dâu thảo vợ hiền _ không phải tôi(9)
_ Passport? Chứng minh thư? Thẻ hội viên?_ một người bảo vệ thân hình lực lưỡng khoanh tay nhìn ran . Từng bắp tay gã mới chắc và khỏe làm sao, cộng thêm cái đầu trọc trông thật gấu, hẳn là dân xã hội đen.
Ran sợ hãi ngước nhìn gã còn ghẹo lại cô bằng cách nói phả vào tai ; không thể vào!
KTV là không thể vào thì kêu mjk đến làm gì? Ran nhăn mặt nhìn shinichi đi đằng trước, cô cứ đứng cạnh tên đô to này. Rồi không thấy cô đâu, shinichi mới ngoải lại nói:
_ người của tôi đấy!
Tên bảo vệ lúc này mới đồng ý để cô vào, gã còn để thêm một câu:
_ cô em à! KTV là không thể về đấy!
_ Xí!_ ran chẹp miệng rồi đi vào trong.
Hành lang dẫn vào đại sảnh khá dài và toàn bộ tường ốp gạch đen để tạo một không gian đen tối, ánh đèn quang phả xuống một màu trắng mờ ảo, ran vừa đi vừa ngó nhữngv chàng trai ăn mặc rất chi là phong cách, quần tụt áo pull và các chân dài miên man. Ba cô nàng kia bảo.
Shinichi chờ một chút để đi thay đồ. Thấy ran lấp ló phía dưới anh gọi lớn;
_ Mất mặt quá! Lần sau vào ynhững chốn này thì mặc thiếu vải chút đi!
Shinichi đã quen với những nơi thế này, anh chưa bao giờ dẫn một cô gái nào vận đồ ; kín đáo" đi cùng , ngay cả shiho vào đây cũng váy quây zip ngắn, kaitou đỉnh đạc là thế cũng không dưới mười lần qua tới
Đối với những người giàu thì chẳng có giới hạn giữa hai từ " hư hỏng và chịu chơi.
_ Hừ!_ ran tức mjk cởi bỏ chiếc áo lửng ra , váy áo bên trong có hai dây quai bản to.
_ Chả trách bảo vệ không cho vào!_ anh khiêu khích, thầm nghĩ người nhà quê có đua đòi thế nào cũng chỉ thế thôi.
Sau đó ba nàng kiều cũng ra, bộ trang phục trước đó đã thoáng, giờ còn cũn cỡn gấp bội. Rioko mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, chỉ cài một chiếc cúc để lộ đồ nội y rực lửa bên trong, tới eo thì thắt hai vạt áo, khoe khoang vòng eo 58 của mjk , cô cũng biết cách phối với quần jean siêu ngắn , kết hợp đôi guốc gần 15 phân một đôi chân hoàn mỹ cuốn hút . Akako như không mặc áo , chiếc váy xòe dài chừng một gang tay màu nâu than bị lụy trước làn da trắng ngọc ngà, một dải lụa vắt ngang qua cổ và kết thúc tại cạp váy, tức là cả một mảng lưng của cô không có một chỗ nào giấu giếm, còn lại là yuna , nàng này mặc đồ bó sát người màu nude , đến nổi người ta chẳng phân biệt được đâu là da thịt đâu là trang phục.
_ thảo nào là không thể về!_ ran phải quay mặt đi, không thể chấp nhận kiểu thảm họa thời trang mà những con mắt hau háu của đám đàn ông xung quanh cho là kiệt tác.
_ Mấy em thay đồ khác đi!. Ran_ shinichi vỗ vai từng người lại đẩy họ về phía nhà WC, anh thấy ngượng quá, sao lại để cô gái đó thấy những cảnh tượng này được.
_ Anh cứ tự nhiên! Không sợ tôi xỏ xiên đâu!_ ran cười đểu, nhưng lòng cô thật sự rất thất vọng. Tự lúc nào mà cô đã biết giấu những cảm xúc của mjk để lộ ra bộ mặt không quan tâm.
Shinichi đi lên mấy bước đứng chắn tầm nhìn của cô, cô chỉ được phép nhìn anh thôi, những thứ xung quanh tạp nham, không nên. Anh chẳng biết mjk đã hiểu câu nói của cô bằng cách nào, đại khái là câu đó quá xỏ xiên đi ấy chứ.
_ Anh shinichi, cả tuần qua không thấy anh xuất hiện, làm chúng em nhớ chết đi ! Ai thế ?_ lại một tốp phụ nữ khác quấn quanh chỗ anh đứng _ cô gái này nhìn quê quá đi!_ một vài tiếng nói nhỏ to của các nàng kháo nhau.
Ran trừng trừng nhìn lại họ, mới đứng ở hành lang mà đã lắm gái theo thế này rồi, không biết vào trong có khi anh ta được săn như mình tinh. Cô nghĩ mjk chẳng nên ở chốn này thêm phút nào nữa, định quay mặt đi.
_A, à, người của anh !
Một câu nói của shinichi khiến cô dừng bước, vừa rồi anh cũng nói thế, nếu đã nói hai lần thì sao có thể đùa được.
_ Tôi là vợ chưa cưới của shinichi! Xin chào các cô!_ dũng khí ở đâu cho cô nói lên điều đó, ran hiên ngang đứng giữa đám người đẹp.
Các nàng tròn mắt nhìn, thông tin anh lấy vợ hóa lại chưa lan truyền tới. Anh chỉ cười nhạt kéo cô vào một phòng yên tĩnh không đi qua sảnh.
_ Ai cho cô ăn nói hàm hồ như thế?
_ chẳng lẽ tôi nói sai à?
Anh không nói lại được gì, đành im lặng. Mỗi người chọn một góc ngồi cách xa nhau, ánh đèn màu trong phòng hết chiếu qua mặt anh rồi sang cô.
_ Thôi vậy, đằng nào đã đến đây thì hát mấy bài!
Phá tan bầu không khí, shinichi đến bên màn hình và chọn nhạc. Anh thích cảm giác yên tĩnh nghe shiho hát trong khán phòng karaoke, giọng cô ấy rất trong và nhẹ nhàng.
_ Hát?
Shinichi đẩy mic cho ran, thông thường anh chỉ lắng nghe người ta hát chứ có bao giờ chịu mở giọng. Bên cạnh anh toàn những giọng ca ngọt ngào mà lại tràn đầy sức sống, các cô nàng luôn cố gắngv hết mjk vì âm nhạc trước anh , nên anh cũng nghĩ ran sở hữu một giọng ca vàng . Nhưng anh thực sự đã lầm, cái sai nghiêm trọng nhất là đưa mic cho cô.
_ thử đi, tôi đã chọn bài!
Đó là bài hát bất hủ đối với hầu hết những bạn trẻ thử giọng lần đầu tiên, một bài hát khoấy động không khí, cái màng nhĩ đã quen nghe những thứ tuyệt vời hôm nay có dịp được nghe tiếng sấm rền. Ngay từ lúc nhạc dạo ran đã khó để bắt nhịp dù đã nghe nhiều lần bài hát này, cho đến khi vào lời bài hát thì....
_ Cô im đi, đừng hát nữa!_ shinichi chiếc mic còn lại hét lớn. Cô còn chưa được nửa lời đầu tiên, anh đã không chịu nổi_ cô đọc rap hay là tụng kinh vậy?
Ran đang phiêu theo những lời ca, chất giọng cô đã đủ lấp những gì ai đang nói, tiếp tục hát. Đến đoạn cao trào, con tim của shinichi như muốn nổ ra khỏi ngực, thứ âm thanh ngoa ngoắt réo rắt điếng người. Dàn âm ly tứ phía như hoạt động hết khả năng, thỉnh thình vang bên tai, shinichi nhanh chóng nhấn phím im lặng
_ Ơ, sao thế?
Cô ta đang tỏ ra ngây ngô hay giả đò vậy? Shinichi tiến sát lại, hét vào tai cô;
_ thà tôi nghe con chó sói hú còn sướng tai hơn!
_ Anh nói cái gì? Anh đã từng nghe thấy chó sói hú thế nào chưa mà dám nói thế?
_ Nghe rồi, ngh rất nhiều trên ti vi , chúng phải gọi chất giọng của cô là tổ tiên! Chắc cô mà đứng trước cái hang nào hò hét thì cả đám thú rừng chạy tán loạn, ngay cả sư tử hà đông cũng chào thua!
_ Còn hơn giọng bò thiến của anh!
_ cô...cô đã nghe tôi hát khi nào?
_ sao phải nghe hát, chỉ cần nghe anh nói đã thấy ghê rồi! Cái giọng khàn khàn chán ngắt!
Con nhỏ này, giọng khàn chính là điều thu hút phụ nữ nhất của ta, trầm ấm như thế mà lại nói là bò thiến, được lắm_ đã thế tôi hát cho cô nghe!
Ran nhăn lên giả bộ bịp tai.
_ Mà tại sao phải hát cho đứa không có khiếu âm nhạc như cô? Về đi! Cô về cho khuất mắt tôi!
_ thèm vào, thật là may mắn khi không phải nghe anh rống lên!
Anh đã nghĩ cô ta chỉ kích đểu để được một lần nghe anh ngân nga, không phải tự phụ nhưng anh thừa nhận chất giọng của mjk hoàn mi.
Ran đi ra ngoài đóng sầm cửa luôn.
Lúc nào cũng dừng lại khi anh trêu cô phát cáu, và chính sự đó có điểm dừng ấy của cô thấy anh hụt hẵng. Cô đi rồi còn mjk anh ở trong , cô dám ra ngoài một mjk ở cái nơi này ư , kiểu gì cũng sẽ quay lại . Shinichi vẫn tư lự ngồi nhâm nhi chai Heineken.
Người nổi tiếng thì dù ở ngóc ngách nào cũng cuốn hút, mấy mẫu chân dài đánh hơi thấy căn phòng số 3, ùn ùn kéo tới . Đó chính là phòng mà ran vừa đi ra. Cô còn chưa bõ tức, anh ta suốt ngày đuổi cô đi, đã thế cô đi luôn cho biết, tưởng cô là cái đuôi lẽo nhẽo à, mới lại anh ta hư hỏng thì cô cũng có quyền. Nghĩ vậy cô không ra về mà tiếp tục vào đại sảnh lớn.
Giai điệu của ca khúc set me free đinh tai nhức óc, volum được chỉnh tối đa,DJ ra sức ghì xước đĩa nếu làm việc thường xuyên trong môi trường ô nhiễm tiếng ồn trầm trọng này chẳng mấy chốc sẽ điếc mất, ran áp tay lên tai nhưng cũng chẳng nhằm nhò, cô thu mjk ở một quầy tiếp nước ngắm nhìn người bartender điêu luyện làm ảo thuật với thức rượu, thi thoảng vỗ tay khích lệ. Anh chàng cười duyên lại để lộ một chiếc khuyên răng bằng vàng óng ánh.
Ran để ý thấy có mấy cô gái ngồi một mjk như cô, chỉ một lúc sau là có đàn ông đến mời rượu hoặc nhảy cùng , thế mà cô thì không. Không phải cô muốn như thế nhưng cô đã nhận ra một sự khác biệt giữa trang phụcv, thảo nào anh ta lạib muốn đuổi mjk đi để vui vẻ với mấy em xinh tươi mát mẻ! Đồ háo sắc!
_ai cho cô bước chân vào đây?
Một giọng cất lên ở đằng sau lưng, hung hăng cao ngạo. Cô quay lại.
_ là anh sao?_ ran đang tức lại gặp tên yêu nghiệt này, cô hoắc măt đáp lại_ đây là nơi công cộng ai cũng có quyền đến!
_ bọn bảo vệc mù hay sao lại cho con thổ dân này vào?_ araide hứng hắng ,tay ra vẻ phủi hạt bụi to lù lù trước mắt.
_ Anh hiểu tiếng thổ dân thì cũng thuộc loại người tiền sử cửi trần đống khố thôi! Lêu lêu! _ cô lè lưỡi.
̃
_ bảo vệ! Các người làm ăn thế nào mà cho một đứa cang chải vào club,? _ araide điện cho trưởng bộ phận an ninh, ra oai. Anh đang thưởng hoa thức nguyệt nơi này mà lại có một kẻ không đội trời chung đáng ghét làm mất hứng.
Ran thiết nghĩ araide chỉ bỡn cợt cầm di động nói linh tinh làm gì thực hiện cuộc nóiv chuyện nào bởi chủv cáu lạc bộ này mớic là người có quyền điều hành , cô vẫn vênh mặt lên nhìn . Vụ lần trước còn chưa giải quyết xong, hôm nay phải làm cho ra nhẽ.
_ Thôi đi ông tướng, đừng cầm điện thoại buôn dưa lê với mấy tên bảo vệ ảo trong tưởng tượng!
_ xuất trình thẻ hội viên ra đây!_ anh ra lệnh, con oắt con này đúng là mèo mù nhìn thái dương.
_ hô, thế hóa ra anh là gác cổng à?_ ran cho rằng chỉ có kẻ tiểu nhân hèn kém mới đưa c cô ly rượu ngũ vịv hôm trước, và người c trước mặt có ăn mặc bảnh baob lịch sựv cũng chỉ là hình thức.
_ thưa tomoyaki tổng, ngài có việc gì cần sai bảo ? ,_ một tên lực lưỡng không kém tên đứng cổng cúi người trước araide, ngoài ra còn có một vàiv người mặc vest đen theo sau.
_ lí do nào nó được vào đây? Loại con gái này không đáng để đặt chân vào nơi làm ăn của ta !
_ dạ tên bự nói rằng cô gái này theo thiếu gia shinichi bước vào!
Biết ngay mà, chồng mjk đúng là nổi tiếng toàn cái đâu đâu, ran lại nghĩ không biết shinichi giờ đang phóng túng như thế nào với các em gái.
_ shinichi? Được rồi ,gọi cả thằng đó ra đây, cho chúng làm chân lao công trong club!_ araide đã tìm ra cách trả thù, một đứa dám phun nước vào người , một kẻ to ganc phi chai sứ qua mặt anh không để la việc dọn dẹp thì còn gì thích hợp hơn, đặc biệt là dọn bệ xí.
_ cái gì? La lao công?_ ran cứ nhìn thấy bản mặt đắc chí kia lại ghét nhưng cô chỉ nghĩ trong lòng để dỏng tai nghe tiếp.
_ thưa ngài, thiếu gia shinichi là bạn làm ăn lớn đối với vũ trường của chúng ta! Chắc do ngài mới về nước nên chưa hay, có cậu ấy đến thì các siêu sao ghé vào chỗ này thường xuyên hơn, và các đại gia cũng vì thế mà tìm đến.
Nhận thấy sự cung kính trong câu nói của tên to con kia, ran mới vỡ lẽ đoán ra araide là chủ của hộp đêm này. Việc anh ta không biết tới quý danh của shinichi chứng tỏ phải là một người to quan máu mặt coi trời bằng vung . Cô dịu giọng ngay, thò tay cầm điện thoại, bật màn hình điệu bộ.
_ shinichi đang gọi cho tôi! Đợi tôi một chút!_ cười giả lả, ran đưa mấy lên tai_ anh shinichi à, em ran đây, anh gọi có chuyện gì vậy.. à, anh bảo em quay lại chỗ anh à, vâng...rồi chúng mjk sẽ về luôn sao?.... thế cũng được...đợi em một tý nhé!_ ran canh đúng năm giây cho một lần đặt dấu ba chấm...
Aride thực tế chỉ gọi bảo vệ ra oai cho cô sợ, lệnh cho họ lui...từ trước tới nay anh chưa thấy có người nào kiêu ngạo trước anh như con nhỏ này, đã thô lỗ còn không biết xấu hổ mà ngân cổ cãi cố, cứ cho hôm trước là vô ý đi nhưng ít ra phải có thành ý xin lỗi một chút, đằng này như người đắc tội là anh. Đợi cô nói xong mới tiếp tục:
_ Định tính bài chuồn à?
_ không chỉ là mai tôi kết hôn rồi, giờ phải về sớm để chuẩn bị!
_ Ái chà, mai kết hôn mà hôm nay chồng cô lạic ở đây, tình hình chắc là không giữ đựơc hắn nên phải cắm cọc nấu cơm theo sau à? Thổ dân à, đừng mơ tưởng tới thiên nga!
Araide khoái chí châm chọc, anh không nhận thấy một nỗi buồn dâng kín tâm trạng ran, có lẽ anh nói đúng, cái tên chồng đó vốn chỉ tồn tại trong hộp thủy tinh, cô được cầm nắm nhưng không tài nào có được thứ bên trong chiếc hộp. Ran lấy li rượu bên mjk uống một chặp, vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng. Đắng đến nổi tê dại sau đó thì sẽ thế nào? Sau khi đã kết hôn với shinichi, cô sẽ phải sống ra sao? Anh ta tối ngày la cà, còn cô lại không được phép tìm một cuộc sống tự do cho riêng mjk . Cô muốn nhả cái hạnh phúc ảo này ra, nhưng đã nuốt vào rồi, đã dang tiêu hóa mâ rồi.
_ ọe!_ ran nhanh chóng ùn số rượu ra khỏi miệng, trả lại ve chiếc li.
Araide quả thực khâm phục mức độ dơ bẩn của cô, có phải trẻ con không mà ăn uống vô ý thức như thế. Mất vệ sinh quá!
_ Đắng thì tôi phải nhổ ra chứ! Anh thấy ghê thì quay mặt đi, ai bắt anh nhìn đâu!
Rồi cô luồn vào đám đông tìm cách ra về. Lần thứ hai araide bỏ lỡ cơ hội trả thù, đã thế cô nàng lại còn làm dơ li rượu và ăn nói như lên lớp.
_ này, vất cái ly này đi nhanh!_ anh sai khiến một bồi bàn, chắc không ba giờ có người nào như cô ta bởi chẳng ai có thể khủng khiếp đến thế.
Ấn tượng của anh về ran đó là : thiên hạ đệ nhất bẩn thỉu! Hiểu hoàn toàn theo nghĩa gốc. Có lẽ hôm nay anh câ về nghĩ sớm, việc vừa xảy ra ám ảnh quá.
Shinichi đang chôn chân cùng đám tiên nữ, họ thi nhau hát cho anh nghe giai điệu trầm lắng của một bản tình ca buồn, anh nhớ về shiho, cô chỉ thích hát những bài nhẹ nhàng trầm lắng, một đám phụ nữ xung quanh lại đang hát về bài ca đó, có thể họ hát v không bằng cô ấy, có thể họ đến được với anh nhưng...cái giọng chua loét đi đâu mất rồi. Cô ta ra ngoài đã hơn nửa tiếng, đi không trở lại, liệu có thể bị kẻ nào đó trêu đùa quá đáng hay không. Không đâu, cô ta là cáo mà, ai băt nạt được chứ. Hay bị thằng cha nào mời rượu, hoặc bị tên say. Rượu bắt múa may quay cuồng. Cô ta xuâ thân bần hàn, chăc không dễ gì bị lôi kéo đâu. Có khi nào bị mấy lão dê già dỗ ngọt, cô ta ăn tham lắm, nhưng cô ta mới ăn no rồi. Với mỗi đề xuất đưa ra shinichiv luôn tìm được một cách chóng chế, a mặc định cô biết bảo vệ bản thân mjk đối với anh chỉ có shiho cần được che chở thôi.
Nghĩ thế nào anh vẫn quyết định tìm ra ngoài , bỏ lại sau lưng sự ngơ ngác của đám đàn bà.
Đi đâu mất rồi? Cô ta đủ gan thừa tiết quanh quẩn ở cái nơi này ư? Nhìn cô ta xấu xí thế chắc chẳng ai thèm tán tỉnh! Anh đã biết hy vọng cho sự an bình của cô hay đang dặn lòng rằng chỉ vì v trách nhiệm. Có khi nào thấy mjk chê cách ăn mặc nên chán quá bỏ về, đàn bà con gái lấy chồng cũng phải biết ý tứ, như thế là tốt! Nhưng nhận ra cô vẫn mang họ mori, phải tới ngày mai cơ, có lẽ nào cô tự thưởng cho mjk một tối phong lưu? Nghĩ đến đấy anh không thể ngừng liên tưởng, sự khó chịu len lỏi dần trong ý thức , đi vào đại sảnh tìm kiếm. Phớt lờ tất cả những người nào gợi chuyện, anh hết quay trước ngó sau để tâm tới bóng dáng cô nhưng không thấy. Ánh đèn mờ làm anh rối chí, biết tìm đâu đây.
Anh dần dần lo lắng, chỉ tại mnk sơ ý đuổi đi, tại cô toàn biết vâng lời những cái đâu đâu, lúc thì lại ngoan cố bằng được . Vừa bực vừa không an tâm, hết lần này đến lần khác anh bạo dạn mở cửa từng phòng trà. Khi không nhìn thấy cô ở trong những căn phòng kín đó lòng nhẹ nhõm, lại có chút day dứt.
_ con quỷ nhỏ này biến đâu mất rồi?_ rút điện thoại ra, anh đã quên lưu số cô vào, hay chưa bao giờ có ý định đó.
_ Cậu shinichi! Cậu đang tìm gì vậy?_ một bảo vệ tiến tới, hắn thấy shinichi tự do xông vào các phòng đặt trước của người khác nên có trach nhiệm ngăn can.
_ không!
Shinichi quay đi, đôi mắt vẫn không ngừng tìm kiếm.
_ có phải cậu muốn tìm tiểu thư họ mori phải không?_ người bảo vệ nói với lại.
Shinichi tức thì hướng sự quan tâm về phía anh chàng này, tiểu thư gì chứ, anh thầm nhủ, cô ta vừa mới rời xa mnk có một lúc mà đã nổi tiếng rồi cơ à, lại gây họa hay thế nào đây, dù nghĩ không tốt về cô nhưng có tia sáng nào đó làm yên lòng.
_ chúng tôi có lệnh cấm không cho ran mỏi vào đây!_ nói và chỉ về tấm biển treo ở góc tường gần lối ra vào, bảo vệ cũng chỉ là người la theo mệnh lệnh.
Một tấm biển gần giống như lệnh truy nã, trong một thời gian ngắn như vậy đã có nhiều hang chữ được đánh máy và in ra giấy rồi dán xung quanh. Shinichi thử ra ngoài cổng, họ còn dán nhiều hơn. Anh đặc biệt chú ý tới dòng chữ.« bất kể ba là ai, chỉ cần bạn có tên ran mori xin mời cút ngay khỏi lãnh địa này!»
Không có bức ảnh nào, cũng không có gì chứng minh. Đúng là cô nhưng shinichi đinh ninh là thế. Rõ ràng tên chủ câu lạc bộ này khinh thường kudo shinichi đây mà, dám cấm kudo thiếu phu nhân vào đây thì to gan lắm. Shinichi nheo mắt giật tấm áp phích đó, chẳng lẽ cô ta bị chúng đuổi đi, vì sao ư? Theo anh có lẽ vì anh quá cuốn hút, việc mang vợ theo đến chốn này làm các tình yêu buồn bực mà ra về, thế là hộp đêm làm ăn thất bát, đành phải nghĩ ra quỷ kế không cho vợ anh vào. Anh cười ha hả, thấy vậy tên bự đứng gác cổng đùa.
_ Anh shinichi, có phải anh sung sướng khi quý phu nhân không được tới những nơi ăn chơi của anh không? Xem ra anh cũng sợ vợ lắm! Có gì đâu, đàn ông không phong lưu không phải đàn ông, vợ thì chỉ ở nhà nhóm bếp thôi!_ Gã bự cứ ngỡ nụ cười của shinichi là vì giải phóng khỏi sự ràng buộc khi chơi trò cô dâu chú rể với phụ nữ , thông thường mấy anh chàng đa tình lắm gái theo hay gặp phải mấy cô vợ sư tử hà đông lắm, gã vỗ vai shinichi như thể hiện sự đồng cảm.( tên này có mà chạy theo gái thì có! t/ g) gã vừa nhâ lệnh tuyệt đối không cho ran mori ra vào nơi đây, đồng thời mới biết cô ta là vợ chưa cưới của cậu hai họ kudo. Vì là lệnh của tomoyaki tổng nên tưởng ông chủ muốn tạo không khí thoải mái cho cậu hai shinichi.
Một lí do duy nhất khiến araide không cho ran bước vào đây là bởi anh ưa sạch sẽ, không tiếp thị dân, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt.
_ Tầm bậy !_ shinichi đang tự đắc với bản thân lại bị gán hai chữ« sợ vợ», nhớ lại lần gặp tên chí phèo takeo hôm đó lòng không tránh khỏi sự ngứa ngáy, vợ không sợ chồng thì thôi, việc gì anh phải sợ cô ta, được rồi chờ xem._ anh đây không bao giờ có khái niệm sợ sệt bất cứ cái gì, mà chú có thấy cô ta ra ngoài này không?
_ đấy, không sợ mà hỏi han à? Có, bà chằn đã ra khỏi phạm vi hoạt động của chúng tôi!
Shinichi huých tay vào gã, tức tối bỏ đi. Gã đã dùng từ« bà chằn», ý châm chọc anh « yếu đuối» trước vợ. Người ta chỉ dùng từ đó để nói mụ vợ là bà la sát hành hạ chồng không ra gì.
Cô ta đã rời khỏi, cũng khá lắm, mjk đuổi là đi luôn! Anh bực vì điều đó chứ không thấy hay ho gì, cũng khó chịu bởi ngay cả tên bảo vệ còn nghĩ anh như thế thì những kẻ khác sẽ nghĩ thế nào. Đã thế sau ngày mai anh ở luôn tại vũ trường cho thiên hạ biết, shinichi kudo này vốn coi vợ bằng vung nồi.
Về tới nhà , kudo phu nhân quan sát anh, chỉ cần ngửi nhiều mùi nước hoa trộn lẫn toát ra từ cơ thể là đoán ngay anh đã ở đâu, bà vẫn biết tính anh vốn lăng nhăng di truyền từ người cha nhưng cũng chính anh là người hợp tính ông ta nhất và điều quan trọng để ông ta còn yêu thương cái gia đình này.
_ quản gia! Con cáo ra.....à...ran mori đâu rồi?
Lần đầu tiên thấy anh nhắc tới tên phụ nữ trước mặt người lớn trong nhà ngoại trừ shiho và miyuki hay các người đồng cấp là phái yếu trong công việc, tuy biết cô không người thân thích nhưng anh không chắc cô sẽ về nhà mjk. Đồng hồ đã qua mười một giờ , con gái không nên ở bên ngoài khi về đêm.
_ con bé ở trên phòng , có việc gì vậy? Nếu không con cũng đi ngủ sớm để mai còn tiếp khách!_ bà kudo trả lời thay để lão agasa giấu tiệp giấy xuống dưới mặt bàn, đặt tờ tạp chí kinh doanh phủ lên, chờ shinichi lên lầu mới tiếp tục đem ra đọc . Đúng là hakuba không làm thất vọng, kịch bản sắp tới cho đôi vợ chồng tân hôn đúng là chỉ anh ta mới nghĩ ra, hoàn hảo, rất hợp lí.
Shinichi định lên phòng mjk ở tầng ba nhưng nghĩ thế nào dừng lại trước cầu thang, rẻ trái tìm đến phòng của khách trong nhà, lưỡng lự một lát có nên gõ cửa hay không.
Ran ngồi trong phòng, cô đang .....chụp ảnh tự sướng. Trước khi tết tóc se duyên với người ta cũng cần lưu giữ cho mjk một thời vàng son rong chơi la cà.
_ Mu.....oa!_ làm một điệu chu mỏ đậm chất 9x, cái kiểu chụp ảnh trong nhà vệ sinh ánh đèn mờ ảo tung chảo không lẫn đi đâu được của con gái đang được cô áp dụng triệt để. Dung lượng trong thẻ nhớ hào phóng cho cô quay cả video, nào là tự giới thiệu bản thân, nói về tâm trạng hiện thời của mjk như thế nào hay đến các ước mơ thuở nhỏ cô điều diễn thuyết mạch lạc. Sau khi coi lại thì xóa hết , lí do la: dở hơi à?, toàn nói mấy thứ vớ vẫn linh tinh, chỉ có những cái ảnh lung linh dễ thương được an toàn trong bộ nhớ.
Shinichi đã gõ cửa rầm rầm mà không thấy có tính hiệu gì, nghĩ bụng hay vì cô ta giận mjk, kệ xác đi nhưng nắm tayv vẫn thình thình đập cửa.
_ Ran mori ra đây cho tôi!_ anh ra lệnh .
Thứ nhất vì tường cách âm, thứ hai vì một khi đang tập trung vào cái gì đó thì con người sẽ không mảy may những chuyện khác, thứ ba cô đang nhốt mjk trong phòng vệ sinh, ba điều kiện cần và đủ để cô chìm đắm vào thế giới của riêng mjk .
Shinichi tức tối, cô ta là ai mà dám kiêu căng ngạo mạn không thèm nghe lời mjk nói, hay là vì mjk đã quá đáng chăng? Lẽ nào bởi vì không mang tiền nên đi bộ về nhà đâm ra giận dỗi? Đây chỉ là giả thuyết của anh thôi chứ thực ra ran sau khi nếm thứ đắng trong quán , cô gọi một chiếc taxi về tới nhà và lôi nước tăng lực RedBull uống để củng cố sức khỏe cho ngày mai cũng như lấy vị ngọt lịm át đi thứ đắng cay. Đời nào ran ngốc nghếch . Shinichi day dứt chủ động mở cửa bước vào sau khi nói :
_ cô không ra thì tôi vào đấy!_ và không nhận được hồi đáp.
Nói thế nào nhỉ, cô cũng chỉ là khách nhà kudo, bất kì lúc nào cũng có người vào phòng hỏi thăm mà sao bừa bộn thế này. Nào là váu áo vất tứ ta lung tung trên giường, dây chuyền khuyên tai lắc tay tùm lum rải rác từ bàn trang điểm tới bàn uống trà, phấn phấn son son lũ lượt như để bày bán. Shinichi nghe thấy một chất giọng không lẫn vào đâu được đang cất lên. Anh không nghe ra giai điệu bài hát cũng có thể vì người hát không đủ trình độ, lại cũng chẳng hiểu lời bài ca nghiã là gì, câu trước chẳng liên quan gì đến câu sau:
Ti vi ngự ở trên tường,
Có thấy nàng công chúa nào đẹp hơn mỹ nhân này?
Trời trong xanh mây hờ hững
Mỹ nhân là ta và ta là mỹ nhân...
Không còn nghi ngờ gì nữa shinichi cam đoan cô vừa sáng tác vừa ăn liền ơ đâu ra đứa nào tự kiêu đến thế. Cánh cửa nhà tắm khép hờ, lẽ nào cô ta xem hoạt hình trong đó. Shinichi tìm một chiếc ghế ngồi đợi, không có tiếng nước chảy chứng tỏ anh không hề vô duyên khi chờ cô đi vệ sinh, mà nếu không tắm thì cô ta làm gì lâu như vậy, anh ngáp một cái mệt mỏi định về phòng thì ma nữ xuất hiện ngăn cản , thành công việc ngáp của anh.
Ran nước ra với tâm trạng vui vẻ, đột nhiênc nhận thấy có kẻ đột nhập.
_ Ai cho phép anh vào phòng tôi?
_ Ô ô ô, mỹ nhân là nàng sao?_ shinichi chảy cả nước mắt, anh không hoàn thiện việc ngáp vì không nhịn được cười, cười lăn cười bò.
Ran lúng túng, cô không biết anh đã ở trong đây từ khi nào, lại còn nghe thấy nhưng đều cô tự hào về bản thân thì ngại chết đi.
_ người đẹp à, có ai đẹp hơn nàng không?_ anh không ngờ mjk vẫn cười được sau hơn năm trăm giây nhìn cô, bộ dạng cô lúc này thật đáng để chọc trẻ có khóc ré.
Cô khi đã chán trò nhiếp ảnh lôi mặt nạ bùn đắp lên mặt để có một làn da sáng láng vào ngày mai, việc đó thì làm sao mà anh ta châm biếm , vợ đẹp thì chồng được vinh dự chứ sao.
Cô chống hông, chân phải gõ nhịp xuống sàn, trân trối nhìn anh , cau mày tỏ vẻ không thích. Shinichi cười hết mjk mới ngớ ra tìm lí do vào đây, anh thực sự không biết tại sao mjk lại kiên quyết muốn gặp cô , vì sao nhỉ?
_ Anh gặp tôi có việc gì?_ cô đi tới giường thu dọn đồ, cuộn tròn chúng nhét vào tủ, anh mà biết cô dùng chúng để tự sướng thì mắc cỡ chết mất.
_ À thì....tôi muốn hỏi_ anh định hỏi cô đã về nhà bằng cách nào nhưng lại không muốn thể hiện sự quan tâm, đành nói sang việc khác_ không tôi muốn yêu cầu cô kể từ ngày mai phải làm quản gia cho kudo shinichi này!
_ Quản gia? Tôi làm cho anh?_ khá bất ngờ vì điều đó, quản gia là người quán xuyến việc gia đình, nếu chỉ có hai người sống với nhau đồng nghiãv với vai trò của người vợ hiền hậu đảm đang, lẽ nào anh lại có ý đó.
_ phải!_ đọc được ý nghĩ tưởng bở trong lòng cô, anh thêm nếm_ bất cứ việc gì của tôi , đi làm hayc công tác , mỗi khic cha mẹ tôi gọi điện hỏi thăm cô phải trình bày cho họ_ ý anh thực chất la có nghĩa vụ bao che cho những cuộc chơi bời của mjk _ tôi có thói quen bạ đâu vất đấy, bất kể quần áo, mũ mão cô phải có trách nhiệm thu dọn và đem ra tiệm giặt là_ anh bắt đầu lợi dụng nghiã của từ quản gia_ tôi thích gọi bạn bè đến tụ tập thì người phải dọn dep là cô không phải vì cô đã hứa ngoan ngoãn theo tôi rồi sao_ anh tỏ ra như một ông lão kĩ tính_ tôi không thích gọi người ngoài vi không tin tưởng, họ làm ẩu và bẩn lắm._ dường như anh đi lạc đề q xa, dân đến nói nhảm.
_ He chưa?_ thế ra đằng sau của chữ quản gia là một người giúp việc hoàn hảo.
_ còn nữa, ngoa trừ ơ nhà ra tuyệt đối cô không được xuất hiện trước mặt tôi. Tôi xấu hổ với bàn dân thiên hạ về ran mori nhiều , rất nhiều!
_ được thôi,!
Ran vẫn không ngừng việc dọn dẹp, cô rõ thân phận của mjk lắm rồi. Chẳng cần ai phải nhắc lại. Cô có phần tự ái kh bị người khác chọc vào xuất phát điểm. Của bản thân.
Shinichi không nhận lại được sự tức giận của cô, lại hết thứ để nói, cứ đứng như trời trồng, không phải cô ta thích đấu khẩu lắm mà .
_ nói xong rồi thì đi ra nhớ đóng cửa!
_ chưa hết, tôi......tôi cảnh báo với cô trước, đừng thấy tôi đẹp trai phong độ, nam tính ngất ngưỡng mà có ý đồ xấu xa, tôi.....cấm đấy!_ shinichi nói lắp, anh đứng trước gương vuốt tóc thể hiện sự quyến rũ.
Ran dừng lại nhìn amặc, đáng lẽ ra người phải nói những câu này là cô chứ.
_ Vâng ạ, tiện nữ không dám nghịch dại,!
_ nghịch dại? Cô định nghĩa giùm tôi?_ không hiểu sao anh thực sự rất hứng thú khi đấu trí với cô.
,_ Anh đi hỏi mấy nàng kiều bên cạnh mjk ấy!_ thế này có gọi là ghen không nhỉ?
_ cô....!
Chán nản với thái độ lãnh đạm của cô, anh đang nói chuyện mà cô cứ chuyên tâm làm việc riêng. Dù ức chế trước những gì cô nói nhưng anh lại mất hứng đấu khẩu.
_ thôi muộn rồi , anh ra ngoài cho tôi nghĩ ngơi!
Anh như bị đuổi khỏi tại nhà mjk, bước chân thình thình đi ra.
_ À này!
_ Gì?_ Anh ngoái lại như chờ đợi một điều gì đó.
_ .......ngày mai.....Anh sẽ đến chứ?_ ran dừng mọi hoạt động, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, cô cũng đành v chờ đợi một niềm vui mong manh, cô không muốn ngày trọng đạib nhất ấy chú rể là một chàng trai nào đó đeo măt nạ mà bắt mọi người và cô dâu phải nghĩ là shinichi.
_ Đến đâu?_ đương nhiên shinichi se có mặt tại lễ cưới của chính mjk rồi, anh đang nghĩ cô nói tới một nơi nào đó khác.
_ chẳng đến đâu cả! Anh lên phòng đi!_ cô trực tiếp ra đuổi, đóng sầm cửa tức tối. Cuộc hôn nhân này chẳng de đâu ư? Thế thì sao cô có thể đóng vai trò một người vợ ngoan hiền, một nàng dâu thảo được....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top