CHƯƠNG 22 - CHỦ ĐỘNG

Tính từ hôm nó giải bày tất cả với Nezuko, hôm nay đã là ngày thứ 10 rồi. Trong 10 ngày này, nó không ngừng thân thiết với hắn, rất nhiệt tình, chỉ cần chú ý một chút là có thể nhận ra nhưng tại sao hắn vẫn không có phản ứng gì?

Dạo này Shinobu và Giyuu như đổi linh hồn cho nhau, Shinobu vốn lạnh lùng, không để ý tới những việc hắn làm cho mình, thì trở nên hăng hái với những hành động đó thậm chí đổi lại là mình đối tốt với hắn; còn Giyuu luôn chăm sóc, lo lắng cùng chiều chuộng nó thì lại trở nên im lặng vô cùng, chỉ yên bình mà nhận lấy sự quan tâm từ nó mà thôi.

Shinobu Kochou.. Nó rốt cuộc cũng để ý tới hắn, đã thích hắn rồi nên mới không ngừng quan tâm hắn như thế phải không? Nhưng mà nó quên rồi sao? Nó đã để hắn một mình lo lắng cho nó giống vậy suốt 15 rồi đấy, bây giờ nó mới nhận ra sao, chỉ vài hành động này đã muốn hắn đồng ý cho qua?

Không bao giờ, dù chết hắn cũng sẽ không tỏ tình với nó đâu, hắn hy sinh 15 năm thanh xuân rồi ít nhất nó cũng phải trả lại gì đi chứ. Tomioka Giyuu này, từ nhỏ cần thứ gì đều không phải tự mình đi giành lấy, đúng vậy.. Hắn sẽ làm nó phải tự mình nói rõ ràng với hắn, từ chính miệng nó.

Trong lòng hắn vừa hả hê vừa hạ quyết tâm, nhưng mà để nó hạ thấp lòng tự trọng để tỏ tình không phải chuyện dễ đâu, ai mà chả biết sĩ diện nó còn cao hơn cả đàn ông chứ.

Nhưng Tomioka Giyuu là ai chứ, hắn đủ tự tin, chuyện này cũng không làm khó được hắn.

– Eyy.. Đi ăn thôi? – Nó chạy tới đập tay lên bàn hắn.

– Đi. – Hắn đứng dậy.

– Mày muốn ăn gì? – Nó ngước lên hỏi.

– Tao không đói, uống chút gì thôi. – Hắn lơ đãng cho tay vào túi.

Nhìn biểu hiện của hắn, một phút trước còn đang vui vẻ nó lập tức ỉu xìu, thái độ gì vậy chứ, nó đã xuống nước tới thế này rồi, hắn dám làm kiêu với nó sao?

"Hừ.. Mày được lắm. Đợi túc lúc mày thích chị tới chết rồi chị sẽ cho mày biết tay."

Trong lòng nó bực bội, vừa nghĩ vừa lén nhìn hắn, hắn sao có thể không biết nó nghĩ gì, trong lòng hả hê vô cùng.

– Này.

Nó đi rất nhanh rồi trở lại, đưa hắn hộp sữa vani, có vẻ như chen chúc trong đống người đó không khó khăn gì mấy.

Hắn nhận lấy hộp sữa, nghi hoặc hỏi:

– Làm sao nhanh như vậy?

– Mày nghĩ tao là ai?

Nó ngồi xuống đối diện hắn, hất mặt về phía quầy bán nước, hắn nhìn sang liền phát hiện đám con trai đang nhìn nó đầy khát vọng.

Con bé này còn không biết chết nháy mắt với họ, làm bọn háo sắc đó say mê chết lên chết xuống, nó đang chọc tức hắn sao, tính trả thù hả!

– Bọn nó mua giúp mày? – Hắn biết còn cố hỏi.

– Đương nhiên rồi, tao mà chen vào đó, chắc bẹp dí. – Nó đâm ống hút vào hộp sữa.

– Tránh xa bọn chúng ra một chút đi.

Hắn giựt hộp sữa của nó, đưa lên miệng hút rột rột, nó xì một tiếng đưa tay lấy hộp sữa còn nguyên của hắn, đâm ống hút vào hút một hơi thật dài.

– Ghen hả? – Nó tinh nghịch ghé sát tới mặt hắn.

– Con khỉ.

Hẳn dí ngón trỏ vào trán nó, đứng dậy bỏ đi.

Chiết tiệt!

Nó có thể đừng dễ thương thế này hay không? Nó cứ như vậy, hắn sợ mình sẽ bay nhanh đến chỗ nó nói một câu "mày không cần làm gì thêm nữa, tao từ rất lâu đã thích mày, trái tim tao đã là của mày từ lâu rồi, mày có thể ở lại bên tao không?"

– Uii.. – Nó xoa xoa đầu, rồi vội vã dứng dậy – Đợi tao với.

Về đến cửa lớp, con Kanao dí vào tay nó tờ giấy thông báo lịch trình chuyến du lịch sắp tới.

Không ngờ đấy, cũng chỉ còn hai ngày, thời gian nhanh thật nha, chắc phải rủ hắn đến siêu thị mua đồ rồi chuẩn bị một chút.

Buổi học dưới tâm trạng háo hức của tụi nhỏ nhanh chóng kết thúc, nó liền kéo hắn đi đến siêu thị mua sắm.

Nó lon ton chạy qua chạy lại trong các dãy hàng, hắn đẩy xe đẩy đi theo sao, không ngừng nhắc nhở

– Từ từ thôi, có nhiều thời gian mà mày gấp cái gì.

– Khăn tắm.. bàn chải.. khăn giấy.. hmm.. – Nó vừa đi vừa lẩm bẩm. – Còn thiếu gì nữa nhỉ?!

– Đầy cả xe rồi mà còn thiếu? – Hắn đẩy cái xe đầy đồ tới cạnh nó.

– Hìhì, mua hơi nhiều nhỉ. – Nó gãi đầu.

– Quá nhiều chứ mà hơi nhiều cái gì. – Hắn chép miệng.

– A, còn snack. – Nó chạy đến quầy đồ ăn.

– Cái gì? Còn nữa? – Hắn kinh hoàng. – Yaa! Shinobu Kochou. – Hắn gọi, nhanh chóng đuổi theo.

– Mày ăn cái này không? – Nó cầm các bịch bánh lên xem một hồi. – Hay cái này? – Nó giơ một bịch tới trước mặt hắn.

– Sao cũng được. Cứ chọn đại mấy bịch mày thích đi.

Mắt hắn cứ chăm chăm vào giỏ đồ, cái đống này một hồi làm sao mà xách về đây chứ.

Một lát sau, xe đẩy phủ đầy bánh kẹo và các thứ thức ăn lặt vặt khác, đáp lại ánh mắt kinh ngạc của hắn là nụ cười ngọt ngào của nó

– Lúc ngồi máy bay với ngồi xe sẽ chán lắm đó.

– Đừng có biện minh cho cái thói tham ăn của mày. – Hắn kí đầu nó rồi đẩy xe đi tính tiền.

– Gì chứ.. Là đồ ăn quyến rũ tao mà. – Nó lầm bầm.

– Ơ.. Nhiều vậy rồi sao xách hết đây?

Đi tới quầy tính tiền, lúc này nó mới phát hiện ra nãy giờ nó đã mua nhiều đến mức nào, hai bịch đồ bự chảng đặt trên quầy thu ngân.

– Giờ mới biết đó hả? Tao không đi chung với mày chắc khuya cũng không về nhà được. Ra ngoài. – Hắn cầm hai bịch đồ lên dễ như trở bàn tay.

Ra khỏi siêu thị nó mới phát hiện xe hắn đỗ ở ngoài từ bao giờ, tài xế đưa hắn chìa khóa rồi cung kính cúi đầu, tự mình đi về bằng phương tiện khác.

Thả hết đồ vào ghế sau, hắn ngồi vào ghế lái, nó cũng chui vào theo sau, ngó vào kính chiếu hậu, hướng hắn hỏi:

– Để chú ấy về một mình có ổn không?

– Có rãnh rỗi thì lo cho tao đi này. – Hắn giúp nó cài dây an toàn.

– Ai thèmm. – Nó bĩu môi.

Hắn đột nhiên ngước lên, mặt hai người gần sát nhau, nó giật mình rụt đầu về phía sau, chớp mắt không ngừng nhìn hắn.

– Thật không thèm?

Hắn càng nói mặt càng sát lại, cố tình cười duyên một cái, cho tới khi mặt hai người chỉ cách nhau 5cm, nó trợn to mắt nhìn hắn thật lâu, lúng túng đẩy hắn ra

– Không chấp mày.

Xe chìm trong yên lặng, nó chăm chú ngắm cảnh vật chạy đua ngoài cửa sổ, hắn nhìn sang một chút, thả mui xe ra, những cơn gió mát lạnh ập đến khiến nó thoải mái nhắm mắt.

Chạy trên đường cao tốc với vận tốc 70km/h, gió mạnh đến mức muốn xé rách cả da mặt, nhưng lại đem đến cảm giác rất sảng khoái, mái tóc đen của nó tung bay dưới gió, tạo nên khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Hắn đang lái xe lâu lâu thoáng nhìn qua gương chiếu hậu bắt gặp khuôn mặt đang nhắm mắt hưởng thụ của nó, lại lưu luyến không muốn rời tầm mắt đi.

Rất nhanh, xe đã tới nhà, hắn giúp nó xách đồ lên lầu, đi ngang phòng bếp còn cố tình cười duyên với ba mẹ nó, làm họ nhìn nhau cười nham hiểm.

– Aww mệt chết mất.

Vừa vào phòng, bật bốn chiếc đèn nhỏ trên góc, nó nhanh chóng đáp người lên chiếc giường mềm mại, liếc mắt thấy hắn đang bày đồ ra, nó tò mò:

– Mày không mệt à?

– Không! – Hắn vẫn chăm chú.

– Nè. Bộ nhìn tao một cái thì chết mày hả?! – Nó bực mình bật người dậy.

Hắn thả đồ trong tay xuống, bước tới gần nó, mặt hai người lại sát kề lần nữa, nó nhìn thấy miệng hắn mấp máy, nó nhìn đến thẫn thờ thậm chí không nghe được hắn đã nói gì.

– Mày có nghe tao nói không?

Một tay hắn chống lên giường, đưa mặt sát lại hơn nữa, hơi thở ấm áp theo lời nói hắn phả vào mặt, làm nó rùng mình một cái, đờ người.

Ngẫu nhiên thôi, trông họ như hai diễn viên chính đang chuẩn bị đóng một cảnh hôn lãng mạn, không biết là do họ quá đẹp đôi mà khiến xung quanh cũng lung linh hơn hẳn, hay là do chính khung cảnh đèn phòng mập mờ đã tôn lên vẻ đẹp của họ?

– Hả? Mày nói gì? – Nó lên tiếng đánh tan bầu không khí lãng mạn.

– Thôi, không có gì. Đứng dậy, xếp đồ. – Hắn nắm nó tính kéo dậy.

– Lười quá, một lát đii.

Nó lật người, lách khỏi hắn, thuận tay quơ đại con gấu đang lăng lóc trên giường, xoay mặt vào trong vờ như mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Hắn phải gọi nó là gì đây? Hôm nay tổng cộng ngủ ba lần rồi đấy, heo sao? Rõ ràng là trốn việc mà còn giả vờ mệt mỏi.

– Con heo kia, dậy mau.

Hắn leo lên giường, ngồi xếp bằng kế nó, lay người rồi kéo tay nó tính lôi dậy.

– Còn ngày mai mà.

Nó còn không thèm quay mặt ra, đưa tay ra sau đẩy hắn ra, một cái đẩy nhẹ thì làm gì được hắn chứ. Hắn nắm lấy tay nó kéo một cái, cả người nó liền bị nhấc dậy, hoảng hốt quay mặt ra, đầu nhanh chóng được hắn đỡ lại, là kiểu tư thế nam bế nữ ngồi trên giường a, hết sức mờ ám.

– Mày.. mày làm gì? – Nó lắp bắp.

– Không làm vậy sao mày chịu dậy, dậy. Mau lên. – Hắn lôi nó xuống giường.

Ngồi kế hai bị đồ bự chảng, nó vò đầu than:

– Còn ngày mai mà huhu...

– Đừng có mà mè nheo, ngày mai mày sẽ ngủ đến trưa, ăn cơm xong rồi sẽ coi phim, tới tối sẽ lại than lười, mày nghĩ mày có dọn được hết đống này trong vòng sáng ngày mốt không?

– Im đi.

Nó bị nói trúng tim đen, lườm hắn một cái, biết điều im lặng ngồi xếp đồ ngay ngắn vào vali, thấy hắn ngồi yên một chỗ, nó hỏi:

– Mày không xếp đồ hả?

– Vali để bên phòng rồi. – Hắn nằm ngửa ra.

– Vậy chứ mày ở đây làm gì? Về dọn đồ đi. – Nó quay ra sau đối mặt với hắn.

– Ở đây canh mày, một lát về dọn. – hắn gác tay sau gáy.

– Tao là con nít hả?

– Không trông chừng mày sẽ trốn việc đi coi phim.

– Nè nè.. – Nó đuối lý. – Thế một lát có cần tao sang canh mày không? – Nó cười tinh nghịch.

– Tao không ham chơi như mày. – Hắn hé mắt le lưỡi với nó.

– Mày đi chết đi. – Nó đạp hắn một cái rõ đau.

– Đau! – Hắn nhăn mặt, không cho nó nói chuyện nữa. – Chăm chỉ đi.

Tic tac .. tic tac .. Hai tiếng đồng hồ trôi đi ~

Nó thật sự im lặng không nói một lời mà sắp xếp hết đống đồ vào vali, lúc xong xuôi ngã người xuống lại vô tình nằm lên hắn.

Hắn sao lại không nhúc nhích? Ngủ rồi sao..

Nó nhích người lại gần mặt hắn, chống một tay lên giữ đầu lại, tay còn lại vô thức đưa đưa lên phác họa đường nét gương mặt hắn.

Cái tên này.. thật sự là đẹp đến thế cơ.. tại sao bây giờ nó mới phát hiện chứ, nhưng mà vẫn chưa muộn ấy, hắn sẽ sớm thích nó thôi.

– Tao biết tao đẹp trai.


Giọng nói hắn đột ngột vang lên, nó theo phản ứng lập tức ngồi thẳng, cả người cứng ngắc, hắn hé một mắt nhìn nó, phì cười một tiếng:

– Lần này đừng mơ chối, tao bắt tại trận. Mày nhìn trộm tao.

– Thì.. Thì sao chứ, cũng đâu phải đẹp lắm đâu, còn thua mấy oppa của tao nhá.

Nó khịt mũi, trời ạ, lần thứ hai rồi, lại bị hắn phát hiện, nhục chết đi được, nó tránh để mình không nhìn hắn, tim đập nhanh quá.

– Ngoan cố. – Hắn kí đầu nó. – Dọn xong rồi sao?

– Ừ xong rồi, mệt chết đi được. – Nó vươn vai.

– Vali của mày.. – Hắn nhìn nhìn, một bộ không nói nên lời.

– Sao? – Nó nhìn theo hắn.

– Gấp đôi của tao. – Hắn nhe nanh.

– Biến đii. Không tiễn. – Nó đá hắn.

– Từ từ chứ, phải xuống chào ba mẹ vợ tương lai nè. – Hắn chọc.

– Còn lâu mới làm vợ mày. – Mặt nó gần như đỏ lên.

– Thật không? Nhưng mà tao thích gọi vậy hơn là dì với chú ấy, sao giờ? – Hắn cố tình làm mặt tội nghiệp.

Lời nói hắn khiến mặt nó đỏ cả lên, vừa rối vừa giận, quát lên:

– Nhây chó, biến đi. – Đạp cho hắn một cái.

Khuôn mặt đỏ như cà chua sắp tới mùa của nó làm hắn cười phá lên, khó khăn đứng dậy.

– Haha.. Được rồi tao đi đây.

– Đi đi. – Nó còn không thèm đứng dậy tiễn hắn.

– Tự ra mà đóng cửa.

– Thuận tay thì đóng luôn đi chứ.

Nó bực mình đứng dậy, đứng trong phòng xua xua tay, một tay chờ sẵn chỉ cần hắn xoay người cửa phòng sẽ lập tức đóng lại.

– Hôm nay mệt rồi, ngủ sớm đi. – Hắn xoa đầu nó, đặt một nụ hôn lên trán. – Ngủ ngon.

– Ừ ngủ ngon..

Cảm giác tim mình như sắp nhảy ra ngoài, hắn vừa đi khỏi nó lập tức đóng cửa, trượt dài xuống đất, hai tay đặt lên nơi đang rộn ràng đó, tự hỏi bản thân thêm lần nữa.. Lòng nó, trái tim này.. Ví như..

Giữa một vườn hoa trắng, lạc vào một đóa hoa màu đỏ, đóa hoa này.. thật ra từ rất lâu trước đây đã sớm nở rộ, nở đến rực rỡ cùng chói lóa, chỉ là nó lẻ loi một mình nơi vườn hoa rộng lớn nên con người đến giờ mới phát hiện ra thôi..


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top