Chap 117: Cuối cùng cũng rời xa chàng(1)
Trình tướng quân bước nhanh vào, đi theo phía sau chính là con gái ông ấy Trình Cẩm.
Trình tướng quân vừa nhìn thấy Shinichi liền lập tức tiến lên quỳ xuống nói:" Shinichi, ta đưa Cẩm nhi đến đây để nhận lỗi với con, bọn ta nguyện cúi rập đầu cầu xin...."
Trình tướng quân lôi Trình Cẩm lên, Trình Cẩm ở phía sau lên quỳ bên chân Shinichi, than thở khóc lóc:" Nhị ca, Cẩm nhi sai rồi, Cẩm nhi biết sai rồi, nhị ca có thể tha thứ cho Cẩm nhi lần này nữa thôi có được không?"
Trình Cẩm thấy Shinichi vẫn điềm nhiên không lên tiếng liền tiến lên nắm chặt lấy ống tay áo hắn, thanh âm nghẹn ngào:" Cầu xin nhị ca đừng rời xa Cẩm nhi đừng ghét bỏ Cẩm nhi, Cẩm nhi hứa với nhị ca từ nay về sau nhất định nguyện trở thành nô tỳ hầu hạ nhị ca hết đời!"
" Hạ lưu!" Đôi môi mỏng manh của shinichi không khách khí phun ra hai chữ, Shinichi tỏ ý chán ghét đẩy tay Trình Cẩm đang nắm lấy tay áo mình ra, Trình Cẩm trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, còn định muốn nói gì nữa, thì đột nhiên nhìn thấy Heiji từ bên ngoài mang theo vài tên nam nhân tiến vào. Heiji ghé vào bên tai Shinichi nói vài câu , Shinichi ngồi tao nhã trên ghế, ra lệnh cho Heiji bảo tất cả bọn họ quỳ xuống sau đó thanh âm mang theo một chút châm biếm trêu chọc:" Trình tướng quân, một trong năm vị nam tử đều mới là con rể của Trình gia, còn về phần cô Trình Cẩm đây đã hiến thân cho ai thì bổn vương ta không rõ, hay là ngươi mau suy nghĩ tìm ra ai đó cùng với Trình Cẩm gả đi. Nể mặt giao tình nhiều năm giữa chúng ta, bổn vương tất nhiên sẽ đưa lễ vật hậu hĩnh."
Trình Cẩm nhìn thấy những tên nam nhân đang quỳ trước mặt mình, trong đó có hai người là ngày ấy đã làm nhục nàng, ba người còn lại chính là ba người mà mình đã bán thân để phục vụ, loại vũ nhục, nhục nhã này nàng sao có thể quên được, mà khi nổi sợ hãi của nàng đang thực sự ở trước mặt nàng, thân thể của nàng dường như không khống chế nổi run lên bần bật, sắc mặt của nàng tái nhợt, cơ hồ muốn ngất xỉu đi.
" Thì ra nàng ấy thật sự là con gái của Trình tướng quân a...." một tên nam nhân trong số đó trên mặt lộ vẻ sung sướng, hắn quỳ trên mặt đất vui sướng rập đầu về phía Trình tướng quân nói:" Tiểu nhân nguyện ý, tiểu nhân vô cùng nguyện ý!"
" Súc sinh!" Trình tướng quân sắc mặt đầy tức giận, hung hăng giơ chân đá thẳng vào ngực tên vừa mới lên tiếng!
" Nếu người ta đã nguyện ý, bổn vương nguyện thay hắn chuẩn bị sính lễ." Shinichi lạnh lùng cười lạnh, Trình Cẩm trong lòng vẫn tương tư tâm niệm mỗi Shinichi vậy mà nay Shinichi lại làm như vậy với nàng. So với truy bắt đuổi giết nàng còn khó chịu, đáng sợ hơn, sắc mặt của nàng chợt u ám, chạy thẳng về phía cây cột va đập một cái thật mạnh.
"Bốp!" Âm thanh nặng nề nơi trán va mạnh vào cây cột, Trình tướng quân thật sự bị một cảnh này dọa kinh người, đang chuẩn bị xử lý hết đám súc sinh trước mặt này, thì con gái hắn lại đi làm loại chuyện ngu ngốc , như vậy! Trình Cẩm xông về phía cây cột đâm đầu mình vào đó, xung quanh nhiều người đứng đó nhưng không một ai chạy lên ngăn cản nàng .
Trên trán của nàng lúc này đều là máu với máu sau đó hôn mê bất tỉnh!
" Cẩm nhi!" Trình tướng quân đem nàng đỡ dậy, đau lòng nhìn Trình Cẩm, Shinichi nghe" bốp" một tiếng, bên môi cong lên mang theo ý cười khinh bỉ. Trình tướng quân ôm lấy Trình Cẩm, khuôn mặt già nua kia tức giận đến đỏ bừng:" Shinichi, sao ngươi lại, sao ngươi lại...." Shinichi thản nhiên nói:" Sao vậy, chẳng lẽ ngươi đang trách bổn vương hại nàng làm vậy sao, bổn vương từ đầu đến cuối không hề động vào một ngón tay của nàng."
" Ngươi!" Trình tướng quân bây giờ hận đến mức toàn thân run run lên kịch liệt, hắn không thể xả giận lên người Shinichi nhưng với năm tên súc sinh kia thì có thể, hắn hận ngay lúc này đây không thể lập tức lăng trì , trảm hết tất cả họ
" Trình tướng quân , cũng không nên ở đây làm ô uế phủ bổn vương."
Trình tướng quân ôm Trình Cẩm đi ra ngoài, âm thanh lạnh lùng nói:" Shinichi, ngươi nếu như đã không nể mặt giao tình mấy chục năm qua giữa hai chúng ta vậy cũng đừng trách lão thần vô tình."
" Không tiễn!"
Heiji ở một bên khó hiểu nói:" Shinichi, ngươi cứ như vậy mà tha cho cô ta sao?"
Shinichi bên môi giơ lên ý cười lạnh lẽo:" Đương nhiên là không, tạm thời cứ để cho cô ta an nhàn mấy ngày sau đó tiếp tục chơi đùa cũng chưa muộn!"
Heiji vừa định rời đi, chợt cảm nhận được Shinichi đưa ánh mắt vô thần kia nhìn hắn:" Có tin tức gì của Ran nhi chưa?"
Heiji trên mặt có chút áy náy, may mắn là Shinichi lúc này không nhìn thấy nếu không nhất định sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ. Hắn cẩn thận suy nghĩ bịa ra một lời nói dối tạm thời:" À...hình như người của ta đã điều tra có vẻ như Vương phi đang đi về phía nam."
" phía nam?"
" À...là hướng.....của Nam phong quốc." Heiji nghe âm thanh của Shinichi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
" Tăng thêm người, cần phải tìm ra cho bằng được Ran nhi!"
" Vâng!"
Trình tướng quân sau khi đưa Trình Cẩm rời khỏi Ninh vương phủ, liền thấy Tamura điềm nhiên bình thản đứng ở đó, thấy hai người bọn họ đi ra ngoài liền lên tiếng hỏi han :" Trình tướng quân, ngài còn vì chuyện Cẩm nhi mà sầu não sao?"
Khi xưa Trình tướng quân cùng Shinichi có mối quan hệ rất tốt nên hầu như không thích giao lưu quan hệ với Tamura, nay nhìn thấy vẻ mặt quan tâm hỏi han này của hắn liền nghĩ hắn chỉ muốn nhân cơ hội này mà khinh bỉ trào phúng mình, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:" Tứ hoàng tử hình như quá lo xa rồi, việc riêng của lão thần không đến phiên tứ hoàng tử quan tâm." Nói xong liền đỡ Trình Cẩm nhấc chân đi lên phía trước.
Mới đi được vài bước, liền nghe Tamura ở sau người nói:" Trình tướng quân, bổn hoàng tử có thể giúp được ngươi!"
" Ngươi?" Trình tướng quân dừng cước bộ, sắc mặt khó hiểu.
" Sao vậy Trình tướng quân không tin bổn hoàng tử sao?" Trình tướng quân này chẳng phải chỉ muốn tìm một chỗ dựa vững chãi cho Cẩm nhi nương tựa hay sao, Shinichi không đồng ý.....không phải sao?" Tamura vẻ mặt đắc ý.
Trình tướng quân trở lại nhìn Tamura , hỏi:" Tứ hoàng tử giúp lão thần như thế nào?" Tamura thần sắc trêu tức , chậm rãi nói:" Trình tướng quân muốn Shinichi giúp nàng như thế nào thì bổn hoàng tử có thể giúp nàng như thế ấy." Trình tướng quân nhìn Tamura , hắn nào không rõ ý tứ đằng sau câu nói này, chỉ cần hắn đồng ý đáp ứng, sau này Tứ hoàng tử kia sẽ ngay lập tức trở thành con rể của Trình gia.
Trình tướng quân lúc trước đều không có xem trọng Tamura , một lòng tin tưởng tuyệt đối vào Shinichi , còn đối với Tamura thậm chí Hắn vô cùng khinh thường. Thật không ngờ hắn lại có ngày hôm nay, muốn Tamura giúp bọn hắn.
Trình tướng quân sau đó liền nhớ tới những lời nói lạnh lùng vô tình của shinichi, trong lòng một chút hy vọng niềm tin vào Shinichi cũng không còn. Nhìn Trình Cẩm con gái độc nhất vô nhị của hắn vẫn còn đang hôn mê trong lòng không khỏi đau xót, Tamura nhìn thấy vẻ rối rắm khó khăn trên gương mặt già nua của Trình tướng quân liền tiếp tục nói:" Trình tướng quân nghĩ như thế nào?"
Trình tướng quân ngẩng đầu lên nhìn Tamura, cắn răng nói:" Ta đồng ý ."
Tamura khóe môi giơ lên, quả là cá đã cắn câu.
~~~~~
" Cái gì?" Hoàng hậu trong cung truyền ra tiếng gầm giận dữ, tức giận đến suýt chút nữa bộ tóc giả trên đầu kia rơi xuống,nàng trừng mắt liếc nhìn Tử uyển, vẻ mặt không thể tin được.
Tử uyển cẩn thận nói:" Nô tỳ chính xác nghe được như vậy,..... nói rằng tứ hoàng tử từ mới sáng sớm đã tiến cung thỉnh cầu hoàng thượng ban cho Trình cô nương trở thành sườn phi của ngài ấy."
Hoàng hậu thật là tức đến cực điểm, đem chén trà trên bàn ném xuống đất vỡ choang , những mảnh nhỏ bắn tung toé lên tay của Tử uyển vài vết máu nhỏ chậm rãi rơi xuống. Tử uyển cũng không dám hé răng cố gắng nén cơn đau của mình.
Hoàng hậu giận dữ, lạnh lùng nói:" Cút xuống đi!" Tử uyển như trút được gánh nặng lập tức lui đi ra ngoài
Hoàng hậu sắc mặt cực kỳ khó coi , Shinichi nếu đã không cần loại đàn bà đó thì lý do gì phải gả cho Tamura! Dựa vào cái gì lại đi gả cho đứa con trai bảo bối của nàng! Con tiện nhân Trình Cẩm chết tiệt, quả là đồ không biết liêm sĩ, gái còn chưa gả thì trong bụng đã có chữa lại còn không biết đứa con hoang đó là của ai, lúc trước vì muốn lợi dụng cô ta để bắt thóp gây khó dễ cho Shinichi, mới nói đứa con đó là của Shinichi . Nhưng thật không ngờ cuối cùng họa lại đổ hết lên đầu con trai mình, nhưng Tamura tại sao lại muốn kết hôn với cô ta, muốn cô ta trở thành sườn phi!
Hoàng hậu tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, đem hết tất cả bình gốm chén sứ ném hết sạch lúc này mới có thể xả được cơn bực bội tức hận trong người . Đầu óc đã thanh tĩnh lại , nàng lúc này mới suy nghĩ cẩn thận , Tamura là con trai ruột của nàng , nàng biết Tamura nếu đã làm việc gì tất sẽ có nguyên do mục đích rõ ràng . Nó hẳn đã cùng với Trình tướng quân thỏa thuận gì đó, nhưng mà nàng không cam lòng không cam lòng a!
Hoàng cung Tây Lăng quốc một mảng hỗn loạn như thế.
.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top