Chap 107:Bộ mặt thật của Trình Cẩm (1)
shinran0405 chap này huynh tạ lỗi với đệ nhé.
Ran chậm rãi tiêu sái tìm đường xuống núi, Nàng từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào với Shinichi nữa. Trong lòng Ran có chút nhức nhối nhưng sau đó lập tức biến mất. Liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên đi về phía trước nở nụ cười lạnh mà chính cả bản thân mình cũng không thể giải thích được ý cười này của mình. Ran Nàng nhất định phải sống , phải mạnh mẽ hơn nữa!
Ran từ lúc xuống núi sau, liền kiếm một y phục thường dân, tóc thì được buộc đơn giản. Nhìn thoáng qua trông nàng chỉ là một vị cô nương bình thường như bao người.
Ran Vừa đi quẹo vào một con hẻm nhỏ liền đã có hai vị nam tử nghênh diện. Hai tên nam tử này mặc một bộ y phục vải thô, dáng vẻ rất lưu manh, rất đáng khinh. Hai người bọn họ vừa nhìn thấy Ran, hai mắt sáng lên.
Vị nữ tử trước mắt bọn họ trông diện mạo thật tuyệt mỹ, mặt mày tinh xảo, thoạt nhìn trông thật ôn nhu yếu đuối, hai người nhìn nhau nháy mắt đi lại gần.
Ran nhìn thấy bọn họ nháy mắt với nhau tức thì hai con ngươi vốn bình thản chợt lóe lên. Nàng cảm giác được hai người bọn họ vốn không có ý đồ tốt gì, nhưng cũng không có chút e ngại, tiếp tục đi về phía trước. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn quanh bốn phía thấy không có người, trong lòng liền sinh ra ý đồ đồi bại.
Hai người vốn định lên núi bán vài món hàng hóa kiếm chút tiền tiêu vặt nhưng không ngờ hôm nay lại may mắn đến như vậy gặp phải một mỹ nữ đẹp tuyệt trần.
Một trong hai tên mặc y phục vải bố màu xanh thấp giọng nói:" Ca ca, đã lâu lắm rồi đệ vẫn chưa có một bữa ăn mặn nào, cư nhiên hôm nay lại gặp được một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần thế kia."
Tên còn lại mặc vải bố màu xám cười dâm đãng nói:" Nhìn dáng vóc của cô nương này hẳn so với kỳ nữ ở lầu xanh còn khiến cho chúng ta thoải mái hơn ấy chứ!"
Ran thính giác vô cùng tốt, nghe được từng câu từng chữ đầy ý dâm đãng chết tiệt kia. Ran lạnh lùng nở nụ cười, nói ra những thứ dơ bẩn như vậy, thật đúng thực bẩn hai lỗ tai nàng. Nàng căn bản cũng không muốn để ý tới , chuẩn bị rời đi thì tên áo lam kia nhanh chân hơn một bước ngăn cản đường đi của nàng, bên môi đáng khinh cong lên:" tiểu nương tử, sao hôm nay lại lẻ loi một mình như thế, có muốn cùng ca ca chơi đùa một chút hay không?"
Ran lạnh lùng liếc hắn, ánh mắt lạnh lùng ấy đập thẳng vào ý nghĩ dục vọng của hắn lúc này. Tên áo lam kia chỉ cảm nhận được nữ nhân trước mắt mình trong hai mắt trong trẻo kia lại ẩn chứa sự lạnh lùng đến đáng sợ, lãnh liệt bức người, hắn theo bản năng rùng mình lên muốn chạy trốn. Nhưng dục vọng trong người đã giữ chân hắn lại, cùng lắm cũng chỉ là một cô nương tay trói gà không chặt, nào có khả năng đối phó với hai huynh đệ bọn họ.
Ran nhướng mày, ánh mắt hoàn toàn lạnh như băng mở miệng:" Không muốn chết thì cút đi cho ta!"
Tên áo xám nghe vậy liền bày bộ dáng lưu manh cười nói:" Ta thích như vậy, đủ vị mới vui!"
Hắn nhìn lên khuôn mặt tức giận của Ran , thật là một tiểu cô nương cá tính. Bên môi hắn không khỏi chảy nước dãi, xoa xoa tay mong chờ được chạm tay vào thân thể nàng. Ran khóe miệng giơ lên một tia cười lạnh, cổ tay vừa chuyển, liền lấy một con dao nhỏ từ trong không gian ra. Nàng giơ con dao lên dùng đầu ngón cái mình vuốt ve sau đó đưa mắt nhìn hai tên phía trước, âm thanh bình thản nhưng mang tính cảnh cáo:" Bây giờ hai người các ngươi hối hận vẫn còn kịp, lúc đó đừng trách bổn cô nương không nương tay tha cho các ngươi một con đường sống!"
" Ha ha ha, còn chơi dao với bọn ta sao. Bây giờ ta sẽ cho tiểu nha đầu ngươi biết thế nào là dao nhỏ... " Tên nam nhân kia nhìn Ran với vẻ mặt trêu tức , nghĩ rằng tiểu cô nương này chỉ giơ dao lên hù dọa tụi hắn để phòng thân mà thôi thế nên không những không sợ mà ngược lại còn bạo dáng trực tiếp tiến lên muốn bắt lấy cánh tay của Ran giật lại con dao từ tay nàng.
Ran nhìn cánh tay mập mạp của hắn khẽ vươn ra , khóe môi ý cười lạnh càng thêm rõ ràng, ánh mắt vừa tàn nhẫn lại có phần trêu chọc. Nàng không chút do dự ra tay, ánh sáng lạnh chợt lóe lên đã thấy tay phải của tên áo xám ngay lập tức bị chặt đứt, máu tươi nơi miệng vết thương không ngừng trào ra trông thật kinh người.
Tên áo xám thấy tay mình bị chặt đứt liền hét rống lên ôm lấy cánh tay mình sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi . Đáy mắt Ran hiện lên một tia hứng thú, thon dài ngón tay tiếp tục thưởng thức vết máu còn động lại trên dao, lại khẽ nghiêng đầu nhìn tên nam tử đang nằm rên la trên mặt đất:" thế nào, bây giờ đã biết dao nhỏ là cái gì chưa?"
Tên áo lam nhìn thấy bộ dáng của huynh đệ mình liền ngẩng người không thể tin được. Rõ ràng là một cô nương bình thường nhu nhược, nhưng bây giờ lại hóa thành ác quỷ. Hắn muốn ci giò chạy trốn, nhưng tên áo xám lại kéo hắn lại. Trên mặt bởi vì đau đớn nên vặn vẹo khó coi, hắn thở phì phò, oán hận nói:" Ca ca, huynh phải báo thù cho đệ, giết chết nữ nhân này cho đệ !"
Tên áo lam võ công cũng có chút cao cường liền đưa mắt nhìn vị nữ tử đang đứng trước mắt mình đón gió. Tà áo trắng khẽ tung bay với mái tóc dài bóng mượt tự nhiên tung bay trong gió, ánh mắt ngoan cường , môi mỏng khẽ cong lên khiêu khích tươi cười. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bị chinh phục.
Trong nháy mắt ,từ trong ống tay áo, hắn lấy ra một con dao sắc bén đâm về phía Ran. Trên đời này ngoài hắn ra, thứ mà Ran không sợ nhất chính là loại ám sát dã man này, nàng xoay người một cái, thoải mái thoát được, dùng sức bắt lấy cánh tay hắn làm vẻ như đang chơi đùa với món đồ chơi , sau đó không chút nhân từ bẻ quật ra sau. Tên áo lam không chịu được kêu to, ngón tay co rút, con dao trong tay cứ thế mà rơi xuống. Đôi mắt Ran Liền ánh lên một tia thị huyết, dùng con dao trong tay mình nhẹ nhàng cứa vào cổ hắn.
Tên áo xám thấy tên áo lam quỳ trên mặt đất, ánh mắt vì hoảng sợ nên mở lớn đến cực đại. Sau đó mới phát hiện máu từ cổ tên áo lam chảy xuống một dòng, một giọt, một giọt nữa, sau đó liền như nước lũ khẽ tuôn trào.
" Tiện nhân, ngươi là đồ vô nhân tính, cả tính mạng của Ca ca ta mà ngươi cũng không buông tha!" Vừa dứt lời thì nhận ra con dao của Ran đã đến gần ngay cổ mình sau đó không một tiếng động cắt đứt ống thanh quản của hắn. Ran khẽ phất tay, ánh mắt lạnh lùng sát ý lúc nãy cũng biến mất. Nhìn hai thi thể trước mắt mình, trong lòng liền dâng lên chút xúc động không nói nên lời, lại có chút tức giận. Rõ ràng nàng đã thầm nhủ với lòng mình sẽ không thèm để ý đến hắn, cùng với hắn đoạn tuyệt, đường ai nấy đi. Nhưng chẳng lẽ mình đã phán đoán sai tình cảm của hắn trong lòng mình rồi sao, thì ra, rõ ràng, nàng vẫn còn nhớ tới hắn, rõ ràng vẫn bị hắn chi phối tâm can!
Có người từng nói với nàng" tình yêu thầm lặng là tình yêu thiêng liêng trên đời có một việc đáng nói là tình yêu vì nó là mầm móng của sung sướng và là nguyên nhân của đau khổ. NHớ lại lúc trước, người đó luôn bên cạnh nàng, mỗi cái nhíu mày của nàng , mỗi suy nghĩ hành động của hắn đều rõ trong lòng bàn tay, dường như sinh mệnh của nàng đối với hắn lúc đó không chỉ đơn giản là một ngọn gió dễ dàng len lỏi qua bức tường vững chãi của hắn, cũng không đơn giản chỉ là một giọt nước có thể tìm về biển cả để trốn khỏi hắn. Lúc đó nàng dường như chỉ muốn dựa dẫm vào hắn, quen với việc có hắn bên cạnh mình. Thế nhưng Bây giờ nàng nhận ra sinh mệnh của mình đối với hắn cũng chỉ như khách qua đường, không hơn không kém! Ran Nàng tự hỏi liệu hắn có lo lắng, đau khổ khi mất đi nàng hay không? Nàng tự hỏi liệu mình có tha thứ được cho hành động đó của Shinichi không? Chấp nhận quá khứ của hắn với vị thanh mai trúc mã? Buồn cười! Shinichi chàng thật ngốc. Ran ngẩng mặt lên trời, nước mắt nơi khóe mi đã lưng tròng, shinichi, chàng biết không, thiên hạ này còn biết bao nhiêu người đàn ông tốt hơn chàng,không có chàng, ta vẫn sống tốt như vậy cho nên vẫn cứ xem như là người xa lạ đi, cả đời này ta sẽ coi như không biết đến một Shinichi đã từng vì nàng dùng sáu tòa thành trì cưới nàng, đã từng vì cảm nhận của nàng đưa nàng đến nhiều nơi, đã từng khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp nơi con tim. Quả thực khi thực sưj đã yêu một người thì trái tim lạnh lẽo của nàng cũng dần trở nên nhạy cảm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top