chap 60
- Chúng ta nên kết thúc tại đây.
Sau một hồi tiếp tục im lặng, Hoàng Thiên mới lên tiếng, vẫn giọng nói quen thuộc ấy nhưng sao giờ ánh mắt như hai người xa lạ, chạm mặt nhau... đau khổ... nước mắt.
- Vậy cũng tốt, coi như tôi và cậu chưa từng gặp nhau... quên nhau đi chúng ta cũng không cần gặp lại nhau nữa.
Cô gượng cười, có lẽ như thế sẽ tốt hơn.
Nụ cười, nghẹn ngào để che đi cảm giác đau đớn đang chuẩn bị bùng lên trong lòng. Nụ cười che đi cảm giác đắng cay cô đang phải nếm trải. và nụ cười kết thúc tất cả.
- Tạm biệt!!!
Hai từ cuối cùng cô nói ra trước khi bỏ chạy, trước khi cảm xúc thật đang tồn tại sau nụ cười mạnh mẽ và điềm tĩnh đến ngạt thở khiến tôi ngã hoàn toàn. Cô phịch xuống gốc cây cách đó chỉ vài mét, nước mắt tuôn ra. Ai mới là người có lỗi trong chuyện này, mà sao chính cậu lại nói lời kết thúc trước như thế. Cô đã phải cố gắng như thế nào để kìm nén được nỗi đau trong trái tim khi nghe được lời nói đó từ chính Hoàng Thiên. Đau... đau lắm...!!!
Nhưng... ở nơi đó, người con trai lạnh lùng ấy đang... khóc!!!
11 giờ 30 phút sáng:
Cô lững thững xách cặp đi về chẳng còn để ý đến ai nữa.
Tại lớp học:
Quan Nghi vẫn còn ở trong lớp, cô nàng đang sắp xếp chuẩn bị ra về. Hôm nay, cô có vẻ khá vui sướng vì kế hoạch hoàn hảo của mình nên thong thả. Khẽ cười nửa miệng, cô nàng đi ra đến cửa thì bất ngờ bị Vương Tử Kỳ chặn lại, nụ cười tắt ngúm.
- Cô đang làm gì vậy, sao lại chặn đường tôi?
Tử Kỳ đẩy Quan Nghi vào, cô đứng dựa vào thành cửa khoanh tay trước ngực rồi mỉm cười khẩy.
- Cô đúng là một con rắn độc. À, không phải cực độc nói đúng!
- Cô... cô... sao cô dám...
Quan Nghi tức giận tát vào mặt Tử Kỳ. Cô ta cũng không nhường nhịn tát lại vào mặt cô nàng.
- Cô đừng có tỏ ra ngây thơ, trong sáng trước mặt mọi người, nhất là Hoàng Thiên. Cô đã đặt bẫy anh ấy, dựng lên tất cả mọi chuyện để anh phải chịu trách nhiệm với cô, đúng không?
Tử Kỳ quát lớn khiến cô nàng khá sợ hãi, mặt trắng bệch không còn giọt máu rồi lúng túng đáp lại.
- Cô... cô... nói dối...
- Chính cô mới là người nói dối. Tôi đã tình cờ nói nghe được tất cả, cô đã cho thuốc mê vào rượu sau đó đưa cho Hoàng Thiên uống, cô bày ra tất cả mọi chuyện để có được anh ấy.
Tử Kỳ trừng mắt buộc tội Quan Nghi. Cô nàng biết việc mình làm đã bị lộ nên không ngần ngại nói hết ra.
- Phải, tôi đã bày ra tất cả. tôi đã cho thuốc vào ly rượu của cậu ấy, rồi dựng lên vở kịch nhưng thực chất đêm đó giữa tôi và cậu ấy chẳng có chuyện gì cả. Bởi vì tôi đâu có ở cùng với cậu ấy, hừ... rồi thì sao, tất cả vẫn theo ý tôi đó thôi. Cô biết Quan Nghi này chưa bao giờ từ bỏ thứ mà tôi muốn có, haha...
Cô ta cười phá lên đầy đắc thắng.
- Thật bỉ ổi.
Một giọng lạnh lùng đầy quyền lực vang lên khiến cả hai bất ngờ quay ra phía phát ra giọng nói đó. Không ai khác ngoài Hoàng Thiên.
- Hoàng Thiên... bạn...
Quan Nghi sững sờ và hoảng sợ.
- Tôi thật không ngờ cô là loại người như vậy.
Hoàng Thiên quát lớn, nét mặt giận dữ nhìn Quan Nghi.
- Hoàng Thiên, hãy nghe mình nói...
Quan Nghi run run nắm lấy cánh tay của cậu.
- không nói gì hết, cô phải đi theo tôi đến gặp Kim như để giải thích tất cả mọi chuyện.
Cậu vẫn giữ giọng vừa rồi, kèm theo ánh mắt đáng sợ khiến cô nàng run lên bần bật.
- Hoàng Thiên, đừng mà, mình không muốn.
Quan Nghi nói, nước mắt chảy ra đầm đìa.
Cô ta có nói gì thì cậu vẫn không dừng lại mà cứ kéo tay cô đi, mặc cho cô cứ khóc lóc, van xin vì cậu ấy biết đó là nước mắt cá sấu. Cho đến khi Quan Nghi quỳ gối xuống:
- Xin bạn, cầu xin bạn, mình thật sự không muốn gặp Kim Như, mình sợ người ta sẽ cười mình.
Cô vừa nói vừa khóc trong hai hàng nước mắt.
- Mình đã sai rồi, mình làm vậy cũng chỉ vì thích bạn... mình thật sự xin lỗi. Mình mong bạn đừng nói chuyện này cho ai biết, nếu như lộ ra ngoài thì mình sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người. Nó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh gia đình mình.
Quan Nghi nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt như van nài đầy tội lỗi.
- Cô khiến Kim Như và tôi phải chia tay, cô khiến cô ấy phải đau khổ thì mới vừa lòng. Bây giờ lại van xin sao?
Hoàng Thiên khẽ buông tay cô ta ra rồi nói.
- Mình xin lỗi, chỉ vì lòng đố kị mà mình đã sai lầm, xin bạn đừng nói cho Kim Như biết, mình có lỗi với cô ấy.
Hoàng Thiên im lặng không nói gì, cậu lững thững bước đi trên dãy hành lang. Không ai biết cậu đang nghĩ gì, nhưng có thể ngầm hiểu được cậu đã chấp nhận lời cầu xin của Quan Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top