chap 113 : thấp lên hy vọng để rồi vụt tắt (1)
" Ngươi nói cái gì?" Shinichi lúc này nghe được câu nói kia của Heiji liền ngay lập tức mở mắt ra, đôi mắt không có tiêu cự lóe sáng lên kỳ lạ, cả người hắn từ trong băng tuyết vọt ra, băng xung quanh đều bị phá vỡ, văng tung toé rực rỡ dưới ánh mặt trời, hắn thuận thế bắt lấy cổ áo của Heiji :" Ngươi nói Ran nhi còn sống?"
" Đúng vậy!" Heiji lớn tiếng nói,sợ rằng Shinichi sẽ không nghe được câu khẳng định của mình:" ta đã nói với ngươi tìm kiếm nàng lâu như vậy chắc chắn Ran mori có khả năng còn sống."
Heiji đem khối ngọc bội kia đưa cho shinichi , sau đó kể lại cho hắn nghe tất cả mọi chuyện mà mình đã chứng kiến được ở bìa rừng già, Shinichi nghe xong, trên mặt rạng rỡ mừng như điên:" Là Ran nhi, nhất định là Ran nhi , chỉ có nàng mới có thể làm những chuyện như vậy!"
Shinichi không một chút bận tâm đến việc Trình Cẩm thế nào, hắn chỉ sợ cần biết rằng Ran nhi của hắn, Tiểu ngũ của hắn vẫn còn sống trên thế gian này. Chỉ có điều, niềm vui sướng kia chỉ trong nháy mắt liền vụt tắt, ngón tay thon dài của hắn khẽ vỗ về khối ngọc bội có chút mất mát lẩm bẩm nói:" Nếu Ran nhi còn sống, vì sao lại không cho ta biết?"
, nàng bây giờ rất thất vọng về ta
" Nàng hận ta!" Shinichi nghẹn ngào gặn ra từng chữ một:" Nàng hận ta, nàng bây giờ rất thất vọng về ta , nàng không muốn gặp ta, muốn chạy trốn khỏi ta, nàng không muốn ta tìm thấy nàng!"
" Ta đi tìm nàng, ta phải đi tìm nàng!" Shinichi đứng dậy nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, bởi vì không nhìn thấy gì, nên đi được vài ba bước đã ngã trên mặt đất. Heiji tiến lên nâng hắn dậy nói:" Shinichi, ngươi cẩn thận chút."
" Ngươi lập tức triệu tập ám vệ, tất cả đều phát lệnh truy tìm nàng trong thành, bất luận thế nào cũng phải tìm cho ra được Ran nhi ." Shinichi trên mặt trở về vẻ lạnh lùng kiên quyết như lúc xưa, Ran nhi, cho dù nàng có đi đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm ra nàng, mang nàng trở về bên cạnh ta .
Từ giờ trở đi, ta sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi ta mà đi nữa!
" Ừ!"
Nắng dương ấm áp, gió nhẹ từng cơn thổi qua, những đóa hoa đào nhẹ rơi xuống đất cùng với tiếng chim lanh lảnh hót vang .
" Chủ tử, gần nhất xung quanh biệt viện chúng ta có rất nhiều ám vệ hoạt động, có vẻ như đang điều tra tìm kiếm thứ gì." Vệ lâm đứng bên cạnh kaitou, ngón tay kaitou khẽ chạm vào cánh hoa đào rơi, sau đó vươn tay nâng nhẹ ly trà ngọc đặt bên môi nhấp một ngụm, nhíu mày nói:" vậy sao, thật không?"
Vệ lâm ngẩng đầu, chần chừ nói:" có điều.....đội ám vệ đó không phải là của ban phái kia."
Kaitou lúc này chợt cảm thấy hứng thú, hỏi:" vậy sao?"
" Thuộc hạ đã điều tra được đám ám vệ đó chính là người của Ninh vương của Tây Lăng quốc, nghe nói là đang tìm vị Vương phi bị mất tích cách đây không lâu." Vệ lâm thần sắc có chút khó hiểu, vị chiến thần Ninh vương này sao lại có thể đến tận đây để tìm vương phi cơ chứ.
" Ninh vương phi?" Kaitou trên khuôn mặt tỏ ra có chút kinh ngạc, lập tức liền hiểu rõ, trong đầu ẩn hiện hình ảnh người con gái cơ trí tuyệt mỹ kia, không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy có chút mất mát. Ran thấy hôm nay thời tiết vô cùng tốt, liền ra cửa phòng đứng lúc nghe được tin tức từ Vệ lâm , đôi mắt chợt lóe, Shinichi phái người đến đây để tìm nàng vậy chẳng lẽ hắn phát hiện chuyện ngày hôm ấy nàng tập kích hãm hại Trình Cẩm sao?
Bây giờ hắn đang chuẩn bị bắt nàng trở về đây! Ran trong lòng cười lạnh, nàng một khi đã đưa ra quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, tuyệt đối sẽ không bao giờ quay trở về. Nếu hắn đã biết nàng vẫn còn sống, vậy xem ra việc nàng đả thương vị tình nhân mười mấy năm của hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng! Shinichi, nếu chàng còn che chở bảo vệ cho Trình Cẩm Ran mori ta lúc đó sẽ khiến cho chàng phải nhận ra được con người thật, bộ mặt thật của cô ta là như thế nào.
Kaitou hơi chuyển đầu thì phát hiện ra Ran đang đứng trước cửa phòng, vẻ mặt trầm tư không biết đang suy nghĩ cái gì, không khỏi nhẹ giọng lên tiếng:" Tiểu ngũ."
Ran lúc này mới hồi phục tinh thần nhợt nhạt cười với kaitou, sau đó đi đến bên cạnh hắn khẽ cúi người nói:" không biết có thể phiền kaitou công tử giúp ta một phen."
Kaitou nhìn thấy nụ cười yếu ớt đạm mạc của người con gái trước mặt liền nhoẻn miệng cười vừa ôn nhu nhưng lạnh nhạt, con ngươi kia ẩn ẩn hiện hiện có chút lo lắng. Ran vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sự nao núng cùng lo lắng trong ánh mắt của kaitou nhưng sau đó lại nghe được hắn khẽ nói:" ta rất sẵn lòng."
~~~~~~~
Ran rất nhanh chạy lên phía trước, ở phía sau tên áo đen đuổi theo, trong miệng kêu lên:" Ran mori, lần trước vì sơ xuất nên đã để cho ngươi chạy thoát, nhưng hôm nay chúng ta nhất định phải đem đầu của ngươi về trình diện cho tiểu thư nhà chúng ta."
Ran càng không ngừng chạy nhanh về phía trước, tà váy khẽ tung bay , giọng nói của nàng vừa thoải mái nhưng đầy ý trêu tức, trong mắt mang theo một tia lãnh khốc quyết tuyệt:" Ta có thể chạy thoát lần một thì cũng sẽ có thể thoát được lần hai, bây giờ ta rất muốn xem xem với chút bản lĩnh của các ngươi thì có thể làm được gì để bắt ta."
Ran chạy càng lúc càng nhanh đến nơi hẻo lánh, phía trước là một con sông sâu dài thẳng tắp gặp phải đường cụt, nước sông ở đây chảy rất xiết, Ran đành phải dừng bước, quay trở lại đối mặt với vài tên áo đen phía sau.
Tên áo đen kia thoạt nhìn qua thì hung mãnh, nhưng kỳ thực lại có chút nể nang nhường cho nàng. Ran thoáng nhìn thấy Heiji cùng với đám tùy tùng của hắn chạy đến, nàng cùng tên áo đen đó liếc nhau. Sau đó tên áo đen đó hướng trường kiếm vào bụng Ran đâm một nhát, nơi giữa bụng của Ran , máu tươi chợt phun ra nhìn trông thật khủng bố, nếu như cẩn thận người khác sẽ phát hiện ra máu này căn bản so với máu thật thì không giống nhau.
Ran ôm miệng vết thương , mày nhíu chặt lại , thân thể của nàng không khỏi lui về sau vài bước lên tiếng:" Lăng phong , ngươi đem hết những lời nói của ta hôm nay nói cho Trình Cẩm biết rằng , Ran mori ta cho dù có thành quỷ cũng sẽ không tha cho nàng ta!" Ran đã sớm tìm hiểu ám vệ bên cạnh Trình Cẩm có một tên biết sử dụng ảo thuật, tên gọi là Lăng phong. Này nàng cố tình gọi lớn tên của hắn nhằm mục đích mượn đao giết người.
." Đi chết đi!" Lại một nhát kiếm hung mãnh đâm chuẩn xác thẳng vào tim Ran , sau đó rút ra, nơi miệng vết thương máu tươi phun trào không ngừng , Ran nhẹ nhàng ngã vào con sông đang chảy xiết, nước sông mỗi lúc một cuộn trào hung dữ, Ran rất nhanh liền biến mất không thấy đâu.
Heiji mang theo người vừa đuổi tới đã nhìn thấy Ran mori bị người ám sát rơi xuống sông. Trong phút chốc, hắn sắc mặt đều trở nên tái nhợt , đình chỉ mọi hoạt động của mình đứng ngây ngốc, âm thanh thê lương vang lên ở không trung:" Nha đầu!"
Hắn bất chấp dùng hết tốc lực chạy đến bờ sông, kêu hạ nhân nhảy xuống đó tìm. Nếu như Ran mori lại xảy ra chuyện bất trắc gì hẳn lúc đo Shinichi sẽ không sống nổi!
Tên áo đen đứng ở đằng xa liếc nhìn nhau sau đó dùng khói trắng trốn thoát không chút dấu vết.
Đám người của Heiji đã lần mò dưới sông được nửa canh giờ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ran mori, trong đó có một tên thị vệ đi lại thấp giọng nói:" Hattori công tử, nước sông vừa sâu vừa chảy xiết như vậy, mà thân Vương phi lại bị trọng thương, chỉ sợ là....."
" Câm miệng!" Heiji nổi giận, hắn đứng ở đằng xa, trơ mắt nhìn Ran mori rơi xuống sông kia mà không thể cứu được nàng, hắn bây giờ một chút cũng không dám tưởng tượng được phản ứng của shinichi khi biết được tin này!
Đợi chút , vừa rồi Ran mori vừa nói gì Lăng phong, Trình Cẩm?
Heiji trong mắt có chút ngoan lệ, lên tiếng nói với đám hộ vệ:" Phong tỏa cửa thành, bắt sống Lăng phong!"
Nước sông căn bản cuồn cuộn nổi lên, có điều Ran đã có sự chuẩn bị cho cú ngã của mình. Vào thời điểm nàng rơi xuống dòng sông thì đã có người ở dưới tiếp ứng. Ran nhờ sự giúp đỡ của người phía dưới sông nên rất nhanh đã được kéo lên đưa về biệt viện, và dĩ nhiên đạo diễn dựng cảnh và biên kịch của màn kịch này do chính nàng tự biên tự diễn.
Nàng muốn để cho Shinichi biết, nàng đã chết, hay nói rõ hơn chính là bị người của Trình Cẩm giết chết.
~~~~~~
Kaitou nhìn thấy bộ dạng của Ran, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, lăn xe đến đặt một chiếc khăn dày ấm lên người nàng, sau đó cầm lấy khăn nhẹ nhàng giúp nàng lau khô tóc, mở miệng nói:" Sao lại nghĩ ra biện pháp nguy hiểm đến vậy?"
" Muốn lừa gạt người khác trước hết phải tàn nhẫn với chính bản thân mình." Ran bên môi giơ lên ý cười lạnh, nụ cười càng phát ra sự nguy hiểm. Kaitou buông khăn mặt xuống, Ran cũng kéo chiếc khăn dày kia đặt trước người mình, đang định trở về phòng thì lại nghe được câu hỏi của kaitou ở sau người:" Tiểu ngũ, sau này nàng có dự tính gì không?"
Tuy rằng hắn đã biết nàng không phải tên là Mori ngũ nhưng vẫn muốn xưng hô với nàng như vậy. Ran dừng bước chân đứng lặng ở đó. Trong lòng cũng có chút lo lắng, đang định mở miệng lại nghe đến kaitou tiếp tục nói:" Ta muốn trở về Nam phong quốc, Tiểu ngũ có nguyện ý đi cùng ta không?" Ran vô cùng kinh ngạc, nhìn Kaitou, hắn ôn hòa cười trên mặt mang theo một tia chân thành cùng tha thiết. Hắn và nàng chỉ như hai người xa lạ không quen biết tình cờ gặp nhau, vậy tại sao lại đối xử với nàng một chút ác ý cũng không. Ran lặng lẽ cúi đầu, nàng là nhất định phải rời khỏi Shinichi, Nam phong quốc, cũng là một nơi không tệ .
Kaitou nhìn thấy vẻ do dự của Ran chần chừ không trả lời. Trong lòng lại có một chút cảm giác mất mát, có thể sau này hắn sẽ không còn gặp lại nàng nữa, đang định mở miệng nói rằng nàng không cần phải miễn cưỡng bản thân thì một tiếng" được" của nàng tuy thấp không thể nghe thấy nhưng cũng đủ khiến cho Kaitou cảm thấy tận đáy lòng mình có một niềm vui sướng khó tả.
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top