Chương 6: Áp Đảo và Quyết Tâm
Sylvia khẽ mở mắt, ánh trăng mờ nhạt lọt qua ô cửa sổ nhỏ trong phòng. Đêm đã khuya, nhưng cô bất chợt tỉnh giấc mà không rõ lý do. Cô vươn vai, bước đến gần cửa sổ. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên dáng người mảnh khảnh trong bộ đồ ngủ đơn giản, mái tóc bạch kim buông lơi nhẹ nhàng. Vẻ đẹp của cô nổi bật dưới ánh trăng, thanh thoát và lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như ánh lên một sự tĩnh lặng khó nắm bắt, khiến không ai dễ dàng tiếp cận được.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại. Ở phía xa, gần lối vào trường, một bóng người quen thuộc xuất hiện, bước đi trong im lặng. Shin. Cậu trở về trong màn đêm tĩnh lặng, những dấu vết của cuộc chiến vẫn còn vương trên bộ đồ chiến đấu bụi bặm, bụi cát bám đầy trên vai và lưng, như thể một phần của sa mạc đã theo cậu trở về. Cơ thể cậu ướt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi lăn dài xuống má, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của ánh trăng. Thanh trọng kiếm trên lưng cậu nặng nề, ánh thép của nó loé lên khi cậu di chuyển, và từng vết xước trên lưỡi kiếm như kể lại câu chuyện của những trận chiến khốc liệt. Đôi mắt cậu mệt mỏi, nhưng vẫn giữ được vẻ kiên định, ánh nhìn xa xăm như thể mang theo một gánh nặng không ai hiểu được.
Sylvia cau mày, ánh mắt sắc lạnh thường ngày thoáng qua sự tò mò. Cô đã từng nhìn thấy Shin tập luyện dưới ánh trăng sau trận đấu giữa cả hai, nhưng lần này có điều gì đó khác biệt. Những dấu vết trên người cậu, từ bộ đồ chiến đấu bụi bặm đến thanh kiếm đầy vết xước, như thể cậu vừa trải qua một trận chiến thực sự bên ngoài tường thành. Một điều gì đó kỳ lạ khiến cô không thể rời mắt khỏi Shin, nhưng cô không thể hiểu được đó là gì. Bóng lưng cậu khuất dần trong hành lang của ký túc xá nam. Sau khi uống một cốc nước để xoa dịu tâm trí, cô quay lại giường, đắp chăn và suy nghĩ về quá khứ, về mục đích thống trị của gia tộc, và về Shin. Không lâu sau, cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ len qua các khe cửa, đánh thức cả hai khỏi giấc ngủ. Sylvia bắt đầu ngày mới bằng một bài tập cơ bản. Trên sân tập, cô di chuyển linh hoạt, từng động tác đều chuẩn xác và đầy vẻ thanh thoát. Ánh sáng ban mai chiếu rọi lên mái tóc bạch kim của cô, tạo nên một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút. Dù không quá căng thẳng, nhưng mỗi buổi tập của cô đều được thực hiện nghiêm túc, như thể cô đang hoàn thiện một phần của chính mình.
Ở một góc khác, Shin đang tập luyện với cường độ hoàn toàn khác biệt. Hai cục đá nặng được buộc chặt vào chân, trong khi dây thừng quấn quanh cơ thể cậu nối với một tảng đá khổng lồ, kích thước gấp chục lần so với cậu. Với mỗi bước chân, tảng đá khẽ rung chuyển, để lại những vệt sâu trên mặt đất. Lưng cậu cong lên dưới sức nặng khủng khiếp, mồ hôi thấm đẫm áo, từng giọt rơi xuống nền đất khô cằn.
Shin kéo tảng đá dọc theo con đường dẫn lên ngọn núi gần học viện, đôi mắt sáng lên vẻ kiên định. Mỗi bước đi là một cuộc chiến với chính bản thân, và âm thanh của dây thừng căng siết vang vọng giữa không gian yên tĩnh. Dù cơ thể gồng lên, cậu không hề dừng lại, như thể mục tiêu của cậu còn lớn hơn cả đỉnh núi trước mặt.
Trong khi Sylvia kết thúc bài tập của mình với một hơi thở nhẹ nhàng, Shin vẫn tiếp tục đẩy cơ thể mình đến giới hạn, như thể không cho phép bản thân nghỉ ngơi. Dù có sự khác biệt rõ ràng trong phong cách, cả hai đều chia sẻ sự tận tâm với việc rèn luyện bản thân vào mỗi buổi sáng, một điều khiến họ dường như gần gũi hơn qua những nỗ lực thầm lặng này.
Khi Sylvia kết thúc bài tập với dáng vẻ bình thản và lạnh lùng đặc trưng, vài học viên từ các nhóm khác đã tiến lại gần. Những ánh mắt ngưỡng mộ không giấu nổi, và vài người bắt đầu rụt rè hỏi cô về phương pháp luyện tập.
– Sylvia, em có thể chỉ cho bọn anh cách em điều chỉnh động tác không?! – Một học viên nam cất tiếng, giọng pha chút lúng túng.
– Kỹ thuật của em rất khác biệt, chị thực sự muốn em chia sẻ cách cân bằng cả sức mạnh và tốc độ như thế! – Một học viên nữ tiếp lời, ánh mắt đầy hy vọng.
Sylvia thoáng dừng lại, ánh mắt sắc lạnh lướt qua những người xung quanh. Dù không thích sự chú ý này, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
– Nếu muốn cải thiện, tập trung vào nền tảng của mình trước! Đừng vội vàng chạy theo những thứ cao siêu khi chưa vững gốc! – Giọng nói của cô rõ ràng nhưng không mang chút cảm xúc nào, để lại một sự tĩnh lặng thoáng qua giữa đám đông.
Dù lời nói ngắn gọn, mọi người vẫn chăm chú lắng nghe, như thể mỗi từ đều mang giá trị quý báu.
Lira bước đến với nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lấp lánh, tay cô hơi vung vẩy như muốn thể hiện niềm hào hứng. Đứng trước Sylvia, cô nghiêng đầu một chút, giọng nói vang lên đầy nhiệt tình:
– Sylvia! Đi tham quan vùng núi sau trường học với mình không?! Nghe nói cảnh ở đó rất đẹp, lại còn có nhiều loại hoa hiếm và thảo dược có thể mang về nữa!
Sylvia nhìn Lira, ánh mắt dường như dịu đi một chút. Sự nhiệt tình của Lira có sức lan tỏa khiến cô khó lòng giữ mãi vẻ lạnh lùng. Một nụ cười mờ nhạt hiện lên trên gương mặt Sylvia, hiếm hoi nhưng đầy cuốn hút:
– Nghe cũng thú vị đấy! Cậu định đi khi nào?
– Phải rồi! Đi cùng mình đi, Sylvia! Sau buổi tập căng thẳng, một chuyến đi thế này sẽ rất thú vị! – Lira tiếp tục thuyết phục, giọng nói đầy nhiệt huyết.
– Được thôi!! - Sylvia thoáng cân nhắc trước khi gật đầu nhẹ nhàng.
– Tuyệt! Vậy mình đợi cậu ở cổng sau nhé! – Lira vui sướng đáp, sau đó nhanh chóng quay đi để chuẩn bị.
Sylvia nhìn theo bóng dáng đầy năng lượng của Lira, đôi mắt ánh lên một sự dịu dàng hiếm hoi. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh về vùng núi mà Lira vừa nhắc đến – nơi được bao phủ bởi những tán cây xanh thẫm và những dải nắng nhẹ len qua từng kẽ lá. Ý nghĩ về việc tạm rời xa bầu không khí nghiêm nghị thường ngày để khám phá một nơi hoàn toàn khác khiến cô không khỏi cảm thấy một chút hứng thú. Lòng thoáng dấy lên một sự tò mò về chuyến đi này, và về những điều mới lạ có thể chờ đợi cô phía trước.
Shin vẫn miệt mài trong buổi sáng yên tĩnh, không hề có dấu hiệu nghỉ ngơi. Cậu vẫn chưa thể quên được cái ngày định mệnh đó, ngày mà cậu mất đi tất cả những người thân yêu, những người mà cậu từng hứa sẽ bảo vệ. Những hình ảnh ấy như bóng ma ám ảnh trong tâm trí, đẩy cậu phải luyện tập không ngừng nghỉ, dồn hết sức lực vào mỗi cú đấm, mỗi động tác.
Sau khi cột hai tảng đá nhỏ vào tay mình, cậu kéo dây thật chặt để tạo nên sự căng thẳng tối đa. Mỗi tảng đá cậu đều dùng hai sợi dây buộc chắc chắn, một đầu cột vào một tảng núi nhỏ bên cạnh, đầu còn lại buộc vào tay mình. Sau khi mọi thứ được cố định, Shin kéo thêm một tảng đá lớn hơn và đặt nó ngay trước mặt. Cậu chuẩn bị sẵn sàng cho bài tập tiếp theo.
Với ánh mắt sắc lạnh, Shin bắt đầu đấm vào tảng đá lớn trước mặt. Mỗi cú đấm mạnh mẽ vang lên tiếng động sắc nhọn, vang vọng khắp không gian. Tuy nhiên, không giống như những cú đấm thông thường, mỗi lần tay cậu va vào tảng đá, những sợi dây trói quanh tay lại căng ra mạnh mẽ, kéo cậu lại, tạo ra một sức cản khủng khiếp. Cảm giác căng thẳng từ những sợi dây làm mỗi cú đấm trở nên khó khăn hơn, nhưng cũng càng khiến cho cơ thể cậu phải nỗ lực gấp bội.
Mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt cậu, dòng mồ hôi lăn dài xuống má, nhưng Shin không hề giảm tốc độ. Cậu tiếp tục đấm mạnh mẽ vào tảng đá, đôi tay ngày càng mạnh mẽ và đầy sức mạnh. Dù những sợi dây căng ra như muốn ngừng lại, nhưng Shin không bao giờ bỏ cuộc. Những đòn đấm không chỉ là sự dồn nén của cơ thể mà còn là sự giải tỏa của tâm hồn, xóa bỏ những ký ức đau buồn và sự trống rỗng mà cậu không thể lấp đầy.
Âm thanh luyện tập của Shin vang vọng khắp khu rừng dưới chân ngọn núi, từng cú đấm của cậu như sấm rền vang, làm rung chuyển không gian tĩnh lặng. Mỗi cú đấm đều khiến tảng đá rạn nứt, những vết nứt ngày càng rõ rệt, dấu vết của sự dồn nén và sức mạnh không ngừng nghỉ. Tay trái rồi đến tay phải, từng cú vung đầy sức mạnh, như thể cậu đang trút hết sự tức giận, thất vọng vào tảng đá trước mặt.
Mồ hôi tuôn ra như mưa, thấm đẫm cơ thể cậu, nhưng Shin không hề chùn bước. Cậu không chỉ đang đánh vào một tảng đá, mà là đang chiến đấu với chính mình, với những nỗi đau và ký ức không thể xóa nhòa. Mỗi đòn đấm đều là một sự giải phóng, nhưng cũng là một sự khắc nghiệt, một thử thách mà chỉ cậu mới có thể vượt qua.
Sylvia và Lira bắt đầu bước ra khỏi khuôn viên trường, những bước chân vội vã nhưng vẫn đầy nhẹ nhàng. Con đường dẫn lên ngọn núi khá gập ghềnh, nhưng vẻ đẹp xung quanh khiến không gian như trở nên dịu dàng hơn. Những tán cây cao vút che mát cả con đường, thỉnh thoảng ánh sáng xuyên qua khe lá, chiếu những tia sáng nhạt xuống mặt đất, tạo thành những vệt sáng lung linh.
Lira vui vẻ dẫn đầu, đôi mắt cô ấy sáng lên khi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Còn Sylvia, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc, cũng không thể không ngắm nhìn những cảnh đẹp hiếm hoi này. Cô cảm nhận được không khí trong lành, những âm thanh của tự nhiên làm lòng cô thư thái hơn chút ít.
– Cậu có cảm thấy tò mò không? Chắc chắn sẽ thú vị lắm đấy! Từ đây lên đến đó không xa đâu, và có rất nhiều cây cối và hoa dại để hái về đấy! – Lira nói với vẻ mặt rạng rỡ.
Sylvia mỉm cười nhẹ, lắc đầu.
– Cậu luôn có cách làm mọi thứ nghe thật hấp dẫn đấy, Lira! – Sylvia đáp, giọng không quá lạnh lùng nhưng vẫn có chút nghiêm túc.
– Cậu biết mà! Đi một chút thôi, và rồi cậu sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy! – Lira tiếp tục nói, vui vẻ mời gọi.
Sylvia thở dài một chút, rồi gật đầu.
– Được rồi, nhưng nếu mệt thì đừng có trách tôi nhé! – Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút thách thức.
Lira cười lớn, vui vẻ dẫn đường lên núi.
Khi hai cô gái đã leo lên cao hơn một chút, ngọn núi trở nên hùng vĩ hơn, những tảng đá lớn và cây cối xanh tốt tạo thành những bức tranh tự nhiên đầy quyến rũ. Dọc theo con đường mòn, Lira tiếp tục chia sẻ về những điều thú vị trên núi này, từ những loài hoa hiếm hoi đến những dược liệu có thể thu thập được. Cô ấy rất hào hứng, nhưng Sylvia vẫn giữ thái độ im lặng, đôi mắt thỉnh thoảng ánh lên sự tò mò.
Ngọn núi này không quá xa khu luyện tập của Shin, và đôi khi, từ những đỉnh cao của nó, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn viên học viện và khu vực xung quanh. Cả hai cùng nhau tiếp tục hành trình, không gian càng lúc càng tĩnh lặng, nhưng bầu không khí lại không thiếu sự sống.
Cú đấm cuối cùng của Shin mạnh mẽ đến mức nó vang vọng khắp khu rừng, tiếng động sắc nhọn như một cú sấm rền giữa không trung. Những con chim trong khu vực hoảng sợ bay tán loạn, vỗ cánh mạnh mẽ rời xa khỏi nguồn âm thanh khủng khiếp. Lira và Sylvia, đang bước đi trên con đường mòn leo núi, bỗng dừng lại khi nghe thấy âm thanh này.
– Cái gì vậy!? – Lira ngước mắt lên, đôi mắt mở to, cảm giác như có gì đó rất lớn đang xảy ra gần đây. Cô quay sang Sylvia, vẻ mặt đầy lo lắng.
Sylvia nhìn về phía âm thanh phát ra, sắc mặt vẫn không thay đổi nhưng một chút nghi ngờ lướt qua trong mắt cô.
– Chắc là một con quái vật nào đó...!! – Sylvia thốt lên, giọng điệu lạnh lùng nhưng có chút khẩn trương. Cô cũng cảm nhận được sự bất thường trong không khí.
Lira không kịp chờ đợi, ánh mắt cô đầy lo lắng, đôi chân nhanh chóng bước lên. Cô có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.
– Đúng vậy, không thể bỏ qua được. – Sylvia gật đầu, bước chân dồn dập hơn, dù vẻ mặt vẫn giữ sự lạnh lùng, nhưng sự quyết tâm lộ rõ qua từng bước đi vững vàng.
Cả hai cô gái nhanh chóng lao về phía phát ra âm thanh. Con đường leo núi giờ đây trở nên ngắn lại dưới đôi chân nhanh nhẹn của họ. Những tán cây che mát dường như không thể làm giảm tốc độ của họ. Cả Lira và Sylvia đều không thể không cảm thấy sự căng thẳng trong không khí, như thể có điều gì đó sắp xảy ra, một sự kiện không thể bỏ qua.
Lira và Sylvia lao nhanh về phía phát ra âm thanh, lòng đầy lo lắng. Tuy nhiên, khi họ đến gần, âm thanh mạnh mẽ của cú đấm đã không còn vang vọng nữa. Chỉ còn lại sự im lặng bao trùm, làm tăng thêm cảm giác bất an trong lòng cả hai.
– Cái gì vậy? – Lira nhìn quanh, không thấy ai, chỉ có không gian tĩnh mịch, như thể mọi thứ vừa rồi chỉ là một ảo giác.
– Không còn âm thanh nữa... – Sylvia nhíu mày, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Mọi thứ giờ đây im lìm, không hề giống với sự căng thẳng mà họ vừa trải qua.
Cả hai đứng lặng trong giây lát, mắt quét qua xung quanh. Không khí vẫn đậm đặc, nhưng dường như không còn gì để họ phải lo lắng nữa. Tuy nhiên, ánh mắt của họ bất ngờ dừng lại khi nhìn thấy Shin.
Trước mặt họ là hình ảnh Shin, đứng vững như một tảng đá, đôi bàn tay và ngón tay rướm máu, vết thương vẫn không ngừng chảy. Máu từ các vết thương nhỏ giọt xuống, tạo thành những vệt đỏ tươi trên da cậu, nhưng cậu không có vẻ gì là yếu đuối hay đau đớn. Cơ thể cậu vẫn giữ dáng vẻ kiên cường, ánh mắt sắc lạnh và đầy sự quyết tâm, dường như không có gì có thể làm cậu nao núng. Mặc dù máu vẫn chảy, nhưng khuôn mặt cậu vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Lira là người đầu tiên lên tiếng, giọng hoảng hốt
– Cậu... cậu không sao chứ?
Sylvia không nói gì, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi Shin. Dù có chút lo lắng, cô vẫn giữ sự lạnh lùng quen thuộc, chỉ im lặng quan sát.
Shin nghe thấy tiếng gọi và quay lại. Tuy nhiên, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cậu, cộng với vẻ căng thẳng trong cơ thể, đã khiến không khí xung quanh đột ngột trở nên nặng nề. Một luồng sát khí tỏa ra từ cậu, mạnh mẽ và đầy đe dọa, khiến cả Lira và Sylvia bất giác rùng mình. Cả hai lập tức lùi lại một bước, tay tự nhiên đặt lên vũ khí như một phản xạ, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối nguy hiểm nào, mặc dù biết rõ rằng Shin không phải kẻ thù của họ.
Khi nhìn thấy Lira và Sylvia, Shin lập tức quay lại bình thường, vẻ lạnh lùng dần tan đi. Cậu nhìn hai cô bạn, ánh mắt không còn sát khí nữa, chỉ còn sự tò mò nhẹ nhàng.
– Các cậu làm gì ở đây? – Shin hỏi, giọng nói không còn chút đe dọa nào, chỉ là câu hỏi đơn giản.
Cả hai ngẩn người ra một lúc, không tin vào những gì vừa xảy ra. Lira hơi thở dồn dập, còn Sylvia vẫn đứng im, nhưng ánh mắt của cô có chút lo lắng lẫn bối rối. Cả hai đều không thể quên được cảm giác lạnh toát và sát khí trong khoảnh khắc trước, khiến họ không thể hiểu được vì sao Shin lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Sylvia thầm nghĩ, đôi mắt cô khẽ nheo lại, cảm giác bất an lướt qua
– Sát khí đó thật sự đáng sợ... cứ như phải đối diện với một con quái vật cấp Blaze vậy!! - Cô không thể nào quên được cảm giác lạnh lẽo và nguy hiểm trong khoảnh khắc đó, khiến lồng ngực cô thắt lại.
Lira thì không khỏi tự hỏi, nét mặt cô hơi cau lại, ánh mắt đầy nghi hoặc
– Liệu đây có thật sự là một người rank Flicker không? Sát khí vừa nãy mà cậu ta tỏa ra thực sự khủng khiếp, chẳng khác gì một kẻ chiến đấu cấp cao!! - Cô tự hỏi liệu Shin thực sự là người mà cô nghĩ, hay có điều gì đó sâu xa hơn mà cô chưa nhận ra.
Shin nhìn thấy hai cô gái đứng đó, ngẩn người ra, vẻ mặt họ lộ rõ sự hoảng sợ. Đôi mắt mở lớn, ánh nhìn đầy nghi hoặc, và cơ thể có chút căng cứng như thể đang chuẩn bị đối diện với một mối đe dọa lớn. Anh hơi nhướn mày, cảm thấy sự bất an trong không khí, nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh vốn có.
– Hai người có sao không!? – Shin hỏi, giọng điềm đạm nhưng có phần lạ lẫm. Anh không hề nhận ra rằng chính sự lạnh lùng và sát khí mà anh vô tình tỏa ra đã khiến họ sợ hãi đến vậy.
Lira liền định thần lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt cô có chút bối rối
– Không sao đâu, chỉ là... không ngờ cậu lại làm vậy!!
Sylvia thì bình tĩnh hơn, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi Shin, nhưng giọng nói có chút nghi ngờ
– Lúc nãy, chúng tôi nghe thấy một tiếng động rất lớn, tưởng rằng có quái vật tấn công!! Cậu... có sao không?
Shin nhìn hai cô nàng, nhận ra rằng tiếng động lớn lúc nãy chính là do cậu gây ra. Cảm giác tội lỗi lập tức xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Cậu khẽ cúi đầu, giọng trầm xuống
– Xin lỗi!! Có lẽ là tiếng lúc nãy là do tôi gây ra, tôi không nghĩ sẽ làm các cậu hoảng sợ như vậy...!!
Cậu định đưa tay lên gãi đầu, nhưng ngay khi động tác ấy vừa bắt đầu, cơn nhói từ vết thương trên tay khiến cậu khựng lại, không thể hoàn thành hành động. Shin chỉ im lặng, ánh mắt hơi lảng tránh, không muốn để cho sự yếu đuối của mình lộ rõ.
Lira nhìn thấy vết thương trên tay Shin, ánh mắt cô lướt qua đống đá vụn còn sót lại sau cú đấm, và ngay lập tức nhận ra đó là một tảng đá rất lớn. Cô nhìn lại Shin, sắc mặt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, chưa kịp nói gì thì đã cảm nhận được sự nghiêm trọng trong tình hình.
Sylvia lại nhìn thấy vết thương của Shin, tâm trí cô chợt lướt về những lần cậu bị thương trước đây khi hai người cùng làm nhiệm vụ. Mặc dù khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt cô có phần mềm mỏng hơn, và từng động tác của cô khi băng bó cho Shin đều rất tỉ mỉ, cẩn thận. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ làm xong công việc, chứng tỏ rằng mặc dù không thể hiện ra ngoài, nhưng cô vẫn quan tâm đến cậu rất nhiều.
Lira ngạc nhiên nhìn Shin, đôi mắt cô mở to đầy khó tin
– Đây... thực sự là do cậu làm sao? – Cô không thể tin vào những gì mình vừa thấy, ánh mắt cô dừng lại ở những mảnh đá vỡ và sợi dây thừng đã bị đứt. Cô nhìn qua những phần còn lại của hai tảng đá lớn mà Shin đã phá hủy, không khỏi ngạc nhiên trước sự tàn phá mạnh mẽ của cậu.
Lira tiếp tục quan sát xung quanh, rồi lại nhìn về phía Shin, không biết phải nói gì thêm. Sylvia thầm nghĩ, đôi mắt cô khẽ nheo lại, cảm giác không khỏi trầm xuống. Cô nhớ lại những lời của Taren về Shin, về việc cậu luyện tập không ngừng nghỉ cho đến khi cơ thể không thể chịu đựng thêm được nữa. Những lần Shin bị thương nặng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí cô, những vết thương không chỉ thể xác mà còn là sự kiên cường trong đôi mắt cậu. Ánh mắt ấy chỉ còn lại một thứ duy nhất: trả thù. Cô nhớ lại ánh mắt lúc nãy của cậu, lạnh lẽo đến mức khiến cô phải rùng mình.
– Cậu ta... thực sự liều mạng như thế sao? Ánh mắt lúc nãy... thật sự khiến mình rùng mình – Sylvia nghĩ thầm, hơi rùng mình một chút khi nhớ lại cái nhìn lạnh lẽo, như một con thú săn mồi sẵn sàng xé tan mọi thứ trước mắt.
Sau khi băng bó xong, cả ba người ngồi nghỉ ngơi dưới một gốc cây lớn gần đó, nơi mà Shin đã làm sạch đất và cành lá. Xung quanh là không gian yên bình, với âm thanh của thác nước nhỏ chảy róc rách xuống hồ nước mát lạnh bên cạnh. Mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu những đám mây trôi nhẹ nhàng. Không khí nơi đây trong lành và tươi mát, tạo nên một cảm giác thư thái, khác hẳn với những căng thẳng và mệt mỏi từ những bài luyện tập khắc nghiệt của Shin cùng nỗi hoảng hốt mà hai cô bạn vừa trải qua.
Shin sau đó đi về hướng thác nước gần đó. Cậu cảm thấy mệt mỏi nhưng cũng thỏa mãn với buổi luyện tập của mình. Cẩn thận không làm vết thương chạm vào nước, Shin bước vào dưới dòng thác mát lạnh, nước trong vắt xối xuống cơ thể cậu, làm dịu đi phần nào sự căng thẳng và đau đớn trước đó. Dòng nước cuốn trôi đi bụi bẩn trên người cậu, giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn. Sau khi tắm rửa xong, Shin lấy bộ quần áo mới trong túi ra, thay đồ trong khi ngồi nghỉ bên bờ hồ, cảm nhận hơi mát từ không khí xung quanh.
Khi cậu thay xong, quay lại chỗ hai cô bạn, cậu nhận ra không khí đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Cả ba người cùng lấy đồ ăn trưa ra từ túi của mình, đặt chúng lên một gốc cây cổ thụ to lớn đã bị chặt ngang. Cây gốc lớn, vỏ đã mục nát một phần, nhưng vẫn giữ được hình dáng kiên cố. Các món ăn đơn giản nhưng đầy đủ, từ bánh mì khô đến một vài loại thịt và rau củ mà họ mang theo, cùng với những cơm nắm được gói trong lá, tạo thành một bữa ăn đậm đà hương vị tự nhiên. Không gian xung quanh im ắng, chỉ có tiếng lá xào xạc và nước chảy, tạo thành một không khí ấm áp, dễ chịu sau một buổi sáng đầy căng thẳng. Cả ba đều ngồi xuống, thư giãn và tận hưởng khoảnh khắc bình yên này, trong khi tiếng cười nhỏ nhẹ vang lên khi họ trao đổi vài lời.
au khi ngồi xuống, Shin đưa tay ra để lấy cơm nắm, nhưng cậu khựng lại ngay lập tức khi cảm giác nhói từ vết thương khiến tay cậu run rẩy. Cơn đau từ những vết thương vẫn còn rõ rệt, làm cho việc cử động càng thêm khó khăn. Cậu cảm thấy lo lắng nếu tiếp tục cố gắng, vết thương sẽ rách thêm và máu lại chảy ra. Cảm giác này khiến Shin chỉ biết thở dài, đôi mắt ánh lên sự bực bội nhưng cũng không muốn làm phiền mọi người.
Sylvia quan sát cậu một lúc, rồi khẽ thở dài, ánh mắt lạnh lùng của cô dịu lại một chút. Mặc dù có vẻ miễn cưỡng, nhưng cô vẫn lấy một miếng cơm nắm, nhẹ nhàng đưa nó lên trước mặt Shin.
– Mở miệng ra!! – Cô ra lệnh ngắn gọn, nhưng giọng điệu có chút gì đó không giống như thường ngày.
Shin nhìn cô một lúc, cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng không từ chối. Cậu mở miệng ra, và Sylvia đút cho cậu từng miếng cơm, tay cô vẫn giữ vẻ tỉ mỉ dù khuôn mặt không hề thay đổi cảm xúc.
Lira ngồi ngay kế bên, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Cô không thể kìm được sự vui vẻ, và nhìn Shin với nụ cười đầy ẩn ý.
– Cậu thật sự là một kẻ may mắn đấy, Shin! – Lira trêu chọc, giọng cô pha chút hài hước – Chắc chắn có rất ít người được Sylvia đút ăn như vậy đâu, nhớ cảm ơn cô ấy nhé.
Sylvia nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lira, rồi khẽ thở dài. Cô đáp lại bằng một giọng điệu lạnh lùng, nhưng không thiếu phần tinh tế.
– Cậu đừng có tưởng bở, Lira!! – Sylvia nói, ngừng một chút trước khi tiếp tục – Đây chỉ là vì cậu ta bị thương thôi. Chắc chắn không có gì hơn thế đâu!!
Shin nghe thấy lời trêu chọc của Lira, đôi mắt cậu hơi nhíu lại như thể không hiểu, và rồi cậu cười ngây ngô, miệng vẫn ngậm cơm nắm.
– Hả? Cái đó... vậy là sao? – Cậu hỏi lại, vẻ mặt thật sự không rõ chuyện gì đang diễn ra. – Ý cậu là... tôi bị thương thì phải được chăm sóc như vậy sao?
Shin nhìn Lira và Sylvia một cách ngờ ngệch, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu hơn, dù là trong lúc cậu vẫn đang bị đau đớn. Lira bật cười trước vẻ ngốc nghếch của Shin, còn Sylvia chỉ nhẹ nhàng thở dài, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục đút cơm cho cậu.
Lira vẫn không ngừng cười trước phản ứng ngốc nghếch của Shin. Cô khoanh tay, nghiêng đầu tỏ vẻ thích thú:
– Cậu đúng là... chẳng biết gì về mấy chuyện này cả, phải không? – Cô nói, ánh mắt trêu chọc rõ ràng.
Shin quay sang nhìn Sylvia, đôi mắt đầy sự ngây thơ:
– Này, có thật là phải vậy không? Cậu đang làm vì trách nhiệm... hay là gì khác?
Sylvia khẽ nhíu mày, nhưng không trả lời ngay. Đôi tay cô vẫn giữ sự nhịp nhàng khi đưa cơm nắm cho Shin, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đáp lại lời nói đùa của cả hai.
– Chỉ là cậu không thể tự làm được thôi. Nếu ăn xong rồi thì nói ít lại để tôi còn tập trung – Giọng cô không hề thay đổi, nhưng ẩn chứa chút gì đó khiến Shin im lặng ngay lập tức.
Shin gãi đầu ngượng ngùng, nhưng cơn đau từ vết thương khiến cậu lại dừng tay, miệng lẩm bẩm:
– Thật sự... mình nói gì sai à?
Lira bật cười lớn hơn, vỗ nhẹ vào vai Shin:
– Không sao đâu, cậu cứ ăn đi. Coi chừng bị "ném" cơm vào mặt bây giờ!
Shin ngơ ngác quay sang nhìn Lira, rồi quay lại phía Sylvia, đôi mắt đầy tò mò:
– Sao cơ? Thật sự có thể "ném" cơm vào mặt à? Ý là...
Cậu chưa kịp nói hết câu, Sylvia đã nhanh chóng nhét nguyên một nắm cơm vào miệng cậu. Động tác của cô dứt khoát, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ.
– Ăn đi. Bớt nói linh tinh lại – Giọng cô đều đều, nhưng có chút hạ thấp như để cảnh cáo.
Shin tròn mắt, miệng ú ớ vì bị nhồi cơm đến mức không nói được gì thêm. Lira phá lên cười, nghiêng người ra sau vì không nhịn nổi:
– Ha ha ha! Trời ơi, lần đầu tiên mình thấy có người bị "chặn họng" theo cách này đấy!
Sylvia lườm Lira một cái, nhưng vẫn không ngừng tay khi chuẩn bị thêm một nắm cơm khác. Shin thì chỉ biết ngồi yên, cố gắng nhai hết chỗ cơm trong miệng một cách khó khăn. Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ bất lực xen lẫn ngơ ngác, còn Lira thì càng cười lớn hơn, đến mức phải ôm bụng vì không thể ngừng lại.
Sylvia lườm Lira một cái, ánh mắt đầy cảnh báo, nhưng tay cô vẫn không ngừng chuẩn bị thêm một nắm cơm khác. Shin thì chỉ biết ngồi đó, cố nuốt hết phần cơm trong miệng, mắt ngấn nước vì bị nhét quá nhiều.
Lira vừa lau nước mắt vì cười quá nhiều, vừa quay sang Sylvia với giọng chọc ghẹo:
– Cậu thật là đáng sợ đấy, Sylvia. Chắc Shin phải cân nhắc cẩn thận trước khi nói chuyện với cậu từ giờ trở đi!
Sylvia nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo đáp lại:
– Cậu cũng nên cẩn thận thì hơn. Nếu không, người tiếp theo sẽ là cậu đấy.
Lira lập tức đưa tay lên che miệng, cố gắng nhịn cười, nhưng ánh mắt tinh nghịch vẫn không giấu được. Còn Shin thì vừa nuốt trọn miếng cơm, vừa thở hắt ra, cố gắng nói một câu đầy chân thật
– Cơm ngon thật đấy... nhưng lần sau nhẹ tay hơn một chút được không?
Sylvia chỉ nhìn cậu một cách lạnh lùng, rồi đút tiếp một miếng khác mà không nói gì.
Cảm ơn bạn, để mình viết tiếp theo phong cách bạn yêu cầu:
Sau bữa ăn đơn giản nhưng đầy ấm cúng, cả ba người nghỉ ngơi bên bờ suối. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi nước mát lạnh từ thác đổ, tạo cảm giác dễ chịu cho mọi người. Lira rót trà từ chiếc bình nhỏ, mùi hương thảo dược dịu dàng lan tỏa khắp không gian. Sylvia cẩn thận băng bó lại vết thương trên hai tay của Shin, từng động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tỉ mỉ.
Shin khẽ cử động cánh tay, cảm giác đau nhói đã giảm đi đáng kể nhờ sự chăm sóc của cả hai cô bạn. Cậu đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên quần áo, rồi nhìn về phía cái cây lớn gần đó, nơi thanh trọng kiếm của cậu đang dựng sẵn.
– Đã đến lúc rồi – Cậu nói, giọng chắc nịch, ánh mắt đầy quyết tâm.
Sylvia và Lira ngẩng lên nhìn Shin, hơi bất ngờ. Cậu bước chậm rãi đến bên thanh trọng kiếm, bàn tay chạm vào cán kiếm với một sự thành thạo và quen thuộc.
– Ở đây không có ai cả, không cần lo bị quấy rầy – Cậu nói thêm, như để trấn an cả hai người.
Shin hít sâu một hơi, rồi lùi lại một bước, tay vẫn nắm chắc thanh trọng kiếm. Cậu vào tư thế chiến đấu, ánh mắt trở nên sắc bén, cơ thể căng tràn sức mạnh. Không gian dường như chùng xuống, như thể mọi thứ xung quanh đang chuẩn bị cho một màn trình diễn đầy ấn tượng.
Shin hít sâu một hơi, rồi lùi lại một bước, tay vẫn nắm chắc thanh trọng kiếm. Cậu xoay người, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía Sylvia và Lira. Cơ thể cậu căng tràn sức mạnh, từng động tác đều toát lên vẻ tự tin và thách thức.
– Sẵn sàng chưa? – Cậu hỏi, giọng trầm nhưng đầy uy lực, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy khiêu khích.
Sylvia khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén không rời khỏi từng cử động của Shin. Cô đứng dậy, bước tới một bước như đáp lại lời thách thức.
Lira hơi bất ngờ, ánh mắt lấp lánh sự tò mò, cô nghiêng đầu, rồi cười nhẹ
– Ý cậu là sao? Muốn thử sức với bọn mình à?
Sylvia, mắt vẫn không rời khỏi Shin, sắc mặt lạnh lùng, nhưng có chút bối rối, cô nhướng mày
– Cậu định làm gì vậy?
Shin vẫn không thay đổi biểu cảm, ánh mắt thách thức và quyết đoán, chờ đợi phản ứng từ hai cô bạn.
Shin nhìn Sylvia và Lira, ánh mắt sắc bén, môi khẽ mím lại như đang nghĩ về một chuyện gì đó lâu lắm rồi. Cậu chậm rãi lên tiếng, giọng trầm nhưng rõ ràng:
– Nhớ lần đó, lúc còn ở trong bệnh viện không? Lúc ấy cậu bảo là muốn tôi bung hết sức khi đánh với cậu mà nhỉ? Vậy thì giờ đã đến lúc rồi đấy.
Cậu dừng lại một chút, nhìn thẳng vào cả hai, rồi bước thêm một bước về phía trước, như chuẩn bị cho một trận đấu thực sự.
Không gian giữa họ bỗng trở nên căng thẳng, như thể cơn gió nhẹ cũng mang theo sự phấn khích của một trận đấu sắp xảy ra. Shin vẫn giữ nguyên tư thế thủ thế, ánh mắt không hề dao động, như đang chờ đợi đối thủ của mình chấp nhận lời thách đấu.
Sylvia đứng dậy, không nói lời nào, bước ra trước mặt Shin. Cô vung tay, và ngay lập tức, một ngọn lửa dài bùng lên từ bàn tay cô, ánh sáng ấm áp và đỏ rực, chiếu sáng cả khu vực xung quanh. Ngọn lửa cuồn cuộn xoay quanh tay cô, như thể đang chờ đợi lệnh để bùng nổ.
Khi ngọn lửa bắt đầu tan dần, một thanh kiếm dài và sắc bén từ từ hiện ra, được tạo thành từ chính ngọn lửa đó. Sylvia cầm thanh kiếm, mắt nhìn Shin với sự tự tin đầy vẻ thách thức. Cô thủ thế, đôi mắt không rời khỏi cậu, như sẵn sàng đối mặt với bất kỳ đòn tấn công nào.
Lira đứng im, mắt chăm chú nhìn vào hai người trước mặt, lòng không khỏi dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cô nhớ lại lần đầu tiên chứng kiến trận chiến giữa Shin và Sylvia khi Sylvia mới nhập học. Đó là trận đấu mà khi nhìn vào, cô đã không thể không thán phục trước sức mạnh và kỹ năng của Shin. Lira từng nghĩ rằng không ai có thể đánh bại Sylvia, người đã thắng liên tiếp 9 trận mà không một chút khó khăn nào. Nhưng Shin, với vẻ ngoài có vẻ như không quá nổi bật, đã chiến đấu không ngừng nghỉ, khiến Sylvia phải dùng hết sức mình để giữ thế trận.
Lira từng thầm nghĩ, cậu ta thật sự rất tài giỏi. Tuy nhiên, sau khi nghe về sự thật từ Sylvia, rằng Shin chưa bao giờ thực sự nghiêm túc trong trận đấu đó, Lira cảm thấy bất ngờ và không khỏi ngạc nhiên. Cô không thể ngừng tưởng tượng rằng nếu Shin thực sự bung hết sức, trận chiến đó sẽ ra sao. Và giờ đây, ngay trước mắt mình, cô lại có cơ hội chứng kiến một trận đấu khác giữa họ. Lira cảm thấy mình may mắn khi có thể xem cuộc đối đầu này lần nữa, nhưng lần này, cô biết rằng mọi thứ sẽ khác.
Cô không thể không cảm nhận được sự căng thẳng và sự phấn khích lấp đầy không khí xung quanh. Cả Shin và Sylvia đều chuẩn bị cho trận đấu nghiêm túc. Lira mỉm cười nhẹ, không nói gì, nhưng trong lòng cô cảm thấy hào hứng và không thể chờ đợi được khoảnh khắc tiếp theo.
Không khí trở nên nặng nề, như thể mọi thứ đang chuẩn bị cho một khoảnh khắc quan trọng. Cơn gió mạnh bỗng dưng thổi qua, làm những chiếc lá trên các cây xung quanh bay xào xạc trong không gian. Tiếng lá rơi như một điệu nhạc nhỏ nhưng đầy căng thẳng. Những chiếc lá xoay vòng trong không khí, bị cuốn đi bởi làn gió mạnh mẽ.
Ngay khi chiếc lá cuối cùng chạm mặt đất, cả hai không còn do dự. Họ đồng loạt lao vào nhau, mỗi người mang theo một sức mạnh tiềm ẩn. Tuy nhiên, Shin với tốc độ vượt trội đã chiếm ưu thế ngay từ giây phút đầu tiên.
Shin vung trọng kiếm lên từ dưới lên trên, thanh kiếm tạo thành một đường chém mạnh mẽ, xuyên qua không khí với tốc độ kinh hồn. Sylvia chỉ kịp phản ứng, vội vàng giơ kiếm lên đỡ lấy đòn tấn công. Tuy nhiên, lực từ thanh kiếm của Shin quá mạnh mẽ, ngay cả khi cô đã dùng hết sức để ngăn cản, vẫn bị đẩy lùi mạnh về phía sau. Cơ thể cô trượt dài trên mặt đất, để lại dấu vết trên lớp cỏ ẩm, trước khi dừng lại cách vị trí ban đầu một đoạn dài.
Sylvia, sau khi lấy lại được thăng bằng, liền định quay lại phản công. Tuy nhiên, Shin lại lao đến lần nữa với một đòn đâm mạnh mẽ. Cô chỉ có thể phản ứng kịp thời bằng cách né tránh, nhảy lên khỏi mặt đất để tránh cú đâm. Nhưng Shin không để cô có thời gian thở dốc, anh ngay lập tức xoay người và vung kiếm, tạo thành một cú chém vòng ra phía sau.
Cú chém của Shin mất đi phần nào lực do quán tính của cơ thể vẫn đang lao về phía trước, nhưng Sylvia vẫn phải vất vả né tránh. Cô nhanh chóng tạo ra những cây hỏa thương sắc bén, nhắm thẳng vào Shin. Chỉ trong chớp mắt, những cây hỏa thương bắn ra, phát ra một vụ nổ kinh hồn khiến không gian xung quanh rung chuyển. Ngọn lửa dữ dội bao phủ khu vực, tạo thành một bức tường lửa ngăn cản mọi sự tiếp cận.
Từ trong ngọn lửa dữ dội, Shin lao ra, thanh trọng kiếm vung lên, tạo thành một đường chém từ trên xuống với tốc độ và lực mạnh mẽ như một cơn lốc. Sylvia phản ứng kịp thời nhanh chóng giơ kiếm lên để đỡ cú chém. Tuy nhiên, lực mạnh từ cú chém khiến cô bị văng ra ngoài, cơ thể trượt đi với một sức mạnh không thể cưỡng lại.
Sylvia bị đẩy mạnh về phía sau và lao thẳng vào một cái cây lớn đằng sau. Cú va chạm khiến cô cảm nhận được một cơn đau nhói ở lưng, nhưng ngay lập tức cô lấy lại thế đứng, đôi mắt sắc bén của cô không hề giảm đi sự quyết tâm.
Shin vẫn đứng đó, ánh mắt không hề thay đổi, sắc bén như dao cắt. Cậu không vội vã, mà bước đến từ từ, chậm rãi. Mỗi bước đi của cậu như in sâu vào mặt đất, tạo ra một cảm giác nặng nề, như thể không khí xung quanh bị kìm hãm, đè nén bởi quyết tâm và sức mạnh tiềm ẩn.
Ánh mắt của Shin không rời khỏi Sylvia, không hề có một chút do dự. Mỗi cử động của cậu đều toát lên sự tự tin tuyệt đối, như thể mọi thứ chỉ là một trò chơi đối với cậu. Nhưng trong ánh mắt ấy, có một thứ gì đó không thể giải thích, một quyết tâm vô hình đang lặng lẽ hình thành.
Không khí như ngưng đọng, những chiếc lá xung quanh dường như cũng im lặng, không dám động đậy khi Shin tiến tới gần hơn. Sylvia, dù đã bị thương, vẫn không lùi bước, đôi mắt cô cũng trở nên sắc bén, sẵn sàng đối mặt với mọi đòn tấn công tiếp theo.
Sylvia nhìn Shin, đôi mắt không rời khỏi từng cử động của cậu. Cô cảm nhận được từng cơn sóng rung động từ thanh kiếm của cậu, khiến đôi tay cô tê dại. Mỗi nhát chém như một cú đánh trực tiếp vào cơ thể, mạnh mẽ đến mức cô phải ra sức chống đỡ. Lần này, sức mạnh của Shin còn khủng khiếp hơn lần trước. Cảm giác này khiến cơ bắp của cô căng cứng và đôi tay tê dại dần lan tỏa, như thể sức mạnh từ thanh kiếm của Shin đang xâm chiếm từng lớp thịt và xương. Trong đầu cô, một suy nghĩ bất chợt nảy lên.
– Thì ra đây mới là thực lực thật sự của cậu ta...!! – ánh mắt cô sắc bén, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong khí chất của Shin. Cô bắt đầu hiểu ra rằng, những gì cậu thể hiện trước đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, còn giờ đây mới là lúc cậu thật sự bung hết sức.
Cảm giác đó làm cô hơi chột dạ, nhưng cũng kích thích một sự thôi thúc trong lòng. Cô không thể không cảm thấy sự thách thức này, và càng thêm quyết tâm.
Lira đứng im, mắt không rời khỏi cuộc chiến giữa Shin và Sylvia. Cảm giác ngạc nhiên, ngỡ ngàng tràn ngập trong lòng cô. Một người rank Astral như Sylvia mà lại bị áp đảo, lép vế trước một người rank Flicker như Shin. Cảnh tượng này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, khiến cô không thể không kinh ngạc.
Sylvia đứng dậy, tay cô run rẩy một chút, nhưng ngay lập tức, đôi mắt sắc bén của cô ánh lên sự kiên quyết. Cô bắt đầu dồn toàn bộ sức mạnh vào cơ thể, chuẩn bị cho đòn quyết định.
– Được rồi, lần này là đòn mạnh nhất tôi có!! – Giọng cô trầm, như cắt qua không khí. – Nếu cậu đỡ được, tôi sẽ nhận thua!!
Sylvia đứng vững, tay cô run nhẹ rồi nhanh chóng thu lại sự run rẩy. Một luồng lửa cực lớn bắt đầu bùng lên xung quanh cơ thể cô, quấn lấy từng động tác, tạo thành một bức tường lửa sáng rực. Ngọn lửa ấy xoay quanh cô, như thể cô đang hấp thụ toàn bộ sức mạnh của nó vào cơ thể.
Cả ngọn lửa dường như dồn về thanh kiếm trong tay cô, bao bọc nó trong một ngọn lửa dữ dội, rồi nhanh chóng tụ lại vào chuôi kiếm. Sylvia thủ thế, ánh mắt sắc lạnh, sẵn sàng lao về phía Shin với cú đâm mạnh mẽ nhất cô có.
Sylvia lao nhanh về phía Shin, thanh kiếm bùng lên ngọn lửa rực cháy, như một cơn bão lửa nhắm thẳng vào cậu. Cú đâm của cô mạnh mẽ đến mức khiến không gian xung quanh rung chuyển. Vụ va chạm tạo ra một tiếng nổ vang dội, sóng nước từ hồ xung quanh bắn lên, cuộn thành những cơn sóng lớn, đánh vào bờ. Một luồng lửa sáng rực bùng lên, bao trùm khắp không gian, như thể cả trời đất đều bị chấn động.
Khi khói bụi tan đi, tất cả đều im lặng. Và rồi, Shin xuất hiện trong tầm nhìn, đứng vững với thanh kiếm của mình, đã đỡ được đòn tấn công đó. Ánh mắt cậu không hề thay đổi, vẻ mặt bình thản nhưng kiên quyết. Cảm giác như không có gì có thể làm cậu lay chuyển.
Khi thấy đòn tấn công của mình bị chặn đứng, Sylvia đứng sững lại, đôi mắt mở to đầy ngỡ ngàng. Sự mệt mỏi và căng thẳng dường như tràn về cùng lúc, khiến cô không thể giữ vững được nữa. Cảm giác đầu óc choáng váng, và trước khi kịp phản ứng, cô ngã vào vòng tay của Shin, không còn sức để giữ mình nữa.
Thanh kiếm trên tay Sylvia lúc này cũng bắt đầu mất đi sự bùng cháy mãnh liệt. Ngọn lửa vây quanh thanh kiếm tắt dần, lụi tàn như đám cháy đã cạn kiệt sức mạnh. Những đốm lửa cuối cùng tan biến trong không trung, để lại một thanh kiếm bình thường, mờ nhạt trong tay cô trước khi hoàn toàn biến mất.
Shin lập tức đỡ lấy cô, vẻ mặt không thay đổi, nhưng có phần lo lắng lướt qua ánh mắt. Cậu nhẹ nhàng ôm Sylvia, cơ thể cô vô lực trong vòng tay cậu. Mặc dù cậu không nói gì, nhưng đôi tay siết chặt hơn, như thể đang cố gắng bảo vệ cô khỏi mọi cơn đau đớn còn lại. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Shin dường như làm Sylvia yên lòng một chút, nhưng cô vẫn bất tỉnh, không thể cảm nhận được gì. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, như thể thời gian tạm dừng lại, để lại chỉ có cơn gió nhẹ vỗ về xung quanh.
Lira từ từ bước ra, ánh mắt vẫn dán chặt vào cảnh tượng trước mắt. Cô không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Cả trận chiến, từ lúc bắt đầu cho đến khi Sylvia ngất đi trong vòng tay Shin, đều khiến cô phải suy ngẫm lại tất cả những gì mình nghĩ về sức mạnh của cả hai người. Cô không ngờ rằng một người như Shin, người chỉ đứng ở hạng Flicker, lại có thể đối đầu với Sylvia, một chiến binh hạng Astral, thậm chí còn áp đảo được cô ấy. Cảm giác ngỡ ngàng vẫn chưa tan đi trong lòng Lira, khiến cô chỉ biết đứng im nhìn, không thể nói gì thêm.
Lira đứng từ xa, mắt không rời khỏi cảnh tượng vừa xảy ra, vẻ mặt ngỡ ngàng và không tin vào mắt mình. Cô bước lại gần, giọng nói lắp bắp, như không thể nào tin được điều vừa chứng kiến:
– Cậu... cậu thật sự đã đỡ được cú đâm đó sao? Dù đó là đòn mạnh nhất của Sylvia... – Cô hít một hơi dài, vẫn chưa thể tiêu hóa hết những gì đang diễn ra. – Tôi không nghĩ... cậu có thể mạnh đến mức này!
Shin nhìn Lira, ánh mắt nghiêm túc và đầy uy lực. Cậu khẽ lắc đầu, giọng nói trầm và có chút lạnh lùng
– Đừng để ai biết về sức mạnh này của tôi. Điều này... là bí mật!! – Cậu dừng lại một chút, để ý đến từng lời mình nói. – Lira, nếu cậu hiểu, thì giữ kín cho tôi!!
Cảm giác căng thẳng trong không khí khiến Lira cảm thấy một chút lo lắng, nhưng cô gật đầu đồng ý. Cô biết rằng nếu Shin đã nói như vậy, có lẽ có lý do quan trọng đằng sau.
Lira nhìn thấy cảnh Shin bế Sylvia trong vòng tay, cảm giác căng thẳng của cô dần tan biến. Cô nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự thích thú và một nụ cười tinh quái bắt đầu nở trên môi. Với giọng điệu châm chọc, cô lên tiếng
– Úi chà, tôi đã nói cậu là chàng trai may mắn mà, Shin. Thế nào, cảm giác khi được bế vào lòng người xinh nhất trường như thế nào? – Lira nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự thích thú, trêu ghẹo không ngừng.
– Shin, cậu có muốn tôi kể chuyện này cho toàn trường nghe không đây? – Lira cười lớn, đôi mắt lấp lánh sự nghịch ngợm, chờ đợi phản ứng của cậu.
Shin ngượng ngùng, vội vàng lắc đầu, giọng nói có phần hoảng hốt
– Đừng có làm như thế, xin cậu đấy!!
Lira nhún vai, vẻ mặt giả vờ ngạc nhiên
– Nhưng cậu chỉ bảo tôi giữ bí mật về sức mạnh của cậu mà, đâu có bảo tôi phải giữ kín chuyện này đâu!!
Shin nhìn cô với vẻ bất lực, đôi mày nhíu lại, nhưng không nói gì thêm. Sau một thoáng im lặng, cậu thở dài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút khẩn khoản:
– Được rồi... làm ơn đừng đùa kiểu đó nữa.
Lira bật cười, nhưng nhanh chóng dịu lại khi thấy ánh mắt lo lắng của Shin hướng về Sylvia. Cô thở dài, tay đặt lên vai Shin như để trấn an.
– Đùa thế thôi, tôi sẽ không nói đâu. Nhưng trước mắt, cô ấy cần được chữa trị. Cậu đặt cô ấy xuống đi, tôi sẽ lo phần còn lại.
Shin gật đầu, cúi xuống nhẹ nhàng đặt Sylvia nằm trên bãi cỏ mềm. Cậu bước lùi lại, nhường chỗ cho Lira, trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi Sylvia, đầy lo lắng. Lira ngồi xuống bên cạnh, tay cô giơ lên, một ánh sáng nhè nhẹ màu xanh lam dần bao phủ lấy Sylvia.
– Để tôi giúp cô ấy hồi phục!! Cậu biết đấy, cô ấy không thể nằm bất tỉnh mãi thế này được!! – Lira nói, giọng bớt trêu chọc hơn, thay vào đó là sự tập trung nghiêm túc.
Luồng ánh sáng từ phép thuật của Lira lan tỏa, những vết bầm tím và vết thương nhỏ trên người Sylvia dần biến mất. Hơi thở của cô trở nên đều đặn hơn, làn da tái nhợt cũng bắt đầu lấy lại sắc hồng tự nhiên.
Shin quan sát, lòng có chút nhẹ nhõm. Cậu thở dài, ánh mắt lướt qua khung cảnh xung quanh.
Mặt đất nơi hai người vừa chiến đấu nhuốm đầy dấu vết của sự khốc liệt: những vệt cháy đen dài rải rác khắp nơi, vài bụi cây gần đó bị thiêu rụi hoàn toàn, và mặt hồ vẫn gợn sóng mạnh mẽ, chưa kịp trở lại vẻ yên bình. Những tia nắng cuối ngày chiếu xuống, phản chiếu qua làn nước, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nghẹt thở, nhưng lại mang đầy dư âm của trận chiến.
Lira thu tay lại khi hoàn thành phép thuật hồi phục, đứng dậy và phủi bụi trên váy.
– Xong rồi!! Cô ấy sẽ ổn thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút!!
Shin gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo Sylvia. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương cỏ và hơi nước từ mặt hồ, làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.
– Thật là một trận đấu đáng nhớ!! – Lira thở dài, nhìn ra xa, giọng điệu như vừa kinh ngạc vừa cảm thán.
Shin không đáp, chỉ đứng lặng lẽ, để lại khoảng không gian trầm mặc giữa ba người.
Sau một thoáng do dự, cậu cúi người, cẩn thận cõng Sylvia lên lưng. Cơ thể cô mềm nhũn, không còn chút sức lực, đầu tựa nhẹ vào vai cậu. Hơi thở yếu ớt phả đều lên cổ, như một nhịp điệu mong manh giữa sự sống và mệt mỏi.
Ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên bầu trời, sắc cam và vàng lan tỏa khắp nơi, nhuộm lên cảnh vật một sắc ấm áp lạ thường. Từng tia nắng cuối ngày len lỏi qua những tán cây, phủ lên cả ba người như một tấm màn sáng lung linh.
Mùa xuân trên núi ngập tràn sức sống. Những bông hoa dại bên đường nở rộ, cánh hoa khẽ lay động trong làn gió nhẹ mang theo hương cỏ non. Tiếng chim hót líu lo vang vọng từ xa, hòa cùng tiếng gió như khúc nhạc ru dịu cho chiều tà.
Lira đi theo sau, bước chân chậm rãi hơn thường ngày. Đôi mắt cô liếc nhìn Shin và Sylvia, một nụ cười mỏng xuất hiện khi thấy Shin cẩn thận với từng bước đi.
Shin không nói một lời, ánh mắt kiên định hướng về con đường mòn dẫn xuống núi. Đôi vai cậu như vững chãi hơn dưới sức nặng của Sylvia, dù mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.
Mỗi bước chân của cậu, hòa cùng ánh hoàng hôn và không gian tràn đầy sức sống của mùa xuân, như đang khép lại một trận chiến căng thẳng và mở ra một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.
Sau khi hòa vào không gian yên bình, Shin bước đi nhẹ nhàng, đôi chân bước vững vàng qua từng lớp cỏ mềm mại dưới ánh hoàng hôn. Trên lưng cậu, Sylvia vẫn trong trạng thái mê man, được cõng một cách chắc chắn nhưng đầy trân trọng. Cảnh vật xung quanh như đang chậm lại, chỉ còn tiếng bước chân và những âm thanh nhẹ nhàng từ thiên nhiên, cùng hơi thở đều đặn của cả hai người.
Khi đến gần cổng trường, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ phía xa. Kai, người bạn thân của Shin, đứng dựa vào hàng rào cổng, ánh mắt đầy sự kiên nhẫn như đang chờ đợi. Anh ta giơ tay vẫy chào Shin, rồi bước tới khi thấy cả hai gần đến.
– Trễ rồi, Shin!! – Kai nói, giọng nói pha chút bất lực, như thể đã quen với việc này. – Cậu lại cõng Sylvia nữa sao?
Shin vẫn cõng Sylvia trên lưng, nhẹ nhàng bước đến gần Kai. Cậu không muốn làm cô tỉnh giấc, nên giữ cho mọi động tác thật cẩn thận. Khi đến nơi, Shin đứng đối diện với Kai, ánh mắt đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn toát lên quyết tâm.
– Có chuyện gì vậy, Kai? – Shin hỏi, giọng cậu có chút mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm.
Kai không trả lời ngay lập tức, thay vào đó, cậu đưa mắt nhìn Sylvia đang yên tĩnh trên lưng Shin, rồi nói:
– Ngài Taren, chú của cậu giao cho cậu một nhiệm vụ mới. Đến một thành phố đã bị bỏ hoang ở ngoài kia!!
– À còn gì nữa không? – Shin hỏi, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh nhưng đôi mắt cậu lộ rõ sự quan tâm.
Kai nhìn vào ánh mắt đầy quyết tâm của Shin và tiếp tục, tay vung nhẹ như thể giải thích một điều gì đó quen thuộc.
– Lần này, tôi sẽ đi cùng cậu. Cộng thêm Sylvia và một người nữa... hình như tên cô ấy là Lira. Cô ấy sẽ đi theo làm người chữa trị trong trường hợp cần thiết.
Shin liếc mắt ra đằng sau, thấy Lira đứng gần đó, mặt hơi đỏ như thể đang chần chừ không biết phải làm gì. Cô ngẩn người khi nhận thấy ánh mắt của Shin đang hướng về mình. Sau một thoáng bối rối, Lira chỉ tay vào bản thân, vẻ mặt lúng túng.
– Tôi... Tôi á? – Cô hỏi, giọng có chút ngập ngừng.
Kai chợt nhận ra có một người đứng phía sau Shin, ánh mắt ngạc nhiên chuyển sang Lira. Cậu nhíu mày, chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Kai nhìn Lira, rồi quay sang Shin, ánh mắt trêu chọc.
– Hểểểểể!! Cậu đó nha Shin!! Một mình Sylvia vẫn chưa đủ sao? Cậu lại còn thêm một cô gái nữa à? – Kai cười nhẹ, rồi chỉ tay về phía Lira – Mà cô nàng này là ai thế?
Shin nhún vai, đáp lại với giọng điềm tĩnh:
– Đó là Lira, người mà chúng ta sẽ đồng hành trong nhiệm vụ sắp tới!!
Kai vẫn đang nhìn Lira, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói lạnh lùng và đầy tức giận vang lên ngay sát bên tai Shin, âm thanh như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang không gian.
– Cậu nói cái gì về việc Shin và tôi cơ? – Giọng nói ấy cứng rắn, đầy vẻ tức giận, khiến không khí xung quanh lập tức trở nên ngột ngạt.
Shin giật mình, cảm nhận được từng sợi tóc trên cơ thể mình dựng đứng. Cậu từ từ quay lại, ánh mắt lướt qua Sylvia, người đang đứng bên cạnh, đôi mắt sắc lạnh như dao. Cậu sợ hãi khi thấy khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, đôi tay vẫn giữ được sự vững vàng.
Shin nhanh chóng đặt Sylvia xuống, từng cử động của cậu trở nên chậm rãi, như thể sợ rằng bất kỳ động tác nào cũng sẽ khiến cô nổi giận. Đôi tay cậu vẫn vững vàng, nhưng tâm trí lại không thể ngừng lo lắng.
Sylvia không hề đáp lại ánh nhìn sợ hãi của Shin. Cô từ từ tiến về phía Kai, đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa hận thù. Đôi bàn tay thon dài của cô nâng lên, lòng bàn tay hướng về phía trước. Một luồng sáng đỏ rực bắt đầu tập trung, bao trùm lấy bàn tay cô. Ngọn lửa thiêu đốt không khí, tỏa ra một hơi nóng khủng khiếp.
Không một lời báo trước, Sylvia đấm mạnh vào mặt Kai. Cú đấm mang theo sức mạnh của ngọn lửa, khiến Kai ngã khuỵu xuống đất. Cơ thể cậu run lên bần bật, ý thức dần mờ nhạt. Sylvia đứng đó, nhìn chằm chằm vào Kai với ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Sylvia quay người lại, ánh mắt lạnh lùng và sắc như dao găm lướt qua Shin và Lira. Sát khí từ cô tỏa ra rõ ràng đến mức cả hai người không khỏi cảm thấy nghẹt thở.
– Đây là lời cảnh báo!! – giọng nói của cô trầm và lạnh lẽo, từng từ như lưỡi dao đâm thẳng vào không khí – Nếu còn ai dám nói những lời vô nghĩa như... hậu quả sẽ không dừng lại ở một cú đấm!!
Đôi mắt đỏ rực của Sylvia nhìn chằm chằm vào Shin, rồi đến Lira, như để khẳng định rằng lời nói của cô không phải chỉ là dọa nạt. Không đợi câu trả lời từ bất kỳ ai, Sylvia bước lùi một bước, ánh sáng đỏ từ đôi mắt dịu dần, nhưng cái cảm giác áp lực mà cô để lại vẫn còn đó, đè nặng lên không gian.
Lira lặng người, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo. Còn Shin, dù cố gắng giữ bình tĩnh, cũng không thể che giấu được sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt.
Sylvia không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Shin và Lira lần cuối trước khi cô quay người, bước thẳng về phía cổng trường. Những bước chân đều đặn vang lên trên con đường lát đá, mạnh mẽ và dứt khoát, không hề có dấu hiệu của sự do dự.
Cả Shin và Lira đứng im lặng, không ai dám thốt ra một lời nào. Ánh chiều tà nhuộm đỏ bóng dáng cô gái đang khuất dần sau những dãy hành lang dẫn về ký túc xá.
Về đến phòng, Sylvia mở cửa, đôi tay vẫn còn hơi run nhẹ. Cô bước vào, đóng cửa lại phía sau, để mặc mọi thứ ngoài kia biến mất trong sự im lặng.
Căn phòng bao phủ bởi bóng tối nhẹ nhàng, chỉ có ánh sáng le lói từ khung cửa sổ. Sylvia bước tới chiếc sofa gần cửa sổ, ngồi xuống, đôi mắt chăm chú nhìn vào khoảng không như thể đang cân nhắc điều gì đó.
Kai tỉnh dậy ngay lập tức, đôi mắt hoảng hốt nhìn quanh. Khi thấy Shin và Lira đang tiến về phía mình, cậu ngồi bật dậy, một tay chạm vào má nơi vẫn còn cảm giác đau rát.
– Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Shin dừng lại trước mặt Kai, ánh mắt nghiêm nghị:
– Không có thời gian đâu. Về ký túc xá chuẩn bị đi, nhiệm vụ sắp tới cần sự tập trung của tất cả chúng ta.
Kai tỉnh dậy ngay lập tức, đôi mắt hoảng hốt nhìn quanh. Khi thấy Shin và Lira đang tiến về phía mình, cậu ngồi bật dậy, một tay chạm vào má nơi vẫn còn cảm giác đau rát.
– Chuyện gì vừa xảy ra thế?
Shin dừng lại trước mặt Kai, ánh mắt nghiêm nghị:
– Không có thời gian đâu. Về ký túc xá chuẩn bị đi, nhiệm vụ sắp tới cần sự tập trung của tất cả chúng ta.
Kai trợn mắt, giọng đầy bực dọc
– Cậu biết cái quái gì về nhiệm vụ mà dám nói thế hả, thằng kia?!
Cậu lầm bầm thêm điều gì đó, rồi đưa tay xoa lên chỗ Sylvia vừa đấm, cảm nhận cơn đau âm ỉ vẫn còn hiện hữu. Ánh mắt Kai trở nên sắc bén hơn, như đang cố tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Cậu nhíu mày, hướng ánh nhìn thắc mắc về phía Lira, người vẫn đứng im lặng bên cạnh Shin.
– Còn cậu? Lira, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Lira khẽ giật mình, ánh mắt tránh đi khi Kai hỏi. Cô vẫn còn cảm giác rùng mình khi nhớ lại sát khí lạnh lẽo mà Sylvia tỏa ra lúc trước.
Lira khẽ giật mình, ánh mắt tránh đi khi Kai hỏi. Cô vẫn còn cảm giác rùng mình khi nhớ lại sát khí lạnh lẽo mà Sylvia tỏa ra lúc trước.
– Tôi... tôi không biết nữa!!
Shin quay sang nhìn Lira, ánh mắt không còn kiên nhẫn nữa, giọng cậu chắc nịch
– Không có thời gian giải thích đâu. Về ký túc xá chuẩn bị đồ ngay!
Nói xong, Shin quay ngoắt người và chạy thẳng về phía khu ký túc xá của mình, để lại Lira vẫn còn đứng ngơ ngác.
Lira lắp bắp vài câu không rõ ràng, rồi cũng luống cuống chạy theo Shin.
Kai chớp mắt, hết nhìn Lira rồi lại nhìn theo hướng Shin vừa khuất, hoàn toàn ngơ ngác trước tình huống bất ngờ này.
– Gì đây?! Cả hai người bỏ tôi lại hả?!
Cậu hét lớn, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Kai vò đầu bứt tai, la ầm lên:
– Đúng là cái lũ rắc rối! Có ai quan tâm đến tôi không hả?!
Cậu đứng đó, tức tối nhìn quanh, rồi cuối cùng cũng đành hậm hực bước về ký túc xá của mình, miệng vẫn không ngừng lầm bầm những lời than phiền.
Sylvia ngồi xuống chiếc sofa, ánh mắt dừng lại ở khoảng không phía trước. Cảnh tượng trận đấu chiều nay lại hiện lên trong đầu cô. Đó là một trận chiến mà cô không thể nào quên được. Mỗi đòn tấn công của Shin đều mạnh mẽ, nhanh chóng, như một cơn bão không thể cưỡng lại. Cô không thể làm gì ngoài việc tránh né, một lần nữa cô nhận ra sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người. Cảm giác bất lực, bị áp đảo hoàn toàn làm cô có chút bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận sự quyết đoán trong chiến đấu của Shin.
Cô cắn chặt môi, đôi mắt sắc lạnh thoáng qua một tia tức giận. Lẽ nào cô lại yếu đuối đến mức không thể phản kháng lại một cú đánh? Mặc dù cô biết mình là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, từng đánh bại vô số đối thủ đáng gờm trong quá khứ, nhưng trước Shin, cô lại cảm thấy mình bất lực. Mỗi lần anh ra đòn, là mỗi lần cô cảm nhận sức mạnh của mình như bị thu hẹp lại, như thể có một lực lượng vô hình đang kìm hãm mọi phản ứng của mình.
Mặc dù vậy, trong sâu thẳm, có điều gì đó thúc giục cô, không thể không nhìn nhận sự thật rằng dù trận đấu kết thúc theo cách đó, Shin vẫn là một đối thủ mà cô không thể xem thường.
Sylvia nhìn bóng dáng Shin dưới sân, lòng cô nặng trĩu như thể có một thứ gì đó đang đè nặng lên lồng ngực. Cảm giác bất lực khi không thể phản kháng lại anh vẫn khiến cô bối rối, nhưng cũng có một phần cảm giác may mắn. May mắn vì cô đã đến đây, nơi có thể đối mặt với những thử thách không ngừng, nơi mà mỗi lần thất bại lại là cơ hội để cô trưởng thành hơn. Cô thầm cảm ơn người chị gái của mình, người đã dạy cô rằng không có gì có thể đánh bại được một người không bao giờ từ bỏ. Dù hôm nay cô đã không thể chiến thắng Shin, nhưng cô biết sẽ có một ngày mình có thể vượt qua tất cả. Và chính những bài học từ người chị đã giúp cô mạnh mẽ hơn trong những lúc như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top