chap 25
Quay về hiện tại, cô đang lúng túng không biết phải làm gì khi mà tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Mộc Đình đi lại chỗ cô, kéo cô đi vào trong. Lúc này, mọi việc mới trở lại bình thường. Cô nàng lấy một ly cook tail từ người phục vụ đưa cho cô.
- Này, Kim Như uống đi.
Mộc đình nhìn cô nói.
- Ừ, mình cám ơn!
Cô nói rồi đưa tay nhận lấy.
- Ở đây nhiều người quá, nó thật sang trọng.
cô nhìn xung quanh và nói.
- Hihi... chắc Hoàng Thiên bất ngờ lắm đây.
Mộc Đình tỏ ra nhí nhảnh.
- Nhưng mình không thấy cậu ấy đâu cả?
- Có lẽ đang ở sau khán đài ấy thôi, Như cứ tự nhiên đi mình phải đi đến chỗ phụ vương và mẫu hậu đây, Như ở đây nha.
Mộc Đình mỉm cười nói.
Cô cầm ly cook tail nhấp lấy một ngụm rồi đi dạo gần đây. Đang mải nhìn mọi thứ xung quanh thì đã sơ ý va phải một người đàn ông và sánh chút nước lên người ông ấy.
- Dạ, con xin lỗi, xin lỗi bác ạ, bác có sao không? Con không cẩn thận làm đổ ly nước lên người bác, để cháu lau cho ạ.
Cô cúi đầu xin lỗi liên tục.
- À, ta không sao đâu, con đừng lo.
Ông ấy ôn tồn nói.
- Nhưng...cháu...
Cô cảm thấy có lỗi.
- Không sao đâu! Con rất giống một người...
Khi đã nhìn rõ cô thì ông ấy mới lí nhí nói gì đó.
- Này bác...bác ơi...
Cô thấy hình như ông ấy đang suy nghĩ điều gì đó nên lay lay vòa ông ấy.
- Hả.... à mà con tên là gì vậy?
Ông ấy hỏi, cô có chút tò mò.
- Con là Kim Như, Vương Kim Như ạ!
- Sao ta có cảm giác rất gần gũi và quen thuộc như vậy?
Ông ấy nghĩ thầm.
- Mà bác là ai, đến từ vương quốc nào vậy ạ?
- Ta đến từ vương quốc Xá Vệ, ta là vua của một nước.
Ông ấy nói.
- Thì ra bác là quốc vương, dạ cháu vô cùng thất lễ.
Cô bất ngờ khi biết ông ấy là quốc vương và cũng chính là cha của Tử kỳ.
- Thưa bệ hạ có vua Hoàng Vương muốn gặp người để bàn bạc một số chuyện.
Một thị vệ phía sau nói. Ông ấy gật đầu rồi nhìn cô nói:
- Giờ ta có chuyện phải đi đây, hẹn gặp lại cháu sau.
- Dạ, vâng!
cô cúi đầu chào ông ấy.
Cô cảm thấy chân hơi mỏi định đi lại ghế ngồi thì gặp Vương Tử Kỳ. Cô ta mặc một bộ váy dài màu đỏ, tóc xõa dài. Khuôn mặt được trang điểm đậm nét, nhìn cô ta cũng rất nổi bật trong bữa tiệc.
- Này, cô cũng có mặt ở đây sao, nhìn cô ăn mặc cũng khá xinh đẹp đó. Thật là mắc cười, cái thứ thấp hèn như cô mà cũng đi dự tiệc hay sao?
Vương Tử Kỳ nói với giọng đầy khinh bỉ.
- sao cô lại nói tôi như vậy chứ, cô đừng có mà xem thường người khác.
Cô nhìn Vương Tử Kỳ nói. Mặc dù cảm thấy bực tức, nhưng cô cố gắng kìm nén để không làm to
chuyện. Cô không thể tiếp tục ở đây để nghe những lời sỉ vả của cô ta được.
- Xin mọi người hãy tập trung lại đây ạ. Như mọi người đã biết bữa tiệc tối nay là sinh nhật của hoàng tử điện hạ đến từ vương quốc Hoàng Ngọc và là nhân vật chính của bữa tiệc này. Xin mời hoàng tử bước lên khán đài.
Người dẫn chương trình nói.
Hoàng Thiên lên khán đài, trông cậu ấy rất thanh tú nhưng vẫn không làm phai đi nét lạnh lùng trên khuôn mặt. Cậu chỉ mặc đơn giản một cái áo sơ mi trắng kín cổ có họa tiết hoa văn trên áo, với một cái quần kaki trắng, khoác bên ngoài là một cái áo vest trắng dài trông rất lịch lãm.
- Cám ơn mọi người đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của tôi hôm nay.
Hoàng Thiên nói to, đúng là khí chất của một hoàng tử.
Mọi người đều vỗ tay, cô nghĩ không biết cậu có thấy cô không nhưng nãy giờ cô đang chờ đợi ánh mắt của cậu. Cô quên ngay suy nghĩ ấy đi khi thấy cái chân mình hơi đau, có lẽ vì phải mang một đôi gót cao, cô quyết định lại ghế ngồi.
- Kim Như, sao em lại ngồi đây?
Thế Hàn lo lắng hỏi.
- Thì ra là anh à, em bị đau chân nên muốn ngồi một lát.
- Vậy em có sao không, có cần anh giúp gì không?
- Em không sao đâu, chỉ bị đau nhẹ thôi.
- Thưa các vị khách quý, sau đây tôi muốn giới thiệu đến các vị một cô gái có một giọng hát trời phú. Vâng, và hôm nay là sinh nhật của Hoàng Thiên nên có lẽ cô ấy sẽ dành tặng một bài hát cho điện hạ cùng tất cả mọi người. Đó là Vương Kim Như.
Vương Tử Kỳ trên sân khấu giới thiệu.
- Cô ta đang muốn gì đây?
Cô thầm nghĩ.
Đời thuở giờ cô vốn dĩ không hay hát cho nên không biết bài gì cả. Bây giờ không khí im lặng chờ đợi tôi bước lên sân khấu. Cô không đủ can đảm mặc dù chân thì cứ bước dần từng bước một lên khán đài. Cô đứng như trời trồng, nhìn xuống dưới rồi bắt gặp ánh mắt của Hoàng Thiên. Vẻ mặt đầy lo lắng của cậu biểu hiện rõ. Cô hít một hơi rồi lên tiếng:
- Xin chào quý vị... sau đây tôi sẽ gửi đến quý vị... một ca khúc có tên là when you say nothing at all.
- Bài này...
Hoàng Thiên nhớ ra điều gì đó.
Suốt ngày dài, em có thể nghe tiếng mọi người nói chuyện ồn ào
Nhưng khi anh ôm em sát lại, anh đã nhấn chìm cả đám đông
Cho dù cố gắng họ vẫn không sao biết được
Những lời hai trái tim ta đã nói với nhau
Nụ cười trên khuôn mặt anh cho em biết rằng anh cần em
Có một sự thật trong mắt anh nói rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em
Cái chạm khẽ của bàn tay anh nói rằng anh sẽ đưa tay cho em bất cứ khi nào em vấp ngã)
Em đã nói lên mọi thứ...khi em chẳng thốt lên lời nào.
Bài hát vừa kết thúc, mọi người dưới khán đài đều đứng lên vỗ tay rầm rộ. Tôi mỉm cười bước xuống dưới.
- Kim Như hát hay lắm đó.
Mộc Đình nói.
- Cám ơn bạn!
Cô cười đáp.
- Này, cháu hát hay lắm rất có cảm xúc, nhưng sao cháu lại biết bài hát này?
Đức vua Hàm Tân bước tới.
- Cháu chỉ vô tình nghe được trong một lần đi dã ngoại thôi ạ!
- Ờ, ra là vậy!
Ông ấy nói và suy nghĩ:
- Chắc chỉ là trùng hợp thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top