chap 40


Chiều thứ tư:

Cô đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho vòng thi sẽ diễn ra trong vài giờ.

Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng không cầu kì và quá nổi bật. Cô chỉ phủ nhẹ lớp phấn mỏng với điểm nhấn là đôi mắt trong và thanh toát. Trên đầu có gắn sợi dây ruy băng đan chéo đan chéo màu hồng sữa cùng tông màu hồng với chiếc váy (chắc ai cũng biết). Chân đeo một đôi giày cao gót trắng đính kèm nhiều hạt cườm lấp lánh như thêm nổi bật.

Cô đóng cửa phòng ra ngoài, trong lòng đang nghĩ đến một người. Trên môi nở ra một nụ cười thầm vui vẻ:

- Cậu ấy sẽ hiểu được tấm lòng của mình qua bài hát ấy.

- Mộc Đình bạn chuẩn bị xong chưa? 

Cô đi xuống phòng khách gọi to.

- Đợi mình một lát. 

Tiếng Mộc Đình vọng ra từ phòng ngủ của cô.

Một lát sau cô nàng bước ra, trên người mặc bộ váy xòe dài màu vàng, phối ren với những bông hoa cách điệu màu đen, kèm theo đó là một chiếc thắt lưng nhỏ cũng màu đen ở phần eo. Mái tóc uốn lọn và xõa dài. Chân mang đôi giày cao gót màu đen. Cô nàng không khác nào một thiếu nữ kiêu sa không kém phần nào quyến rũ.

- Woa, bạn lộng lẫy quá Mộc Đình, mình không nhận ra bạn mất rồi.

- Hihi...

 Cô nàng cười toe toét rồi nói tiếp:

- Bạn cũng rất giống một nàng công chúa lọ lem, hôm nay chắc sẽ khiến bao hoàng tử phải lòng đó.

- Hihi, bạn quá lời rồi! 

Cô mỉm cười và kéo Mộc Đình đi.

- Thôi, không đùa nữa, mau đi thôi.

Tại hội trường:

Họ đang ở phía sau khán đài, các thí sinh ai nấy đều xinh đẹp và nổi bật trong những bộ trang phục thật kiêu hãnh.

Mặc dù diễn ra vào buổi tối nhưng cả hội trường luôn sáng rực với những chiếc đèn cao cấp sáng trưng. Cô thò đầu ra nhìn xuống phía khán giả, phía dưới đông nghịt và rất ồn ào. Vì dòng người quá đông nên không nhận ra ai cả ( đang tìm xem Hoàng Thiên đâu). Dãy bàn đầu đang có nhiều giáo sinh- họ là ban giám khảo. Họ ngồi khá gần.

Cô hơi sốt ruột vì không thấy cậu ấy đâu nhưng chợt nhận ra Thế Hàn đang nhìn mình rất chăm chú. Tôi ngại ngùng cười trừ quay trở lại phía sau.

- Đã đến giờ rồi, các thí sinh mau tập trung về đây. 

Cô giáo sinh dẫn chương trình nói.

Toàn bộ các nữ sinh tụ tập lại đợi đến phần biểu diễn của mình. Nói xong, cô dẫn chương trình bước ra sân khấu:

- Xin kính chào tất cả quý vị và các bạn và nhất là các nam nữ sinh ưu tú của trường Hoàng Gia.

" Bộp...bộp...bộp..." tiếng vỗ tay giòn giã vang lên rầm rộ.

- Đêm nay vòng thi thứ hai của cuộc thi hoa khôi sẽ diễn ra và loại trực tiếp. Các thí sinh cuối cùng xuất sắc nhất sẽ được vào vòng chung kết và ai đó thì chúng ta sẽ được biết sau khi công bố kết quả. Nhưng trước tiên các thí sinh phải thể hiện hết tài năng của mình để chứng minh mình là người xứng đáng được xướng tên, là gương mặt sáng giá hơn cả. Cô dừng lại rồi nói tiếp.

- Và tiết mục đầu tiên là của thí sinh Mộc Đình đến từ vương quốc Thủy Liêm. Xin mời em!

- Cố lên Mộc Đình! 

Cô vui vẻ nhìn cô bạn trước khi cô ấy ra sân khấu. Sau một cái gật đầu cô nàng tự tin bước đi.

- Xin chào mọi người, tôi là Mộc Đình. Sau đây tôi sẽ gửi đến quý vị một bài hát có tựa đề là Họa Tâm. Xin mọi người cùng thưởng thức.

Hết lời giới thiệu, tiếng nhạc nổi lên, cô nàng bắt đầu cất giọng hát trong trẻo:

Không thể nhìn thấy tâm hồn lạc lõng của anh

Cũng không thể hiểu được dáng vẻ đôi mắt của anh

Một cơn gió thoảng, một giấc mộng dài

Tình yêu khó đoán như cuộc sống vậy

Trái tim của anh rốt cuộc thì đã bị điều gì mê hoặc?

 Hình bóng của anh chìm trong đêm tối

Ngắm hoa anh đào cuối cùng nở rộ

Nhìn anh ôm em vô cảm còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng cô đơn 

Thì thôi đành để anh hạnh phúc bên người khác

Tình yêu dành cho anh như nhịp đập con tim

Vì anh nhưng không vẽ được tâm hồn anh...

Cô lắng nghe từng giai điệu, cô nàng hát rất hay, giọng khá nhẹ nhàng và thanh khiết. Trong câu hát như chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm.

Tiếng nhạc dừng hẳn, Mộc Đình thoáng nhẹ buồn.

"Bộp...bộp...bộp..." mọi người vỗ tay tán thưởng. Quả thật ca khúc rất tình cảm và sâu lắng. Hơn nữa ánh mắt đầy u buồn của cô bạn thân khiến tôi hơi bất ngờ, trước giờ cô chưa từng thấy cô ấy như vậy.

- Tiết mục tiếp theo là của thí sinh Vương Tử Kỳ đến từ vương quốc Xá Vệ. 

Cô giáo sinh lại giới thiệu.

Vương Tử Kỳ bước ra sân khấu, Cô ta mặc một bộ váy dài chấm gót màu tím sữa, phần chân váy xẻ xuống, bên ngoài là một lớp vải voan mỏng, lớp bên trong được làm bằng lớp vải lụa và được phối ren. Phần eo được đính và hạt cườm lấp lánh càng làm cô ta trở nên quyến rũ và nổi bật.

- Xin chào quý vị, tôi là Vương Tử Kỳ. Sau đây tôi sẽ trình bày một bài hát có tên là Hello, goodbye.

Tiếng nhạc du dương cất lên hòa vào giọng hát nhẹ nhàng:

Bỗng chợt anh đến bên em và ôm lấy em thật chặt

Ánh mắt hững hờ khi ta nhìn vào nhau

Bỗng anh nói lời tạm biệt. Cứ ngỡ anh đã biến mất trong giấc mơ của em

Để bây giờ anh đã xuất hiện trước mắt em

Sao tình yêu này vừa đến. Thế sao anh lại rời xa

Em đã đợi anh. Nhưng sao anh lại nói chúng ta không thể gặp nhau

Em chờ đợi như một kẻ ngốc. Nước mắt cứ tuôn ra như muốn nói với em

Khoảnh khắc chia xa đây rồi tạm biệt

Hello...hello...hello...hello...hello.

"Bốp" đang chăm chú thì cô giật mình vì ai đó đánh vào vai mình.

- Quan Nghi! 

Cô quay lại mỉm cười.

- Bao giờ đến lượt bạn? 

Cô nàng ngây thơ hỏi.

- À, chưa, mình gần cuối! 

Quan Nghi mặc một bộ váy xòe ngắn màu xanh có kết lông vũ, phần eo có gắn một bông hoa bằng ren màu trắng, hai cánh tay áo vải voan mỏng mềm mại. Chân mang giày búp bê, tóc thì được bó lên cao, có gắn vài sợi lông vũ trắng. Cô nàng cũng rất xinh đẹp trong bộ cánh lộng lẫy.

- Thôi đến tiết mục biểu diễn của mình rồi, mình đi đây!

Cô nàng bye cô rồi ra sân khấu.

- Xin chào quý vị, tôi là Quan Nghi, cô cảm thấy rất vui khi được lọt vào vòng này. Cô hy vọng mọi người ủng hộ cho cô. Bây giờ, cô sẽ gửi đến quý vị tiết mục đó là múa ba lê.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: