chap 29


Tiếng chuông reo lên, thầy bước vào lớp và nói to:

- Hôm nay, chúng ta sẽ học thực hành. Các em hãy theo thầy ra vườn hoa.

Cả lớp nháo nhào xách cặp theo thầy. Đến nơi, thầy giáo sinh mới nhìn ngó xung quanh và nói:

- Chúng ta sẽ học ở đây. Tiết thực hành này yêu cầu các em sử dụng phép thuật để tạo ra một bức tượng thật ý nghĩa. Để làm được nó thì các em phải tập trung và vận dụng linh lực một cách uyển chuyển, nhẹ nhàng. Hãy dùng trái tim của mình để suy nghĩ. Bây giờ mỗi pháp sinh hãy tìm cho mình một nơi thích hợp để bắt đầu.

Mọi người hứng thú tìm chỗ cho mình. Cô lướt mắt một lượt rồi quyết định sẽ lấy một góc yên tĩnh. Cô không biết phải tạo tượng hình gì, thì chợt nhớ ra con Phúc cầu hoàng, cô quyết định sẽ dùng nó để tạc thành tượng. Cô nhắm mắt lại, hình ảnh nó hiện lên cô bắt đầu cảm nhận. Việc mà tạo ra nó thì không dễ dàng. Đang loay hoay với từng chi tiết, cô nghe thấy vài tiếng ồn ào. Hóa ra mọi người đang tập trung xôn xao xung quanh chỗ Hoàng Thiên.

- Woa, đẹp quá, công nhận hoàng tử giỏi thật, ngưỡng mộ quá đi. 

- Anh à, sao làm được vậy?

Thầy đi tới chỗ của cậu ta rồi gật đầu khen ngợi:

- Đẹp lắm, hoàng tử làm rất tốt Hoàng Thiên.

Vốn không thích lo chuyện bao đồng nên cô  tiếp tục với bức tượng của mình.

Thế là xong, bức tượng khổng tước bằng băng của cô cũng được hoàn thành. Đương nhiên, cô thấy rất vui nhưng không khỏi tò mò về thứ mà Hoàng Thiên tạo ra. 

Cô rón rén từng bước đi qua chỗ cậu và ngạc nhiên khi thấy sản phẩm của cậu là chim khổng tước, đó chính là con phượng cầu hoàng. Đột nhiên, cậu xoay người lại, cô lạng chạng bước đi không nhìn đường và thật xui xẻo khi vấp phải đá rồi "rầm" cô ôm đất. Xui hơn nữa là bức tượng trên kệ bị cô đạp phải đang rơi xuống và điểm đến là đầu cô:

- A...

cô chỉ kịp hét lên trong khi tay giơ lên đầu đỡ.

- Kim Như coi chừng...

Hoàng Thiên chạy tới, cậu dùng  ma thuật phóng ra một ngọn lửa khiến cho bức tượng băng của cô tan chảy thành nước rơi xuống xuyên qua khe tay. Cô vẫn chưa hết hoảng sợ qua chuyện vừa rồi nên còn chần chừ chưa đứng dậy Hoàng Thiên nắm lấy bờ vai cô đỡ dậy.

- Sao bất cẩn vậy?

- Tôi không sao, tôi tự đứng dậy được.

Cô vung tay từ chối sự giúp đỡ của Hoàng Thiên và cố gắng đứng dậy.

- Á...

Cái chân cô thật không biết nghe lời, sao nó lại không thể đứng vững được thế nhỉ. 

Cô cố gắng nhấc cái chân đau đi khỏi đây nhưng cái kiểu chấm phẩy của cô khiến bao nhiêu pháp sinh phải cười nghiêng ngả. Cô vẫn tiếp tục lết từng bước đến phòng thuốc. Như bảo vệ cô  trước những nụ cười vô duyên của các nam sinh, nữ sinh. Hoàng Thiên khẽ quay ra nhìn họ với ánh mắt sắc tựa lưỡi dao, lạnh lùng ngày nào. Các tiếng cười giờ đây im lặng Hoàng Thiên mới lại bế cô lên gọn trong vòng tay của cậu.

- Hoàng Thiên, đang làm gì vậy, thả tôi xuống. 

Cô vô cùng bất ngờ trước hành động của cậu.

- Yên đi, không thì sẽ chết chắc với tôi đó.

Mặc kệ sự vùng vẫy của cô, Hoàng Thiên vẫn tiếp tục để lại bao ánh mắt ghen tị phía sau.

Khi đến phòng thuốc, Hoàng Thiên nhẹ đặt cô ngồi xuống ghế. Cô giáo sinh thường trực đi đâu mất. Cậu tới các tủ thuốc và lấy ra một vài thứ.

- Bị bong gân rồi.

- Không cần, để tôi tự làm được rồi.

- Ngồi yên.

Mặc kệ cô nói gì, Hoàng Thiên vẫn ân cần băng bó cho cô. Cô nhìn Hoàng Thiên, cái cảm giác đó lại xuất hiện ở trong cô. Tim cô đập loạn nhịp, lấy vòng tay ra cô nhớ lại những ngày tháng xưa thật đẹp.

- Xong rồi . 

Hoàng Thiên nói và ngước lên nhìn cô. Cô vội vàng giấu miếng ngọc ra phía sau. Hoàng Thiên bây giờ mới đứng và nói tiếp:

- Tôi không biết mình đã làm gì sai nhưng em không thể tin tôi sao?

- Anh nói tôi những điều đó làm gì nữa chứ, anh không cần biết. 

Cảm xúc lẫn lộn, cô đáp một câu khiến Hoàng thiên im lặng.Không khí trong phòng bỗng dưng căng thẳng. Như hiểu ý, Hoàng Thiên mới lên tiếng:

- Để tôi dìu bạn về lớp.

Cô không nói gì chỉ im lặng đi về lớp. Hoàng Thiên cũng đi cạnh, cô đột nhiên nhớ tới cái vòng tay, sờ lên người mình không thấy nó, cô ội vã định quay lại phòng thuốc, nó như một thứ gì đó rất quan trọng với mình.

- Hoàng Thiên, anh đi đến lớp trước đi, tôi để quên một thứ ở phòng thuốc, tôi phải quay lại lấy.

- Để quên cái gì?  

Hoàng Thiên hỏi.

- Ờ... tôi... tôi để quên vòng tay. 

Cô ấp úng trả lời.

- Đứng đây đợi, tôi sẽ tìm cho em. 

Hoàng Thiên nói xong thì vội vàng quay lại. Khi cậu vừa đi khỏi, Tử kỳ ở đâu đột nhiên xuất hiện đứng trước mặt cô, nhìn nét mặt cô ta rất đáng sợ, nhìn kĩ cô quát lớn:

- Sao cô lại ở bên cạnh Hoàng Thiên hả, cô đã quên những gì tôi đã nói rồi sao?

- Chân tôi bị đau, Hoàng Thiên chỉ giúp tôi thôi. 

Cô chậm rãi trả lời trước phản ứng dữ dội của cô ta.

- Giúp à, cô cố tình giả vờ chân đau để Hoàng Thiên quan tâm đúng không?

- Cô...

Cô không biết phải nói gì với một người vô lý như cô ta nữa. Vừa lúc đó, Mộc Lan Và Mộc Tiên đi qua, Vương Tử Kỳ nói vài câu rồi bỏ đi:

- Chuyện này chưa xong đâu, cô hãy đợi đó.

- Kim Như, bạn có sao không?

Mộc Lan kéo Mộc Tiên lại khi vừa thấy tôi.

- Mình không sao, chỉ bị bong gân chút xíu thôi, nghỉ ngơi là sẽ khỏi. 

- Nhưng sao hôm nay mình không thấy Mộc Đình đến lớp vậy?

Nghĩ lại thì cả tiết học cô không thấy cô ấy.

- Nó bảo mệt nên muốn ở trong phòng. 

Mộc Lan đáp.

- Tính nó thất thường vậy đây, nhưng bạn đừng lo lắng.

Mộc Tiên tiếp lời.

- Nhưng sao Vương Tử Kỳ lại vừa ở đây đi ra vậy?

Mộc Lan tò mò.

- Cô ta có làm gì bạn không?

 Mộc Tiên nói.

- Không, cô ta chỉ nói mấy thứ vớ vẩn thôi. Mình không quan tâm. 

Hai chị em họ cũng không hỏi thêm gì cùng nhau về lớp. Cô hi vọng Hoàng Thiên sẽ tìm được vòng tay.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: