Chương 49


Đại hội cổ đông của tập đoàn Viễn Hành tiến vào giai đoạn kết thúc.

Trương Nhã Nhiên đi theo sau Ngô Thế Huân, cẩn thận quan sát ông chủ mặt lạnh của mình. Ngô Thế Huân là một thương nhân điển hình, anh ta coi trọng lợi ích nhưng cũng rất coi trọng uy tín, làm việc thì nắm rõ ưu nhược điểm của từng thành phần mình tiếp xúc. Đối đãi với nhân viên, Ngô Thế Huân luôn yêu cầu hà khắc, khiến ông chủ vừa ý thực sự muôn vàn khó khăn. Chuyện lần này không phải là mong muốn của tất cả mọi người, là anh ta trời sanh ngạo mạn khiến nhiều người ghét.

Có một nửa số đổng sự đồng ý để Ngô Thế Huân tiếp tục giữ chức Chủ tịch tập đoàn Viễn Hành cho thấy uy tín của Ngô Thế Huân. Anh ta làm ông chủ bởi vì trời sinh anh ta chỉ có thể làm ông chủ, tính cách của anh ta không hợp với việc cộng tác lâu dài với bất kỳ ai, cũng sẽ không bao giờ nể mặt mà trao đặc quyền cho cộng sự. Hợp tác với một ai đó trong thời gian ngắn đã là cực hạn của Ngô Thế Huân, thứ anh ta muốn là quyền lực tuyệt đối, không người nào có thể thay đổi được tư tưởng của anh ta, Ngô Thế Huân sống hơn ba mươi năm trên đời vẫn luôn sống theo kiểu thích gì làm vậy, Hội Đồng Quản Trị trong mắt anh ta cùng chỉ là bày ra đấy để trang trí, một khi anh ta cảm thấy ngứa mắt đều đá đi không thương tiếc.

Ngay cả một vị nguyên lão ủng hộ Ngô Thế Huân trong Hội Đồng Quản Trị cũng có lần bởi vì bất đồng ý kiến mà phẩy tay áo bỏ đi. Cuộc họp Hội Đồng Quản Trị thường kỳ luôn giống như một cuộc họp trên châu Nam Cực, không khí lạnh đến mức mọi người ai ai cũng phát run, lúng ta lúng túng không dám lên tiếng. Người duy trì được loại không khí này một là người lãnh đạo cao cấp hay là tên tội phạm nguy hiểm. Ngô Thế Huân hiển nhiên thuộc về trường hợp thứ nhất. Ánh mắt của anh ta vô cùng chuẩn, làm việc chưa bao giờ sai gì, mỗi một năm kết thúc lợi nhuận của tập đoàn Viễn Hành luôn chỉ có tăng chứ không giảm. Viễn Hành vẫn là một trong bốn xí nghiệp nộp thuế nhiều nhất hằng năm. Dựa vào điều này, có thể Ngô Thế Huân khiến người ta ghét bỏ nhưng vẫn ngồi yên vị trên ghế Chủ tịch vững vàng.

Nếu không có Khang Thần, Ngô Thế Huân vẫn có thể tiếp tục thuận lợi duy trì đế quốc chuyên chế tập quyền của mình.

Ấn tượng của Trương Nhã Nhiên đối với Khang Thần cũng không tính là kém, dù sao anh ta cũng trẻ tuổi đẹp trai hơn đa số cổ đông của tập đoàn Viễn Hành, mà so sánh với ông chủ của cô thì lại hòa ái dễ gần hơn trăm lần. Một vị đổng sự mười phần nam tử thậm chí còn vào lúc cô thiếu chút nữa trẹo chân đã kịp thời đỡ lấy cô, Trương Nhã Nhiên cảm thấy, nếu đứng từ góc độ của một người con gái mà nói, ấn tượng với Khang Thần là mười trên mười.

Nhưng đối với Ngô Thế Huân mà nói, Khang Thần chính là cái đinh trong mắt đâm trong thịt. Vào thời điểm Ngô Thế Huân bị tai nạn giao thông ba năm trước, Khang Thần thuận lợi tiến vào Hội đồng quản trị Viễn Hành, chỉ một thời gian ngắn sau đó anh ta được các vị đổng sự khác hoan nghênh nhiệt liệt. Khang Thần tài năng, tôn trọng trưởng bối, làm việc thoả đáng, ôn hòa nhã nhặn, mặc kệ nhìn từ phương diện nào cũng thấy anh ta là người đối lập với Ngô Thế Huân. Tất nhiên là người đạt được thành tích như vậy trong thời gian ngắn tất nhiên cũng sẽ không phải là tay mơ, rất giống Ngô Thế Huân ở điểm quyết đoán và nhìn xa trông rộng. Khang Thần xuất hiện quả thật giống như làn gió mát, nhanh chóng được lòng mọi người, thành viên hội đồng quản trị tới tấp phản bội, hận không thể lập tức nâng người này lên để tính toán thù xưa nợ cũ với Ngô Thế Huân.

Quan trọng nhất là, Khang Thần còn có một người bạn gái, tên gọi Lâm Duẫn Nhi.

Trương Nhã Nhiên cảm thấy, nếu như không có một điều cuối cùng, mặc dù Ngô Thế Huân chán ghét Khang Thần cũng sẽ không có ý nghĩ muốn đày người này đến tận chân trời góc bể.

Ba năm trước, Khang Thần đặt chân vào Hội Đồng Quản Trị, sau đó lại xác định quan hệ cùng Lâm Duẫn Nhi. Lúc ấy Thẩm Sơ khuyên giải Ngô Thế Huân đang buồn bực không vui rằng: “Nếu như anh không lạc tay lái mà gặp tai nạn giao thông, Khang Thần làm sao có cơ hội trở mình. Anh ấy à, mấy năm nay sống thoải mái quen rồi nên bây giờ gặp chút chuyện ở sự nghiệp đã cáu kỉnh là không đúng.”

Ngô Thế Huân lạnh nhạt mở miệng: “Chuyện khiến tôi buồn bực không vui là chuyện ly hôn. Nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao chúng tôi lại đi tới nước này.”

Khang Thần chậm rãi đáp: “Vẫn không hiểu nguyên nhân? Không phải tôi đã nói bao nhiêu lần, Lâm Duẫn Nhi không thích việc anh ra ngoài vui vẻ với người khác, nói như vậy mà vẫn chưa ngấm hả? Nếu như anh sớm nghe lời khuyên của tôi thì chuyện đâu đã đến mức này.”

Rốt cục Ngô Thế Huân cũng đã im lặng.

Kế tiếp có một đoạn thời gian Ngô Thế Huân quả thực triệt để thay đổi. Tại cuộc họp của Hội Đồng Quản Trị tận lực tôn trọng ý kiến của các vị cổ đông khác, trước kia Hội Đồng Quản Trị chỉ dùng nửa giờ đã xong, lần đó Ngô Thế Huân chịu đựng nghe người ta nói nhảm hơn hai tiếng đồng hồ cũng không còn cắt đứt; sau đó lúc người ta chào tạm biệt anh ta cũng thấy khác thường, mặc dù vẫn trên cao nhìn xuống, nhưng khẽ gật gật đầu. Cuối cùng ngay cả Trương Nhã Nhiên cũng nhận được đãi ngộ đặc biệt, hôm đó Ngô Thế Huân dùng thái độ hòa ái gọi cô đến phòng làm việc hỏi công việc dạo này có quá bận rộn không, có chuyện riêng gì khó giải quyết không, nếu có anh ta sẽ giúp một tay nếu có thể.

Đối với sự thay đổi của ông chủ, Trương Nhã Nhiên hoàn toàn không tiêu hóa nổi, thiếu chút nữa đã bị hù dọa chạy thẳng ra khỏi văn phòng Chủ tịch. Cuối cùng, cô khóc lóc nức nở nói: “Ông chủ, tôi đã làm gì sai thì ngài cứ nói thẳng, phạt nặng cũng được nhưng đừng làm như vậy, ngài như vậy khiến tôi quá sợ hãi, hay là ngài coi trọng cô thư ký trẻ trung xinh đẹp nào, muốn sa thải tôi?”

Ngô Thế Huân bắt đầu xoa mi tâm, nói: “Cô nói linh tinh gì vậy, tôi chỉ có ý tốt hỏi vậy, nếu không có chuyện gì cô ra ngoài làm việc đi.”

Trương Nhã Nhiên vẫn cố gắng nói với tôi không có gì phải nhờ anh giúp cả, tôi sẽ cố gắng làm tròn chức trách cũng như giải quyết việc riêng của mình.

Ngô Thế Huân liền lạnh giọng nói: “Cho cô một cơ hội cuối cùng.”

Trương Nhã Nhiên nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục Ngô Thế Huân không nhẫn nại nổi nữa hỏi: “Rốt cục cô có nói không?”

Thái độ đó căn bản không giống như muốn giúp người ta giải quyết vấn đề mà giống như cảnh sát hỏi trong phòng thẩm vấn. Đôi chân Trương Nhã Nhiên mềm nhũn đi, cố bám lấy mép bàn thiếu chút nữa quỳ xuống, nước mắt ròng ròng cầu khẩn, ông chủ , tôi thật sự không có chuyện gì đâu, ngài đừng ép tôi có được hay không.

Ngô Thế Huân rốt cục ngẩng đầu, phất tay: “Cút.”

Vì vậy Trương Nhã Nhiên liền cút. Vừa ra khỏi cửa đã nghĩ ngay đến tám chữ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Ngô Thế Huân luôn lười phải bố thí thời gian cho ai, khẳng định không phải Ngô Thế Huân thật tâm muốn thay đổi.

Quả nhiên qua không quá nửa tháng, Trương Nhã Nhiên liền tận mắt nhìn thấy Ngô Thế Huân lại nổi giận ở cuộc họp Hội Đồng Quản Trị. Anh ta hoàn toàn phản bác đề án phát triển của Khang Thần, còn không cho Khang Thần cơ hội mở miệng phản bác. Trong hội nghị, Ngô Thế Huân nói liền hai mươi phút, tất cả đều là đề án phát triển trong tương lai của chính mình, sau đó trực tiếp tuyên bố tan họp.

Điều này chứng minh lời khuyên hòa nhã làm việc của Thẩm Sơ với Ngô Thế Huân hoàn toàn không đạt được hiệu quả mong muốn, ngược lại càng gây thêm nhiều bất mãn trong lòng Ngô Thế Huân cũng như người khác, Ngô Thế Huân còn tuyên bố, không ai được phép có ý kiến.

Cho nên Trương Nhã Nhiên không nhịn được suy đoán, hơn hai năm nay, việc Ngô Thế Huân giải tán đội ngũ hoa hoa cỏ cỏ của mình, đến tột cùng là thật tính toán rửa tay gác kiếm cải tà quy chánh, hay là tính toán tu luyện để tiến thêm cấp một, kiểu như qua lại với phụ nữ mà không để bất kỳ ai phát hiện.

Nếu Trương Nhã Nhiên chỉ làm công việc đầu mối nắm giữ thông tin đến mấy cô tình nhân của Ngô Thế Huân thì gần hai năm nay có thể coi là cô thất nghiệp. Ngô Thế Huân hoàn toàn đoạn tuyệt xì căng đan, quả thật không tiếp tục có bất kỳ hành động thân mật nào với người khác phái nữa.

Ba năm trước đây, sau khi tin Ngô Thế Huân bị tai nạn giao thông bị đồn ra ngoài, Trương Nhã Nhiên đã từng nhận bao nhiêu cuộc điện thoại ân cần hỏi thăm của mấy cô hồng nhan tri kỷ dùm ông chủ. Trong đó có Tô Vận, có Ôn Hoài, có Lam Ngọc Nhu, còn có cả những cô gái ngay cả Trương Nhã Nhiên cũng chưa nghe tên bao giờ. Trợ lý Trương ngày trước có cả một quyển sổ ghi chép tên của đám oanh oanh yến yến này, cô đã cố gắng nhớ hết nhưng thực sự là quá khó đành phải ghi lại danh sách mới. Lúc cô cầm danh sách những cô nàng gọi điện hỏi thăm đến nhà họ Ngô muốn báo cáo cho Ngô Thế Huân, nhìn một hàng dài những cái tên, đột nhiên bị chính nó dọa cho khiếp sợ.

Sau khi bước vào, Trương Nhã Nhiên bắt đầu cúi mặt đọc tên, sau khi nghe cô đọc hai ba cái tên, Ngô Thế Huân liền khoát tay bảo dừng lại. Lúc ấy đã là Xuân Phân, cây cối đâm chồi nảy lộc xanh mướt, khí trời ấm áp nhưng trong nhà Ngô Thế Huân lại nóng như lò nung. Trương Nhã Nhiên mặc áo len mỏng, chỉ đứng năm phút trán đã lấm tấm mồ hôi. Ngô Thế Huân nhắm mắt ngồi xiêu vẹo trên ghế sa lon, sắc môi trắng bệch, quanh thân bọc một chiếc chăn dày, chắc gió của bão cấp ba thổi cũng không bị lốc.

Trương Nhã Nhiên nhìn thôi cũng đã cảm thấy nóng thay anh ta, Ngô Thế Huân lại không chảy một giọt mồ hôi nào. Ngô Thế Huân chậm rì rì nói với cô: “Sau này, những chuyện như vậy đừng nói với tôi nữa.”

Trương Nhã Nhiên cảm thấy khó tin, cô hoài nghi có phải mình không hiểu ý của ông chủ hay không, cho nên đứng ở nơi đó chậm chạp không đi, một lát sau cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ngài nói chuyện như vậy . . . Là chỉ nói về những cuộc điện thoại của các vị tiểu thư hay là từ nay về sau không nhắc đến những vị tiểu thư này nữa?”

Ngô Thế Huân liếc cô một cái, ánh mắt kia tràn đầy ngạo mạn cùng khinh thường, ngay cả một chữ cút cũng không nói chỉ dùng ánh mắt đuổi đi.

Sau khi về công ty, Trương Nhã Nhiên cẩn thận xem xét, loáng một cái đã đến buổi trưa, thời gian xem xét lâu như vậy nhưng vẫn không có lòng tin Ngô Thế Huân thực sự bảo cô không cần nói đến đám oanh oanh yến yến đó nữa. Nhưng sự thật chứng minh Ngô Thế Huân quả thực làm đúng như ý là không liên quan đến bất kỳ cô gái nào nữa. Ba tháng sau, Ngô Thế Huân hoàn toàn khôi phục từ tai nạn ô tô, Trương Nhã Nhiên cũng không bắt gặp bất kỳ cô gái nào bên cạnh ông chủ mình nữa. Thẩm Sơ đã từng gọi Ngô Thế Huân đến mấy hội quán có phục vụ loại hình đó nhưng đều bị Ngô Thế Huân cự tuyệt.

Rốt cục Thẩm Sơ cũng nhìn ra biến hóa của Ngô Thế Huân, cười hỏi sao dạo này không thấy ah qua lại với đám oanh oanh yến yến kia nữa, nguyên khí chưa khôi phục hay sao.

Rồi vẫn cái vẻ không đứng đắn đấy nói: “Minh Đô có mỹ nhân mới tới, vẻ đẹp ai cũng bảo là hiếm có từ trước tới nay, anh có muốn tới đó đả thông gân cốt? Chẳng lẽ lâu như vậy mà cũng không thèm khát ư.”

Ngô Thế Huân thong thả đáp: “Tôi gọi Trương Nhã Nhiên tới cho cậu và cô ta bàn luận chuyện này nhé.”

Thẩm Sơ rốt cuộc im miệng. Một lát sau, dùng vẻ mặt không dám tin y hệt Trương Nhã Nhiên hỏi: “Anh thật sự tính toán từ nay về sau thanh tâm quả dục hả?”

Tất nhiên có sự hoài nghi không chỉ hai người này. Những người quen biết Ngô Thế Huân từ trước đến nay đều cảm thấy kinh ngạc với sự thay đổi của Ngô Thế Huân. Đối với bọn họ mà nói thái độ của Ngô Thế Huân thay đổi quá đột ngột, giống như là trong một đêm đột nhiên một tên cầm thú biến hình trở về thành người tốt nên ai ai cũng kinh sợ, những trường hợp tụ tập này nọ không ai dám gọi anh ta nữa.

Nhưng Ngô Thế Huân tỏ vẻ không hứng thú không có nghĩa là đám phụ nữ kia cũng không hứng thú, có rất nhiều cô tự chủ động tìm đến. Anh ta không đến những tụ điểm ăn chơi thì tìm cách tiếp cận ở những địa điểm khác. ‘Danh tiếng’ của Ngô Thế Huân trong giới vẫn còn vang dội, không có mấy người tin tưởng Ngô Thế Huân thực sự lãng tử quay đầu. Nói không chừng chỉ là lương tâm Ngô Thế Huân nhất thời bộc phát hoặc là có một số nguyên nhân khác, tóm lại suy nghĩ của hầu hết mọi người là, ‘Không được bao lâu, Ngô Thế Huân nhất định sẽ quay lại con đường lưu luyến bụi hoa như cũ.’

Không ít người cảm thấy khiến Ngô Thế Huân lần nữa phá giới không phải là một chuyện quá khó khăn, cho nên luôn tìm cách thử dò xét. Hơn nửa năm, bao nhiêu người quen rồi bạn làm ăn cố tình giới thiệu cho anh ta không biết bao nhiêu mỹ nữ, tất nhiên xì căng đan cũng vì thế mà thỉnh thoảng bùng nổ. Thẩm Sơ cảm thấy Ngô Thế Huân thực sự muốn thay đổi, nhưng tin đồn này nọ thì vẫn có nên thử thăm dò “Anh với mấy cô A, B, C kia là như thế nào?”

Ngô Thế Huân im lặng lúc lâu mới đáp, bọn họ chẳng có quan hệ gì với tôi hết.

Thẩm Sơ nói: “Nếu như thực sự không phải thì anh nên dập tắt tin đồn một cách sạch sẽ đi. Anh cũng đâu có giống ba ba của Tập Duệ Thần, người ta nhiều năm qua trước sau như một trong sạch đoan chánh, có danh tiếng kim bài vạn vật bất xâm làm chứng cớ. Những người có tiền có quyền và có tiền sử như anh ấy, không có tin đồn này nọ người ta cũng hoài nghi lối sống huống hồ thỉnh thoảng còn mấy tin đồn linh tinh xuất hiện. Có thể anh suy nghĩ, anh trong sạch thì không sợ gì hết nhưng tất cả mọi người không tin, Lâm Duẫn Nhi sẽ càng không tin.”

Trương Nhã Nhiên xác nhận Ngô Thế Huân hoàn toàn đoạn tuyệt tin đồn là khoảng nửa năm sau. Hôm đó Trương Nhã Nhiên nói chuyện phiếm với một người bạn làm ở công ty khác, lúc đối phương nhắc tới Ngô Thế Huân thì dùng một vẻ mặt kính sợ khác thường, Trương Nhã Nhiên hỏi thật lâu cô nàng mới ấp a ấp úng: “Nghe nói Ngô tổng nhà các bạn rất ghét mấy cô gái chủ động dâng lên?”

Trương Nhã Nhiên cảm thấy giống như đang nghe chuyện cười: “. . . . . . À?”

“Công ty chúng tớ có một đồng nghiệp nữ họ Dương, dung mạo rất xinh đẹp, hai ngày trước ở một bữa tiệc thấy Ngô tổng. Đầu tiên chỉ nhắn mấy tin nhắn, kết quả ngày hôm qua không biết thế nào mặt khóc đến sưng thành quả đào, còn đột nhiên bị sa thải.”

Trương Nhã Nhiên đang uống cà phê, nghe xong liền sặc.

Về lại công ty, việc đầu tiên là Trương Nhã Nhiên vùi đầu thảo luận với mấy cô gái khác trong phòng thư ký. Vốn là trong phòng thư ký đều muốn đánh cuộc Ngô Thế Huân rốt cục có phải triệt để thay đổi hay không, kết quả bởi vì tất cả mọi người đều không ai chịu đặt cược Ngô Thế Huân đúng là muốn cải tà quy chính nên vụ cá cược đổ bể. Lâu lắm mới thấy quan điểm của các cô giống nhau một lần, mọi người đều cho rằng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bản tính ngạo mạn lộng quyền Ngô Thế Huân sửa không được, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng làm sao sửa được. Dù sao cũng đều là bản tính. Mặc kệ ngoài mặt Ngô Thế Huân có làm gì thì kết quả cũng như nhau thôi.

Càng khắc chế thì kết quả sẽ càng oanh động cho xem, đã qua thời gian dài như vậy, nhân viên của phòng thư ký vẫn nhất tề cho rằng chưa thể tin tưởng ông chủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top