chap 48
- Đây là đâu vậy, sao mình lại ở đây?
Cô bé tỉnh dậy và nhận ra bộ đồ rách rưới đã được thay bằng bộ khác rất sạch sẽ và đẹp.
- Tỉnh rồi hả? Em có muốn uống nước không?
Thế Hàn từ ngoài đi vào tay cầm một ly nước.
- Cô bé sợ sệt không nói gì.
- Em đừng sợ, ta không phải người xấu, ta là người đã cứu em đó! Cậu mỉm cười thật ấm áp. Chính nụ cười đó đã làm cô bé nhớ đến cậu.
- Thật hả? Cám ơn anh!
Giọng nói trong trẻo của cô bé vang lên.
- Này cô bé tại sao em lại ở ngoài biển một mình vậy?
- Em...
Cô bé sụt sịt.
- Em là một đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi và không còn nơi nào để về cả nhưng may mắn được một bà lão cứu. Nhưng bà ấy cũng đã rời xa em, em buồn lắm nên mới ra biển.
- Thật tội nghiệp, mà em mấy tuổi rồi?
- Dạ, bảy tuổi, mọi người hay gọi em là Tiểu Linh Nhi.
- Ừ, còn ta là Thế Hàn. Thôi em hãy đi tắm rửa, nghỉ ngơi đi, để ta bảo cung nữ chuẩn bị cơm cho em rồi ta sẽ giúp em tìm một nơi ở.
Thế Hàn mỉm cười rồi ra ngoài.
- Anh ấy là Thế Hàn, Thế Hàn mình phải nhớ mới được, anh ấy thật tốt bụng!
Sáng hôm sau:
- Linh Nhi, em đã dậy rồi sao, ta đã tìm được nơi ở cho em rồi. Đi theo ta!
- Đây là đâu?
Cô bé ngước lên chiếc biển.
- Dĩ Nhân lầu, nghe nói ở đây cũng có vài đứa trẻ có hoàn cảnh như em, ta nghĩ nếu em được ở đây có lẽ tốt hơn vì sẽ có thêm bạn, em nghĩ sao?
- Vậy thì tốt quá, cảm ơn anh!
Cô bé vui mừng.
- Hoàng tử, đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi!
Một người hầu nói.
- Đi? Anh đi đâu vậy?
Cô bé ngơ ngác nhìn Thế Hàn.
- Ta phải về vương quốc của ta thôi, xin lỗi vì em quá nhỏ ta không thể đưa em đi cùng được, không ai đồng ý.
- Vậy sau này, anh sẽ quay lại tìm Linh Nhi chứ?
- tất nhiên rồi, ta sẽ tìm em mà!
- Anh hứa đi?
Cô bé chợt òa lên nức nở.
- Được rồi, anh hứa!
Thế Hàn lau giọt nước mắt cho cô bé.
- Anh không được quên Linh Nhi đâu đó!
- Được rồi, ta đi đây, em ở lại mạnh giỏi nhé!
Thế Hàn leo lên xe ngựa rồi cùng đoàn tùy tùng đi xa dần. Cô bé vẫn chưa thôi khóc, đứng ngoài nhìn theo cho đến khi cỗ xe ngựa khuất bóng.
- Mày còn không mau vào đây?
Bà chủ quán lôi cô bé vào trong lầu. Từ lúc này, cô bé biết mình sẽ bị đánh đập và đối xử tệ bạc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng để chờ đợi cậu bé quay lại tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top