chap 9
Tại một nơi nào đó:
- Có kết quả điều tra chưa?
Giọng nói đều đều của Dương Thế Hàn.
- Tôi đã đích thân đi điều tra nhưng không thu thập được gì nhiều. Trong hồ sơ nhập học của cô ấy có ghi rõ tên cha là Bạch Hạc, trong khi đó họ của cô ta được ghi là họ Vương, từ điểm bất hợp lí này thần đã điều tra và biết được cô ấy không phải là con ruột của ông ta.
- Nghĩa là lý lịch của cô ấy là giả?
Dương Thế Hàn vẫn nói bằng giọng cái đó.
- Điều này chưa xác minh được nói cách khác là không thể xác minh vì mọi hướng về cô gái này là con số không. Ngoài những thông tin mọi người gần như ai cũng biết. Chỉ có một điểm sáng có thể truy tìm được thân phận của cô ấy là sợi dây chuyền mà cha nuôi cô ấy đưa cho vào hơn một năm trước, trước khi ông ấy mất tích.
- Mất tích?
- Vâng! Hơn nữa là rất bí ẩn ngay cả căn nhà - nơi ở của ông ta cũng bị thiêu rụi.
- ...Thôi được! Hãy tiếp tục điều tra, có thông tin mới lập tức báo cho tôi.
- Tuân lệnh chủ nhân!
Vị thần đó cúi đầu kính cẩn rồi biến mất.
"Kim Như, em quả thật là một người bí ẩn, em khiến Thế Hàn này rất tò mò về thân phận của em, liệu tính cách đó, nụ cười đó làm anh mê mẩn có phải giả tạo? Anh sẽ tìm được câu trả lời nhanh thôi!" Thế Hàn mỉm cười, một nụ cười có chút gì đó gọi là thích thú, tò mò.
Thời gian trôi qua, nhà trường cũng đã dán bảng kết quả cho kì học vừa rồi cái tên được xướng danh đầu tiên là Hoàng Thiên với số điểm 100. Khi quay qua phía Hoàng Thiên, Kim Như không hiểu sao tim cô lại đập loạn xạ đến thế. Không có ai ngạc nhiên về điều này ngoài cô. Dò từ trên xuống dưới cô đơ tập hai khi thấy dòng chữ Vương Kim Như với 95 điểm.
Nhóm học viên bắt đầu ồn ào, nhôn nhao. Chính cô còn không tin nổi nữa kết quả của mình đã đạt được. Một vài tiếng bàn tán về cô bắt đầu vang lên:
-Ôi, cô ấy giỏi quá.
- Ngưỡng mộ quá.
- Chắc Vương Tử Kỳ sẽ tức lắm đó.
- Ừ, ngôi vị thứ hai của cô ta bị cướp mất rồi.
Mộc Đình đập vào vai cô nói:
- Này cậu thật tuyệt vời đó, Kim Như.
Cô chỉ nhún vai để đáp lại.
Tiếp tục theo dõi lên tấm bản cô không thể phủ nhận những lời của những học viên vừa rồi: Vương Tử Kỳ với số điểm 92 ở vị trí số ba, cô ta không nói gì chỉ gạt đám đông qua hai bên rồi bỏ đi.
Vị trí số gần ngang ngữa Hoàng Thiên hiện lên với cái tên Dương Thế Hàn với số điểm 98, công chúa họ Mộc cũng không thua kém gì chỉ sau 0.5 điểm, họ giữ ở vị trí thứ tư: 97.5 điểm.
Cô có được vị trí như thế này là nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Thiên. Hoàng Thiên đã dạy cho cô ma thuật và còn nhiều lần cứu cô, nên cô không biết từ lúc nào mà Hoàng Thiên đã chiếm một vị trí trong trái tim cô.
Cũng chính lúc đó tại phòng của Vương Tử Kỳ:
- không... không...!
Vương Tử Kỳ run lên bần bật.
- Sao thế? Ghê sợ chính bản thân mình ư? Tôi và cô là một mà.
Một cô gái có mái tóc màu đỏ chói hơi xoăn ngang vai, đôi mắt hiểm độc, đầy ma mãnh.
- Không... nói dối...
Vương Tử Kỳ run lên từng cơn.
- Hối hận rồi sao? Bán linh hồn của cô vốn dĩ là một pháp sinh hắc ám mà. Cô sẽ có được linh lực hắc ám, sẽ giành được tình cảm của điện hạ, sẽ giết được con nhỏ đáng ghét đó. Vui lên nào, ước mơ của cô sẽ thành hiện thực thôi!
Cô ta vẫn nói bằng cái giọng quyến rũ chết người, ánh mắt sắc tựa lưỡi dao.
- Ước...ước mơ!
Vương Tử Kỳ vẫn còn run lẩy bẩy nhưng dường như đã bị giọng nói kia chi phối.
- Phải rồi chỉ cần đưa cho tôi sợi dây chuyền của cô thì mọi chuyện sẽ như ý muốn của cô. Nào, đưa đây!
Không suy nghĩ nhiều, Vương Tử kỳ dứt đứt sợi dây chuyền đang đeo ở cổ , lập tức đưa cho cô gái kia, cô ta bóp nát sợi dây thành từng mảnh nhỏ rớt xuống đất, ánh mắt của Vương Tử Kỳ giờ đây đầy sự hận thù, không còn nhận biết đúng hay sai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top