chap 3 chồng là con lừa! vợ là con cáo ! ( 1 )

Shinichi trong trang phục áo comple trắng, anh hoàn thành việc xỏ găng tay. Các chuyên viên trang điểm chạy đi chạy lại, tất bật chỉnh chu cho chú rể. Thậm chí cô làm tóc phải bắc một chiếc ghế đứng lên xịt gôm và chuốt keo vì anh tương đối cao, người khác nhanh chóng thắt nơ cổ, một chuyên viên khác cẩn thận kiểm tra đường chỉ chu đáo đến từng chi tiết cho bộ lễ phục.

_ cho em gặp người mặc đồ chú rể được không?_ ran thập thò bên cửa phòng, nếu nhìn kĩ qua màu mắt của kính áp tròng sẽ thấy đôi mắt cô rất buồn.

_ Ơ này, cô dâu sao có thể gặp chú rể lúc này, cô dâu vẫn chưa đánh mặt xong mà, quay trở lại phòng tiếp tục đi!_ trưởng phụ trách lĩnh vực trang điểm yêu cầu, đồng thời kéo tay Ran về phía phòng dành cho cô dâu.

_ Em chỉ gặp một chút thôi! Được chứ, vẫn còn những hai tiếng nữa mới tới giờ hành lễ!_ ran tiếp tục năn nỉ, nhìn cô có phần do dự mà lại tồi tội.

_ Nhớ chú rể quá à, thôi vậy, gặp một lát thôi nhé!

_ dạ, em có vài điều muốn nói với anh ấy!_ ran biết ơn, cô mỉm cười mà lòng chẳng thoải mái .

Những chuyên viên ngắm chú rể lại lần cuối, thấy ưng ý và ca tụng rồi mới ra ngoài để hai người tư do nói chuyện.

_ Anh gì ơi, không phiền nêú tôi ngắm anh một lát nhé!_ ran cất giọng nhỏ nhẹ sợ phá vỡ sự mỏng manh trong ranh giới giữa hai người xa lạ, cô bước vào rón rén.

_ tôi có tên chứ là anh gì ơi à?

Shinichi đứng quay về phía ran , anh bỗng dưng nhận thấy cô gái này không mạnh mẽ như những lần từng gặp, ánh mắt cô nhìn anh sợ sệt như một con nai nhỏ trước nanh sắc của hung thú. Cô mới chỉ phủ một.lớp phấn nền trắng, đã đánh mắt và làm tóc, đôi môi còn nguyên vẹn màu đỏ tự nhiên, mím chặt. Cô đang nhìn anh, nhìn từ dưới lên tới vai áo, cô không muốn nhìn khuôn mặt.

Cáo đang diễn trò gì đây? Shinichi tò mò nhìn lại cô nhưng nhất định không đón được ánh mắt nói chi chuyện hiểu đượcv cô vừa phát ngôn gì. Cô đã mặc váy cưới nhưng chưa cài ren, tay giữ chân váy để lộ đôi giày bệt, lát nữa mới lên giày cao gót.

̣

Thật khó thành lời cảm xúc lúc này,  Anh nhìn cô một cách  đăm chiêu mong muốn tìm kiếm một vẻ đẹp nào đó ẩn dưới hàng mi kia, cô tiến gần đến hơn mà anh không nhận ra điều đó, ngây người một lúc.

Ran chi cách anh chừng năm bước chân,  Cô mới ngước mắt lên.

_ Ủa? Họ hóa trang tài thế? Sao lại giống shinichi dữ vậy? _ cô không ngần ngại tiến đến,  đặt tay lên vỗ nhẹ vào khuôn mặt điển trai kia. _ Anh tên gì vậy?

Khoảng cách gần gũi khiến con tim có chút bối rối, shinichi chần chừ trong giây lát rồi mới nhận ra  cô vừa  hỏi anh. Lạ thật, cô vừa hỏi cái gì thế? Tên ư?

_ Hì, vất vả cho anh quá! Tội cho chúng ta  thật!_ cô phủi vạt áo trên vai cho anh, ngắm nhìn từng đường nét trên bộ y phục_ cho tôi xin số điện thoại được không?

Ran  đã nghĩ dù sao chàng thanh niên này mặc đồ cưới, đóng giả làm shinichi trong ngày trọng đại, là người  tiến hành  hôn lễ cùng cô thì ắt mới là chồng thực sự. Tội vì cô phải gả cho nhà kudo, tội cho anh ta phải lấy một cô gái  trong vai trò của cậu hai shinichi. Nghĩ lại  thấy tức thằng cha  shinichi, đồ vô trách nhiệm, đồ độc ác!

Shinichi càng nghe càng không hiểu, cô ta nói nghe kì quặc, hóa trang?, ai hóa trang?

Ran chìa điện thoại để xin số nhưng không thấy động tĩnh từ người  đối diện, cô nghĩ cần giữ liên lạc với người  quan trọng này dù chỉ  gặp nhau  duy nhất  một lần và cô chưa biết  bộ mặt  thật của anh ta dưới lớp mặt nạ kia.

_ không được à,? Cho  tôi đi!

Shinichi vẫn không dứt mắt khỏi  khuôn mặt của cô, một cách  làm nũng trẻ con, một làn môi mỏng kiêu kì khẽ nhếch khỏi  khóe miệng, ánh mắt đầy vẻ  xót xa . Anh đọc số cho , số vẫn thường dùng của mjk.

_ Để tôi nháy thử nhé! Nhớ lưu số tôi vào, tôi là  Ran, không phải ran mori  hay kudo  ran  đâu!_ bởi cô đâu  ôm mộng đẹp nữa, chính xác nhất sẽ  phải mang họ của chú rể đóng thế, không phải họ kudo.

Shinichi nhận thấy điện thoại trong túi áo khoác  vắt trên  ghế vừa rung. Trong hôn lễ anh không  muốn dùng fi động nên để  ở đó.

_ Ơ hay, bảo anh  đọc số của anh cho tôi chứ tôi lấy của tên shinichi làm gì? Người gì mà kiêu thế!_ màn hình của ran  hiện lên  dòng tên shinichi.

Rõ ràng shinichi nhận ra một điều cô bị ấm đầu,  làm gì có kẻ  nào khác ở đây mà nói mông lung như bị xuất quỷ nhập thần.

_ Nói thế này nhé, tôi biết anh vì bất đắc dĩ nhận tiền nhà kudo  đóng làm  chú rể, sẽ cùng tôi làm các thủ tục trên thánh đường, theo đúng nghi thức anh mới là chồng tôi còn tên shinichi đó chỉ là....phù du , ngày cưới của con người ta  chỉ có một lần nhưng tôi thì khác, lần sau chỉ gọi là tái giá nếu tôi tìm được  người thích hợp, còn lần này là quan trọng  nhất, anh hiểu không? Thế nên  tôi mới muốn biết  Anh là ai !_  Ran nói một hồi , cô ước gì shinichi nghe được điều này, ước rằng anh biết được cô vô cùng  thất vọng  về cuộc  hôn nhân của chính bản thân mjk , muốn anh  hay anh là kẻ  quá đáng nhất thế gian này, anh chăng coi cô  là gì cả nhưng cô lại  là vợ của anh đấy . Thế mà  ngày hôm qua  khi hỏi anh  vô tình làm ngơ. Cô chỉ  biết tự  an ủi bản thân và tìm đến đây.

_ kudo shinichi là tôi đây! Cô bị  quáng gà hay  chập cheng  mà nghĩ  có người  đẹp trai  hơn tôi để đóng thế?

Shinichi nói bằng giọng bình thản nhất có thể, trong lòng không tránh khỏi day dứt. Hóa ra  cô tưởng có người  thay anh  như đã  từng làm  trong việc  chụp ảnh cưới. Bức ảnh cưới  hiên ngang  đặt ở cổng khách sạn với khuôn mặt anh mỉm cười mà chỉ những người trong cuộc mới biết nụ cười  đó vốn không dành cho cô dâu.

_ sao? Tôi là kudo shinichi, có cần lột da  mặt  lên xem không?

Ran bàng hoàng, chất giọng  này đúng là của anh ta chứ còn ai khác, vóc dáng này , khuôn mặt này không phải  Anh thì là ai . Tại sao  ban đầu  cô không  nhận ra  hay vì không dám tin một shinichi bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt mjk.

_ nhìn cô kìa, xí gái quá đi! Về phòng trang điểm  nốt! Nhanh lên không cho kịp giờ!_ anh bỗng  thấy nóng mặt, cảm giác  muốn trốn tránh  khỏi nụ cười ngây ngô, cô đang  nhoen đôi môi một cách  nhẹ nhõm . Chẳng ai  biết được tâm trạng  của cô lúc này  vui thế nào, chỉ biết  nó đủ  để làm cho shinichi phải ngại ngùng tránh mặt.

Ran không nói gì hơn, cô chẳng màng những lời nói châm chọc của anh, ánh mắt  sáng lên  một niềm vui khó tả, trở lại phòng  của mjk.

Araide nhìn soi xét tấm ảnh cưới được in bằng giấy cao cấp và mực đạt chất lượng chuẩn,  Anh không  ngờ cô dâu cũng  không đến nỗi tệ, kể mà không  có sự kiện xảy ra  gây chấn động  suy  nghĩ cu anh về ran mori  thì cũng  liệt cô vào danh sách sáng giá. Liếc nhìn chú rê,̉ anh  chẳng  nhớ mặt kẻ da say xỉn hôm trước  bởi khi  ấy trông  hắn quá  bù xù còn người trong ảnh  lại c vô cùng  sang trọng.

_ này! Trông hao hao giống anh thế?

_ em trai tôi thì sao không giống!_ kaitou cũng dừng la ngắm nhìn bức ảnh đó, anh quen biết  araide  trong lần  công tác bên ốc đảo cu châu mĩ, hai người cũng hay liên lạc và trơ thành bạn.

_ Hả? Thằng này là em trai của anh sao?

_ phải ! Nhưng có gì không ổn?

Araide  không nói gì, thầm nghĩ, cứ tưởng hắn và con nhỏ  thổ dân đó là lũ người thiếu  giáo dục vô duyên vô cớ trêu người. Thì ra lại là một người có chức sắc quyền hành, gia giáo.

Lễ thành hôn được tổ chức  vào tầm chiều tối, gồm hai  phần  là nghi  thức và tiệc tùng

Chú rể đã xuất hiện, tất cảv đều trầm trồ ca ngợi  vẻ đẹp của anh . Đứng bên cạnh  bức ảnh cưới, shinichi không hài lòng nhìn nụ cười của Ran  , không biết cô đã nghĩ gì,, chắc là  buồn lắm thế nên anh yêu cầu phục vụ mang tấm ảnh đi, không để  cô nhìn thấy nó.

Misuhiko đến sớm, tới bắt tay shinichi không khỏi nuối tiếc;

_ Anh shinichi cưới vợ sớm thế, em cứ  tưởng anh định  ở giá cả đời để tận hưởng cuộc sống!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ng