Chương 13 (H)
Vương Sở Khâm nhớ lại khi còn nhỏ, ngay cả khi Tôn Dĩnh Sa chỉ để lộ một đoạn cánh tay mảnh mai như củ sen, anh cũng muốn che cô lại, không để ai thấy.
Bởi vì Tôn Dĩnh Sa quá trắng, trắng đến nỗi chỉ lộ ra một chút cũng khiến người ta cảm thấy như đã lộ ra rất nhiều. Nhưng hiện tại cô trở thành diễn viên, không thể tránh khỏi việc phải mặc những bộ váy dạ hội, để lộ ra vóc dáng duyên dáng.
Các fan của Tôn Dĩnh Sa thường nói rằng cô ấy vừa thuần khiết vừa gợi cảm, với thân hình "ma quái" kết hợp với khuôn mặt ngây thơ, trong sáng, mà suốt mười năm qua vẫn gần như không thay đổi.
Vì vậy, Vương Sở Khâm chỉ cởi chiếc áo khoác dày như gói bánh chưng của cô, mở hai chiếc cúc, lộ ra bờ vai trắng muốt và xương quai xanh, phần dưới cơ thể đã không thể kiểm soát được mà cứng lại.
Tôn Dĩnh Sa vô tình nhìn thấy chiếc quần tây đang căng ra, mặt cô lập tức đỏ bừng, che mặt lại rồi quay người định bỏ chạy.
Thật là xấu hổ, lần trước cô cũng làm vậy, vẫn là tự cô chủ động, nhưng lúc đó cô mơ màng, mọi thứ diễn ra tự nhiên. Còn bây giờ, cô lại rất tỉnh táo.
Vương Sở Khâm đặc biệt thích nhìn vẻ mặt ngượng ngùng và tức giận của cô, rất thích trêu chọc cô. Nghĩ rằng nên làm chậm lại một chút vì muốn để cô hoàn toàn cảm nhận được chính mình, liền đè cô xuống ghế sofa, từ từ hôn lên chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh của cô.
Anh biết cô phải đóng phim, nên cố gắng không để lại dấu vết quá rõ ràng, làn da cô mềm mại, chạm vào lại mịn màng, anh không kìm được mà đưa tay chạm vào làn da bên dưới lớp áo của cô.
Thân hình cô rất đẹp, không giống như một số nữ minh tinh gầy gò, anh hôn mãi rồi hôn đến chỗ cúc áo vẫn chưa được cởi. Giữa những đường cong tròn trịa đặt một nụ hôn tại đó, anh cảm nhận được người dưới thân đang thở gấp, cơ thể cô đang căng cứng. Anh không thể không liếc nhìn biểu cảm của cô, cô dường như chỉ nheo mắt lại, đang tận hưởng.
Anh khẽ cười một tiếng, cô mèo bị bắt quả tang liền mở mắt, tức giận muốn 'đánh' anh, không ngờ động tác mạnh quá, cảnh xuân vốn bị che khuất đã lộ ra gần hết. Mắt của Vương Sở Khâm đã mở to hết cỡ, một lực mạnh làm tất cả những chiếc cúc còn lại bị giật hết ra
Tôn Dĩnh Sa cũng không biết đã chạm vào công tắc nào của anh, lần trước còn đối mặt thẳng thắn mà, sao bây giờ lại đột nhiên như hổ đói lao vào vậy? Cô cũng không phải cố tình nhìn về hướng đó, nhưng mà quần gần như sắp bị căng ra rồi.
Vương Sở Khâm dù vội vàng, nhưng tuyệt đối không làm qua loa. Anh từ từ nhẹ nhàng vuốt từ vùng eo bụng lên, ở nơi mềm mại trước ngực từ từ xoa bóp, dù qua lớp nội y vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Làm sao mà da của cô ấy lại mềm mại như thế, ngay cả ở khe tay cũng như muốn tràn ra vậy.
"Ưm~" Tôn Dĩnh Sa cảm thấy thoải mái đến mức không thể ngừng phát ra tiếng, vội vàng muốn bịt miệng lại... nhưng bị Vương Sở Khâm nắm chặt tay giữ lại, không cho cô ấy động đậy.
"Anh muốn nghe giọng em, gọi anh nghe được không?" Khi đối diện với ánh mắt mê mẩn của Vương Sở Khâm, Tôn Dĩnh Sa chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, mặt đỏ bừng, khẽ đáp một tiếng "Ừm."
Nhưng hiện tại tình huống của cô tuyệt đối không thể nói là tốt, áo ngoài đã bị lột hết, quần cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại đồ lót màu da. Còn Vương Sở Khâm mặc áo sơ mi và quần tây, không thiếu một món nào, nhưng bây giờ mọi chuyện xảy ra giữa họ lại ngay trên ghế sofa trong phòng khách.
"Ừm... chúng ta... có thể... lên giường không?" Phòng khách này rộng rãi quá, vốn dĩ là nơi tiếp khách, làm chuyện như thế này thật là xấu hổ. Mặc dù cửa sổ ở rất xa, đối diện cửa sổ cũng không có tòa nhà dân cư, nhưng...
"Không... được..." Vương Sở Khâm nhận ra mình thích "trêu chọc" cô ấy đến mức nào.
Tôn Dĩnh Sa đang cảm thấy tủi thân, cảm giác như một cái đầu bự được chôn vào trước ngực cô ấy...
"À... Ừm... A... A... đừng." Anh kéo xuống một bên dây áo, lộ ra phần lớn bầu ngực, bắt đầu liếm một cái trên hạt đậu đỏ tươi đó, lại liếm thêm một lần nữa.
Tôn Dĩnh Sả run rẩy toàn thân, đùi cô cũng vô thức khép lại, văn vẹo. Vương Sở Khâm phát hiện ra, không cho cô khép chân lại, cố gắng dùng đầu gối đẩy ra. Vùng kín của cô ngay lập tức bị lộ ra trước ánh mắt của người đàn ông, trong chiếc quần lót có một vết ẩm nhẹ. Vương Sở Khâm xấu tính ấn nhẹ bằng ngón tay, Tôn Dĩnh Sa bị kích thích đến nỗi run lên một chút.
Cô cảm thấy tủi thân cực kỳ, dùng tay đẩy cánh tay của anh ra "Em không làm nữa! Anh bắt nạt em"
Vương Sở Khâm cười: "Rõ ràng đã ướt hết rồi, còn không muốn làm?"
Tuy nhiên, anh cũng không dám bắt nạt quá mức, nên chuyển hướng câu chuyện.
"Ngoan nào, Tiểu Đậu Bao, chúng ta lên giường nhé, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của em, được không?"
Tôn Dĩnh Sa chỉ mặc đồ lót, như một đứa trẻ, được Vương Sở Khâm ôm trong vòng tay, nâng mông cô, ôm vào phòng ngủ, và cuối cùng đặt cô lên giường lớn, mang lại một cảm giác an toàn.
Vương Sở Khâm đứng bên giường, Tôn Dĩnh Sa co chân ngồi trên đó. Người đàn ông trước mặt bắt đầu cởi nút, không chỉ cởi mà còn nhìn cô từng nút một khi cởi, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy, khi còn nhỏ, mắt nhìn của cô thật sự khá tốt, tỷ lệ cơ thể khá đẹp, còn có cơ bụng... Cô nuốt nước bọt.
Tuy nhiên, sau khi Vương Sở Khâm cởi áo sơ mi, anh đã không còn động đậy nữa, vị trí phồng lên đó làm chiếc quần bị đẩy lên rất cao, khiến người ta không thể không chú ý, mà anh vẫn cứ có vẻ mặt không hề vội vàng, nắm lấy tay nhỏ của cô đặt lên người mình: "Em thử đi, không thực hành thì sao có thể học được chứ?"
Sự hơn thua của Tôn Dĩnh Sa vẫn rất mạnh, thử thì thử, cô thẳng lưng lên, đặt tay lên cơ bụng của Vương Sở Khâm, cô nhắm mắt lại, cảm nhận một chút, từ từ di chuyển tay xuống theo đường nét. Anh có xương mu rất quyến rũ, nó kéo dài vào trong quần âu
Tôn Dĩnh Sa lại nuốt nước bọt một lần nữa, đặt tay nhẹ nhàng lên vùng sưng phồng đó qua chiếc quần, cô cảm thấy thứ bên trong đó dường như đã cử động vài lần và trở nên cứng hơn. Cô muốn lén lút nhìn Vương Sở Khâm, ai ngờ lại vô tình đối diện với ánh mắt của anh, đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô không muốn tỏ ra nhút nhát, vì vậy cô đã mở nút quần ra, cô lại gần hơn, thứ đó nảy lên trên bộ ngực hé mở của cô.
Ánh mắt của Vương Sở Khâm trở nên u ám.
Tôn Dĩnh Sa giật mình một chút, cô không phải là chưa từng thấy, lần trước cũng đã thấy rồi, nhưng chưa bao giờ ở khoảng cách gần như vậy. Cái đó vừa to vừa dài, có chút hung dữ, nhưng phần đỉnh thịt lại có hình nấm trông có chút dễ thương. Cô dũng cảm nắm lấy và lắc vài lần, cô lại tò mò dùng đầu ngón tay chạm vào phần đỉnh.
Vương Sở Khâm phải cắn chặt hàm răng mới có thể ngăn bản thân không lao ngay vào người phụ nữ trước mặt đang hở hang, cô tóc không dài, buộc một chiếc đuôi ngựa ngắn, lúc này hơi rối, kết hợp với gương mặt đỏ hồng hơi đẫm mồ hôi và vòng ngực đầy đặn đáng chú ý. Với làn da mịn màng và hạt đậu nhỏ trước ngực đỏ rực, quả thật xứng đáng gọi là một tuyệt sắc giai nhân.
Anh tránh đi vấn đề chính, cúi xuống nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên và hôn một lúc, sau đó thì thầm bên tai cô: "Anh sẽ dạy em"
Quả thật anh có chút 'liều lĩnh vì sắc đẹp' rồi, anh đã hoàn toàn cởi bỏ khóa áo lót của Tôn Dĩnh Sa rồi anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô, nâng lấy ngực cô, Đặt vật lớn của mình vào trong khe rãnh đó
Cô hiểu rồi, anh ngoan ngoãn ôm ngực cô và di chuyển lên xuống, tay cô quá nhỏ, việc bao bọc ngực rất khó khăn. Dù có di chuyển từ từ cũng cảm thấy rất mệt, chưa được bao lâu đã thở hổn hển còn cái đó đã cứng như một cây gậy.
Cảnh tượng trước mắt quá gợi dục khiến Vương Sở Khâm không thể chịu đựng được nữa, đẩy người đó ngã xuống giường. Khi bàn tay lớn chạm đến, liền kích thích những làn sóng tình dâng trào. Cho đến khi những ngón tay linh hoạt không còn thỏa mãn với việc chỉ chạm qua lớp vải trắng tinh, vạch đồ lót của cô ấy ra, những ngón tay thô ráp chà xát môi âm hộ mỏng manh. Tôn Dĩnh Sa thở dốc, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, nhấn và xoa một lúc, lại ấn vào phần nhô lên ở giữa, xoa nắn gần như là 'thô bạo'.
Thân thể của Tôn Dĩnh Sa dần dần run rẩy, nơi đó đâu có từng bị đối xử như thế này, cảm giác khoái cảm dần dần tụ lại, rồi đổ về nơi đó. Vương Sở Khâm nhìn người dưới thân, cơ thể dần trở nên cứng đờ, ngón chân cong lại, nhưng lại ác ý muốn nhìn thêm nữa. Anh chạm vào chất lỏng ẩm ướt trên đầu ngón tay, mạnh mẽ đẩy ngón tay vào bên trong, Tôn Dĩnh Sa phát ra một tiếng rên rỉ cứ như thể đã gần chạm đến đỉnh mây nhưng đột nhiên lại rơi xuống mặt đất.
Tôn Dĩnh Sa không hài lòng, gần như bị ép rơi nước mắt, nhưng chỗ đó của cô lại rất trung thực, Vương Sở Khâm dần dần cảm nhận được sự căng cứng và run rẩy trong cơ thể cô, mút lấy ngón tay của anh từng cái một. Vì vậy, anh nhanh chóng rung cổ tay, liên tục đâm vào chỗ mềm mại nhất bên trong.
Tôn Dĩnh Sa còn chưa kịp phản ứng, đã cong người hét lên, mông của cô cứ lắc qua lắc lại, dường như còn có nước văng ra ngoài.
Vương Sở Khâm đưa tay ướt sũng trước mặt Tôn Dĩnh Sa, cô cảm thấy tủi thân, tức giận quay đầu đi không muốn nhìn anh, làm sao có thể đối xử như vậy với cô. Anh gần như điều khiển cơ thể cô như chơi trong lòng bàn tay. Tên đàn ông tồi này, không biết đã có bao nhiêu phụ nữ, mà cô lại vẫn cảm thấy vui sướng không thể tự kìm chế.
Tôn Dĩnh Sa tủi thân chu môi, rồi lăn người vào trong chăn bên cạnh, cô không chịu ra ngoài. Vào lúc Vương Sở Khâm đang cảm thấy bức bối, anh biết mình đã quá đà nhưng anh lại không thể kìm chế được 'chọc phá cô ấy'. Anh ấy ôm chăn dỗ dành một lúc, rồi chui vào trong chăn và đè người ta xuống dưới.
"Tiểu Đậu Bao, anh sai rồi."
Cái này! Cái này đâu phải kiểu dỗ dành người khác, đè chặt người ta dưới thân một cách nghiêm ngặt. Cái vật lớn kia vẫn còn đâm vào chỗ đó, nhìn đầy vẻ săn mồi, cọ xát một lúc rồi còn chen vào được một chút.
Cảm giác ở bên trong này quá chặt chẽ, ngay khi vừa cắm vào, Vương Sở Khâm gần như đã muốm bắn ra. Cắn răng mới giữ được tinh thần, Tôn Dĩnh Sa nằm sấp trên giường, Vương Sở Khâm tiến lại gần và hôn, hôn cô đến mức cô rên rỉ. Dưới thân lợi dụng khi cô không để ý, mở ra lớp thịt căng chặt, một cú đẩy đến tận cùng.
"A... a..." Tôn Dĩnh Sa bị xuyên qua, nhưng vì bên trong vốn đã ướt và trơn nên không gặp quá nhiều trở ngại, khiến cô sướng đến nỗi da đầu tê dại, thở hắt ra đầy thỏa mãn.
Hai người hơi thở giao hòa, trong đầu không còn nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ muốn thỏa sức xả ra. Thân gậy dài của Vương Sở Khâm liên tục được đưa vào phần thịt mềm tạo ra một âm thanh dâm dục, Tôn Dĩnh Sa không thể không vểnh mông lên để phối hợp
Vương Sở Khâm nắm lấy eo mềm mại không thể tả được của cô, để cô không cảm thấy mệt như vậy. Tay kia nắm lấy bộ ngực đầy đặn của cô, xoa bóp bầu ngực và chăm sóc hai hạt đậu nhỏ.
Tôn Dĩnh Sa đã bị đụ đến choáng váng, trong vòng tay của anh, cô dễ chịu mà rên rỉ. Cuối cùng, Vương Sở Khâm điên cuồng đẩy điểm nhạy cảm trong hậu huyệt. Tôn Dĩnh Sà đang rên rỉ thì đột nhiên giọng cô ngày càng cao lên, bắp chân căng cứng, cổ trắng muốt ngẩng cao, cô hét lên và lên đỉnh.
Gậy thịt bị hút bởi phần thịt mềm của tao huyệt và không thể di chuyển, Vương Sở Khâm thực sự không thể chịu đựng được nữa, đẩy vào nơi sâu nhất. Anh rút ra và phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, xuất tinh nhiều lần trên cơ thể cô...
Khi hai người phục hồi lại sức, Tôn Dĩnh Sa bị người bên trên đè xuống một cách chắc chắn. Xấu hổ và tức giận, cô vùng vẫy một chút, người trên người cô cuối cùng cũng động đậy, vừa hôn vừa cọ sát với cô.
"Anh là chó à?!!
"Anh anh anh... tránh ra! Nặng quá đi, đầu heo to của anh! Ưm..."
Vương Sở Khâm đứng dậy, nâng cô lên, ôm chặt cô và lại hôn cô một trận, dựa vào dư âm của khoảnh khắc trước.
Sau khi hôn xong, anh định ôm cô vào phòng tắm để rửa sạch, Tôn Dĩnh Sa vốn dĩ chân hơi mềm, chỉ có thể đứng vững khi được Vương Sở Khâm ôm chặt trong lòng.
Tôn Dĩnh Sa mặt đầy tức giận, đánh anh hai cái nhưng vẫn chưa hết giận, nói rằng không có bạn gái, không có người yêu, sống tự kỷ luật, nhưng anh thế này thì trông chẳng giống chút nào! Lừa đảo!
Vương Sở Khâm chìm đắm trong sự thỏa mãn khi mới có được cô, giống như một con chó lớn, ôm cô đi khắp nơi, chạm vào và sờ mó.
"Này! Anh sờ vào đâu vậy?"
"Sao anh lại đến nữa thế! Ưm ưm ưm..."
"Ừm... à... Ừm..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top