Chap 14: Phơi bày bí mật Part 1

Sau vài tháng bên nhau, tình cảm của Shinichi và nàng Công chúa ngày càng đầm ấm. Một cặp đôi tiên đồng ngọc nữ, và điều này khiến cho Hoàng thượng Mouri thấy yên lòng. Quả nhiên ông không nhìn lầm người. Nhưng mà mấy ngày gẩn đây giặc ngoại hăm he muốn chiếm Đông quốc này. Bọn giặc Osaka, bằng cách nào đó đã chiếm đóng thành Okinawa, Nagano. Và giờ đây bọn chúng muốn đánh chiếm Yokohama và Kanagawa. Hai nơi này rất quan trọng vì là nơi gần với kinh thành Tokyo nhất và cũng là nơi lưu trữ lương thực và binh lính nhiều nhất. Hoàng cung thì như một cái chợ, các quan thần với vẻ mặt lo lắng đi ra đi vào, Mouri thì vào thế bí, còn người dân thì lo sợ sẽ bị giết nên đóng cửa, khóa chặt lại và không đi ra ngoài. Eri đã khuyên ông ra uống trà với Shinichi. Lúc này Mouri chợt nhớ ra người con rể là đương kim trạng nguyên. Thế là lập tức Hoàng thượng hẹn cậu ra uống trà ở vườn thượng uyển và bàn bạc về tình hình hiện tại. Tây quốc đánh chiếm 2 thành trì của Đông quốc mà không tốn một binh lính nào thì quả thật rất kỳ lạ. Không lẽ Đông quốc có nội gián? Nhưng mà phải làm sao để lật mặt được con chuột này chứ?


"Sao vậy Shinichi? Em thấy anh mệt mỏi lắm" Ran biết gần đây trong cung có chuyện. Vì thân là Công chúa nên không được phép can dự vào việc triều chính. Shinichi cũng chỉ nói sơ qua rằng giặc ngoại muốn chiếm Đông quốc, nên căn dặn cô không nên ra ngoài phòng hờ chuyện chằng lành.


Phải tìm được nội gián, nhưng mà cách nào đây. Trong khi Shinichi đang đau đầu thì Ran phàn nàn về việc có chuột trong phòng. Định dặn đầu bếp để lại vài mẫu thức ăn để dụ con quái vật kia ra nhưng quên mất. Bỗng một ý tưởng xuất hiện, nụ cười gian manh của Kudo Shinichi xuất hiện.  Có cách rồi.


Ngày hôm sau, Hoàng đế Mouri thượng triều và công bố sẽ cử đội quân tinh nhuệ của Đông quốc đến Yokohama và Kanagawa. Ngay sau đó, ông cho gọi Shinichi vào thư phòng. Shinichi đưa cho Mouri một quyển sách, trong đó là những cách phòng thủ và tấn công để chuẩn bị trận chiến.


"Tổng thái giám Furukawa, ngài gần đây có thấy ai ra vào khả nghi không?" Shinichi hỏi người đàn ông tóc đã bạc trắng hầu hạ Hoàng thượng hơn 20 năm


"Nô tài không biết, nhưng mong Phò mã yên tâm. Nơi này vào dễ nhưng ra thì khó" Furukawa khiêm nhường trả lời. Là người ở trong Hoàng cung nhiều năm nên ông biết rất rõ, muốn đột nhập vào thượng thư phòng rất khó. Chưa kể căn phòng xung quanh đặt nhiều bẫy được kích hoạt vào ban đêm. Nếu không cẩn thận là chết ngay lập tức..


.


.

Tối hôm đấy, Shinichi ngồi ở cạnh cửa sổ đọc sách và nhâm nhi tách trà. Ran thì chìm vào giấc mộng. Cũng đã một thời gian rồi, không biết Yuki và hai bác có khỏe không? Định là sau khi giải quyết vấn đề nội gián này là sẽ về thăm hai bác, nhưng bọn Osaka ấy sẽ tấn công bất cứ lúc nào nên cậu đành phải ở lại. Tiếng cây đưng đưa mạnh, Shinichi nở nụ cười nửa miệng gian manh. Hắn đã tới rồi.


"Có thích khách, bảo vệ Hoàng thượng" Lính canh gác thông báo, làm náo động cả Đông cung. Ngay lập tức có nhiều binh lính tới canh gác bảo vệ trước phòng Công chúa, Thượng thư phòng. Ngự quân tinh nhuệ của hoàng cung cũng được điều động đến. Nhưng mọi người không chú ý có kẻ bí mật đi vào Thượng thư phòng, và tìm kiếm thứ gì đó. Chết tiệt, rõ ràng thấy lão để ở ngăn kéo này mà. đột nhiên có mũi kim bay đến, kẻ lục đồ kia ngay lập tức nhảy lên để tranh mũi kim. 

Cánh cửa bị phá tung, tất cả mũi tên đều hướng về kẻ thích khách đó. Mọi người sửng sốt, kẻ đột nhập vào nơi ở của Hoàng thượng trong đêm lạnh này lại là Tổng thái giám, ông Furukawa.

"Tiếc thật, chưa kịp làm gì thì đã bị tóm" Shinichi buông lời mỉa mai. Thật ra không có cuốn sách nào hết. Chỉ là một miếng thịt thơm ngon để dụ con rắn độc ra khỏi hang. Còn Hoàng thượng Mouri cùng Hoàng hậu Eri đã được bảo vệ ở một nơi khác. Biết mình đã trúng kế, Furukawa không khỏi tức giận. Kế hoạch cướp quyển sách đó và ám sát Hoàng đế Đông quốc nay đã thất bại. Chưa kể không biết liệu có thoát ra khỏi chỗ chết tiệt này hay không.


"Ra là thằng khốn nhà ngươi bày trò. Giỏi lắm, thật đáng danh Trạng nguyên. Nhưng mà, mọi chuyện kết thúc rồi."


Furukawa làm liều, ông bay ra định đánh bật Shinichi vì nghĩ rằng cậu không biết võ. Sau đó lợi dụng tình hình đi vào trong bọn lính kia rồi dùng đường bí mật chạy thoát ra ngoài. Shinichi chỉ cười rồi nhẹ nhàng tránh những đòn đánh của ông già như lông vũ, sau đó nhanh như gió dùng nội lực làm vỡ động mạch. Furukawa la trong đau đớn rồi ngã xuống. Tứ chi bị đứt, võ công bị phế, trờ thành người tàn phế. Không ngờ chỉ một sai sót lại gây ra hậu quả này. Shinichi quên chưa nói cho người trong cung biết, cậu biết võ công và cũng thuộc hạng cực kỳ nguy hiểm. Tổng thái giám chỉ biết thở dài, ông đã hoàn toàn bị đánh bại bởi một thằng nhóc mới 19 tuổi.


Nhờ sự tra tấn nhẹ nhàng, Furukawa đã tiết lộ Hoàng đế của Osaka đang chuẩn bị đội quân để tổng tấn công Yokohama và xâm chiếm Tokyo. Hiện tại đang trờ tiếp viện từ nhà Thanh. Lão còn nói thêm có người đã trả cho ông 500 lượng vàng để ám sát Công chúa Ran và Hoàng đế Đông quốc Mouri Kogoro. Mouri nghe được nổi cơn tức giận, không ngờ người mà ông tin tưởng lại có thể đầm sau lưng ông. Nếu như ông không biết, thì triều đại Mouri 140 năm này sẽ sụp đổ dưới tay ông, và chính bản thân Mouri Kogoro sẽ trở thành kẻ tội đồ. Nhưng giờ sự thông minh và tài trí của con rể ông mà âm mưu này đã được phát hiên và ngăn chặn kiệp thời. Mouri không có con trai, mà con gái thì không thể lên nối ngôi được. Có lẽ, đã đến lúc một triều đại mới được sinh ra rồi. Mouri và Shinichi đang chơi cờ trong vườn thượng uyển, và vị Hoàng đế trị vì 17 năm mở lời trước


"Shinichi này, năm 1689 là tròn 140 năm triều đại Mouri cai trị Đông quốc. Nay đất nước sắp được thống nhất, ta thấy đã đến lúc có một triều đại mới cai quản đất nước mới. Trẫm muốn con trở thành người kế ngai vàng của ta"


Cậu hoàng toàn bất ngờ trước lời để nghị này. Tại sao một vị Hoàng đế lại muốn kết thúc triều đại của mình chứ? Điều này chưa từng xảy ra, Shinichi muốn từ chối, và đưa ra ý kiến đề nghị sẽ cho sửa lại luật phụ nữ có quyền được kế vị ngai vàng. Mouri lắc đầu, Ran không đủ kinh nghiệm, thân lại là nữ nhi. Nếu không cẩn thận sẽ bị bọn gian thần hãm hại. Cậu suy nghĩ mãi rồi cuối cùng cũng chấp nhận.


Shinichi nói lại cho Ran nghe toàn bộ sự việc, cứ tưởng cô sẽ ghét cậu. Nhưng trái lại, cô cảm thấy vui vì sẽ không phải đọc hàng trăm tấu chương hay phải đề phòng có kẻ ám toán mình. Nhưng đồng thời cô cung lo lắng cho sức khỏe cũng như sự an toàn cho cậu. Chàng phò mã trấn an Công chúa Mouri, và sau đó tay trong tay cùng nhau đi dạo.


Cuộc tổng tấn công Giao thừa năm 1689 hay còn gọi là trận chiến cuối cùng giữa Đông quốc và Tây Quốc, Tokyo và Osaka đã diễn ra tại Yokohama. Shinichi cho quân lính phòng thủ, đồng thời dụ kẻ địch vào trong hang. Đánh nhanh thắng nhanh. Phe Tokyo thành công chia quân lính của Osaka ra và đánh, sau đó rút nhanh. Yokohama được bảo vệ thành công, nhưng mà tất cả chỉ mới là sự khởi đầu thôi. Hoàng đế Osaka không ngờ rằng Shinichi cùng với hơn 100,000 binh lính tiến vào thành Osaka và xông vào tận Hoàng cung trong sự bất ngờ của các quan triều Osaka. Ra là Osaka nhận được tin giả từ Furukawa nên không hề phòng bị, đã cử hơn một nữa quân lính để đánh chiếm Yokohama và dự định đánh vào Tokyo, nhưng ai ngờ đâu chính kế hoạch tưởng chừng như hòan hảo lại lộ ra vết nứt lớn. Phe Tokyo thành công chiếm được Osaka, Hoàng đế Osaka bị giết. Quân lính nghe tin chạy tán loạn, còn lại thì đầu hàng. Sự sụp đổ của Tây quốc đánh dấu sự kết thúc của hơn 200 năm đất nước bị chia cắt.


Thượng triều vào ngày đầu tiên của năm 1689, Hoàng đế Đông quốc cùng các quan triều vui vẻ đón năm mới với chiến thắng và chuẩn bị cho những chính sách mới. Vào đêm múng 1 tết, Hoàng đế Mouri cùng Hoàng hậu Eri và con cháu hoàng cung mở yến tiệc đón năm mới và mừng đất nước thống nhất. Nhìn người vợ 17 năm của ông, đã đến lúc rồi.


"Trước hết, Trẫm muốn chia vui cùng các quan thần trong triều và người dân trên khắp đất nước những niềm vui vẻ nhất trong năm mới và mừng đất nước trước được thống nhất. Sau đó, Trẫm muốn tuyên bố sẽ thoái vị vào ngày 3 tháng 5 năm Hưng Bình thứ 18. Kudo Shinichi sẽ là người kế ngai vàng, mở ra triều đại mới."


Mouri chấm dứt cũng là lúc mọi người đều bàn tán, và nhất là con cháu hoàng tốc. Những kẻ chỉ muốn được ngồi trên ngai vàng đó. Không ít người đều phản đối vì từ trước đến nay chưa có tiền lệ một đương kim hoàng đế lại thoái vị và lại nhường quyền cai trị đất nước cho một người không cùng dòng máu. Tất nhiên một tiếng quát của Mouri đủ khiến cho cả hội trường im lặng ngay lập tức. Đây chính là lý do tại sao ông lại muốn nhường ngôi cho Shinichi. Chiến tranh ngầm rồi tàn sát anh em chỉ để được ngồi trên chiếc ghế quyền lưc điều khiển thiên hạ. Chính điều đó dẫn đến sự diệt vong của từng triều đại.


Sau hơn hai tháng thảo luận, thành viên trong hoàng tộc cũng chấp nhận theo ý muốn của Hoàng đế Mouri. Một bộ luật được soạn ra để cho ông có thể thoái vị. Ngày 3 tháng 5 năm Hưng Bình thứ 18, mọi nghi lễ thoái vị đã hoàn tất. Và khi tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm, cũng là lúc năm Hưng Bình kết thúc và triều đại Mouri kéo dài 140 năm cũng đã chấm dứt. Kudo Shinichi chính thức trở thành Hoàng đế đầu tiên của triều đại Kudo vào ngày 4 tháng 5 năm 1689, cũng là sinh thần thứ 20 của cậu. Niên hiệu là thời kỳ Kudo. Mouri Kogoro lên làm Thái thượng hoàng và lui về phía sau.


200 ngày sau khi đăng cơ, Hoàng đế Shinichi cùng Hoàng hậu Ran về thăm Yuki cùng hai bácnay ốm yếu. Họ không ngờ có ngày chàng trai thư sinh ham học năm ấy bây giờ lại là vua của một nước. Còn Yuki, hai bác tâm sự với dòng nước mắt. Do đi lấy nước không cẩn thận nên Yuki trượt chân rơi xuống hồ và mất khoảng 4 tháng trước. Bác gái khóc nhất khiến cậu đau lòng. Yuki hiền và hiếu thảo lại mất sớm, để lại nỗi buồn vô tận cho hai người già không ai chăm sóc. Nhưng mà, ở nơi nào đó mà không ai phát hiện. Yuki nhìn Ran với đôi mắt căm phẫn. Phải, cô ghen tỵ với cô ta. Từ nhan sắc và vị trí của cô. Nếu không có cô ta, thì bây giờ người mà sánh vai với Shinichi là Yuki này.

.


.


.

21 năm trị vì, Ran đã hạ sinh hoàng thái tử. Do công việc khôi phục đất nước nên Shinichi không để ý đến chuyện phòng the. Và may mắn cho vị hoàng đế 45 tuổi này là cô hoàn toàn hiểu và luôn dành thời gian để giúp cậu nghỉ ngơi thư giản sau một ngày làm việc dài. Shinichi không thu nạp phi tần, cũng vì điều đó nên Ran rất vui và luôn hỗ trợ cho cậu, một điều được xem như cấm kị vì hậu cung không được phép can dự triều chính. Nhưng mà nấu ăn, làm canh tẩm bổ, hay đưa ra ý kiến thì được xem là phá vỡ quy tắc?


"Hoàng hậu làm món gì mà thơm thế?" Shinichi nhẹ nhàng tiến tới và ôm nàng Hoàng hậu của mình. Lâu lâu cũng phải làm nũng một chút.


"Chỉ là gà hấp lá chanh thôi mà" Ran cũng lắc đầu trước vị vua trẻ con này, 41 tuổi rồi mà cứ như 11 tuôi ấy. Shinichi xoa đầu cô rồi phụ giúp Ran, mặc cho người hầu khuyên hai người nên về phòng. Và sau khi ăn món gà của Ran xong, chuyện phòng the trở được thực hiện hàng tháng. 2 năm sau, Ran lại hạ sinh nhị hoàng tử.


Năm Kudo thứ 26, Hoàng hậu Kudo Ran bị ám sát và qua đời. Shinichi gần như thay đổi, trở thành một con người khác hẳn. Lạnh lùng, tàn nhẫn, thậm chí có phần độc ác khiến cho hoàng cung trở nên u ám và lạnh lẽo. Thái thượng hoàng bệnh nặng do tuổi tác và nỗi đau mất con nên đã qua đời3 tháng sau đó, thọ 62 tuổi. Thái hậu Eri cũng yếu hơn và ít khi ra ngoài. Ban ngày cậu giải quyết chuyện triều chính, ban đêm thì thức khuya để điều tra kẻ nào dám đột nhập vào hoàng cung để cướp đi sinh mạng của người mà cậu yêu nhất trên thế gian này.


Đến căn phòng của hai người, cũng là nơi Ran đã rời xa cậu. Shinichi ôm chặt chiếc gối của Ran mà khóc. Cận vệ thấy thế liền đóng cửa để cậu có không gian riêng tư. Chiếc gối vẫn còn lưu lại mùi hương hoa lan của Ran, mà sao chủ nhân của mùi hương lại không còn. Bỗng cậu cảm nhận có vật gì đó ở trong chiếc gối, cậu mở ra và thấy vết máu khô cùng với cái tên rất quen thuộc: YUKI. Tại sao lại có tên của Yuki được viết bằng máu chứ? Trước khi chết, Ran đã cố gắng dùng chút sức lực còn lại để viết tên kẻ đã giết mình, nhưng chẳng lẽ là người đó thật sao?


Đứng trước con sông phản chiếu ánh trăng, Shinichi hồi tưởng lại những chặng đường trong cuộc đời mình. Chính nơi này, cậu đã gặp Ran, và cả hai nên duyên từ đó. Thật không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy. Cũng giông như dòng nước đang chảy vậy, chẳng chờ đợi ai cả.


"Còn định đứng ở đó đến bao giờ?  Yuki" Shinichi lên tiếng khiến cho người đang im lặng từ xa theo dõi hốt hoảng. Cô từ từ đi ra từ bụi cây và đến gần tới bóng lưng của người con trai cô thầm yêu thương bấy lâu nay. Nhưng mà Yuki lại không cảm thấy sự ấm áp của cậu, thay vào đó là sự cô độc và sự lạnh lẽo khiến cô ngạt thở.


"Anh giận em chuyện em giả chết đúng không? Em xin lỗi, tại vì em muốn đi làm nhưng sợ bố mẹ không cho nên đành bày ra kế hoạch này để đánh lừa họ" Yuki run rẩy vì cái lạnh và sự im lặng chết người của vị Hoàng đế này. Cô nhẹ nhàng nắm tay cậu để tìm hơi ấm, nhưng Shinichi rút tay lại và Yuki mất đà nên ngã.


Cậu nhìn cô với ánh mắt kinh tởm, tại sao cô em gái mà cậu yêu quý lại có thể làm những chuyện như thế. Trên đường đến đây thì Shinichi vẫn không chắc chắn, nhưng mà nhờ ánh trăng đã giúp cho cậu mở rộng tầm nhìn.


"Cái vòng tay em đang đeo, em mua ở đâu vậy?" Shinichi lạnh lùng hỏi, tay cậu co lại thành nắm đấm. Nội khí nay đã bùng lên khiến Yuki sợ hãi, vội vàng che tay lại rồi nói Ran đã tặng cho cô. Vừa nói xong thì Shinichi đã bóp cổ cô với đôi mắt đỏ như máu. Một lúc sau thì buông ra, trong khi cô ho sặc sụa thì cậu cười khẩy. Ran chưa hề mang chiếc vòng tay về đây bởi vì miếng ngọc bội bị vỡ và được đem tới thợ bạc để khôi phục. Yuki điếng người, miệng ấp úng. Chiếc vòng tay không được tìm thấy khi phát hiện ra Hoàng hậu. Vậy tại sao Yuki, một thường dân, không ở trong cung và được cho là đã chết được 4 tháng trước khi vụ ám sát xảy ra, sở hữu nó chứ?


Tiếng cười man rợ vang lên, con rắn độc cuồi cùng cũng nhe răng nanh của nó. Yuki thừa nhận, kẻ đột nhập vào hoàng cung và sát hại đương kim Hoàng hậu là cô. Kẻ trả 500 lượng vàng cho Furukawa để thực hiện cuộc ám sát Hoàng đế và Công chúa Mouri cũng là cô. Kẻ đã bỏ thuốc độc vào trong thức ăn cựu Hoàng đế Mouri Kogoro cũng là cô. Kẻ tiết lộ thông tin cơ mật, giúp Tây quốc chiếm được thành Okinawa và Kanagawa không phải là Furukawa mà chính là cô. Lão già kia chỉ là con tốt để che mắt tất cả thôi. Là do cô đã uy hiếp sẽ giết mẹ của hắn nếu không chịu nhận tội. Tất cả đã được thực hiện mốt cách hoàn hảo. Chỉ là Đông quốc dành chiến thắng, nhưng mà không sao. Mouri Kogoro và Mouri Ran cũng đã chết. Cơn Mouri Eri thì cũng sắp lìa đời nên cô không cần phải ra tay. Tất cả mọi chuyện xảy ra cũng là Kudo Shinichi, kẻ bội bạc. Không đáp lại tình cảm của cô, vậy thì hãy đón nhận lấy sự trừng phạt và đau đớn nhất. Triều đại Kudo này sẽ sớm sụp đổ thôi.


Yuki cười đắc thắng rồi nhìn về phía nhà của cô, nơi khói đen bay lên cùng với ngọn lửa của quỷ đang nuôt chửng cha mẹ của cô. Nếu như họ không ép buộc cậu cưới cô, thì giờ Yuki này đã là Hoàng hậu rồi.


Máu từ trên ngực chảy xuống từng giọt, Yuki không thể tin vào mắt mình. Thân thể của cô dần ngã xuống và lộ ra thank kiếm Katana dánh đầy máu. Và kẻ cầm nó không ai khác chính là Hoàng đế Nhật quốc Kudo Shinichi. Trong lúc hấp hôi, Yuki ban một lời nguyền.


"Hãy tận hưởng hạnh phúc bên nhau đi khi còn có thể, 200 năm sau cái chết của ngươi. Cả ba người chúng ta sẽ gặp lại nhau để giải quyết hết mọi ân oán. Và ngươi và cô ta sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu" Yuki cố gắng nói từng chữ rồi tắt thở, chết không nhắm mắt. Shinichi thở dài rồi nhìn về hướng khoảng không vô định.

.


.



.

Conan giật mình tỉnh dậy, giấc mơ đó quả thật kỳ lạ. Nhưng mà cậu đang ở đâu? Bệnh viện? Nhìn xung quanh không thấy ai, cậu đành năm xuống và suy nghĩ về giấc mơ lúc nãy. Cô gái đó rất giống Yuki, nhưng mà những gì cô ta nói cho cậu đều hoàn toàn đúng. Chỉ là nhân vật bị thay đổi. Ran bước vào cùng với Sonoko, cậu lại nhìn thấy hai người trong trang phục truyền thống. Tự cười bản thân, chắc là suy nghĩ nhiều thôi. Conan không muốn nhìn thấy ánh mắt kinh tởm của Ran dành cho cậu nên nhắm mắt lại.

"Thật không ngờ bác Yusaku lại là người của hoàng tộc, vậy tức là Shinichi chính là hoàng tử. Ran, cậu may mắn thật đó" Sonoko cười đểu trong khi Ran đỏ mặt. Mặc dù khuyên bạn mình nói nhỏ để cậu nhóc nghỉ ngơi, nhưng Sonoko tiếp tục trêu chọc cô bạn thân mình. Hôm nay hoàng gia thông báo sẽ tổ chức lể kỉ niệm 200 năm ngày mất của Hoàng đế Kudo Shinichi. Rồi sau đó tiết lộ rằng Kudo Yusaku chính là người của hoàng tộc. Tin này làm chấn động cả nước Nhật. Những người quen biết Shinichi cũng bất ngờ không kém, ai mà ngờ được thám tử lừng danh Nhật Bản lại là con cháu của vị hoàng đế đầu tiên mang cùng tên của triều đại Kudo. Mà thật ra rất ít người biết sự tồn tại của vị hoàng đế đó cũng như tên của triều đại hoàng gia. Thậm chí ngay cả đương kim Thiên hoàng cũng không biết. Nghe bảo hoàng gia tìm được những tài liệu ghi chép về hoàng tộc và nhắc đến thời kỳ Kudo khi đến quét dọn ngôi mộ của một vị Hoàng đế vô danh. Thì ra là mộ của Hoàng đế Kudo Shinichi.


Sonoko tìm trên mạng và tra ra thông tin. Thời kỳ Kudo là thời kỳ thịnh vượng nhất trong lịch sử Nhật bản, dưới sự lãnh đạo của Hoàng đế Kudo Shinichi, Nhật quốc đã thành công trấn áp giặc biên cương. Hơn nữa, kinh tế ngày càng mạnh hơn và có được một vị thế vững mạnh trên thế giới. Hoàng đế Shinichi trị vì 100 năm, dài nhất trong lịch sử Nhật Bản nói riêng và thế giới nói chung. Năm 1789, ông thoái vị và nhường ngôi cho Thái tử Kudo Masahito và lên làm Thái thượng hoàng. Năm Ichi thứ 7, Thái thượng hoàng Kudo Shinichi qua đời, thọ 126 tuổi. Có người kể rằng ông học được cách trẻ mãi không già bởi vì ông không có một chút biểu hiện của sự lão hóa hay bệnh tật. Triều đại Kudo kéo dài hơn 300 năm và vẫn được tiếp tục cho đến hiện tại.


"Mà sao hoàng gia lại không biết về triều đại Kudo thế?" Ran nói nhỏ với Sonoko, vì nếu như để người ngoài nghe được thì sẽ bị xem là phạm thượng.


"Tớ cũng không rõ, nhưng mà nghe nói trong chiến tranh thế giới thứ 1, Hoàng cung phải cất giấu hết những tài liệu mật để tránh bị thiệt hại. Nên chắc tài liệu về triều đại Kudo cũng ở trong đó. Mà thằng nhóc chưa tỉnh dậy à?" Sonoko tiếp tục đọc thông tin trên mạng. Thằng nhóc đã bất tỉnh được 3 ngày rồi, mà phải nói lúc đó thật sự toát mồ hôi luôn. Tim cậu nhóc đã ngừng đập và các tế bào đang chết dần. Cứ tưởng như hết cứu được, nhưng tự nhiên tim đập trở lại. Đúng là phép màu có thật.


Cả hai không chú ý sắc mặt của Conan, người vừa nghe được cuộc trò chuyện lúc nãy. Tại sao lại có thể như vậy được? Nếu như giấc mơ đó là thật, thì không lẽ cậu chính là vị Hoàng đế đó sao? Hơn nữa Yuki nói 200 năm sau sẽ giải quyết mọi hận thù. Năm nay là đúng 200 năm, và sự xuất hiện của Yuki, con số của Satan, giết người, rồi sẽ thành quỷ nếu như những đường gạch đỏ biến mất. Lần đầu tiên, Kudo Shinichi biết sợ hãi. Phải làm sao đây? Yuki đã lừa cậu để giết người, liệu đây có phải là một cái bẫy hay không. Và nếu là cái bẫy, thì phải làm sao để thoát ra đây? tay cậu đã nhuốm máu rồi, đã chìm vào trong hố sâu của tội lỗi không có lối thoát. Làm sao để thoát ra đây? Đợi sau khi Sonoko ra ngoài, Ran lên tiếng khiến cậu nhóc giật mình và run rẩy.


"Kudo Shinichi, nếu cậu còn giả vờ ngủ nữa thì sẽ tiếp tục nằm viện thêm ba tháng đấy" Ran bẻ khớp tay, giọng nói cực kỳ nguy hiểm.


Im lặng


"CÓ CHỊU DẬY KHÔNG?" Ran quát lên, Conan vẫn tiếp tục chơi đùa với hổ. Nhưng trong đầu thì niệm phật cầu kinh sám hối.


Ran tức giận, dám xem thường lời nói của cô? Chuẩn bị cho hắn vài cú đấm thì cánh cửa mở ra và Hattori, Sera, Okiya, Haibara đã cứu Conan một mạng sống. Nhưng có một người làm cô chú ý.


"Chào cháu Ran-chan, phiền cháu cho bác vào thăm Conan-kun" Người phụ nữ trung niên cất tiếng, kèo theo vài tiếng ho rồi đưa ánh nhìn về phía cậu nhóc đang nằm kia.


Giọng nói này là...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top