Chap 77
- Các người nói sao? Shan Tuyết chính là... là Kim Như.
Trác Bá Lộc căng mắt nhìn mọi người, ánh mắt anh như không thể tin nổi sự thật này. Vì anh cũng không thể ngờ rằng vị hôn thê của mình từng là " Nữ hoàng" của Ngũ Quốc này. Anh càng bất ngờ hơn, người Hoàng Thiên yêu cũng chính là Shan Tuyết, vốn dĩ anh không biết thân phận thật của cô ấy nên qua thời gian trong anh đã tồn tại một thứ tình cảm gọi là tình yêu. Đúng, tình yêu với Shan Tuyết nhưng nó không có lỗi và anh càng biết rõ rằng mình không thể từ bỏ cô ấy.
- Thế thì sao...
Bá Lộc thản nhiên hỏi lại như chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình.
- Chuyện kết hôn của anh và Kim Như không thể.
Mã Nhân đáp.
- Không... đó không phải do các người quyết định.
Bá Lộc nổi cáu vì anh đã tự hứa với bản thân mình là không từ bỏ Shan Tuyết trừ khi cô ấy.....nói điều đó.
- Anh biết rõ Hoàng Thiên đang bị hôn mê chính vì chuyện này mà, còn Kim Như của bây giờ là người có vỏ bọc hoàn toàn khác, cô ấy bị bệnh nên mới trở nên như vậy, anh không sợ nếu cứ tiếp tục thì đến một lúc nào đó cô ấy nhận ra mọi chuyện và chính anh là kẻ nói dối thì sẽ như thế nào?
Thế Hàn nói.
- Tôi...
Bá Lộc đang lo sợ vì nếu có chuyện đó thật thì nó còn đau khổ là bị ngàn nhát dao đâm nhưng liệu anh có thể để Shan Tuyết quay trở về với con người trước của cô ấy và trở về bên Hoàng Thiên không? Anh không để chuyện này xảy ra được.
- Bá Lộc, tôi tin anh rõ hơn ai hết, anh là người đã cứu chị ấy nên chắc anh hiểu căn bệnh của chị ấy, không lẽ suốt đời này anh muốn chị ấy sống một cách vô tình, máu lạnh hay sao?
Tử Kỳ tiếp tục.
- Tôi... sẽ làm cô ấy thay đổi.
Bá Lộc giận giữ, anh đang tự lừa dối mình hay anh biết rằng vì trả ơn Shan Tuyết sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.
- Anh...
Tử Kỳ căm giận nhìn Bá Lộc.
- không cần các người lo, chuyện đó đến đây kết thúc, con ngày cưới tôi sẽ tổ chức sớm hơn dự kiến, mong mọi người đến dự.
Bá Lộc dứt khoát, không để ai nói thêm gì anh đã bỏ chạy ra ngoài.
- Anh ta đã mù quáng rồi, sao có thể làm như vậy được, Hoàng Thiên sẽ thế nào đây?
Tử Kỳ bắt đầu lo sợ.
- Chúng ta về đã xem Hoàng Thiên thế nào rồi tìm cách sau.
Mã Nhân nói rồi cùng mọi người đi.
Bá Lộc đi về cung điện Ai Len, trong đầu đang nhớ về chuyện của 5 năm trước khi vừa mới cứu tôi lên.
Ngự y đã được truyền đến, bà ấy từ từ ngồi xuống cạnh giường, dùng tay bắt mạch, mạch vẫn đập bình thường nhưng có một điều rất lạ, trong mạch như có dòng điện xoáy vào người bà lúc này và cẩn thận quan sát sắc mặt của cô rồi quay sang nhìn Bá Lộc:
- Phiền mọi người đi ra ngoài một chút, tôi cần kiểm tra kĩ hơn.
Bá Lộc gật đầu, xua tay ra hiệu cho tất cả ra ngoài, anh cũng theo sau nhưng nhịp tim đập lệch nhịp khi nhìn vào khuôn mặt tôi. Bắt đầu từ lúc ấy anh biết mình đã bị tiếng sét ái tình " đánh" trúng rồi.
Trong phòng:
- Chuyện gì thế này, một mảnh ngọc bích xuyên qua lồng ngực và đâm vào tim sao nhưng nó không khiến cô gái mất mạng mà lại là duy trì mạng sống cô gái, thật khó tin.
Bà ấy ngạc nhiên hết sức vì cả đời đi chữa cứu người chưa bao giờ từng gặp trường hợp này. Bà ấy từ từ rút ra một hộp thuốc rồi đổ vào chỗ vết thương. Lập tức vết rách liền lại và không có một vết sẹo nào như trước đó, chỗ này không hề bị thương. Bà khẽ gật đầu mỉm cười rồi bước ra ngoài.
- Cô gái đã được cứu sống rồi nhưng có lẽ tính cách sẽ thay đổi rất nhiều vì ký ức đau thương sẽ bị xóa sạch, cậu đừng hỏi tại sao nhưng cả tôi còn thấy khó tin nữa là.
- một mảnh ngọc bích nhỏ đã đâm vào tim con bé.
Phụ vương tôi hốt hoảng khi nghe mẫu hậu nói.
- Đúng, mảnh vỡ của sợi dây chuyền. ngay từ nhỏ, vừa mới sinh ra thần thiếp đã quyết định đeo sợi vào cổ con bé vì nghĩ rằng linh lực tuyết trong sợi dây sẽ cứu sống nó nhưng đâu có ngờ rằng mạng sống của con bé sẽ gắn với sự tồn tại của sợi dây. 5 năm trước, miếng ngọc bích của sợi dây đã bị mụ phù thủy gắn vào quả cầu ma lực, lúc nó bị vỡ thành nhiều mảnh như thủy tinh bắn tung tóe đã rơi xuống biển và một mảnh xuyên qua lồng ngực nằm yên vị tại trái tim nó. Chính vì vậy, ai cũng nghĩ rằng cái chết của con bé đã đổi lại sự yên bình cho Ngũ Quốc thiên y. Và cũng nhờ mảnh vỡ đó con bé mới sống được đến bây giờ.
Mẫu hậu từ từ giải thích, khóe mắt có giọt lệ đang chảy dài.
- Và cũng do nó mang linh lực tuyết nên tính cách con bé mới trở nên như vậy.
- Phải, thần thiếp đã sai đúng không bệ hạ, nếu không tại thần thiếp thì con bé đã không bị như vậy bây giờ, nó ngang tàng và vô tình như vậy là tại thần thiếp, tại thần...
Mẫu hậu như quỵ xuống nhưng phụ vương đã đỡ lấy bà.
- Hoàng hậu đừng tự trách mình như vậy, chẳng phải con bé vẫn được sống đó sao, chỉ cần khơi gợi những ký ức đẹp trong quá khứ thì nó sẽ là Kim Như của lúc trước thôi mà hoàng hậu.
Mẫu hậu gật đầu và hy vọng những gì tốt đẹp đến với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top