Chap 121: Gương vỡ lại lành (1)
Bổng nhiên, nàng nghe được âm thanh như vật nặng gì đó rơi xuống đất sau đó là tiếng la thất thanh đầy lo lắng cuả Heiji.
Ran đột ngột dừng bước, nghĩ ngợi nhưng vẫn nhất quyết không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng không khỏi nhíu mày khó hiểu, dằng lòng quay đầu lại xem tình hình thì chỉ thấy trước mắt nàng cả người Shinichi trở nên chật vật không chịu đựng nổi ngã nhào xuống đất.
Trước ngực hắn thấm ướt một lớp máu đỏ tươi qua hắc bào trông kinh người. Rõ ràng cơ thể cao ngất cường tráng thế kia giờ phút này dường như suy nhược yếu ớt không chịu nổi, giống như thủy tinh mỏng manh dễ vỡ. Khóe miệng hắn còn đọng lại một vệt máu dài , hắn miễn cưỡng gắn gượng cử động, một đôi mắt đẹp như hàn băng , tuy tái nhợt suy yếu nhưng lại tà mị thâm thúy nhìn chằm chằm về hướng Ran . Ran trong lòng kinh ngạc, hắn rõ ràng là đang nhìn mình nhưng tại sao tiêu cự trong mắt hắn lại không hoàn toàn đặt lên người mình.
Tim Ran đập nhanh không ngừng . Shinichi , chàng ấy bị làm sao vậy....sao đột nhiên lại trở nên suy nhược thế kia?
Ran không rõ, một chưởng của mình rõ ràng không đủ lực để khiến Shinichi phải đến mức hộc máu?
Bỗng nhiên trên gương mặt shinichi thoáng vài giọt mồ hôi lạnh đầm đìa sắc mặt trở nên tái nhợt.
" Không hay rồi! Bệnh cũ của Shinichi lại tái phát!" Heiji nhìn bộ dáng chật vật đau đớn của Shinichi thì bắt đầu hoảng sợ la lên. Sắc mặt Heiji vô cùng khó coi, lần trước ở Tuyết Sơn Shinichi bị cảm mạo trầm trọng. Sau khi được Araide chữa trị thì bệnh tình đã thuyên giảm đi không ít, thế nhưng hôm nay hắn lại......
Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Ran, lên tiếng nói:" Nha đầu, mau lại đây giúp ta một tay, bệnh cảm mạo của Shinichi lại tái phát!"
Đáy mắt Ran lóe lên một tia khó hiểu mê mang, Shinichi khi nào lại bị cảm mạo? Không phải đang diễn trò với nàng đó chứ?
Thấy Ran vẫn không tin, Heiji nóng ruột như kiến bò trong chảo, hắn hét về phía Ran:" Shinichi vì lên Tuyết Sơn cứu nha đầu ngươi mà đợi trên đó suốt mấy ngày đêm liền không ăn không uống, bị phong hàn nghiêm trọng, đôi mắt của hắn vì thế mà không còn nhìn thấy gì nữa! Đã vậy hắn còn ngoan cố không chịu phối hợp trị liệu, hắn bảo hắn muốn đợi nha đầu không hiểu chuyện như ngươi trở về!"
Ran bị những lời nói của Heiji làm cho ngây ngốc đứng nghệch ra đó như đang trong mộng.
Nàng ngơ ngác nhìn Heiji, trong đầu không ngừng lập đi lập lại hết tất cả từng câu từng chữ.
Shinichi bị phong hàn ở Tuyết Sơn, chàng ấy bây giờ....không nhìn thấy? Tại sao có thể như vậy....
" Hộc - - " Shinichi vì khống chế không được nội lực nên phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Ran mới bừng tỉnh, hai chân như ma xui quỷ khiến chạy nhanh về phía Shinichi, nàng vội vã quỳ trước mặt hắn, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối lo lắng mà trước nay chưa từng có . Ran nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu của Shinichi, ánh mắt hoàn toàn không còn thần thái gì bên trong, máu tươi vẫn không ngừng trào ra từ khóe miệng.....
Hắn bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị thương rất nặng, vậy mà nàng lại đánh một quyền vào người hắn với lực mạnh như thế.....
Nàng biết bây giờ hắn phải chịu đau đớn thống khổ đến mức nào. Quần áo , tay chân, thậm chí hơi thở toàn là mùi máu tanh , khiến nàng cảm thấy ngạt thở vô cùng. Hắn bất lực chống tay lên bệ xe ngựa, toàn thân hắn giờ như một con mãnh thú bị trọng thương, chỉ còn chờ chết.
Mà hắn lại vẫn điềm tỉnh, thản nhiên mặc cho cảm giác đau đớn xâm chiếm toàn bộ cơ thể, thậm chí cả trái tim đang rỉ máu của hắn. Bên môi hắn vẫn đạm mạc cười, nụ cười vừa chua xót , vừa mang theo hơi thở của sự tuyệt vọng bi quan.
Một Shinichi như vậy khiến cho Ran cảm thấy sợ hãi.
Tại sao lại có thể như vậy? Nàng không ngờ được, thậm chí còn không dám tưởng tượng đến. Nàng không biết hắn bị bệnh nặng như vậy, chẳng phải ban nãy hắn vẫn cực kỳ bình thường hay sao.....
Shinichi vẫn cố gắng giữ vững tư thế, không để bản thân mình gục đi, hai chân của hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Ran, hắn nắm chặt tay Nàng không buông. Bởi vì phải nén chịu cơn đau đớn đang bùa vây khắp người nên gân xanh nơi mu bàn tay trắng nõn của hắn nổi bạo lên, ẩn ẩn run run.
Shinichi không quan tâm đến tình trạng sức khỏe hiện giờ của hắn đáng sợ ghê người đến mức nào, gương mặt hắn lạnh đi như quỷ satan vừa mới ngoi lên từ cõi chết, hắn đơn giản chỉ lưu luyến nhìn nàng , thanh âm mềm nhẹ:" Ran nhi, nàng đừng đi có được không? Đừng rời khỏi ta thêm một lần nữa."
Ran bình tĩnh nhìn hắn, nàng cũng chỉ muốn nói với hắn: chàng đừng nhiều lời vô ích, nhưng yết hầu dường như bị ai đó bóp nghẹn, không thể nói thành lời.
" Bây giờ nàng đã hết giận ta chưa?"
Không đợi Ran trả lời, Shinichi tiếp tục nói:" Nếu như trong lòng nàng vẫn còn tức giận....vậy ta cho nàng một cơ hội."
Đột nhiên hắn rút một con dao găm từ trong ống tay áo, mạnh mẽ dứt khoát nhét vào tay Ran, yên lặng nhìn nàng.
Heiji bị một màn này dọa đến hồn phi phách tán.
" Shinichi !" Nhìn con dao găm đầy sắc nhọn lạnh lẽo nằm trong tay tiểu nha đầu, hắn không khỏi run sợ kêu lên.
" Im miệng! Không phải việc của ngươi!" Ánh mắt kiên định lạnh băng của Shinichi vẫn không rời Ran , phẫn nộ quát lớn Heiji.
Trong nháy mắt, bầu không khí ngưng đọng lại.
Heiji biết, một khi Shinichi đã nói như vậy thì cho dù hắn có ngoan cố lên tiếng ngăn cản hắn thế nào, hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Shinichi. Heiji cắn chặt răng, yên lặng đứng một bên , chỉ hy vọng rằng Ran có thể suy nghĩ chút gì đó cho Shinichi để nhanh chóng chấm dứt chuyện này. Shinichi cong lên nụ cười yếu ớt, tà mị vừa yêu dã đến bức người, hắn chỉ tay vào trong ngực mình, ôn nhu dỗ dành nàng:" Lại đây, ở nơi này , đâm xuống rồi sẽ hết giận, ngoan."
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh không có một chút độ ấm, đột nhiên tay giơ lên ngoan độc giữ chặt lấy tay Ran, khiến nàng không thể phản kháng.
Ran vừa lo lắng vừa tức giận , thất thanh kêu to:" Shinichi, đủ rồi! Thật sự đủ rồi!"
Shinichi nắm chặt tay nàng, khóe miệng cong lên một tia yêu dã mị hoặc cười. Hắn không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, nắm lấy bàn tay mà nàng đang cầm con dao găm đó, không một chút do dự chuẩn xác đưa dao đâm thẳng chính giữa tim mình.
" Nàng có biết Shinichi ta từ trước đến nay làm bất cứ chuyện gì không có ai dám xen vào nửa câu, cũng chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác . Nhưng Ran mori , nàng là ngoại lệ." Shinichi nắm chặt lấy tay nàng lên tiếng" ta biết bây giờ dù ta có nói gì nàng cũng sẽ không nghe, nhưng nếu ta cho nàng có một cơ hội để trả thù, vậy, nàng hãy đem hết tất cả những cơn tức giận, lòng hận thù của nàng trút hết lên người ta."
Shinichi vẫn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt hắn không hề có thần thái giống như con dao găm trên trái tim hắn kia đâm thẳng vào trái tim nàng. Hắn mượn tay nàng , đâm một nhát ngay chính trái tim mình, không sai một li. Bởi vì hắn biết thế gian này điều gì dễ tổn thương nhất. Đó không phải là không yêu, mà là người con gái mà hắn yêu sâu đậm nhất, lại chẳng hề tin tưởng hắn.
Ran trong mắt sợ hãi, lần nữa lắc đầu, ra sức muốn rút tay mình ra khỏi tay hắn, trong miệng thì thào:" Shinichi, chàng đừng điên như vậy được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top