Nam Kha Phi Mộng - 1
Thiếu nữ phương Bắc đến miền Nam thăm người thân × Thiếu niên phương Bắc đến thị trấn cổ du lịch
- Kiếp này quay lưng lại, bình phô trực tự, tế thủy trường lưu
-bgm:棠梨煎雪 (Đường lê tiên tuyết - Ngân Lâm)
- Đúng là Giang Nam phong cảnh hữu tình và chúng ta sẽ gặp lại khi hoa rơi.
1.【Thị trấn Tứ Dĩnh】
"Trạm này có ai xuống không?"
Tài xế quay đầu lại lớn tiếng hỏi phía sau, vì thế bà lão bán vé cũng giúp đỡ giống như người phía sau đưa lời.
Xe chậm rãi chạy, Tôn Dĩnh Sa lấy tay vịn cửa sổ xe, xuyên thấu qua cửa kính loang lổ nhìn chữ viết trên sân ga cũ nát cách đó không xa, sau đó cuống quít vội vàng đứng lên giơ tay quơ quơ nói, "Có, có, sư phụ đợi một chút!"
Xe buýt chậm rãi dừng ở ven đường, cô dùng chân chống va li hành lý nửa kéo nửa lôi mới có thể khiêng xuống. Đột nhiên dùng sức khiến mặt đỏ tới mang tai, vịn cột đèn bên cạnh xả giận.
Đây là trạm xe buýt duy nhất ở thị trấn Tứ Dĩnh.
Thay vì nói là trạm thì nó trông giống đình hơn, hay là loại lâu năm không tu sửa. Tờ giấy trên bảng thông báo cũng ố vàng cuộn lại, trên đỉnh đình ba chữ [Trạm Tứ Dĩnh] cũng nghiêng nghiêng lung lay sắp đổ.
Tôn Dĩnh Sa thở dài, tùy ý lau chùi ghế ngồi sau đó ngồi xuống.
Tháng sáu Giang Nam đã qua nửa đường mà mùa mưa còn chưa tới, nhiệt độ cũng không cao lắm. Tôn Dĩnh Sa hít sâu, trong không khí mát mẻ tràn đầy mùi thơm ngào ngạt cùng mùi cỏ cây.
Khác với nơi cô lớn lên ở phương Bắc, mùa xuân ở trấn nhỏ phía Nam dịu dàng hơn một chút.
Tôn Dĩnh Sa hơi ngẩng đầu, híp mắt nhìn ngọn núi xa xa, tiếng gió thổi qua cành cây lay động như có như không. Hai chân cô duỗi thẳng, mũi chân lắc lư, giống như sự chật vật vừa rồi đã được gội rửa sạch sẽ.
"Sa Sa, Sa Sa!" Xa xa tựa hồ có người gọi cô.
"Ai, ở chỗ này." Cô vỗ vỗ quần đứng lên.
Trên mặt người đi tới mang theo ý cười điềm đạm, một bộ áo vải màu trắng, tóc dài bện thành bím tóc khép lại trước người. Tôn Dĩnh Sa hô một tiếng "dì" vội vàng bỏ vali xuống chào đón.
Đôi mắt của người phụ nữ sáng lên khi nhìn thấy cô, đưa tay ra ôm cô một cách trìu mến, "Dì sợ không đón được con, chạy một mạch tới đây."
"Dì, sao dì không gọi điện cho con," ngoài miệng cô phàn nàn nhưng lại cười rất vui vẻ,"Dì chỉ cần lên tiếng con khẳng định ngoan ngoãn chờ ở đây."
"Con đấy, cái miệng nhỏ nhắn vẫn ngọt ngào như vậy," dì sờ sờ đầu cô, sau đó nhìn quần áo của mình, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Con xem dì, quả thật không có thói quen mang điện thoại ra ngoài."
"Đi thôi, dẫn con đến khách sạn của chúng ta xem một chút!" Tôn Dĩnh Sa không để ý lắm, một tay vớt vali một tay dắt dì, cất bước đi về phía trước.
"Đó không gọi là khách sạn, gọi là B&B, cách gọi thời thượng mới nhất, có hiểu không cô gái?" Dì cười nói, giơ tay vuốt chóp mũi cô.
Một già một trẻ dựa sát vào nhau, theo con đường lát đá men theo sông Dĩnh Khê đi vào bức tường trắng ngói xanh, đi vào trong khói bếp lượn lờ.
Trấn nhỏ địa thế bằng phẳng, suối chảy qua các con phố, cầu đá bắc qua mặt nước. Cả thị trấn nhỏ đan vào nhau như bàn cờ sa lưới.
Tôn Dĩnh Sa tò mò đánh giá xung quanh, những tòa nhà hai tầng kia nhốt cô và mọi người ở trong phố hẹp, rộn ràng nhốn nháo. Cô đi theo sau dì xuyên qua con phố, không bao lâu liền mất đi phương hướng.
Cũng không biết đi bao lâu, chỉ cảm thấy rời xa khu chợ vừa nãy, ở cuối con phố phồn hoa ồn ào quẹo vào một ngõ nhỏ. Đây là một dinh thự rộng rãi, bốn phía theo hình zíc zắc, đi vào lầu một chính là sân nhà cùng phòng khách bán lộ thiên.
Tôn Dĩnh Sa để hành lý ở phía cửa, liền nhào về phía ghế mây treo cách đó không xa, khẩn cấp ném mình vào trong đệm dựa mềm mại.
Dì cười lắc đầu, cầm bình nước bên cạnh lên chuẩn bị đi tưới hoa trong vườn. Tôn Dĩnh Sa nhìn dì chậm rãi đi vào trong ánh sáng ấm áp, mái tóc dài màu đen như lụa hiện ra sáng bóng làm nổi bật cả người vô cùng dịu dàng.
Tôn Dĩnh Sa nghĩ, có lẽ là khí hậu một phương nuôi người một phương.
Rời khỏi Hà Bắc vào Giang Nam mấy chục năm nay dì phảng phất đã hoàn toàn mang dáng vẻ giống như một người phụ nữ phương nam, nói chuyện nhẹ nhàng mềm mại, chỉ có ngày lễ ngày tết trở về quê mới có thể bị hương âm phương bắc của bọn họ mang đi.
Cô cởi giày, đem cả người rúc vào trong ghế mây thả lỏng. Mẫu thân quả nhiên không có lừa gạt mình, nơi này đích thật là nơi tốt để thay đổi tâm trạng.
Cách đây một thời gian, gặp phải một nút thắt trong quá trình luyện tập bóng, tìm trăm ngàn loại biện pháp cũng không giải được. Huấn luyện viên chỉ thở dài, đề nghị cô rời khỏi câu lạc bộ để mở rộng tầm mắt, tất cả dường như đều ám chỉ cô nên bước vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.
Thiếu nữ thiên tài mười mấy tuổi, danh hiệu vang dội rơi trên vai lại nặng ngàn cân vạn cân, gánh vác sự kỳ vọng của mọi người và tiến về phía trước luôn bó buộc và khó khăn.
"Nghe nói cho con nghỉ, ra ngoài chơi đi." Mẹ thấy cô cả ngày ủ rũ, tự chủ trương mua vé xe một chiều cho cô ,"Đi rửa sạch sẽ rồi quay lại."
Cô quả thật chán ghét những thứ xung quanh, biện pháp tốt nhất chính là đi càng xa càng tốt.
Tôn Dĩnh Sa nheo mắt, nhìn dì đang cúi đầu chăm sóc hoa cỏ phía xa xa, đột nhiên há miệng hô, "Dì thật đẹp quá."
Người phụ nữ đứng thẳng dậy, một tay chống nạnh, tay kia đặt trên trán, mỉm cười nhìn qua.
Thời gian không bao giờ đánh bại được vẻ đẹp.
Dì trong lời nói của họ hàng luôn phản nghịch lại ương ngạnh, làm chị cả trong nhà nhưng không phụng dưỡng cha mẹ như trong nhà người khác, mà lại ở nơi đất khách quê người rời xa cố hương bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình.
Tôn Dĩnh Sa khi còn bé thích quấn quít bên dì, đó là vì cô biết vị trưởng bối thích du sơn ngoạn thủy này chỉ cần vừa xuất hiện, cô sẽ không thể thiếu đồ chơi. Món quà nhận được cũng đến từ trời nam biển bắc, cực kỳ thú vị.
Từ nhỏ cô đã biết, người dì này của cô không thể nào là một con chim trong lồng. Thành thật mà nói, cô khao khát sự tự do này, muốn làm cái gì liền làm cái đó.
"Vậy! Tối nay con ở phòng nào đây!" Cô đưa tay đặt bên miệng làm bộ như micro.
Dì cười mà không nói, chỉ chỉ gian chính giữa sát đường trên đỉnh đầu.
2.【Đền thờ phía Bắc】
Đến trấn Tứ Dĩnh gần một tuần, Tôn Dĩnh Sa cũng dần dần thích nghi với nhịp sống chậm rãi ở đây. Sáng sớm cùng dì đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết trong một ngày, sau đó mua hoa mua trái cây trong cửa hàng bên cạnh.
Trong nhà nghỉ chỉ phục vụ không có nhiều người giúp việc, ngoại trừ hai ba đầu bếp và bà sửa sang lại chăn đệm thì không có người trẻ tuổi nào.
"Con, sau này ở lại đây, giúp dì làm lễ tân đón khách thuận tiện tính toán sổ sách." Dì vỗ vỗ mèo chiêu tài đứng ở quầy lễ tân, chỉ vào chỗ trống bên kia nói với cô.
Tôn Dĩnh Sa chống tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lười biếng trả lời, "Để con tính sổ sẽ lỗ vốn."
"Không quan trọng, chỉ cần con đáng yêu là được rồi." Dì cười sờ sờ mặt của cô, "Khách nhìn thấy con sẽ cảm thấy vui vẻ."
Nói đến nước này, dường như không có lý do gì để cự tuyệt.
Cuộc sống của một nhân viên thu ngân nhỏ ngày nay khá thú vị, cô không tính là bận rộn, bởi vì có hệ thống thanh toán trên mạng phần lớn thời gian chỉ cần đổi mới trang web xác nhận thông tin là ổn rồi. Lúc rảnh rỗi cô cũng sẽ ở trên dưới nhà trọ đánh chân chạy vặt.
Nhà trọ dì mở có một cái tên rất lịch sự tao nhã 【Yến Hồi】, hơn nữacông việc kinh doanh tốt đến không ngờ. Có đôi khi sẽ là người một nhà cùng nhau đến ở vài ngày, nhưng phần lớn thời gian sẽ là sinh viên trẻ hoặc khách du lịch bụi.
Tôn Dĩnh Sa khi có thời gian rảnh rỗi sẽ ra ngoài đi dạo, cô từ trước đến nay luôn tò mò và khám phá vạn vật. Lúc trước tốn hao cả ngày, cầm bản đồ đi lòng vòng mới tìm ra hướng đi chung của thị trấn
Phía tây tới gần cửa thị trấn là khu vực sầm uất nhất, tửu lâu chợ tập đều ở đó, phía đông là mảng lớn xưởng sản xuất tràn đầy mùi rượu cùng mùi tương, phía nam có hồ, sông ngòi bát phương hội tụ đến nơi này, trong hồ có một ngôi đình, mà phía bắc......
Phía bắc là một ngôi đền thờ.
Hương khói thưa thớt, ngày thường ở trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Chỉ có nhà sư trong miếu bên cạnh mới thỉnh thoảng đến quét dọn. Từ đường này được xây bằng gạch xám, mái hiên tung bay ngược lại có vẻ khí vận rất khác biệt, không giống với những ngôi nhà cổ khác trong trấn Tứ Dĩnh, nó có vẻ giống như kiến trúc của Tây Bắc hơn.
Nó im lặng đứng sừng sững ở đó, giống như thần linh nhìn xuống cả thị trấn.
【Yến Hồi】 Quán trọ nằm trên một khu đất tương đối cao, Tôn Dĩnh Sa đứng ở cửa có thể thấy rõ ràng đường phố cổ rộn ràng nhốn nhịp cùng với hình dáng từ đường rõ ràng giữa mây mù xa xa.
Trong tối tăm tựa hồ có thứ gì đó như có như không hấp dẫn cô, ra ngoài tản bộ sẽ rẽ trái rẽ phải nhìn về phía từ đường. Nhưng mà cô đến thăm nhiều lần như vậy, nhưng đều bị từ chối. Cửa lớn từ đường luôn đóng chặt, từ chối mọi du khách.
Lâu các to lớn lại khí phái, nhưng ngoài cửa ngay cả bảng hiệu cũng không có.
"Dì, trong từ đường kia chắc có nuôi quỷ quái gì đó," có đôi khi cô sẽ buồn bực, nhịn không được nói nhảm, "Thật thần bí."
Dì đưa tay tới bịt miệng cô lại để cô đừng nói bậy bạ nữa, sau đó lại đi khuấy nồi đậu nành trên tay, rủ rỉ nói ra một ít tin đồn trên phố.
"Người ta nói rằng nó được xây dựng bởi vị hoàng đế quá cố của một triều đại nào đó cho những người bạn thân của ông ấy, điêu khắc Lương Chúc bên trong đều do Hoàng thượng và Hoàng hậu tự mình đốc công tạo ra."
"Là ai ạ? Chuyện lớn thật đấy." Tôn Dĩnh Sa ném bánh đậu xanh vào trong miệng, đầu ngón tay xoa xoa.
"Người ta kể rằng đó là một vị tướng trẻ, thời niên thiếu phong hầu chiến công vô số, cuối cùng lại chết oan uổng trên sa trường," dì nhìn về phía xa xa, "Trong sử sách ít ỏi vài nét không muốn tường thuật, chỉ nói tiểu tướng quân kia họ Vương. Đế hậu sai người thu thập thi cốt của ngài, chôn cất ở nơi xa nhất phía nam Mạc Bắc này."
......
"Hàng năm cầu phúc, hy vọng ngài sẽ có một kiếp luân hồi tốt đẹp."
"Từ đường kia ngay cả tấm bảng cũng không muốn treo, sợ Tiểu Vương tướng quân hồn phách tìm trở về, không nỡ đi..."
Tôn Dĩnh Sa chăm chú lắng nghe, dùng cành cây nhặt được ở đâu đó ngẫu nhiên vẽ trên mặt đất, trong lúc bất tri bất giác phác họa ra búi tóc, khuôn mặt khôi giáp cùng mặt ngựa.
Lúc cô định thần lại cho dù là chính mình cũng bị sốc, ngày thường rõ ràng kỹ thuật vẽ không tốt, nhưng bây giờ những đường nét được vẽ bằng hai ba nét này lại rất sống động. Giống như trong đầu có người từng tồn tại như vậy, chỉ là không thấy rõ ngũ quan.
Gió lùa mang theo sương sớm trên cành lá buổi sáng, phả vào mặt, cảm giác mát mẻ thấm vào lòng người từ làn da tới tận trong lòng. Không biết như thế nào lại có một loại cảm giác đau đớn thấu tim, giống như kim đâm, đau đến mức làm cho người ta muốn khóc.
"Làm sao vậy, Sa Bảo," dì vươn người, ân cần hỏi,"Sao đột nhiên lại khóc?"
Tôn Dĩnh lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đưa tay che lại, lòng bàn tay đầy nước. Không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
"Vừa rồi có cát trong gió."
Cô có chút chật vật, chỉ có thể đem sai quy về phong trần.
3.【Đường Tiền Yến】
Từ sau khi nghe nghe qua chuyện xưa kia, Tôn Dĩnh Sa liền liên tục nằm mơ.
Nhưng những giấc mộng kia đều là vỡ nát, cảnh tượng thường xuyên bị chuyển đổi khiến không thể tạo thành một câu chuyện mạch lạc.Đôi khi là chiến trường của kiếm vàng ngựa sắt, tiếng ngựa hí kêu chém giết bên tai không dứt, đôi khi là lan thất dâng hương trang nhã, tiếng đọc sách cùng tiếng cười đùa ầm ĩ từ mọi phương mà đến.
Cảm xúc trong mơ trộn lẫn vào một khối, hoặc vui hoặc buồn. Cô cảm giác mình giống như đã gặp rất nhiều người, nhưng hết lần này tới lần khác một khuôn mặt cũng không nhớ rõ, duy nhất có ấn tượng chỉ là một bóng lưng, cao ngất bất khuất.
Người nọ vẫn đi ở phía trước cô, một thân giáp đen bước chân vững vàng, cô xách váy đi theo phía sau, liều mạng đi tới nhưng lai càng xa. Mở miệng định hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra, cuối cùng chỉ có thể để mặc cho bóng dáng kia biến mất ở trong tầm mắt.
Năm lần bảy lượt, lặp đi lặp lại.
Vì thế Tôn Dĩnh Sa lấy mấy đồng thép từ giỏ tre ở quầy lễ tân đi đến đầu phía đông thị trấn để tìm một vị bán tiên giải mộng.
Lão nhân kia vuốt chòm râu đã để một nửa, thần bí hề hề tiến đến gần cô, "Cô gái, cô có tin vào kiếp trước và kiếp sau không?"
Cô trợn trắng mắt tại chỗ, liên tục lui về phía sau. Không phải cô sợ hãi trước câu nói này, mà là mùi tỏi tây và bánh bao thịt lợn trong miệng ông ta thực sự rất nồng nặc, thậm chí cô còn có thể ngửi thấy mùi của cửa hàng nào ở phía Tây.
Nhưng vị bán tiên này hoàn toàn coi như cô chưa từng trải đời, vừa nấc vừa lại gần hơn, giống như cất giấu bí mật gì đó, "Cô đó, kiếp trước chắc chắn có khúc mắc với người trong mộng."
Nói xong từ dưới bàn Bát Tiên móc ra một ống trúc đưa qua, để cho cô hai tay cầm một tấm thẻ.
Tôn Dĩnh Sa cũng phối hợp, vừa lẩm bẩm vừa nhắm mắt lắc loạn một trận, tiếng vang thanh thúy, một nhánh cởi thùng ra.
"Ngày xưa Vương Tạ Đường Tiền Yến bay vào nhà bách tính bình thường..." Nửa năm chậm rãi đọc ra chữ ký, sau đó như có điều suy nghĩ tính toán một phen, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía cô.
"Sao...... sao vậy." Trong lòng cô đột nhiên sinh ra vài phần lo lắng.
"Cô gái, cô kiếp trước vướng mắc với người không phú thì quý, nghiệt duyên nghiệt duyên," ông ta vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Vương hầu tướng quân, dục vọng cùng đạo nghĩa khó có thể cân bằng...... Như vậy đi cô gái, ta viết bùa cho cô, đem oán khí trên người đuổi đi."
Bán Tiên vì thế từ trong túi lấy ra một xấp giấy vàng, dính chút nước bọt bắt đầu điểm, "Hay là tôi giảm giá cho cô và tính phí cho cô hai trăm thôi... Này cô gái, đừng đi cô gái, cái kia một trăm có được không!"
Tôn Dĩnh Sa gần như không còn ham muốn nói nhảm với ông ta nữa, đẩy ghế xuống dưới bàn, nhấc chân rời đi.
Ở đầu cầu bán bánh hoa quế, cảm giác ngọt nhè nhẹ này tràn đầy toàn bộ khoang miệng mới cảm thấy nỗi lòng tích tụ được giải tỏa.
Đi dạo lung tung không mục đích, không biết tại sao lại đi tới trước từ đường không có bảng hiệu kia, trước cửa vừa vặn có nhà sư đang cầm chổi quét tước lá rụng.
"Sư phụ sư phụ," Không biết như thế nào sinh ra hứng thú, Tôn Dĩnh Sa tiến lên tìm nhà sư bắt chuyện, "Thầy đi vào bên trong chưa, bên trong trông như thế nào?"
Nhà sư kia thoạt nhìn tuổi tác không lớn, có chút ngại ngùng, bị cô túm lấy mặt chợt đỏ lên, lắp bắp nói, "Tôi...... Tôi phụ trách quét cửa...... Bất quá chỉ có sư phụ tốt đã đi vào thôi."
"Hả?"
"Sư phụ nói bên trong không khác gì từ đường thông thường, hơn nữa Thất Tịch hàng năm đều mở cửa đón khách một lần," tiểu nhà sư chắp tay trước ngực, nói, "Nữ thí chủ nếu không vội đi, có thể tại ngày đó lại đến bái phỏng."
"Thất Tịch a...... Đó không phải lễ tình nhân sao," Tôn Dĩnh Sa trong miệng nhắc tới ngày cổ quái này, càng tò mò, "Cái gì mà từ đường lại chọn Thất Tịch đón khách."
"Vậy sư phụ ngươi ở đâu, tôi đi hỏi ngài ấy." Cô xoa mũi nói một câu chấn động.
"A...... A cái này không thích hợp, nữ thí chủ." Tiểu nhà sư trở tay không kịp, càng thêm hoảng hốt.
Một cô gái trẻ cùng một tiểu tăng áo lam, hai người cứ như vậy ở trước một từ đường cổ đột nhiên lôi kéo nhượng bộ, hình ảnh quả thực có chút cổ quái.
Xa xa trong góc bỗng nhiên truyền ra tiếng cười nhẹ.
Tuy rằng rất nhẹ nhưng Tôn cô nương lỗ tai nhọn, lập tức giương mắt nhìn, bất tri bất giác buông lỏng tay tiểu nhà sư đang nắm chặt ra. Người sau vội vàng giãy ra, thở dài trong góc rồi vội vàng rời đi.
"Ngươi là ai, cười cái gì." Từ nhỏ tính tình cô đã rất hổ, đứng về phía trước như không sợ ai.
Tôn Dĩnh Sa đi về phía trước thăm dò, người nọ đứng ở trong bóng tối dưới cành hoa quế, nhìn không rõ. Vì thế hung hăng bước về phía trước vài bước, cũng chưa từng nghĩ một cước giẫm lên lá khô, toàn thân bật ngửa.
"Cẩn thận."
Người nọ đuổi theo, tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay cô dùng lực kéo cô trở về, để cô không ngã xuống đất. Bởi vì quán tính, cô không hề phòng bị cứ như vậy dùng mặt đập thẳng vào ngực người kia.
"Ừm." Cô rõ ràng nghe thấy người kia khó khăn rên rỉ một tiếng, lui về phía sau một bước dùng tay bám lấy thân cây mới có thể đứng vững.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Cô tự biết mình đi quá giới hạn, vì thế phủi mớ tóc rối bù liên tục lui về phía sau. Trong lòng có chút áy náy, cúi đầu không dám nhìn.
"Này," người đàn ông thấy tâm trạng cô từ gay gắt lập tức chuyển sang ngoan ngoãn như vậy, nhịn không được mở miệng trêu chọc cô, "Lúc xin lỗi phải nhìn vào mắt người khác."
Nói đến nước này, Tôn Dĩnh Sa nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành phải cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn, "Vậy tôi mời anh đi uống đậu hoa...... canh."
Đó là một thiếu niên xấp xỉ tuổi cô, dáng người cao ngất, tóc trên trán rất lưu loát mảnh khảnh rải rác giữa hai lông mày, sống mũi thẳng lại cao, trên mặt có một nốt ruồi.
Anh mặc đồ thể thao, áo khoác mở rộng để lộ ra chiếc áo phông in hoạ tiết đơn giản bên trong. Ba lô chỉ đeo một bên, cả người có chút khí chất hiên ngang lại mang theo vài phần thờ ơ.
"Được." Anh cũng không nhăn nhó, nhún nhún vai tỏ vẻ tán thành đề nghị của cô, "Nhân tiện giúp tôi hỏi một câu đậu hũ bây giờ bao nhiêu tiền một cân."
Còn có tâm tình tốt nói giỡn, ngoài sáng trong tối chỉ ra rằng cô đã ăn đậu hũ của mình.
Tôn Dĩnh Sa làm bộ như không nghe ra, xoay người đi về hướng đại lộ phía tây thị trấn, "Đi theo tôi," Đi được vài bước rồi hỏi, "Có phải đây là lần đầu tiên cậu tới Tứ Dĩnh không?"
Thiếu niên nhìn bóng lưng cô đi nhanh về phía trước, ngoài miệng đáp lời, "Ừ, là lần đầu tiên."
"Vậy cậu nhất định phải theo sát tôi, nơi này rất dễ lạc," cô giẫm lên thềm đá, chuyên chú nhảy qua dòng sông chảy xiết dưới chân, "Tuy rằng tôi cũng là lần đầu tiên tới, nhưng tôi đã ở đây hơn một tháng, so với cậu quen thuộc hơn một chút."
Anh nghe cô lẩm bẩm đi về phía bờ bên kia, chậm rãi dừng bước. Anh quay đầu lại, nhìn về phía bức tường màu xám kia cùng từ đường im lặng đóng chặt.
Có đàn chim nhảy trên con đường đá trước điện, tìm hạt cây để ăn, cúi đầu mổ, vài con én cũng đáp xuống mái hiên.
Trong con ngươi màu đen của anh lộ ra vẻ dịu dàng, một lần lại một lần nhìn mấy thứ không mới mẻ này, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt quay đầu đi chỗ khác.
Ở đầu kia, cô vừa nhảy khỏi bến tàu đá cuối cùng bước lên bờ, đang vui vẻ vẫy tay chào anh.
Nụ cười kia rất có sức cuốn hút, vì thế anh cũng cười rộ lên, lông mày giãn ra như núi xa.
Có vẻ như cố nhân đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top