Chương 6
Lâm Duẫn Nhi vẫn lờ mờ cảm thấy Khang thần và Tổng giám đốc có mối quan hệ nào đó, dĩ nhiên đây chỉ là trực giác của cô, chưa từng có ai chứng thực, thậm chí ngay cả lời đồn trong khách sạn cũng không có. Tổng giám đốc bình thường thích lên mặt cách xa thế gian, nhân viên tầng dưới vốn là hiếm có gặp được ông, lại càng không muốn nói thấy giữa hai người có quan hệ qua lại gì. Nhưng nếu nhìn vào hai người một cách kỹ càng, quả thật suy nghĩ này của Lâm Duẫn Nhi khá có căn cứ.
Ví dụ như có một lần đến họp giao ban sớm, Khang Thần còn lấy Lâm Duẫn Nhi cùng Tổng giám đốc ra để nói giỡn, nói nếu như cô nhảy lên vị trí của tổng giám đốc, đoán chừng cũng có thể làm được rất tốt. Câu nói đùa này của anh ta gây nên một phản ứng rất khó xử, toàn hội trường yên lặng như tờ. Lâm Duẫn Nhi căn bản không biết làm như thế nào để cứu vãn cục diện khó xử này, càng không hiểu tại sao Khang thần lại có thể đem chuyện như vậy ra đùa giỡn. Quả thật khiến trái tim nhỏ né của cô lúc đập nhanh hơn gấp đôi, lúc lại không thể thở được nhìn phản ứng của Tổng giám đốc, lại không nghĩ rằng Tổng giám đốc chỉ hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái, sau đó làm như không có chuyện gì mà quay sang nói chuyện với quản lý Trương, hỏi tổng kết vật tư tháng nàyđến tột cùng tính toán lúc nào thì giao lại cho tôi đây, gần hết tháng này rồi mà báo cáo tháng trước vẫn chưa có đấy.
Hết sức rõ ràng là Tổng giám đốc đang giận chó đánh mèo. Cũng chính là sau lần tan họp kia, Lâm Duẫn Nhi nghe được quản lý bộ phận tài vụ Ngô Văn nói thầm với quản lý Trương, rốt cục Khang Thần là thần thánh phương nào mà khiến cả Tổng giám đốc cũng phải nhân nhượng đôi phần.
*
Nguyên một ngày, Lâm Duẫn Nhi đều dùng thời gian để suy nghĩ của Lâm Duẫn Nhi đều đặt vào danh sách kia, đến buổi tối bỗng nhiên lại thoải mái. Thật sự cô không muốn gặp lại Ngô Thế Huân, nhưng nói cho cùng anh ta cũng không phải là một con mãnh thú, muốn đến thì cứ đến, có có công việc trách nhiệm của mình, không thể chỉ vì anh ta mà nhiễu loạn. Đây mới là trạng thái cần có.
Nghĩ như vậy nên rốt cục cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng tâm trạng thoải mái mới duy trì được một chút thì nhận được điện thoại lễ tân gọi, nói có người đang đợi muốn gặp cô tại đại sảnh khách sạn.
Lâm Duẫn Nhi hỏi: "Người nào?"
Uông Phỉ Phỉ nhẹ nhàng trả lời: "Là Ôn Hoài."
Lâm Duẫn Nhi đứng hình, sau đó nhanh chóng phản ứng, nói: "Cứ nói tôi không ở đây." Căn bản cô cũng chẳng thèm quan tâm cô ta ìm mình làm gì.
". . . Ôn Hoài tiểu thư nói, chị nhất định phải xuống, bởi vì cô ấy sẽ đợi ở đại sảnh khách sạn cho đến lúc nào chị xuống mới thôi."
". . . . . ."
Ôn Hoài không biết là cô ta xuất hiện ở nơi làm việc của Lâm Duẫn Nhi thì sẽ gây bất tiện cho công việc của cô như thế nào hay sao? Nhưng cô ta đã nói như vậy thì Lâm Duẫn Nhi không thể không quan tâm. Sau khi cắt điện thoại, Lâm Duẫn Nhi chửi thầm Ngô Thế Huân một ngàn lần trong lòng. Uông Phỉ Phỉ nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi tiến tới, mở khẩu hình nói gì đó nhưng cô cũng không quan tâm, chỉ nhìn theo hướng chỉ của Phỉ Phỉ, vốn là đã chuẩn bị xong lời kịch nhưng nhìn thấy hình ảnh này bỗng không nói nên lời.
Ôn Hoài là một nghệ sỹ hạng B có chút danh tiếng, mặc dù bình thường không quá chú trọng cử chỉ, nhưng cũng vô cùng chú ý đến hình tượng. Nhưng hiện tại cô ta ngồi ở trên ghế sa lon, tóc tai bù xù, mắt sưng to như quả hạch đào, hoàn toàn đánh mất vẻ thanh thoát cao quý thường thấy trên truyền hình.
Lâm Duẫn Nhi đứng nhìn Ôn Hoài trân trân mất nửa phút, suy nghĩ có nên gặp cô ta không, tình trạng tinh thần của On Hoài có vẻ không ổn định mà Lâm Duẫn Nhi thì hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với mấy người như vậy. Nhưng không may là Ôn Hoài đã nhìn thấy cô nên nhanh chóng chạy tới: " Lâm Duẫn Nhi, cô giúp tôi một chút có được hay không, tôi cầu xin cô! Chỉ có cô mới có thể giúp tôi!"
Dưới con mắt mọi người, Lâm Duẫn Nhi gỡ tay mình ra khỏi móng vuốt của Ôn Hoài: "Chúng ta sang quán cà phê bên kia nói chuyện đi."
Lâm Duẫn Nhi gọi một ly cà phê, mở mắt lạnh lùng nhìn đối phương đang cầm một ly nước chanh, khóc thút thít. Lời nói của Ôn Hoài không mạch lạc, thật lâu Lâm Duẫn Nhi mới có thể hiểu đôi chút về câu chuyện cô ta đang nói: Cô ta vốn ký hợp đồng với một công ty giải trí là tay sai của Ngô Thế Huân, trong suốt thời gian qua, công ty rất ưu ái cô ta, hết sức nâng đỡ nên mới trong vòng gần hai năm mà cô ta từ một diễn viên không ai biết tên tuổi đã trở thành sao hạng B có tiếng, nhưng ngày hôm qua đột nhiên công ty quảng cáo huỷ hợp đồng, tiếp theo bị người đại diện thông báo gần đây có thể nhàn rỗi ở nhà, bởi vì chính mình đã bị công ty phong sát (*)
(*) Phong sát là từ dùng trong quản lý nghệ sỹ, chỉ người nghệ sỹ bị công ty quản lý phong toả mọi hoạt động mặc dù còn hạn hợp đồng.
Tay sai của Ngô Thế Huân có người làm chủ công ty giải trí, điều này Lâm Duẫn Nhi hôm nay mới biết. Cô nhấp một miếng cà phê nóng nghĩ thầm, không trách được anh ta có thể qua lại với đủ loại nữ nghệ sỹ như vậy, thì ra có nguồn cung cấp vững mạnh như vậy.
Lâm Duẫn Nhi dung bộ dạng xem kịch, dùng giọng điệu không liên quan hỏi: “Thế chuyện cô kể thì có quan hệ gì tới tôi?”
Ôn Hoài dường như không cảm thấy giọng điệu vô tâm của Lâm Duẫn Nhi, muốn túm lấy tay áo của người phụ nữ ngồi đối diện nhưng bị Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng né ra. Ôn Hoài cũng không thèm để ý tới thái độ của Lâm Duẫn Nhi, nếu như chén cơm không còn thì biết sống sao, còn quan tâm gì đến thái độ khinh bỉ của người khác: "Chỉ cần cô nói một câu với Ngô Thế Huân. Thực ra hôm đấy tôi cũng đâu có làm gì ảnh hưởng đến cô, nhưng Ngô Thế Huân…Nhất định là Ngô Thế Huân đã ra chỉ thị gì đó khiến công ty phong sát tôi. Cô đi nói với anh ta một tiếng, hôm đấy tôi không hề làm gì cô, anh ta nhất định sẽ nương tay! Xem như tôi cầu xin cô!"
Lâm Duẫn Nhi nói: "Bây giờ chỉ cần kết thúc hợp đồng với công ty là được chứ gì? Nhưng mà tiền vi phạm hợp đồng chắc cũng khá nhiều nhỉ?"
Ôn Hoài gật đầu bảo rất nhiều.
Lâm Duẫn Nhi a một tiếng: "Vậy cô nên đến tìm mấy người ‘bạn trai’ của cô vay tiền đi, dùng mọi biện pháp cô có thể nghĩ tới, chia rẽ hôn nhân cũng là một cách đó. Dù sao tôi không có tiền đâu, mà có thì cũng không muốn giúp cô."
Ôn Hoài sững sờ nhìn Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi tiếp tục dịu dàng nói: "Nghề chính của cô không phải là cái này sao? Kiếm ăn khá nên chắc thuần thục hơn là làm diễn viên mới đúng."
Ôn Hoài ngẩn người. Bởi vì không biết phải nói lại như thế nào, cô không ngờ một người có vẻ dịu dàng điềm đạm như Lâm Duẫn Nhi lại có thể ăn nói cay nghiệt như vậy.
Ôn Hoài chạy tới thành phố S tìm Lâm Duẫn Nhi, thật ra chỉ đang cảm thấy ganh gét với vợ trước của Ngô Thế Huân nên khó chịu, muốn đến làm khó cô ta một chút. Đầu tiên cô ý thức được chuyện Ngô Thế Huân đối với vợ trước có thể vẫn có một chút quan tâm, mặc kệ là nể tình con gái hay tình nghĩa vợ chồng nhiều năm qua, tiếp theo là nghe mọi người xung quanh đồn đãi là vợ trước của Ngô Thế Huân, vị này vốn là Lâm gia đại tiểu thư nhưng lại đặc biệt là một cô tiểu thư con nhà giàu không hề kiêu kỳ mà ngược lại ít nói, dịu dàng điềm đạm, loại tính cách này khi đứng bên cạnh Ngô Thế Huân lại càng có vẻ có chút thiện lương mềm yếu có thể bắt nạt, chồng mình phong lưu bên ngoài bao lâu mà còn có thể làm như không biết gì, nghe nói cuối cùng vẫn bởi vì bị chồng ghét bỏ mà trực tiếp ly hôn. Ôn Hoài đã từng nghĩ, loại phụ nữ như cô ta chỉ cần mình tỏ vẻ đáng thương, cầu xin một chút thì cô ta sẽ mềm lòng ngay.
Do suy nghĩ như vậy nên trong lòng Ôn Hoài tương đối thoải mái, cũng không phải hốt hoảng giống như biểu hiện, chẳng qua là diễn xuất thôi, cho nên Lâm Duẫn Nhi phản ứng như vậy khiến Ôn Hoài khá sốc.
Rất lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, Ôn Hoài mới châm chọc đáp lễ: "Chớ đem hôn nhân thất bại của cô mà ghi hận lên đầu tôi, nguyên nhân cơ bản là ở chỗ Ngô Thế Huân ấy mà thậm chí là còn do cô nữa đấy. Vô phương trông nom chồng mình, còn trách ai nữa, chả lẽ chồng mình mà để cho người khác trông nom? Nếu như gió không thổi thì cờ làm sao phất?"
Lâm Duẫn Nhi vẫn không nhúc nhích, chỉ nở nụ cười: "Cô hãy nhớ kỹ những lời này nhé."
Lâm Duẫn Nhi trở lại phòng làm việc mới đổi sắc mặt, dựa hẳn người vào cửa, hít một hơi thật sâu. Trong nháy mắt cô rất muốn trả thù, gọi điện thoại cho người quen cũ ở thành phố T, hoặc thậm chí thuê xã hội đen cho Ôn Hoài một bài học, nhưng vừa nghĩ tới Ngô Thế Huân, ý nghĩ này bị vứt ra sau đầu ngay lập tức.
Thời điểm thống khổ nhất trong quá khứ đã qua, hiện tại còn làm những việc chỉ thoả mãn sự tức giận nhất thời lại khiến người ta cảm thấy cô còn muốn dây dưa với Ngô Thế Huân, quả thật không đáng.
Lâm Duẫn Nhi tự nói với bản thân mình như vậy, nhưng cuối cùng cảm giấc tức giận vẫn không thể nguôi ngoai. Đêm khuya sau khi giật mình tỉnh dậy, ngồi ngơ ngác đến rạng sáng, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà lần số điện thoại của Ngô Thế Huân, bấm gọi.
Bên kia vừa nhận máy, Lâm Duẫn Nhi đã xả ầm ầm vào điện thoại: "Anh xử lý đám ong bướm của anh cẩn thận mọt chút, đừng để bọn họ chạy khắp nơi sủa loạn."
Nhanh chóng dập điện thoại, ngay sau đó tắt máy, Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cảm thấy cảm giác như nghẹn ở cổ họng giảm bớt một chút. Nghĩ thầm đã trễ thế này, nhận được cuộc điện thoại của cô có lẽ Ngô Thế Huân nghĩ mình chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top