Chap 124 : Cùng ta trở về (1)

Hoàng hậu đứng bên ngoài chứng kiến hai cổ thi thể trước mắt mình, nước mắt từ nơi khóe mi từng giọt từng giọt rơi xuống Linh tề dù chỉ là một quân cờ chính trị trong tay nàng. Nhưng đây cũng chính là con gái đầu của nàng, con gái mà nàng đã mang nặng đẻ đau tự tay nàng nuôi lớn. Nàng nào không có chút tình thương gì với Linh tề , nhìn thấy bộ dáng đẫm máu cùng với hai cánh tay cụt kia, tâm liền như chết lặng, tay nắm chặt thành quyền thét lớn:" Shinichi! Ngươi dám, ngươi dám làm chuyện như vậy!"

Đột nhiên ánh mắt của Linh tề mở to ra, giống như là chết không nhắm mắt nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu thấy một màn này liền hoảng sợ lùi về sau, lớn tiếng nói:" Bản cung lệnh cho các ngươi mang hai người này ra ngoài, ngay lập tức, càng xa càng tốt, mau!"

Thị vệ trong cung nhận lệnh vội vàng đem hai cái xác chết kia ra ngoài. Lúc này mới trong đầu hoàng hậu như tái hiện lại cảnh máu me đáng sợ vừa rồi, trong lòng khủng hoảng đến cực điểm, Ninh vương điện hạ của Tây Lăng quốc thì ra là một người ngoan độc, tàn nhẫn đến như vậy. Nếu như nàng không đem Linh tề ra làm bia đỡ cho mình thì chẳng phải người sẽ thay thế cái xác kia là nàng sao?

Hoảng sợ cùng lo lắng ám ảnh ngày qua ngày khiến cho hoàng hậu mấy ngày qua ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run lên.

" Nương nương, nương nương, người làm sao vậy? Mau truyền thái y!"

Công chúa  Linh tề của Nam Phong quốc chết thảm như vậy theo truyền thống của hoàng cung phải tổ chức đại lễ  tang long trọng. Nhưng vì hoàng hậu chịu phải áp lực của Shinichi cho nên dù có muốn cũng không thể làm được . Chỉ có thể an táng qua loa cho Linh tề, nhìn thấy vài người tùy tùng khiêng linh cữu đầy thảm trạng kia trong lòng hoàng hậu liền cảm thấy bồn chồn không yên. Chuyện đã xảy ra nàng cũng tự an ủi bản thân mình, chỉ có khi Linh tề chết thì mọi chuyện mới có thể thuận buồm xui  gió.

Mấy ngày sau khi an táng Linh tề, khi màn đêm buông xuống, hoàng hậu nàng mỗi đêm vẫn không ngừng mơ thấy ác mộng giấc ngủ không thể an ổn. Cho đến khi nghe được tin Shinichi sắp cùng Ran mori trở về Tây Lăng quốc, lúc đó hoàng hậu mới yên tâm thật sự.

Kaitou nhìn Ran  trước mắt mình, trong ánh mắt  dường như mang theo sự quyết liệt cố chấp  không buông , không âm thanh vô cùng kiên định:" Tiểu ngũ, nàng vẫn muốn cùng hắn trở về sao?"

Hôm nay là ngày cuối cùng Ran  đến giúp Kaitou chữa bệnh . Đến khi nàng rút cây châm cuối cùng trên người hắn, đột nhiên nghe được câu hỏi của Kaitou  liền giật mình, ừ một tiếng:" Độc  còn lại trong người huynh ta đã giải trừ sạch sẽ, huynh cứ việc duy trì uống thuốc ta kê đơn thì sức khỏe của huynh sẽ bình phục nhanh chóng, còn nữa chân của huynh cũng sẽ hoàn toàn được chữa khỏi, nói cách khác huynh có thể đi lại như người bình thường ."

Hai chân của Kaitou đã gần như tàn phế  hơn mười năm, nay nghe được từ chính miệng Tiểu ngũ rằng chân của hắn có thể đứng lên và đi lại được bình thường, hắn không những  không một chút cao hứng vui vẻ mà thay vào đó hắn  đưa  đôi mắt có chút buồn bã đau đớn nhìn nàng:" Tiểu ngũ, ở lại đây  thêm một thời gian chờ cho đến khi hai chân của ta có thể đứng lên  Lúc đó nàng hãy rời đi cũng không thể sao?" Ran ngẩng đầu lên, đã thấy bên môi Kaitou     giơ lên ý cười nhàn nhạt:"  tiểu ngũ , ta chỉ đùa nàng thôi, nàng còn có việc của nàng, sao có thể vì ta mà ở lại nơi này được."


Ran cười nói:" Kaitou , cảm ơn huynh trong khoảng thời gian trước đã giúp đỡ quan tâm đến ta. Nếu như rảnh rỗi, ta sẽ đến  thăm huynh. Ai bảo huynh là bằng hữu tốt nhất cũng là duy nhất của ta ở Nam Phong quốc này."


" Hừ, duy nhất.....bằng hữu." Kaitou  vẫn cố tươi cười điềm đạm, hắn khó khăn lắm mới kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng rời tầm mắt của mình trên người nàng , lãnh đạm lên tiếng" vậy, chúc nàng thuận buồm xui gió."


Ran  đi  được  vài bước  chợt xoay người lại nói:" Cẩn thận với hoàng hậu!"


" Ừ."

Sau khi Ran rời đi, Vệ lâm  đuổi theo nàng,  thần sắc vô cùng kích động, mừng như điên:" Ý cô nương là hai chân của chủ tử của ta có thể đi lại như một người bình thường được sao?"


Vệ lâm sớm đã nhẫn nhịn không nổi, thấy Ran đưa tay lên ý bảo hắn ngừng, liền thắc mắc hỏi:" Cô nương, chủ tử ngài ấy bây giờ thế nào?"


" Bây giờ độc trong người đã thanh lọc sạch sẽ, ngươi mỗi ngày giúp huynh ấy hoạt động hai chân thường xuyên, không lâu sau hai chân có thể đi đứng bình thường."



Vệ lâm trên gương mặt vui mừng không xiết, liền quỳ trên mặt đất rập đầu trước mặt Ran, kích động nói:" Quả nhiên là thần y hạ phàm, Vệ lâm cảm ơn Mori cô nương, cô nương về sau nếu có chuyện gì khó khăn, cho dù là có vượt núi băng sông, Vệ lâm cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ!"


Ran cười nói:" Cần ngươi vượt núi băng sông làm cái gì, chỉ cần ngươi  quan tâm để ý hầu hạ chủ tử nhà ngươi cho thật tốt là được rồi,  nhớ rõ phải  nhớ thời gian sắc thuốc cho chủ tử ngươi uống."


" Vâng! Vâng!"

Ran   đi được  một lúc lâu, Vệ lâm lúc này mới quay đầu  thì phát hiện Kaitou tự mình lăn xe đứng trước cửa, thần sắc si mê nhìn hình bóng của nàng rời đi. Khuôn mặt ánh lên  vẻ buồn bã cô đơn trông thật thương cảm,trong mắt lóe lên một tia không  đành lòng sâu sắc.

Vệ lâm, nhịn không được, kêu một tiếng:" Chủ tử."

" Ngày mai, nàng sẽ không đến đây, sau này, nàng cũng sẽ không đến đây." Kaitou thở dài một hơi, sau đó tự mình vòng xe đi chậm rãi hướng thẳng vào phòng, một bóng lưng bi thương, một cái nhìn  u sầu ảm đạm, tâm hắn lại một lần nữa chết lặng, giống như lúc này hắn không còn hy vọng trông mong gì vào một tương lai đang chờ đợi hắn. Đối với hắn một tương lai không có nàng ở bên cũng giống như việc ai đó vừa lấy đi không những trái tim của hắn mà còn là tâm can của hắn.

Sau khi Ran trở về biệt viện thì sắc trời cũng đã tối. Nàng còn chưa kịp vào sân thì đã nhìn thấy Shinichi  đứng ở cửa, hắn một thân cẩm bào màu đen, thân hình cao lớn cùng bờ vai rộng rắn chắc, lúc này nhìn sắc mặt của hắn có chút lạnh lùng, môi khẽ mím chặt, đột nhiên nhìn thấy nàng trở về, hai mắt liền lóe lên:" Ran nhi!" Ran nhìn gương mặt có chút vui vẻ khóe miệng nhợt nhạt cong lên của Shinichi  liền tức giận nói:" Ta đã nói với chàng sẽ sớm trở về,  vậy bây giờ chàng đứng ở chỗ này để làm cái gì?  Bộ không quan tâm đến sức khỏe của mình nữa sao?"

Vốn buổi trưa hôm nay nàng phải đến biệt viện của Kaitou để châm cứu thế nhưng Shinichi cứ một mực cản trở khiến nàng mỗi lúc một đau đầu aii,  tính tình của hắn càng ngày càng giống trẻ con.

Shinichi  vẫn thản nhiên đứng đó dường như những lời vừa rồi của Ran hắn chả để vào tai, chỉ tiến lên nắm nhẹ tay nàng thủ thỉ:" Ran nhi, ta đói bụng, đói đến đau đầu."

Đột nhiên Shinichi cảm thấy lúc trước mình thật ngốc, vì trong lòng nghĩ rằng Ran dường như không thích mình cho nên luôn tìm mọi cách để thử nàng. Bây giờ quả thực từ lúc hắn bị bệnh hắn cảm thấy nàng cũng là một người rất dễ mềm lòng. Khi thấy hắn bị thương nàng luôn kiên  nhẫn chăm sóc bên cạnh hắn. Nghe Shinichi  vừa kêu đói đến đau đầu Ran  liền vội vàng đưa hắn vào bên trong:" Đói bụng sao chàng không ăn trước đi.,"


Shinichi  khóe môi khẽ cong lên nụ cười tươi như ngọc sáng lạn,  Khuôn mặt anh tuấn đẹp cùng với nụ cười của hắn  thật ấm áp như nắng ban mai:" Ta muốn chờ nàng về cùng ăn."


Rất nhanh đã có người sớm chuẩn bị thức ăn lên. Vốn Shinichi không thích có người hầu hạ bên cạnh nên liền phân phó đám hạ nhân bên cạnh lui hết xuống. Hắn vươn tay gắp vào bát của Ran vài miếng thịt bò:" Ran nhi, nàng ăn nhiều chút."

" Ừ."

" Mấy ngày nay thật vất vả cho nàng  rồi." Shinichi cũng không ăn nhiều, lại gắp cho Ran vài miếng rau xanh, Ran  ngẩng đầu lên nhìn hắn chỉ khẽ gật đầu.

" Ran nhi."

" Không phải đói đến đau đầu sao, chàng ăn đi!" Ran thấy ăn vốn ăn không nhiều liền gắp cho hắn thật nhiều đồ ăn vào bát.

Shinichi khẽ nhíu mày buông đũa, cầm lấy tay nàng:" Trở về cùng ta."

Ran cúi đầu không nói lời nào, trên khuôn mặt Shinichi liền xuất hiện vài tia lo lắng, hắn đột nhiên đứng lên, ôm nàng vào trong ngực, cằm khẽ tựa  vào đỉnh đầu nàng thở dài một hơi:" Ran nhi, đừng cự tuyệt nữa được không?"


Ran bị Shinichi ép ôm vào ngực chặt đến mức ngạt thở, mặt mày đều nghẹn đỏ lên, nàng cố gắng lắm mới giãy dụa ra khỏi cái ôm của hắn, trừng mắt nói:" Ta có nói qua là ta cự tuyệt sao? Chàng  ôm ta chặt như vậy, ta sao có thể nói được a."


" Nói vậy, Ran nhi, nàng đồng ý cùng ta  trở về?" Shinichi khẽ cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt  nàng, khuôn mặt âm trầm lo lắng lúc này dường như biến mất mà thay vào đó là một tia vui  mừng chợt lóe lên trong mắt hắn.



" Ăn cơm đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất."


Shinichi vốn cũng không định hỏi nhiều nàng , liền chỉ bảo với nàng ngoan ngoãn ngồi ăn, hắn còn có việc cần xử lý. Ran khẽ gật đầu, trong lòng liền suy ngẫm, nàng còn chưa có tính toán xong món nợ cùng Trình Cẩm, sao lại có thể không quay về được? Loại nữ nhân này đã nhiều lần muốn  đuổi giết mình như vậy , nàng chắc chắn sẽ khiến cho nàng ta phải hối hận cả đời vì  dám động đến nàng, giết nàng có vẻ  Nàng ta còn hời lắm ! Sáng sớm hôm sau, Ran bị Shinichi  đánh thức . Shinichi nghe nàng nói  rằng  muốn đi ra ngoài một chút liền bá đạo dùng dải lụa  trắng bịt mắt nàng  sau đó  dùng một tay ôm nàng lên. Ran giãy dụa không được, cũng tùy ý  mặc hắn ôm nàng rời đi. Ran vừa ngồi lên xe ngựa, Shinichi  cũng không muốn làm khó nàng  liền cởi dải băng  trên mắt nàng, Ran không khỏi  trừng mắt về phía hắn, hắn cũng chỉ bất đắc dĩ bật cười. Đang định nhắm mắt ngủ bù thì nghe được tiếng gọi vọng lại đâu đây truyền vào tai nàng:" Tiểu ngũ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top