Chương 51-2


Lâm Duẫn Nhi vào đại sảnh, nhận lá thư, bèn ngồi chỗ ghế chờ ở đại sảnh mở thư đọc luôn sau đó cẩn thận hồi âm lại. Bức thư này là của cô bé được cô tài trợ học phí ở tỉnh Cam Túc. Lâm Duẫn Nhi viết rất cẩn thận, rất dụng tâm, cũng rất chậm, cố ý kéo dài thời gian. Sau một tiếng rưỡi cô và Uông Phỉ Phỉ cùng nhau xuống căn tin cán bộ nhân viên khách sạn ăn cơm trưa, sau đó tán gẫu một lát.

Lúc Khang Thần và Lâm Duẫn Nhi chính thức xác định quan hệ, Uông Phỉ Phỉ là một trong số ít những người biết chuyện. Giữa phụ nữ với nhau, việc chia sẻ bí mật sẽ là nguyên nhân tạo nên mối quan hệ bạn bè và cũng chính những bí mật giúp họ củng cố quan hệ. Uông Phỉ Phỉ là người biết điều nên quan hệ với Lâm Duẫn Nhi khá tốt. Trong bữa ăn, Lâm Duẫn Nhi có nói chuyện mình và Khang Thần chia tay với cô ấy.

Uông Phỉ Phỉ đờ đẫn mất một lúc lâu mới thốt lên lời: "Em đang thắc mắc sao đột nhiên chị lại từ chức. Hóa ra là có chuyện, chị và sếp Khang có mâu thuẫn gì à?"

Lâm Duẫn Nhi trả lời đơn giản: "Tính tình không hợp."

"Không thể vãn hồi?"

Lâm Duẫn Nhi đáp: "Đúng vậy."

Uông Phỉ Phỉ thở dài một tiếng, có chút xúc động. Cô ấy không tiếp tục truy vấn tận gốc, một lát sau lại hỏi "Về sau chị tính thế nào?"

Thực ra vấn đề tương lại nên như thế nào, Lâm Duẫn Nhi cũng đang rất mờ mịt. Cô ngẩn người trong chốc lát, sau đó nói cứ đi một bước biết một bước, dù sao có thời gian rảnh rỗi ở nhà chăm sóc con gái cũng không tồi.

Uông Phỉ Phỉ suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Chồng trước của chị không phải ở thành phố T? Em nghĩ chị nên đem Đề Đề về đó một thời gian ngắn cũng tốt. Cô bé vốn là cô công chúa nhỏ, hòn ngọc được nâng niu trên tay ba mình, ba năm nay cũng không được gặp mặt nhiều, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định cũng không vui."

"Đứa trẻ trong gia đình đơn thân cũng không dễ dàng." Uông Phỉ Phỉ nói tiếp, "Chị họ em trước đây ly hôn sau đó lại kết hôn với người mới, cho rằng con gái mình khéo léo hiểu chuyện nên sẽ chung sống tốt đẹp với ba dượng nên cũng không quan tâm đến con bé lắm, kết quả không lâu trước đây mới phát hiện con bé mắc chứng trầm cảm."

Lâm Duẫn Nhi nói: "Chị phải suy nghĩ thật kỹ đã."

Uông Phỉ Phỉ nhìn sắc mặt của cô, cuối cùng  hỏi: "Bây giờ chị vẫn rất chán ghét chồng trước?"

"Không có."

Uông Phỉ Phỉ không tin, ánh mắt vẫn một mực dán trên mặt Lâm Duẫn Nhi. 

Lâm Duẫn Nhi cười cười: "Thật sự không có nữa."

Bình tĩnh xem xét, cô quả thật đã không còn hận Ngô Thế Huân nữa. Có thể là do thái độ của anh ta thay đổi theo chiều hướng dễ chịu hơn, cũng có thể là do thời gian bào mòn những góc cạnh của cuộc sống. Nói tóm lại, ba năm nay Lâm Duẫn Nhi không hề đề cập đến Ngô Thế Huân, ba năm sau cô phát hiện, Ngô Thế Huân để lại cho cô nhiều bài học kinh nghiệm hơn là cảm giác hận thù. Mặc dù thời điểm nói tới chuyện cũ vẫn không nhịn được mà châm chọc nhưng cảm xúc cũng như thái độ đã ôn hòa hơn rất nhiều so với trước kia.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ, đây xem như là chuyện tốt. Nếu như có thể thoải mái hơn một chút mà sống thì quá tốt, ai cũng không muốn cứ mang theo thứ nặng nề như hận thù mà tiến về phía trước.

Không thể không nói hai người bây giờ vẫn còn liên hệ với nhau, tất cả đều là do Ngô Thế Huân cố chấp không buông mà ra. Sau khoảng thời gian năm năm, Ngô Thế Huân vẫn đối xử với cô rất tốt, không có một chút chần chừ hay thay đổi, về phần này cô tin tình cảm anh ta dành cho mình hoàn toàn không giả, so với tình yêu Lâm Duẫn Nhi dành cho anh ta có vẻ có chút sâu nặng hơn. Trong ba năm nay, lúc đêm khuya vắng người, Lâm Duẫn Nhi đã từng nằm mơ thấy Ngô Thế Huân, dĩ nhiên tất cả đều là ác mộng, mơ thấy chuyện anh ta không có cô quản này quản nọ nữa thì sống rất vui vẻ sung sướng, tin đồn ầm ĩ khắp nơi, một tay ôm mỹ nhân một tay ôm vợ mới xinh đẹp.

Cho nên sáng hôm nay, khi nghe Ngô Thế Huân nói thẳng ba năm nay anh ta không hề qua lại với bất kỳ người phụ nữ nào, Lâm Duẫn Nhi thật ra cảm thấy khá ngạc nhiên.

Hai giờ chiều, Lâm Duẫn Nhi mới rời khỏi Cảnh Mạn. Xa xa đã nhìn thấy Ngô Thế Huân còn chờ ở bên ngoài công viên, tay cầm một ly cà phê.

Lâm Duẫn Nhi tiến lại gần, hỏi anh ta lúc nào trở về thành phố T.

Cô giơ điện thoại vẫy vẫy: "Trương Nhã Nhiên gọi điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy từ sáng đến giờ nên cô ấy gọi điện hỏi tôi, xem ra có việc rất gấp."

Ngô Thế Huân nói ngang không có việc gì, không cần để ý tới cô ấy.

Lâm Duẫn Nhi liếc Ngô Thế Huân một cái, chợt cười như không cười: "Có những lúc anh khiến người khác cảm thấy không thể chịu đựng được anh biết không? Gặp phải một ông chủ như anh, Trương Nhã Nhưng không làm rối vải đâm kim anh sau lưng thì cô ấy quả thực phúc hậu đấy."

Ngô Thế Huân nói: "Anh làm gì quá đáng nào, em nói xem."

Lâm Duẫn Nhi trả lời rất dứt khoát: "Trong mắt không có người khác, bảo thủ, cuồng vọng, ngạo mạn. Nói chung là độc tài, hung dữ."

Mấy từ này khiến Ngô Thế Huân xanh mặt một lúc, sau rất lâu mới mở miệng: "Nếu như em muốn anh thay đổi, anh sẽ thay đổi."

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn anh: "Có quan hệ gì với tôi? Đều là tật xấu của anh mà."

Cô đi siêu thị mua mấy bình sữa chua, đến lúc gần tối mới về nhà. Ngô Thế Huân vẫn đi theo phía sau cô, lúc tính tiền định rút tiền thanh toán thì bị cô nhìn chòng chọc liền thu tay. Sau đó lại một đường theo cô về đến nhà, Lâm Duẫn Nhi mở cửa sau đó chặn trước cửa nhìn Ngô Thế Huân hỏi: "Ngươi hôm nay có trở về thành phố T hay không?"

Ngô Thế Huân bày tỏ sẽ không về.

"Vậy thì tìm khách sạn."

Ngô Thế Huân khẽ cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trong hành lang chiếu vào bóng lưng Ngô Thế Huân tạo nên một đường viền có tối có sáng. Ánh mắt Ngô Thế Huân rất bình thản, lộ ra chút dịu dàng, nhẹ giọng hỏi cô: "Anh ở đây có được không?"

Lâm Duẫn Nhi nói: "Nghĩ hay quá nhỉ." Vừa nói xong liền đóng sập cửa.

Lâm Duẫn Nhi tự làm cho mình một miếng bít tết bò bít, món này là món tủ của cô. Trong phòng mùi thơm khiến người ta đói bụng, lúc cô thưởng thức xong là hai tiếng sau, bên ngoài sớm đã không có tiếng động gì. Lâm Duẫn Nhi đi tới, từ lỗ mắt mèo nhìn ra phía ngoài, Ngô Thế Huân vẫn đứng đó không chịu đi.

Anh ta nghe thấy tiếng bước chân của cô liền quay đầu sang, nhìn thẳng vào đôi mắt cô qua một lớp cửa. Sau đó gọi một tiếng ' Nhi Nhi’, giọng nói chậm rãi lưỡng lự.

Lâm Duẫn Nhi nói: "Anh tốt nhất nên sớm đi đi, tôi sẽ không mở cửa."

Ngô Thế Huân liền nói: "Anh có chút choáng váng đau đầu."

"Chớ dùng khổ nhục kế, anh biết là không có ích gì."

Ngô Thế Huân lại nói: "Anh thực sự cảm thấy đau đầu."

Lâm Duẫn Nhi lạnh nhạt đáp lại: "Anh nói đau dạ dày còn dễ tin hơn ấy."

Ngô Thế Huân im lặng một lát, sau đó dùng giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: "Em nhớ lại xem, anh đã bao giờ nói dối em điều gì chưa?"

Qua mấy phút, cửa từ bên trong mở ra. Lâm Duẫn Nhi đứng ở cửa hỏi: "Anh đến thành phố S làm gì?"

Ngô Thế Huân nhẹ giọng mở miệng: "Anh không muốn hai chúng ta lại nảy sinh thêm bất cứ một sự hiểu lầm nào nữa."

"Anh yên tâm, tôi không nghĩ gì đến anh nữa nên đảm bảo không có hiểu lầm."

Ngô Thế Huân nhìn cô một lát: "Còn muốn đến thăm em một chút."

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên hỏi: "Có phải anh đang nghĩ đến chuyện chúng ta có thể tái hợp?"

Câu hỏi của cô quá trực tiếp, làm cho người ta không có cách nào phòng bị. Nhưng Ngô Thế Huân lại phản ứng như vừa trút được gánh nặng, nhanh chóng gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy."

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ chốc lát, lấy lại tinh thần nói: "Không thể."

Ngô Thế Huân nhẹ giọng đáp lại: "Không có chuyện gì chắc chắn cả."

Lâm Duẫn Nhi mặt lạnh: "Anh đừng như vậy. Đây không phải là lựa chọn tốt nhất."

Ngô Thế Huân lại nói: "Không có gì để lựa chọn. Em là lựa chọn duy nhất."

Lời này của Ngô Thế Huân nói ra dễ dàng giống như chuyện anh ta cần không khí để thở, cần thức ăn để ăn, cũng không hề chứa ý gì giống như nhu tình mật ý tràn đầy bên trong. Trước đây Ngô Thế Huân không phải là người biết cách nói những lời ngon ngọt, bây giờ cũng vậy. Trước kia lúc anh ta còn tán tỉnh cô hay giai đoạn hai người yêu đương nồng nhiệt cũng không nói mấy lời ngọt ngào. Lúc Lâm Duẫn Nhi bảo muốn nghe lời đường mật, Ngô Thế Huân sẽ dùng bộ dạng nửa sống nửa chết nói mấy câu kinh điển, lời nói cứng ngắc như ai dí dao vào cổ bắt anh ta nói nhưng hành động và ánh mắt của Ngô Thế Huân thì ngược lại, lúc nào cũng tràn đầy tình cảm.

Lâm Duẫn Nhi không hiểu tại sao mình lại nghĩ đến những điều này, hơi mất tự nhiên nghiêng người cho anh ta vào nhà. Sau đó không nói một lời xoay người vào phòng ngủ, khóa trái cửa, để một mình Ngô Thế Huân ngoài phòng khách, không thèm để ý tới anh ta.

Ngô Thế Huân đứng ở phòng khách một lát sau đó tự mình vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Lâm Duẫn Nhi đã biết cách chăm sóc cho bản thân, trong phòng bếp dụng cụ nấu ăn đầy đủ, vả lại đều có dấu hiệu bị sử dụng qua; trong tủ lạnh thức ăn phong phú, rau dưa thịt dưa và trái cây đều có, còn có một ít đồ ăn vặt, cùng với hai miếng bánh ngọt trông rất bắt mắt.

Lần cuối cùng Ngô Thế Huân vào đây là ba năm trước, khi đó phòng bếp của Lâm Duẫn Nhi  rộng rãi nhưng lạnh lẽo, thoạt nhìn trông giống như mấy chỗ dùng để chụp hình quảng cáo phòng bếp của mấy ngôi nhà đang rao bán. Hiện giờ chỗ này lại rất có sức sống, có thể nhìn ra chủ nhân tốn rất nhiều thời gian cũng như công sức tại đây.

Những điều này khiến Ngô Thế Huân cảm khái muôn phần. Nhìn đâu cũng thấy quả thực không có anh ta, Lâm Duẫn Nhi vẫn sống rất tốt, cuộc sống của cô độc lập và tự do, rất tự nhiên, tràn đầy hơi thở tích cực, không có gì tiếc nuối, cả về mặt vật chất cũng như tinh thần, không hề cần anh quan tâm chăm chút từng li từng tí như khi xưa nữa, đây là sự thật, là điều anh ta không thể phủ nhận.

Cô đã từng hoàn toàn lệ thuộc vào Ngô Thế Huân. Lúc hai người còn ở nước ngoài, cô rất thích bám dính lấy anh, thời điểm Ngô Thế Huân bận rộn cô cũng không quấy rầy, đợi đến lúc anh rảnh rỗi nghỉ ngơi cô liền chạy ngay lại chỗ anh. Khi đó cô luôn gây bao nhiêu phiền phức cho anh, từ việc sửa điện cho đến bỏ xích xe đạp, còn có cảm mạo lên cơn sốt này nọ, lúc nào cô cũng lắm vấn đề khiến Ngô Thế Huân ngoài chuyện học ra thì chỉ còn tinh lực tập trung trên người cô gái nhỏ luôn chạy vòng vòng quanh mình. Nhưng cô bé Lâm Duẫn Nhi luôn dùng giọng điệu hùng hồn nói: "Bởi vì em thích anh cho nên cứ như vậy đi."

Hai câu nói hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với nhau nhưng Ngô Thế Huân lại không hề phản bác.

Về sau nữa, lúc anh về nước trước, hai người ở nơi đất khách quê người cùng nhau trải qua đã quen nên anh về trước khiến Lâm Duẫn Nhi thiếu hụt cảm giác an toàn, cô đã buồn bã một đoạn thời gian rất dài. Ngô Thế Huân còn nhớ rõ chiều tối ngày hôm ấy, lúc anh còn là đổng sự trẻ tuổi nhất của tập đoàn Viễn Hành, hôm ấy là ngày Đại hội cổ đông thường niên. Thời tiết tháng mười hai ở phương Bắc lạnh đến thấu xương, Ngô Thế Huân theo đoàn người ra khỏi phòng họp liền nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi mặc một lớp áo bông rất dầy, đứng run lẩy bẩy, chóp mũi của cô đỏ bừng, ngửa đầu nhìn thấy anh, hai mắt liền sáng bừng, giang hai cánh tay muốn anh tiến tới ôm mình, mang theo giọng mũi làm nũng với anh: "Lạnh."

Hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm hai người họ nhưng Ngô Thế Huân vẫn tiến đến cài chặt lại nút áo cô, sau đó cúi đầu hôn xuống. Người không được tự nhiên lại là Lâm Duẫn Nhi, cô xoay mặt, đôi tay liền bị anh nắm lấy, ngón tay của cô rất lạnh lẽo, anh nhẹ nhàng hà hơi, nghe thấy cô nhỏ giọng nói: "Đột nhiên rất nhớ anh nên quay về."

Rõ ràng cuối tuần trước anh mới bay qua thăm cô.

Có một đoạn thời gian rất dài trước đây hai người luôn dính lấy nhau như keo, thân mật đến độ ai cũng ganh tỵ. Từ lúc yêu nhau cho đến lúc kết hôn, mọi chuyện đều diễn ra rất suôn sẻ. Thời điểm đó Lâm Duẫn Nhi rất ỷ lại vào Ngô Thế Huân, mỗi lần gặp ác mộng cô đều gọi cho anh muốn anh đến bên mình, lúc phát sốt nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng nằm trên giường nhưng hễ lúc nào muốn tỉnh đều gọi tên Ngô Thế Huân đầu tiên.

Hành động dáng vẻ trước kia của Lâm Duẫn Nhi luôn khiến Ngô Thế Huân cảm thấy hài lòng. Quan hệ của hai người được bồi đắp thông qua thời gian dài bên cạnh nhau, thói quen của Lâm Duẫn Nhi là muốn nhận lấy còn Ngô Thế Huân là sẵn sàng cho đi.

Quãng thời gian trong hồi ức quả thật quá đẹp đẽ, Ngô Thế Huân vốn cho rằng cả cuộc đời này sẽ trôi qua một cách tốt đẹp như vậy, có mình, có Lâm Duẫn Nhi và tình yêu của bọn họ. Hiện tại, mọi chuyện lại khác xa so với tưởng tượng, mỗi lần nhớ đến, trái tim Ngô Thế Huân đều đau như cắt.

Kết hôn bốn năm, ly hôn năm năm. Bây giờ Lâm Duẫn Nhi đã sớm không còn là cô gái trong quá khứ. Ngô Thế Huân không biết làm cách nào mà cô có thể từ bỏ những thói quen từ rất lâu về trước, từ trạng thái gặp phải bất cứ chuyện gì cũng sẽ lệ thuộc vào anh ta trước tiên, đến bây giờ đã tự mình làm được tất cả mọi thứ. Quá trình chuyển biến này hẳn không mấy dễ dàng.

Điều khiến Ngô Thế Huân đau khổ chính là, người khiến Lâm Duẫn Nhi phải thay đổi lại chính là người trước kia luôn một mực bảo bọc cô. Chính anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top