Chương 62. Hoàn
Lâm Duẫn Nhi lại ngủ ngon suốt đêm, sáng sớm hôm sau, tinh thần sảng khoái rời giường. Ngô Thế Huân đang mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được Lâm Duẫn Nhi trèo qua người mình xuống giường. Một lát sau anh nghe thấy âm thanh đồ vật va chạm ở bên ngoài, mở mắt ra liền nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, lật rương hành lý của anh ta.
Mật mã va ly Lâm Duẫn Nhi đã nhớ kỹ trong lòng, Ngô Thế Huân chưa từng sửa, vẫn là ngày sinh nhật của cô. Mở ra kiểm tra một lúc chỉ thấy sô cô la bánh quy và sữa, buổi sáng cô không muốn ăn những thứ này, liền xoay người lại đẩy người Ngô Thế Huân oán trách: “Làm sao anh lại chỉ mua mấy loại như vậy?”
Rốt cục Ngô Thế Huân cũng mở mắt, thuận tay bắt lấy tay Lâm Duẫn Nhi, vuốt ve lòng bàn tay cô. Suốt mấy ngày bôn ba tìm người khiến Ngô Thế Huân rất mệt mỏi, nhưng ánh mắt của anh dành cho cô trước nay vốn đã ôn nhu, cộng thêm chút mệt mỏi trong đáy mắt khiến cái nhìn của anh ta càng thêm dịu dàng. Cả đêm hôm trước Ngô Thế Huân quan sát Lâm Duẫn Nhi nhưng do bóng tối nên không thể quan sát kỹ được, bây giờ rốt cục cũng nhìn cô rõ ràng hơn: “Đen hơn rồi.”
Lâm Duẫn Nhi có vẻ không vui khi nghe Ngô Thế Huân nói thế nên rút tay ra. Cô vốn định đi nấu cháo làm bữa sáng, Ngô Thế Huân cũng ngồi dậy luôn, nói với cô: “Hôm nay theo anh về nhà nhé.”
Lưng Lâm Duẫn Nhi cứng đờ, không trả lời.
Sáng hôm ấy, thời tiết rất đẹp, có một đứa trẻ tìm đến Lâm Duẫn Nhi hỏi mấy bài toán cùng ngữ văn. Giáo viên ở đây vừa hoàn thành nhiệm kỳ ba tháng làm giáo viên tình nguyện ở đây và đã về thành phố, từ đó đã gần một tháng không có giáo viên mới nào tới. Lâm Duẫn Nhi dịu dàng lại có kiến thức nên hàng ngày luôn có rất nhiều học sinh tới đây hỏi bài tập. Lâm Duẫn Nhi lúc nào cũng kiên nhẫn giảng giải, mỗi đứa bé đến hỏi bài tập lại cho một miếng sô cô la hoặc hộp bánh do Ngô Thế Huân mang đến.
Ngô Thế Huân đứng ở sau lưng Đỗ Nhược Hành, nhìn những đứa trẻ lần lượt đến rồi đi. Có lúc Lâm Duẫn Nhi bị quá nhiều người vây quanh, có đứa trẻ không cách nào hỏi được gì liền phải lùi lại, cầm vở tính tới hỏi Ngô Thế Huân, kết quả anh ta vừa liếc mắt một cái, đứa trẻ đó đều hoảng sợ chạy mất.
Lâm Duẫn Nhi loay hoay chỉ dạy mấy đứa trẻ, vô tình liếc thấy một màn giữa Ngô Thế Huân và đứa trẻ kia liền chỉ trích anh ta: “Hoặc là anh về thành phố T, hoặc là anh giúp một tay. Tóm lại ít nhất anh đừng lạnh mặt ở chỗ này được không?
Những đứa trẻ này vốn nhát gan, anh hù dọa bọn chúng thì vẻ vang lắm đấy?”
Ngô Thế Huân trầm mặc một lát, sau một lúc lâu liền từ tốn đi tới. Trên khuôn mặt anh ta lạnh băng, giơ tay với lấy một quyển sách trong tay một đứa trẻ, bắt đầu dạy cho bọn chúng phát âm. Đây đã là cực hạn của anh ta.
Trưa đến, rốt cục bọn trẻ cũng rời khỏi, trước khi đi còn lễ phép chào và cảm ơn khiến Lâm Duẫn Nhi vui vẻ, khóe mắt đuôi mày đều mang ý vị nhẹ nhàng. Cho đến lúc Ngô Thế Huân nhắc lại chuyện hồi sáng: “Nếu như trưa nay không đi thì đến tối cũng không về được thị trấn đâu.”
Lông mày Lâm Duẫn Nhi không thèm nhấc lên một cái đáp: “Tạm thời tôi sẽ không về đâu.”
Ngô Thế Huân nhìn cô một lát mới hỏi: “Có ý gì?”
“Trước tiên tôi sẽ ở chỗ này một thời gian. Ngày hôm qua tôi đã thông báo với thôn trưởng rồi, sẽ đảm nhận vai trò của giáo viên một thời gian, chờ giáo viên mới tới sẽ tính tiếp.”
Ngô Thế Huân nhíu chặt mi tâm: “Tại sao lại có quyết định đột ngột như vậy? Chưa tới một tháng nữa, nhiệt độ nơi này sẽ hạ xuống đến âm độ, không phải anh nói gở nhưng lỡ như tuyết rơi, không có xe cộ nào có thể đi vào đi ra thì phải làm sao? Định ở đây đến hết mùa đông? Đến lúc đó Đề Đề làm thế nào? Trong nhà làm thế nào? Sao em có thể làm việc mà không thương với anh một câu? Tùy tiện quyết định như vậy, cũng không suy tính hậu quả?”
Giọng điệu của Ngô Thế Huân rất gay gắt, Lâm Duẫn Nhi lại càng gay gắt hơn: “Thôn này năm nào chẳng có tuyết lớn, bao nhiêu năm rồi cũng không thấy ai bị chết rét. Mà chuyện quan trọng là tại sao tôi phải thương lượng với anh? Anh tự mình tới đây nhé, tôi không bắt buộc anh. Nếu như không thích ở đây mời anh về thành phố T cho.”
Ngô Thế Huân hít một hơi thật sâu mới nuốt xuống được những lời nghẹn trong lòng xuống.
Cuộc đàm phán của hai người hoàn toàn không thành, Ngô Thế Huân im lặng, ánh mắt lạnh như băng. Cơm trưa gần như chỉ có một mình Lâm Duẫn Nhi ăn một mình, Ngô Thế Huân chỉ nhìn cô. Qua buổi trưa tài xế hút thuốc xong tới hỏi Ngô Thế Huân lúc nào lên đường, anh ta liền nói: “Đi luôn.”
Lâm Duẫn Nhi không thèm nói chuyện, vừa đúng lúc có đứa trẻ chạy đến tìm cô nói chuyện phiếm, có một cái cớ toàn vẹn như vậy nên cô làm như phớt lờ ánh mắt như mũi dao của Ngô Thế Huân sau lưng. Một lát sau anh ta đem tất cả đồ ăn vặt đặt ở trên bàn, ngay cả chiếc áo khoác duy nhất anh ta mang theo cũng để lại.
Lúc Ngô Thế Huân lên xe, Lâm Duẫn Nhi cũng không thèm ra tiễn, vẫn nở nụ cười nói chuyện với đứa trẻ kia cho đến lúc xe nổ máy, chạy xa, cuối cùng qua khúc quanh không nhìn thấy nữa, nụ cười trên mặt Lâm Duẫn Nhi liền không duy trì nổi nữa.
Đứa bé kia thấy có gì đó không ổn liền rụt rè hỏi cô người đàn ông kia là ai, Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa đã bật lên ba chữ ‘Tên khốn khiếp’. Nhẫn nhịn mãi mới mặt lạnh nói: “Không biết. Không cần để ý tới anh ta.”
Một lát sau đứa bé liền rời đi, Lâm Duẫn Nhi ngồi một mình ở bậc thang trước cửa, gió thu thổi từng đợt, cô vòng tay qua đầu gối, hận không thể đâm chém Ngô Thế Huân thành nghìn mảnh. Chợt nghe có tiếng bước chân, tiếp theo trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày, cuối cùng là một bóng dáng quen thuộc.
Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng.
Cô ngẩng mặt nhìn anh ta một lúc mới khan khan hỏi: “Anh trở về làm cái gì?”
Ngô Thế Huân ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong lồng ngực, khẽ thở dài một cái: “Làm sao có thể thật sự bỏ em ở lại.”
Lâm Duẫn Nhi trầm mặc trong chốc lát, lạnh giọng nói: “Ai tin anh chứ? Đã lâu như vậy mới quay lại.”
Ngô Thế Huân giơ đồng hồ trên tay ra nói: “Mới có năm phút mà thôi.”
Buổi tối hai người chen chúc trên chiếc giường nhỏ, đắp chăn bông câu được câu không nói chuyện phiếm. Ngô Thế Huân kể cho Lâm Duẫn Nhi nghe mấy chuyện ở thành phố T mấy hôm nay, còn có thành tích đầu năm của Ngô Đề và chuyện của tập đoàn Viễn Hành. Bình thường Lâm Duẫn Nhi luôn cảm thấy đau đầu khi nghe Ngô Thế Huân vẫn luôn miệng nói này nói nọ nhưng bây giờ mặc dù anh ta nói rất nhiều, Lâm Duẫn Nhi vẫn cảm thấy ấm áp khi nghe anh ta nói chuyện. Điều này khiến Lâm Duẫn Nhi khá phiền lòng, tối nay không khí xung quanh hai người quá tuyệt vời, cô không đành lòng ngắt lời Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân vuốt ve tay của cô, tay cô vẫn mềm mại y như trong ký ức khiến tâm Ngô Thế Huân cũng mềm mại đi vài phần. Trong bóng đêm, ngón tay Ngô Thế Huân lần đến chóp mũi Lâm Duẫn Nhi, sau đó nghiêng người hôn lên. Động tác của Ngô Thế Huân rất cẩn thận, thử thăm dò một chút xuống dưới nhưng Lâm Duẫn Nhi không đẩy anh ta ra. Qua một lúc lâu Ngô Thế Huân mới cảm thấy tay Lâm Duẫn Nhi đẩy đẩy anh ta ra liền thở dài một tiếng.
Lâm Duẫn Nhi bỗng hỏi một câu, phá hư hoàn toàn cảm xúc của Ngô Thế Huân: “Anh chừng nào thì đi?”
Ngô Thế Huân không nói gì, một lúc lâu mở miệng: “Không thể để một lát nữa hẵng hỏi vấn đề này hả?”
Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu nhìn Ngô Thế Huân.
“Anh không đi.” Ngô Thế Huân nhỏ giọng nói, “Anh ở chỗ này với em, cho đến lúc em chịu về cùng anh.”
Lâm Duẫn Nhi không nói gì. Đây là câu trả lời tốt nhất, cho tới bây giờ, trong số tất cả những người cô quen biết cũng chỉ có Ngô Thế Huân luôn cho cô đáp án mà cô muốn.
Vào thời khắc này nói không xúc động là nói dối. Trong lúc đang ở một địa phương với điều kiện gian khổ như thế này, có người bầu bạn cùng thì không có gì tốt hơn.
Lại qua một lúc lâu, Ngô Thế Huân đột nhiên nhẹ giọng mở miệng: “Em không muốn phục hôn thì anh sẽ không ép em phục hôn.”
Lưng Lâm Duẫn Nhi bỗng cứng đờ không nói được gì, nghe thấy Ngô Thế Huân nói tiếp: “Em không cần phải chạy tới cái nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, thà chịu rét chịu khổ cũng không muốn trở về thành phố T, nếu anh đoán không nhầm, em vì lý do phục hôn mà trốn tránh tới đây.”
Bây giờ không chỉ lưng cứng đờ mà cả người Lâm Duẫn Nhi cũng cứng ngắc. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng cô, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Nếu em có ý kiến gì có thể nói với anh được không? Anh đã từ chối em điều gì đâu.”
Đã rất lâu rồi hai người mới có dịp trò chuyện hòa thuận như vậy. Một lúc lâu sau Lâm Duẫn Nhi mới mở miệng, có chút lạnh nhạt trả lời: “Anh nói cái gì mà không có ý định bức tôi phục hôn, anh vốn tính toán bức tôi đấy thôi.Loại giọng điệu nói chuyện của anh lúc đó rõ ràng là nếu em không đồng ý thì tôi cũng sẽ làm thôi, giống y như lúc trước anh chuyển nhượng tài sản cho tôi, anh làm rồi nên tôi chỉ có thể thụ động chấp nhận. Nếu như tôi không đồng ý tiếp nhận ấy à, anh sẽ làm cho mọi người xung quanh và tôi có cảm giác là tôi phụ lòng anh, có lỗi với anh. Nhưng nếu như tôi nhận tài sản của anh thì phải đền đáp lại bằng cái khác. Nếu không như thế thì là người không thấu tình đạt lý, là quá đáng, ích kỷ. Nói chung các người đều tính toán làm sao đạt được nhiều lợi ích nhất từ tôi.”
Ngô Thế Huân nhạy cảm hỏi: “Các người? Anh và người nào?”
Lâm Duẫn Nhi lười phải trả lời. Cô muốn xoay lưng về phía Ngô Thế Huân nhưng bị anh ta dùng vòng tay rắn chắc khống chế. Lâm Duẫn Nhi không nhúc nhích được, có chút tức giận, bên tai lại nghe thấy tiếng anh ta nói: “Mẹ em lại gọi điện thoại nói gì à?”
Trong bóng đêm Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân ôm cô càng chặt: “Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy. Em đừng đổ oan cho anh.”
Cô cố gắng đẩy Ngô Thế Huân ra xa: “Anh không có ý nghĩ như vậy mới lại đó.”
Ngô Thế Huân không giải thích nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của cô. Không khí bây giờ quá tốt, anh ta không muốn lại kết thúc bằng một cuộc cãi vã.
Qua một lúc lâu, Lâm Duẫn Nhi rốt cuộc cũng dần dần thả lỏng. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mang theo ánh sáng bàng bạc. Khó có lúc thời tiết đầu thu đẹp như vậy, trăng sáng gió thổi nhè nhẹ. Hai người nằm cạnh nhau, tay chân thân mật, động tác vuốt lưng của Ngô Thế Huân dần dần dừng lại, Lâm Duẫn Nhi khẽ giật giật, giống như không thích ứng, Ngô Thế Huân lại lần nữa khôi phục tư thế vuốt ve.
Hô hấp của Lâm Duẫn Nhi nhàn nhạt, khiến Ngô Thế Huân tưởng rằng cô đã ngủ. Thình lình nghe được âm thanh thật thấp của cô, có chút nghèn nghẹn: “Về sau anh nhất định sẽ đổi ý.”
Ngô Thế Huân nói: “Chắc chắn không đổi ý.”
Ngô Thế Huân ôm lấy khuôn mặt Lâm Duẫn Nhi quay mặt về phía mình. Trong bóng tối, hai người quay mặt vào nhau, mặt đối mặt. Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào mắt Lâm Duẫn Nhi cất giọng trầm thấp, chỉ hai chữ, lại mang theo vô số tình cảm, lặp đi lặp lại: “Chắc chắn.”
Lâm Duẫn Nhi im lặng thật lâu, cô rũ mắt xuống, nội tâm trong nháy mắt trở nên cực kỳ rối rắm, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Anh nên biết là tôi không chỉ nói về mặt tình cảm, trái tim.”
“Anh biết mà.” Ngô Thế Huân ôm chặt cô, không ngừng hôn trán và mí mắt: “Anh biết rõ em muốn anh chung thủy cả về thể xác lẫn tinh thần.”
Lâm Duẫn Nhi không nói gì thêm.
Thật ra cô đã lấy hết dũng khí hỏi ra lời, cũng chưa chắc có thể đảm bảo Ngô Thế Huân sẽ đưa ra một lời hứa hẹn. Sự tin tưởng lẫn nhau rốt cuộc có bao nhiêu kiên cố, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất. Sáng hôm sau Lâm Duẫn Nhi sáng ngày thứ hai liền nhận được tin Ngô Thế Huân sẽ về thành phố T, nhu tình mật ý tối hôm qua giống như là một giấc mơ.
Lý do về thành phố T của anh ta là phải về giải quyết chuyện của Ngô Đề và tập đoàn Viễn Hành, không thể không đi. Mà cô vẫn không chịu trở về cùng anh bởi vì cô đã đồng ý với thôn trưởng sẽ dạy học cho bọn trẻ đến lúc có giáo viên mới tới, đã nói lời thì không thể lật lọng.
Lời nói của cô có một phần sự thật, Ngô Thế Huân hiểu rõ nên không cứng rắn bắt ép cô nữa. Nhưng thực sự ở thành phố T quá nhiều việc cần giải quyết nên sẽ phải về, cũng hứa hẹn là nửa tháng sau sẽ quay lại.
Kết quả mười ngày sau Ngô Thế Huân xuất hiện, đi theo sau lưng còn có một người đàn ông tự xưng là trợ lý. Hai người mang theo bốn rương hành lý, tất cả đều là đồ dùng hằng ngày cùng áo quần của Lâm Duẫn Nhi. Cô nhìn xem một chút, thấy không có giấy bút gì. Trường học cần nhất là giấy bút, quần mùa đông cho bọn trẻ cũng rất cần, vì vậy có chút không hài lòng, bảo anh ta lần sau trở lại nên mang mấy thứ đó.
Một tuần sau đồ đạc và Ngô Thế Huân lại xuất hiện trong thôn, văn phòng phẩm quần áo và thuốc men đều mang đến tương đối đầy đủ. Lâm Duẫn Nhi nói thật ra anh ta không cần tự mình mang tới đây, chỉ cần cho người mang đến thôi. Ngô Thế Huân yên lặng nhìn cô, tình cảm chan chứa trong ánh mắt khiến cô nghẹn lời.
Mỗi lần Ngô Thế Huân đến đây tương đối ngắn, một hai ngày đã phải đi. Bôn ba vất vả trên đường mãi nên trông Ngô Thế Huân gầy đi trông thấy. Năm lần bảy lượt như thế cuối cùng Lâm Duẫn Nhi cũng có chút không đành lòng, khuyên anh ta không cần như vậy. Còn hứa hẹn là sẽ gọi điện thường xuyên.
Nhưng mà làm sao có thể gọi điện, bởi vì tín hiệu điện thoại ở đây gần như không có. Lên trên thị trấn thì có sóng điện thoại nhưng quá xa xôi, một tuần lễ cũng khó có thể gọi một lần. Do vậy dạo này Lâm Duẫn Nhi đổi phương thức liên lạc là viết thư, theo bản năng, người đầu tiên cô muốn gửi là Ngô Thế Huân, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó liền đổi tên người nhận thành Ngô Đề.
Trong thư cô dặn dò con gái phải học tập thật tốt, chăm sóc ba thật tốt, còn dặn lúc còn nhỏ phải ngủ sớm dậy sớm tập thể dục thì thân thể mới khỏe mạnh. Ngoài ra, còn phải chú ý không cho phép ba uống nhiều rượu, nếu như ba đi xã giao về mà say rượu thì nhớ bưng cho ba một chén canh giải rượu.
Quản gia nhận được phong thư, đọc cho Ngô Đề vừa tan học về nghe. Sau đó hòa ái nói: “Đề Đề, cháu hãy hồi âm bảo cháu rất nhớ mẹ, mẹ mau về đi và nói mẹ cháu yên tâm, ba ở nhà rất tốt, rất ít khi đi uống rượu hay xã giao gì đó, tối nào cũng về sớm ngủ cùng con. Nếu cháu sợ không viết được, ông sẽ dạy cháu.”
Ngô Đề tất nhiên nghe lời người lớn, viết một bức thư với nội dung đầy đủ, còn gửi kèm theo hai bức ảnh. Lâm Duẫn Nhi thực sự rất nhớ con gái, mỗi ngày buổi tối đều ôm hai bức ảnh mới có thể ngủ được.
Lúc tuyết bắt đầu rơi trong núi vẫn không có giáo viên mới đến. Ngô Thế Huân vẫn cứ đến thăm cô đều đều. Khoảng cách mấy ngàn cây số nhưng anh ta vẫn đi tới đi lui giống như về nhà và đi công ty. Có một lần Lâm Duẫn Nhi buồn bã bảo cô muốn ăn bánh pút-đing, kết quả lần sau tới anh ta đúng là mang theo bánh pút-đing. Bánh không một chút bể nát, mùi vị cũng giống y như loại bánh cô thích ăn nhất ở thành phố T.
Mùa đông đến, thời tiết trong núi lạnh cắt da cắt thịt. Để giết thời gian Lâm Duẫn Nhi thỉnh thoảng sẽ ra ngoài nói chuyện phiếm với mấy người trong thôn, thuận tiện giúp làm một số việc lặt vặt, lúc trở về chỗ ở lúc nào cũng bị cóng đến đỏ bừng. Lúc đó nếu như có Ngô Thế Huân ở đây, hai tay của cô sẽ được cưỡng chế đặt trong nước ấm để phòng ngừa nứt nẻ.
Có đôi khi Lâm Duẫn Nhi cũng sẽ mềm lòng. Mấy động tác của Ngô Thế Huân cực kỳ thành thục ví dụ như giúp cô làm ấm chân, hoặc bắt lấy hai tay cô để vào trong lồng ngực, trong lúc vô thức cô luôn có ý nghĩ nói anh làm tốt lắm.
Cô tin tưởng nếu cô nói ra khỏi miệng, chỉ một chữ được thôi, anh ta cũng sẽ hiểu ý cô.
Có rất nhiều lần cô đã muốn nói ra miệng để xem anh ta phản ứng như thế nào. Nhất là đêm khuya yên tĩnh, lúc cô tỉnh lại trong lồng ngực anh ta, ấm áp vây quanh người, mỗi lúc suy nghĩ lại muốn mở miệng bảo đồng ý. Nhưng suy nghĩ lại thì lời nói nghẹn trong họng.
Ngô Thế Huân chạy qua chạy lại ở vùng miền núi chịu khổ, Thẩm Sơ biết tin nên mỗi lần gặp Ngô Thế Huân đều đeo hai chữ Cam Túc trên môi, hòng chế giễu bạn mình.
Đối với sự ấu trĩ của Thẩm Sơ, Ngô Thế Huân đều hồ đồ cho qua. Trong khoảng thời gian này, Ngô Thế Huân đi muộn về sớm qua hai điểm là Cam Túc và thành phố T, cuộc sống cứ xoay qua xoay lại hai địa điểm này. Ngày ngày Ngô Thế Huân luôn làm tốt bổn phận của một người cha, chăm sóc con gái ăn uống học tập, chỉ trong vòng một tháng cô công chúa nhỏ đã cao thêm mấy cen ti mét, thành tích học tập thì ai cũng phải ganh tỵ. Thẩm Sơ bảo anh làm gì phải vất vả như thế, ủy thác cho người khác đem đi cũng được mà, dù sao người ta cũng sẽ đem đến tận nơi. Lúc đầu Ngô Thế Huân mặc kệ Thẩm Sơ lải nhải nhưng sau đó đau đầu quá mới nói một câu, Duẫn Nhi thích tôi đem đến hơn.
Miếng bánh Thẩm Sơ ngậm trong miệng suýt nữa mắc ngang cổ họng, ho khan lúc lâu mới trôi được sau đó vội vàng nói, cô ta có biết anh vất vả bôn ba vì cô ta như vậy không ấy chứ.
Ngô Thế Huân liếc nhìn Thẩm Sơ một cái, dùng giọng điệu khẳng định nói: “Chắc chắn cô ấy biết.”
Thẩm Sơ nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, nghiên cứu bạn mình một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, dùng giọng điệu cực kỳ cảm khái nói, anh giống như ngựa đứt cương sống bao nhiêu năm, cuối cùng rốt cuộc cũng đã hoàn lương. Lâm Duẫn Nhi quả nhiên cao tay.
Cuối cùng tuyết lớn phủ đầy vùng núi Lâm Duẫn Nhi ở, Ngô Thế Huân không thể về đó nữa, ngay cả thư từ liên lạc cũng bị cắt đứt. Mỗi lần gửi thư Ngô Thế Huân và Ngô Đề đều viết mỗi người một bức, cùng nhau chờ đón hai bức thư từ Cam Túc gửi về, nhưng vừa vào tháng mười hai âm lịch, bức thư của Ngô Đề và Ngô Thế Huân không có hồi đáp nữa. Ngô Đề bắt đầu thực sự nhớ mẹ mình, lúc nào cũng hỏi ba mình rằng lúc nào mẹ về. Ngô Thế Huân không biết đáp lời Ngô Đề như thế nào, có chút không nhẫn tâm nói với cô bé biết có thể đến Tết Nguyên Đán, Lâm Duẫn Nhi cũng có thể không về.
Lại đến thời điểm chuyển giao, chào năm cũ đón năm mới nhưng Lâm Duẫn Nhi một mực vẫn không có chút hồi âm nào là sẽ trở về. Người làm trong nhà họ Ngô bây giờ có thêm một thói quen là xem bản tin thời tiết ở Cam Túc, mỗi người đều rất khẩn trương mỗi khi nghe tin thời tiết ở Cam Túc xấu hay tuyết rơi dày đặc gì đó. Sau khi nghe tin không có thiệt hại gì về người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Không khí toàn thể trên dưới tập đoàn Viễn Hành dạo này cũng vui mừng. Năm nay Ngô Thế Huân mở lòng từ bi, hai mươi bảy tháng chạp liền cho toàn bộ nhân viên nghỉ Tết. Trương Nhã Nhiên quả thật cảm động đến lệ rơi đầy mặt, chỉ kém một chút nữa là đã ôm bắp đùi Ngô Thế Huân hô to ông chủ vạn tuế vạn vạn tuế.
Nhà nhà đều có không khí đoàn viên, hơi thở mùa xuân cũng tràn đầy đất trời, nhưng Ngô Thế Huân lại mệt mỏi, khi thấy Trương Nhã Nhiên khoa trương như vậy thì chỉ khoát tay áo bảo cô mau về nhà.
Trương Nhã Nhiên làm bộ lau nước mắt nói, ông chủ đừng như vậy, tôi yêu ngài a.
Ngô Thế Huân nhấc mí mắt liếc cô một cái, lạnh lùng nói thật tiếc, tôi đã thành gia thất rồi.
Trong lòng Trương Nhã Nhiên khinh bỉ anh ta mấy trăm lần, nhưng chỉ cần nâng tập tiền thưởng dày cộp trong tay vẫn cảm thấy rất cảm động. Lâu lắm mới thấy ông trời có mắt một lần, có Lâm Duẫn Nhi trấn giữ, nếu như chị ấy trở lại thành phố T, Ngô Thế Huân liền quay trở lại giống như người bình thường.
Trương Nhã Nhiên tin tưởng tương lai sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Năm giờ chiều, thời điểm Trương Nhã Nhiên kéo va ly đỏ in hình chuột Micky chuẩn bị rời đi, trước khi đi gõ cửa văn phòng Tổng giám đốc, thành khẩn nói chúc ông chủ ăn Tết vui vẻ.
Năm nay cũng như bao năm trước, Ngô Thế Huân luôn đáp lời một cách quen thuộc là cô mau cút đi.
Nhưng Trương Nhã Nhiên vẫn chưa chịu đi mà nói tiếp: “Ông chủ! Ngài tốt như vậy, trời cao nhất định sẽ phù hộ cho ngài.”
Trong giây phút đó, ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn cô lạnh lùng như tuyết màu đông.
Bảy giờ tối, rốt cục Ngô Thế Huân cũng rời khỏi phòng làm việc của tập đoàn Viễn Hành về nhà. Trên đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, vừa nhìn thấy màu đỏ chói mắt của đèn lồng, của câu đối, Ngô Thế Huân thực sự cảm thấy không thể nào hứng thú nổi.
Ngô Thế Huân đi thang máy xuống lầu, không thấy bóng dáng một ai kể cả bảo vệ, nhưng đèn phòng tiếp khách tầng một vẫn còn sáng choang. Ngô Thế Huân cảm thấy khó chịu trong người, đi tới định tắt đèn mới phát hiện ra có người ngồi ở ghế sofa phòng tiếp khách.
Đối phương nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại. Khuôn mặt không thể quen thuộc hơn hiện ra khiến chân Ngô Thế Huân như cứng lại, cả người bất động, đứng nguyên tại chỗ.
Nụ cười của Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng nhưng tươi tắn, nhẹ giọng nói với anh ta: “Em về nhà ăn Tết.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top