Nói là đi sắc thuốc nhưng thực chất là đi lấy thuốc thì đúng hơn. Chẳng qua Ran muốn đến đây làm cho thằng bé một chút điểm tâm ngọt mà lứa tuổi như hắn thích ăn. Shinichi  đứng một bên quan sát cũng không nói câu chỉ khó chịu nhìn nàng bận rộn với công việc của mình. Ran cầm một khối điểm tâm đặt ngay bên miệng hắn:" hôm nay chàng làm sao vậy, sắc mặt trông khó coi quá đi."

Shinichi liền có chút nhíu mày cự tuyệt món điểm tâm đó lơ đãng nói:" Ta không thích đồ ngọt!"

-
Ran nghe vậy liền bất mãn đưa món điểm tâm bỏ vào miệng mình:" không tệ a,  cho conan ăn sau khi uống thuốc, cũng không tồi."

Ran sau khi làm xong món điểm tâm thì bưng chén thuốc trở lại phòng tới bên giường, nhìn conan  không khỏi có chút kinh ngạc .

Khối rubyk 12 mặt lúc nãy nàng có đưa cho Conan  bây giờ không lộn xộn như lúc ban đầu mà12 đều đã được đồng nhất với nhau. Conan cầm khối rubik lên ngượng ngùng cười:" Tỷ tỷ, có phải là chơi như vậy không?"

Ran trong lòng có chút kinh ngạc, nàng chưa có nói cho Conan  biết cách chơi trò này, vốn chỉ là muốn cho hắn thêm thời gian tìm hiểu kỹ mà thôi nào ngờ thằng bé này lại thông minh như vậy, liền không khỏi cười nói:" Oa, Conan  thật lợi hại."

Conan cười đến thẹn thùng:" Tỷ tỷ, thứ này chơi rất thú vị a."

Ran trong lòng vẫn không thể tin được, đem khối rubik 12 mặt đã được nàng xáo trộn đặt vào tay hắn:" thử lại tỷ xem."

Conan tự nhiên cầm lấy rất nhanh cũng đã hoàn thành việc đồng nhất các mặt hơn nữa động tác rất nhanh! Hoàn toàn không giống như lần đầu tiên chơi trò này.

Ran việc cầm lấy khối điểm tâm đưa đến bên miệng hắn nói:" Conan là đứa trẻ thông minh nhất mà tỷ từng gặp nha, rất lợi hại! Ngoan , bây giờ uống hết chén thuốc này đi." Shinichi  đứng một bên dường như không thể chịu đựng cảnh tượng trước mắt mình, nghe mấy lời ngọt ngào mà Ran nhi vừa nói trong lòng liền khó chịu chua chát không thôi, lại căm giận trừng mắt nhìn Conan    Một cái. Thông minh lợi hại  của bổn vương  Nàng còn chưa hiểu hết đâu. Liền tiêu sái đi đến bên cạnh nàng, tay cầm khối rubik kia bày ra bộ mặt thản nhiên như không cao ngạo lên tiếng;" tầm thường."

Nói xong liền cầm lên xoay khối rubik , chỉ trong chốc lát hắn cư nhiên hoàn thành xong một cách dễ dàng dứt khoát như vậy, tốc độ cũng cực kỳ nhanh.


Hắn chỉ nâng mi nhìn về phía Ran, bộ dáng có vẻ như đang chờ đợi một sự ngưỡng mộ hay khen ngợi gì đó từ Ran nhưng lời khen còn chưa kịp nhận được thì đã thấy Conan một bên liền tức giận hừ một tiếng:" hừ, em nhắm mắt lại cũng có thể làm được, anh có thể sao?"


Ran nhịn không được cười rộ lên,hai người này thật là, một lớn một nhỏ, lại giống như trời sinh ra là kẻ thù thế kia, ai cũng không vừa mắt ai.

Shinichi lúc này gân xanh trên trán nổi lên, nếu có thể điều hắn muốn làm ngay lúc này chính là một cước đá văng thằng nhóc này ra khỏi đây. Nhưng nghĩ điều gì,mày hắn cũng bắt đầu nhíu lại, chợt khóe miệng hắn cong lên một tia hài lòng. Rất thông minh, quả là không làm bổn vương thất vọng!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top