Chap 106 : Đoạn tuyệt quan hệ (1)
Trình Cẩm còn muốn ở lại chăm sóc thì lại bị Heiji kéo chạy ra ngoài.
Shinichi hôn mê được tầm mười lăm phút liền tỉnh dậy, âm thanh lạnh nhạt:" Ta ngủ bao lâu rồi, tại sao lại nhanh tối đen như vậy."
Heiji bày ra vẻ mặt không thể tin nhìn đôi mắt dường như không có tiêu cự kia của Shinichi, miệng mở lớn, hắn không tin chạy ra bên ngoài, trời vẫn còn sáng, nắng bên ngoài vẫn chói chang . Hắn lo lắng huơ hươ tay trước mặt Shinichi nhưng Shinichi vẫn không có bất kỳ phản ứng gì !
Araide ngồi một bên ở đâu giường ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch tượng cổ tay của Shinichi, mày nhíu chặt lại, trên mặt một lớp mồ hôi dày liền xuất hiện:" Đôi mắt của Shinichi có khả năng về sau sẽ không còn nhìn thấy được gì."
Heiji hoảng hốt:" Ngươi nói cái gì?"
Hắn tức giận nắm lấy cổ áo Araide quát lớn:" Ngươi không phải là thần y sao, vậy chữa khỏi cho hắn đi."
" Đôi mắt của hắn vì phải chịu đựng tia sáng với cường độ cao nơi băng tuyết gây nên thương tích, hơn nữa vì hắn sử dụng nội lực quá nhiều làm hại tổn khí huyết khiến cho gan bị hư hại, dẫn đến mù hai mắt. Ta sẽ cố gắng thử tìm cách chữa trị."
Shinichi nghe được tin này cũng không có phản ứng gì, chỉ nằm đó ngơ ngác. Trước mắt hắn không có gì cả ngoài một mảng tối đen mù. Hắn bây giờ đối với thương tật của mình không thèm để tâm, nếu như từ nay về sau không thể gặp được Ran nhi, không còn được nhìn thấy khuôn mặt của Ran nhi, không thể cùng nàng nắm tay đi hết phần đường còn lại thì hắn còn muốn đôi mắt này làm gì.
Shinichi cho dù bị mù hai mắt nhưng vẫn không từ bỏ ý định quay trở lại Tuyết Sơn tìm kiếm nàng. Cho dù hắn không thấy một thứ gì nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở ấm áp của Ran Mori vẫn còn đâu đây. Nghĩ như vậy, sáng sớm đã gọi người đưa hắn lên Tuyết Sơn.
Shinichi lảo đảo từ trên xe ngựa đi xuống , thị vệ đi theo vội vàng vươn tay đỡ hắn xuống xe, nay thị vệ ở trong phủ đều bị Shinichi điều đến Tuyết Sơn , tên thị vệ này cũng là một trong số ít còn lại ở nhà trông cửa.
Shinichi tuy không nhìn thấy gì nhưng lại có thể cảm nhận được sự giá lạnh nơi Tuyết Sơn , biết mình đã đến nơi liền hất tay thị vệ ra nói:" Ngươi cũng đi đến Tuyết Sơn tham gia đội tìm kiếm đi." Càng nhiều người càng có hy vọng.
Thị vệ có chút đắn đo, nay hai mắt vương gia đã gần như mù, để một mình ngài ấy ở đây hẳn không ổn chút nào . Shinichi dường như cảm nhận được sự do dự của tên thị vệ liền bất giác nhíu mày, lạnh lùng nói:" Còn không mau được !"
" Vâng!" Thị vệ quỳ xuống nhận mệnh nói không hề chần chừ .
Thị vệ đi được một lúc lâu ,Shinichi vẫn đứng yên đó trong lòng thầm mong đợi. Sau khi hắn bị mù hai mắt, cũng dường như không kích động điên cuồng như dạo hôm trước nhưng tận đáy lòng hắn vẫn nuôi một niềm tin một sự kiên định chắc chắn rằng Ran Mori vẫn còn sống, nàng nhất định vẫn còn sống. Shinichi chậm rãi nhấc chân lên, dựa vào cảm giác ở bốn phía từ từ quay người lại. Vì đám thị vệ kia đang tiến hành đào bới lớp băng tuyết nơi mà Ran Mori đã ngã xuống cho nên nơi mà Shinichi hắn đứng có chút yên tĩnh.
Ngoài sự yên tĩnh cùng với âm thanh leng keng thùng thùng lúc có lúc không của dụng cụ đào bới không đúng, còn có cả tiếng gió sắc nhọn cùng với mẫu âm thanh sắc bén của đao kiếm!
Từ sau khi bị mù thì đôi tai của Shinichi so với lúc trước càng lúc càng thính, chỉ một chút động tĩnh nhỏ thôi cũng đều nghe rất rõ ràng. Shinichi khẽ nghiêng đầu, liền cảm nhận được thanh kiếm sắc nhọn vừa lướt qua mặt mình. Shinichi rất nhanh lui lại vài bước đúng lúc tránh được đòn chí mạng đó.
Shinichi tuy nhìn không thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được xung quanh hắn có hơn mười người,võ công không được xem là cao nhưng đối với tình trạng bất lợi của Shinichi hiện nay thì lực lượng này có vẻ dư dả.
Và quả thật đứng trước mặt Shinichi là mười tên áo đen bí ẩn, cầm đầu trong đám người mặc áo đen đó chính là tên vừa nãy đã hướng kiếm về phía Shinichi. Hắn định tập kích nhưng không ngờ được rằng Shinichi lại có thể tránh đi. Hắn lúc này chỉ thấy thần sắc lạnh nhạt của Shinichi bình tĩnh đứng nơi đó. Tên cầm đầu đó trong lòng liền nhắc nhở bản thân không được chủ quan. Hắn nào chưa nghe qua Shinichi nhị hoàng tử tài hoa võ nghệ cao cường, là một vị vương giả không tầm thường.
Shinichi vẫn duy trì thần thái bình tĩnh cố gắng giấu đi tình trạng mù lòa của mình. Nhưng thật ra đòn tập kích lúc nãy của tên áo đen kia đã khiến hắn không thể không lộ ra được ánh mắt vô thần.
Shinichi lạnh lùng nói:" Ai phái các ngươi tới?"
Tên áo đen cầm đầu nở nụ cười hai tiếng, nói:" Không phải chuyện của ngươi, ngươi chỉ cần biết, chúng ta hôm nay nhận lệnh tới lấy mạng của ngươi!"
Shinichi trào phúng cười, âm thanh lạnh lùng nói:" vậy thử xem."
Hắc y nhân liền mở màn, nơi này chỉ có một mình Shinichi, mấy người liền liếc nhau, theo tên cầm đầu xông lên. Shinichi dựa vào đôi tai sắc bén của mình nghe rõ từng chiêu thế, kiếm pháp liền né tránh, ống tay áo tung bay , ngón tay thon dài nếu như bình thường hắn sẽ nắm yết hầu đối phương sau đó chỉ một lần búng tay thì tên đó sẽ ngay lập tức xuống địa ngục, nhưng vì đôi mắt bị hạn chế nên hắn chỉ có thể vươn tay chộp lấy cổ tên hắc y nhân bẻ gãy, động tác của hắn vừa tàn nhẫn mà ngoan độc, trong khoảng thời gian ngắn mấy tên áo đen đó bị đánh ngã lăn , kêu rên không thôi.
Tên áo đen cầm đầu cũng là không kém phần lợi hại, chỉ sử dụng chiêu chí mạng, bức Shinichi lui về phía sau, lơ đãng bị lúc trước đánh nghiêng ở hắc y nhân nhất bán, sau này mãnh lui từng bước, suýt nữa té ngã trên đất..
Bây giờ Shinichi quả thật có chút chật vật, tên áo đen cầm đầu nhìn thấy Shinichi để lộ sơ hở liền cầm kiếm lên hướng về phía Shinichi đâm tới nhưng Shinichi lại nhanh tránh được, nhưng sau đó hắn dường như phát hiện ra điều gì ánh mắt sáng ngời. Vì Ninh vương trước mắt hắn thật không thể ngờ được hắn bị mù! Tên áo đen cầm đầu sau khi phát hiện ra chuyện tốt này liền dùng ám hiệu gọi những tên áo đen kia lui trở về. Tên cầm đầu không một tiếng động lặng lẽ đi lên, kiếm đã đổi thành con dao găm cho đến khi thật sự đứng trước mặt Shinichi nhưng Shinichi vẫn không có chút phản ứng gì.
Tên cầm đầu liền khẽ cười đầy thích thú giơ con dao lên nhằm về phía bụng của Shinichi đâm tới.
Trình Cẩm nghe nói Shinichi lại một mình lên Tuyết Sơn , liền lén lút theo dõi hắn. Nhưng lúc xuống xe ngựa vừa đúng lúc tận mắt chứng kiến tên áo đen kia trên tay cầm con dao găm từ từ lại gần về phía Shinichi, mà nhị ca huynh ấy lại không chút đề phòng đứng bất động ở đó không phản kháng.
Trình Cẩm nhìn thấy Shinichi sắp gặp nguy hiểm liền nhanh chóng chạy vọt lên hét thảm một tiếng.
Bốn phía tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe được âm thanh sắc bén cắt vào da thịt tựa như do đâm vào.
" A!" Là Trình Cẩm kêu thảm thiết, tiếng hét của nàng dường như ảnh hưởng đến một số binh lính cùng đám thị vệ đứng cách đây không xa. Mấy tên hắc y nhân nhìn thấy bọn binh lính kia đang đến gần, cảm thấy tình hình không ổn. Mới vừa rồi thuộc hạ của mình bị Shinichi giết không ít người, nay chỉ lại số ít này sợ là không địch lại nổi. Hắn nhìn xuống vị nữ tử đang che chở cho Shinichi lúc này chỉ hận không thể băm vằm nàng ta ra thành vạn mảnh. Thiếu chút nữa là đã giết được Shinichi.
Tên áo đen liền rút trường kiểm ra không còn thời gian nữa liền quát lớn" Rút lui!"
Sau khi bọn áo đen kia đã rút lui, Trình Cẩm đang che chở trước người Shinichi chỉ cảm thấy bụng quặn lên đau nhức, máu tươi nơi miệng vết thương phun ra ướt đẫm cả y phục. Trình Cẩm theo bản năng lấy tay che bụng, máu thấm đẫm nơi lòng bàn tay.
Thân thể của nàng từ từ mềm nhũn ra, Trình Cẩm sắc mặt vô cùng tái nhợt, ngẩng đầu lên nhìn Shinichi kêu ra tiếng :" Nhị ca."
Shinichi chỉ cảm thấy trước người mình có thân thể mềm mại nào đó đang nhích lại gần mình, Shinichi theo bản năng tiếp được nàng, nhận ra người trước mặt mình là Trình Cẩm, hắn khẽ cau mày khó chịu phức tạp.
Nhớ lại vừa rồi Trình Cẩm hét thảm một tiếng, liền nhẹ giọng hỏi:" chuyện gì?"
Trình Cẩm lúc này dường như không chịu nổi nữa bật khóc thành tiếng, suy yếu nói:" Nhị ca, Cẩm nhi sợ không sống được nữa, có điều Nhị ca lúc này lại nợ Cẩm nhi một mạng vì thế nên cả đời này huynh sẽ không bao giờ quên muội!"
Shinichi thần sắc nghiêm trọng, Hắn ngửi thấy có mùi máu tươi, tay hắn cũng vô tình cảm nhận được sự ấm nóng của máu . Trong lòng cả kinh hiểu được chuyện gì đã xảy ra, hắn vất vả lắm mới thanh toán món nợ với Trình Cẩm bây giờ lại.....
Buồn cười, mạng của hắn chỉ thuộc về một người đó là Ran nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top