14


Mặt trăng lưỡi liềm giống như một cây cung. Bên cạnh có những ngôi sao lấp lánh. Gió đêm thấm hơi lạnh. Ngô Thế Huân sửng sốt tại chỗ.

Sau một lúc, trong lòng hậu tri hậu giác mà dâng lên một nỗi...hổ thẹn.

Cô đối với anh tốt như vậy. Anh lại còn hung dữ với cô.

Anh quả nhiên là một người con trai cặn bã.

"Anh cầm đi" Lâm Duẫn Nhi thấy anh không phát giác gì, lắc lắc cái túi màu trắng trong tay "Em nhìn thấy anh hôm nay anh rất nhiều đồ ngọt...Anh rất thích ăn đồ ngọt sao?"

"Anh..." Ngô Thế Huân ngừng một chút, mất tự nhiên mà ho một tiếng "Anh ăn no rồi. Em giữ lại ăn đi"

Nếu như anh không muốn, vậy thì không cần phải gượng ép anh nhận.

Vì thế Lâm Duẫn Nhi không tiếp tục lại đẩy "Được. Vậy em về trước. Tạm biệt anh"

"Tạm...." Ngô Thế Huân thấy cô xoay người. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, chạy nhanh gọi lại cô "Lâm Duẫn Nhi"

"Vâng?"

Bàn tay của anh đưa ra. Do dự một chút, lại thu lại. Dừng trên cổ áo mình đặt lên.

Sau đó nắm nắm, ra hiệu cho cô.

"Sao vậy..." Lâm Duẫn Nhi hơi giật mình, bỗng nhiên bên tai đột nhiên có chút hồng

"Thật xin lỗi. Áo...Áo em sẽ trả lại cho anh. Giặt sạch em liền trả lại anh"

Ngô Thế Huân "....."

Anh không có ý này.

Anh có chút bất đắc dĩ "Buổi sáng ra cửa vẫn mặc đồng phục trường. Về nhà lại đổi thành áo khoác cùng áo sơ mi của nam sinh. Sẽ không bị nghi ngờ sao?"

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút, không nghĩ tới cái này.

"Em có muốn hay không...." Anh liếm liếm môi, ý đồ không tốt mà đề nghị "Đến nhà anh đem đồng phục đổi lại"

***

Nhà Ngô Thế Huân ở sát bên cạnh nhà Lâm Duẫn Nhi.

Phòng ở đều đồng dạng. Tòa nhà hai tầng màu trắng, ẩn ẩn hiện hiện sau bóng cây.

Lâm Duẫn Nhi đã rất nhiều năm rồi không tới nhà anh. Vừa đẩy cửa ra, có chút co quắp

"Dì...có thể hỏi em vì sao lại mặc đồ của anh không?"

Ngô Thế Huân buồn cười "Trong nhà không có ai"

Lâm Duẫn Nhi sững sờ "Nhưng bây giờ là giờ cơm mà"

"Ba em ngày thường không ở nhà, chẳng lẽ ba anh sẽ ở?" Khóe miệng anh giương lên, xoay chìa khóa mở cửa đẩy ra "Huống hồ mẹ anh lại là một nữ cường nhân thời đại này, hận không thể quanh năm suốt tháng mà ngâm mình trong tòa soạn"

Lâm Duẫn Nhi được anh mang vào nhà. Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Phòng khách nhà anh bố cục cùng nhà cô cơ bản là giống nhau. Chỉ là mẹ Ngô Thế Huân giống như rất thích màu sắc tươi đẹp rực rỡ. Toàn bộ phòng ở đều được phối những màu tràn ngập hơi thở nhiệt đới.

"Em ngồi một lát hay là đi thay quần áo?"

"Em đi thay quần áo" Lâm Duẫn Nhi vô ý nhìn đồng hồ. Thời gian cũng không còn sớm. Không thể trở về quá muộn.

"Được" Ngô Thế Huân gật gật đầu. Đổi dép lê đi vào phòng bếp.

"Phòng anh trên lầu, phòng đầu tiên ở bên tay trái. Sau khi đi vào không được đụng đến giường, không được đụng đến mô hình máy bay ở bên trên giá sách"

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt một chút.

Cô khi còn bé thường xuyên tới nhà anh chơi. Tuy đã bảy năm rồi nhưng cô vẫn còn nhớ kỹ. Lầu một nhà anh có toilet. Tại sao lại muốn bỏ gần tìm xa mà chạy lên lầu để thay quần áo...??

Ngô Thế Huân vừa quay đầu liền gặp cô vẫn đang đứng bất động ở đó liền nhíu mày

"Có vấn đề gì sao?"

Lâm Duẫn Nhi dừng một giây, lúng túng "...Không có"

Quên đi. Lên lầu thì lên lầu.

Cô ôm đồng phục từ từ chạy lên lầu. Vào phòng anh liền đóng cửa, lại bật đèn lên. Ánh sáng lập tức chiếu cả căn phòng trở nên sáng sủa.

Phòng của Ngô Thế Huân giống như con người anh đều sạch sẽ, gọn gàng mà ngăn nắp. Trên tường một bức tranh, tấm ảnh cũng đều không có. Trên giá sách chất đầy sách giáo khoa và dụng cụ, cũng như một loạt các loại mô hình máy bay không người lái.

Lâm Duẫn Nhi do dự một lúc. Dè dặt cẩn trọng tránh đi cái giường lớn. Tìm góc chết của camera trên mô hình máy bay. Rồi mới cẩn thận cởi quần áo ra.

Bên trên đồng phục bị trà sữa đổ lên mảng lớn đã bị lau đi. Nhưng mà màu sắc trà sữa vẫn còn lưu lại trên đó, loang lổ trên quần áo.

Bị biến thành cái dạng này làm sao mà tẩy....

Cô có chút buồn bực. Vừa thay xong quần áo chưa tới mấy phút. Bên ngoài liền nghe tiếng đập cửa

"Xong chưa?"

"Rồi ạ" Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng đem quần áo của anh xếp lại bỏ. Ngô Thế Huân đẩy cửa đi vào.Cô trưng cầu ý kiến của anh

"Sơ mi em đem về giặt sạch sẽ rồi trả lại anh, được không?"

"Không sao" Ngô Thế Huân tầm mắt tùy ý đảo qua. Cầm chiếc áo lấy tới, ném vào trong giỏ quần áo bẩn "Để ở đó đi. Dì sẽ giặt"

"...Ồ được"

Ngô Thế Huân một tay nắm lấy tay nắm trên cánh cửa. Sau khi cô đổi về bộ đồng phục, cả người nhìn gầy gò yếu ớt. Lúc trước nhu thuận bao nhiêu thì bây giờ nhìn lại càng nhu thuận bấy nhiêu.

Anh có chút mất tự nhiên, ánh mắt rời rạc liếm liếm môi

"Thay xong quần áo vậy xuống đi thôi, uống miếng nước rồi đi"

Cho nên anh cái người này....

Lâm Duẫn Nhi nháy mắt mấy cái.

Mới vừa rồi là đi nấu nước sao?

Nhưng mà...

"Anh Huân" Lâm Duẫn Nhi chạy chậm vài bước liền đuổi kịp anh, nhắc nhở

"Em vừa mới nhìn tới giá sách của anh thì nhớ tới, chiếc mô hình máy bay bị mất của anh vẫn ở phòng em"

Ngô Thế Huân thân hình hơi ngừng lại.

Lâm Duẫn Nhi cho là anh lại tức giận, liền nhanh chóng giải thích

"Em không động đến giường của anh, cũng không động đến mô hình máy bay của anh...Thật sự! Em chỉ là nhìn thoáng qua thấy!"

Ngô Thế Huân "...."

Nửa ngày, anh liếm liếm môi "Anh không tức giận. Em bình tĩnh một chút"

"Cái mô hình máy bay đó. Trước hết cứ để nó ở chỗ em đi" Anh có chút chột da, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Cũng không phải là đồ chơi quan trọng gì"

Lâm Duẫn Nhi kinh ngạc "Cái đó không đắt sao?"

"....."

Kỳ thực rất đắt.

Ngô Thế Huân sờ sờ mũi.

Anh lúc đó đem cái mô hình máy bay không người lái qua cô cũng không nghĩ nhiều. Chỉ muốn kiếm một cái cớ để nói chuyện nhiều với cô thêm vài câu. Cái đạo lý này giống như cho nhau mượn đồ vật, mượn một lần gặp một lần, mượn lần nữa lại gặp thêm lần nữa. Thường xuyên qua lại như vậy, không phải....

"Vậy..." Lâm Duẫn Nhi thấy anh không nói lời nào. Cho rằng anh không muốn cái mô hình máy bay này. Bắt đầu giống một cô học sinh nhỏ đặt tên cho búp bê Barbie của mình "Nó có tên không? Hoặc là cách gọi gì đó?"

"Gọi là diều hâu"

"Ồ, tên này rất được. Quả thật giống như ruồi bọ" Lâm Duẫn Nhi thành khẩn mà vuốt mông ngựa "Suốt ngày kêu vù vù"

Ngô Thế Huân "...."

Mặt anh không biểu cảm đi vào phòng bếp. Rót ra một ly nước nóng đưa tới trước mặt cô "Uống đi"

Mấy ngày nay có không khí lạnh, lại chưa tới mùa mở máy điều hòa. Nhưng Lâm Duẫn Nhi từ nhỏ sợ lạnh. Anh cảm thấy cả đường trở về cô đều run rẩy.

Lâm Duẫn Nhi coi đây chính là ý tứ bảo cô uống nước xong thì nhanh cút. Nhưng mà cô uống vào nước rất nóng nên cô không dám uống nhanh. Chỉ có thể dè dặt cẩn trọng uống từng ngụm nhỏ rồi nói sang chuyện khác.

"Anh Huân, anh thường xuyên đưa cho người khác mô hình máy bay sao?"

Ngô Thế Huân "Không"

Vẻ mặt anh chính nghĩa mà lẫm liệt "Mô hình máy bay chính là cuộc sống của anh, em thấy ai lại đưa cho người khác nắm giữ cuộc sống của mình chưa?"

Lâm Duẫn Nhi "....."

Lúc này cô hoàn toàn quên, giá sách của cô năm đó đã để trống nguyên mấy tầng để giữ "cuộc sống" của anh.

—chuyện này.

Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng "Nhưng anh đưa qua cho Lê Tịnh Sơ"

"Không có khả năng" Ngô Thế Huân nghe thấy được, không chút nghĩ ngợi mà nghiêm túc nói "Anh làm sao có thể đem cuộc sống mình mà đem đến tay cô ấy được"

"...."

Lâm Duẫn Nhi không có nói tiếp. Cúi đầu xuống. Nhấp từng ngụm nước nóng nhỏ. Anh giống như là cho vào ly nước một chút đường đỏ. Lúc uống vào có chút ngọt, lại không đến mức phát ngấy. Ngoài ý muốn uống vào rất thoải mái.

Nhưng nhìn bộ dạng này của Lâm Duẫn Nhi. Ngô Thế Huân cau mày.

Lâm Duẫn Nhi cũng không nói dối.

Cho nên...

"Là Lê Tịnh Sơ nói với em?"

"Vâng" Lâm Duẫn Nhi gật đầu. Chuyện này cô đã sớm muốn tìm anh để chứng thực. Chẳng qua liên tục không tìm thấy cơ hội hỏi "Chị ấy nói các anh cùng nhau tham gia cuộc thi mô hình máy bay. Anh còn đưa cho chị ấy một mô hình máy bay nhỏ"

Ngô Thế Huân nhíu mày "Làm sao có..."

Anh đột nhiên dừng lại. Trong đầu lại không thể không nhớ lại chuyện cũ xa xưa.

Chuyện này cũng là chuyện mấy năm trước. Lê Tịnh Sơ đi xem anh thi đấu. Mô hình máy bay của anh trên đường về rơi xuống nên bị trục trặc kỹ thuật. Anh nhặt lên muốn sửa nó thì bị cô ta ngăn lại.

Lê Tịnh Sơ hỏi "Cái đó có bị hỏng không?"

Anh "Không có gì"

"Nếu như...nó bị hỏng" Lê Tịnh Sơ chưa từ bỏ ý định "Có thể đưa nó cho tớ chứ?"

Ngô Thế Huân năm đó "...."

Anh khi đó mới vừa quen Lê Tịnh Sơ. Không quá xác định được cô gái này suốt ngày muốn làm gì. Thế là bèn giảng đạo lý với cô ta

"Cái này cũng không thể bay, cậu cầm đi làm gì?"

"Coi như là lưu cái kỳ niệm"

Ngô Thế Huân lại nhăn mày.

Đối với anh, máy bay chính là đồ vật riêng tư của mình. Không phải với người thân thiết với mình, cho dù là hỏng thì anh cũng không nghĩ muốn cho. Huống chi cái này còn có thể sửa được.

"Cái này tôi bỏ, lần sau đưa cậu cái mới"

Lê Tịnh Sơ biết, anh tính toán sẽ đưa cho cô một cái mô hình mới tinh. Cùng anh hoàn toàn không có quan hệ gì.

Cô ta không cam lòng "Vậy tớ giúp cậu bỏ nó"

Ngô Thế Huân "....."

Anh không hiểu vì sao cô ta lại cố chấp như vậy. Chỉ là một cái mô hình thôi mà.

Trùng hợp khi đó Tống Hựu Xuyên gọi anh, anh liền dứt khoát ném cho cô ta.

Ngô Thế Huân đứng ở trong phòng bếp. Đau đầu mà đỡ lấy trán. Hít một hơi sâu, xoay người đi lấy áo khoác.

Lâm Duẫn Nhi giật mình "Anh đi đâu vây?"

"Anh đi tìm cô ấy đem cái mô hình trở về"

"......"

Lâm Duẫn Nhi dở khóc dở cười "Đừng đi...Chuyện đều đã nhiều năm trước rồi"

Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút, lại đi tới trước cô "Anh không đưa qua cho Lê Tịnh Sơ mô hình máy bay"

"Vâng"

Không biết vì cái gì, Lâm Duẫn Nhi lại có chút vui vẻ.

"Còn nữa" Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn. Trong mắt anh nổi lên ý lạnh "Không cho phép em học Lê Tịnh Sơ"

"Cái gì?"

Ý của Ngô Thế Huân là không được học theo Lê Tịnh Sơ nói dối.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi hiểu lầm "Không được lấy tên anh gạt người?"

Là ý này sao? Coi như là vậy đi...

Vì thế anh "Đúng"

"Vậy" Lâm Duẫn Nhi đầu óc mù mịt "nếu gạt người thì sao?"

"Anh đánh em"

Vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không giống như là đang đùa

Lâm Duẫn Nhi cẩn thận nuốt nước bọt "....."

Ngô Thế Huân nghĩ chính là. Lâm Duẫn Nhi cùng với Lê Tịnh Sơ không giống. Cô muốn cái gì, trực tiếp nói cho anh biết. Nếu có thể anh đều sẽ cho.

Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi không có suy nghĩ vòng vo như vậy.

Cô ngoan ngoãn uống xong ly nước ấm. Vẻ mặt thỏa mãn mà đặt ly nước xuống

"Cảm ơn anh Huân. Em về nhà đây. Hẹn gặp lại anh"

"Ừm, em đi đi"

Lâm Duẫn Nhi mang theo balo rời khỏi. Ngô Thế Huân đứng tại chỗ một lát. Tầm mắt đảo qua nhìn thấy trên bàn ăn lặng yên bày một đôi bánh su kem hình thiên nga.

"Tiểu nha đầu này..."

Anh đột nhiên có chút muốn cười.

Đem hai cái bánh su kem cất kỹ vào trong tủ lạnh. Anh trở về phòng của mình. Đem chiếc áo mà cô đã mặc từ trong giỏ quần áo bẩn lấy ra, bỏ vào máy giặt.

Nghĩ nghĩ, lại từ trong máy giặt lấy cái áo ra. Xếp lại đặt ở đầu giường.

***

Lâm Thanh không ở đây. Tối nay trên bàn ăn chỉ có ba người. Lâm Duẫn Nhi bình thường cùng ba mẹ nói chuyện không nhiều. Khi ăn cơm cũng rất trầm mặc. Đến khi kết thúc, ba Lâm đột nhiên gọi cô lại

"Nhi Nhi"

"Dạ?"

"Gần đây các con có phải có kỳ thi không?"

Lâm Duẫn Nhi thân mình cứng lại "Dạ. Một tháng trước có thi qua"

"Thi thế nào?"

Cô trả lời mơ hồ "Tạm được ạ..."

"Đưa phiếu điểm cho ba nhìn xem?"

"...."

Lâm Duẫn Nhi nhất thời co quắp đứng lên, nói dối "Con để ở trường học..."

Ba Lâm còn muốn mở miệng nói thì trong phòng bếp mẹ Lâm hô một tiếng

"A, trong tủ lạnh đây là cái gì?"

"Bánh su kem thiên nga ạ" Lâm Duẫn Nhi vội vàng nói "Khi con trở về thuận tiện mau cho hai người hai cái ạ"

"Nhi Nhi" Ba Lâm lại thuận lý thành chương di chuyển đề tài "Chương trình học cấp ba không thể so với cấp hai. Con nghiêm túc một chút, không cần luôn muốn chơi, có được không?"

Lâm Duẫn Nhi gật đầu "Được ạ"

Ba Lâm xoa xoa đầu cô.

Thấy động tác cổ vũ này, Lâm Duẫn Nhi ánh mắt sáng lên "Vậy ngày kỷ niệm thành lập trường, ba cùng mẹ sẽ đi chứ?"

"Vậy là cuối năm các con sẽ kỷ niệm ngày thành lập trường?"

"....Hằng năm kỷ niệm thành lập trường đều vào cuối năm ạ"

Ba Lâm ngẩn người mới nhớ tới. Con trai lớn đã học xong cấp ba rất nhiều năm. Ông căn bản không biết hiện tại nhóm học sinh cấp ba đang làm gì.

Thế là ông hỏi "Là ngày nào?"

Lâm Duẫn Nhi nói một cái ngày.

"Ngày đó có lẽ không được" Ba Lâm rất áy náy "Ba không có thời gian"

"Vậy mẹ thì sao?"

Mẹ Lâm ngẩng đầu nhìn cô "Con đăng ký tiết mục sao?"

"Con..."

Lâm Duẫn Nhi đang muốn nói, con đăng ký.

"Nhi Nhi, dùng nhiều thời gian học tập trên lớp mới là chuyện cần thiết. Những chuyện không liên quan đến chuyện học, con đừng lãng phí thời gian làm mấy chuyện đó" Mẹ Lâm cười nói "Như vậy chờ đến tuổi của mẹ, con mới không hối hận"

Lâm Duẫn Nhi đem nửa câu sao mắc lại ở cổ họng

"...Con không đăng ký"

Ba Lâm trấn an mà vuốt vuốt lông cừu nhỏ.

Lâm Duẫn Nhi lại mất ngủ.

Lần trước mất ngủ cô lên mạng tra Baidu về Lê Tịnh Sơ. Lần này mất ngủ, cô ma xui quỷ khiến lấy mô hình máy bay của Ngô Thế Huân cất ở trong hộp đem ra.

Sau đó cô ôm cái mà mình gọi là "ruồi bọ" này đi đến bên giường.

"Diều hâu. Kỳ thật chị cũng không có rất thích múa" Cô cùng chiếc mô hình hai mặt nhìn nhau. Một lúc sau cô nhỏ giọng nói "Chị là càng để ý đến hai cái bánh su kem thiên nga kia"

Chiếc máy bay nhỏ vẫn không nhúc nhích.

"Em thế nào mà một chút phản ứng cũng đều không có?" Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một chút, lại đứng lên "Có phải là không có điện hay không?"

Máy bay không người lái "....."

Một khung máy bay không người lái mà thôi, có thể có phản ứng gì.

"Hay là chị tìm cho em một cái nạp điện nào đó nha...."

Cô hít hít cái mũi, ngồi xổm xuống. Ở phía dưới chiếc bàn học tìm đồ vật lặt vặt trong cái giỏ.

Chiếc máy bay để ở trên bàn đột nhiên dao động cánh quạt, theo biên độ nhỏ mà bay lên.

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy âm thanh, liền giật mình ngẩng đầu.

Nó chậm rãi tiến đến trước mặt cô mà lắc lư. Giống như đầu của chú chó nhỏ đang muốn được cô vuốt ve.

Mặc dù con chó nhỏ này dáng dấp có chút xấu. Nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn bị chọc cười

"Em thật sự giống như một con sủng vật. Ngô Thế Huân đến cùng là chơi máy bay không người lái hay là nuôi sủng vật vậy?"

Nói xong cô nâng tay muốn chạm vào nó.

Nhưng mà còn chưa chạm tới. Nó liền tránh né tay cô. Giãy dụa một chút liền bay vèo ra đến cửa sổ.

Sau đó lại vù vù ở giữa không trung, không động đậy.

"Em muốn đi ra ngoài sao?" Lâm Duẫn Nhi cong người mặc thêm áo khoác mới dám đi mở cửa sổ "Vậy em đi rồi, có còn trở lại không?"

Cửa sổ thủy tinh được kéo ra. Bầu trời tối đen. Đèn đường bị tắt. Những ngôi sao bị che khuất trong tầng mây. Gió lạnh ùa vào bên trong cửa sổ.

Máy bay không người lái đương nhiên sẽ không trả lời cô. Nó rầm rì hướng phía trước bay. Đến khi bay ra ngoài cửa sổ còn có chút lưu luyến quay đầu nhìn cô một cái.

"Em luyến tiếc chị?" Lâm Duẫn Nhi trong lòng buồn cười. Nhịn không được tiến sat bên cửa sổ thò người ra.

Gió lạnh hướng mặt cô mà đánh tới. Cô vừa nhìn thấy nó bèn nở nụ cười.

Đêm mua thu gió lạnh đến tận xương. Bóng đêm vô tận không nhìn thấy bờ. Bốn phía yên tĩnh, thế giới vắng vẻ.

Mà dáng người chàng trai cao ngất một mình đứng dưới hàng cây. Hai tay cầm chiếc điều khiển từ xa. Áo bành tô màu đen sạch sẽ phẳng phiu, quanh cổ quấn một chiếc khăn quàng màu xám. Cả người khí chất thanh tuấn.

Thấy cô mở cửa sổ, Ngô Thế Huân cũng ngẩng đầu nhìn, tinh thần phấn khởi "Xuống dưới"

"Đừng mất hứng, chuyện nhỏ này bao lớn chứ" Dưới bóng đêm, mặt mày anh khẽ nhếch, con mắt vừa sáng vừa trắng "Đi, anh Huân dẫn em đi nơi này"

Gió đập vào mặt. Lâm Duẫn Nhi không biết làm sao. Trái tim nhảy lên một cái. Đột nhiên vô cùng hưng phấn.

"Anh chờ em một chút" Cô chạy về phòng nghiêm túc mà chuẩn bị chiếc áo dày, khăn quàng cô cùng gang tay. Xong xuôi mới trong gió lạnh run lẩy bẩy trèo lên cửa sổ —

"Anh thực sự có thể tiếp được em sao?"

"Đây chỉ là lầu hai" Ngô Thế Huân muốn nói. Bên cạnh đều là bụi cây rậm, em té vào đó một cái cũng không có gì.

Nhưng lời nói đến bên miệng, anh lại làm như thật mà giang hai cánh tay ra, đổi thành một câu "Anh có thể"

Lâm Duẫn Nhi nở nụ cười.

Cô đứng ở trên cửa sổ. Mặc quần áo mùa đông từng lớp từng lớp. Bao bọc lại giống như một khối mỡ tròn.

Gió mang tóc cô thổi rối tung. Cô hơi nhắm mắt lại.

—-hướng về phía hư không, một chân bước ra.

Spoil:

"Chúng tôi mỗi ngày cùng nhau tan học là bởi vì chúng tôi ở cùng một chỗ" Lâm Duẫn Nhi đôi với những cô gái như thế nàu không có kiên nhẫn, theo mũ đen mà tiếp tục nói dối "Không chỉ có thế, chúng tôi còn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tắm rửa. Buổi tối cũng ngủ cùng một chỗ"

"Tôi sợ lạnh, anh ấy liền gắt gao mà ôm tôi"

"Trong đêm khuya, anh ấy là cánh tay rắn chắc kiên cố nhất bao lấy tôi, bộ ngực nóng bỏng nhất dành cho tôi, là lý tưởng duy nhất của tôi. Trong trường học, anh ấy chính là chỗ dựa vững chắc cho tôi. Tôi để ý chính là tồn tại, tôi không thể nói yêu sâu đậm —"


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top