Chap 4

Bịt miệng cô kéo đi đủ xa thì anh mới buông cô ra, để cho cô thở vài cái, sau đó ngượng ngùng nhìn anh

"Thật xin lỗi" Cô lí nhí nói

"Không sao"

"Lúc nãy em nghe Chu Hạm Đạm nói anh kiếm em?"

"Đúng"

"Có chuyện gì sao?"

"Hôm qua em ngủ sớm, anh định nhắn em là hôm nay anh không đi xe buýt" Ngô Thế Huân nhìn cô nhu mì nói

"Thì ra là vậy" cô hơi có tí xíu thất vọng, anh đòi gặp cô chỉ vì chuyện nhỏ xíu này? Nếu như anh không đi xe buýt thì em vẫn đi được chứ bộ?

"Mai mốt gặp bạn anh thì cứ chạy, không cần phải nhẫn nhịn họ..." Anh dừng lại, nhìn cô một tí rồi hơi cong khóe môi: "Đặc biệt là không cho họ số điện thoại!"

Lâm Duẫn Nhi giật nảy mình, hồi nãy là anh cười sao? Mà cười với ai? Với cô sao?

Thấy cô không trả lời, anh thắc mắc hỏi: "Nghe chưa?"

"À, dạ vâng"

"Em về lớp đi...." Anh xoa nhẹ đầu cô làm cô mặt đỏ rần. Anh mỉm cười bởi phản ứng sinh học của cô rồi bước đi

Lâm Duẫn Nhi vẫn chưa ổn định lại tất cả, vẫn có một câu bay vòng vèo trong đầu cô: Anh ấy xoa đầu mình sao? Chắc cả tuần không cần gội đầu quá!!

Anh quay lại nhìn cô, thấy cô đứng yên không nhúc nhích, thầm thở dài, đi lại phía cô lần nữa. Lần này trực tiếp nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Đi thôi!"

Cô bị anh kéo đi vẫn không biết, chỉ đi theo anh. Cho đến khi tiếng bàn tán xung quanh cô lớn dần, cô mới biết là anh đang nắm tay cô. Thất sự rất ngại!! Thật sự rất muốn rút tay ra!! Nhưng sao tay anh ấm thế....

_______

Anh dắt cô về khu cô học, quay lại nhìn cô, thấy cô vẫn trước sau như một, anh vẫn dịu dàng lên tiếng: "Đến rồi!"

"A...vâng, cảm ơn Ngô ca ca" rồi chạy nhanh đi

Ngô Thế Huân lớn giọng nói với cô: "Lâm Duẫn Nhi, khu em bên này!"

Cô mới sực tỉnh, lắp bắp nói, mặt đỏ rần chân thì loạng choạng quay lại: "À...à, đúng rồi, bên này!"

Ngô Thế Huân đứng nhìn cô bật cười. Anh chợt dừng lại. Bao lâu rồi anh chưa cười vui như thế này? Anh lắc đầu quay về khu mình....

_____

Kết thúc buổi học, anh vẫn đứng đợi cô như hôm trước, khiến cho cô và anh có tin đồn cặp kè, bây giờ đã không biết nó lan ra đến phương mây nào rồi

Cô vui vẻ đi với anh ra tới trạm xe buýt, trong lúc đợi xe tới, cô thắc mắc hỏi anh

"Tại sao anh vẫn chưa tìm bạn gái?"

Anh nhìn cô ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mỉm cười đáp lại: "Vậy tại sao em vẫn chưa tìm bạn trai?"

Cô suy nghĩ một lúc rồi quay sang anh: "Em không vội, em muốn phấn đấu thêm vài năm nữa rồi mới đi tìm, còn anh?"

Anh lại cười một lần nữa nhưng lại không nhìn cô, anh quay mặt qua hướng khác, giọng nói đều đều

"Anh cũng không vội, người anh thích còn đang muốn phấn đấu vài năm nữa, anh đang đợi cô ấy!"

Cô tròn mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô, hai người nhìn nhau rất lâu, đến khi xe buýt tới cô mới thu tầm mắt về, mặt lại đỏ, theo anh lên xe

Hai người ngồi kế không ai nói gì, chỉ im lặng nhìn cảnh vật đang dần dần khuất đi.

Xe rất nhanh đến trạm của cô, cô đứng dậy, không dám nhìn vào mắt anh, rất sợ bị rơi vào lưới tình. Vội tạm biệt anh rồi chạy về nhà

Thật sự là cô bị rung động bởi lời nói vừa nãy của anh a!

_____

Cô về tới nhà, chưa kịp tắm rửa, chộp lấy điện thoại nhắn tin với Chu Hạm Đạm

Lâm Duẫn Nhi: [ Tiểu Hà Hoa!]

Chu Hạm Đạm: [Sao thế? Hẹn hò không vui?]

Lâm Duẫn Nhi kể lại hết toàn bộ cho Chu Hạm Đạm, không biết phản ứng của cô bạn bên kia thế nào nhưng cô ở bên đây thì mặt lại đỏ như cà chua, nằm lăn tới lăn lui làm giường dịch chuyển ầm ầm

Chu Hạm Đạm: [Ngô ca ca....thật sự như vậy sao?]

Lâm Duẫn Nhi: [Khó tin lắm đúng không?]

"..."

Hai người nhắn tin một lúc thì chào tạm biệt, rồi cô đi vào phòng tắm, bước ra lại đi tới bàn học. Thật chăm chỉ!

Cô học được một lúc thì điện thoại cô rung liên hồi, cô thắc mắc cầm lên, hừm, dãy số lạ, cô chần chừ cầm máy lên nghe

"Alo"

"Lâm Duẫn Nhi?" Giọng người bên kia có vẻ run, nhưng cô ở bên này đang run muốn lăn khỏi ghế luôn rồi

"Ngô....Ngô ca ca?"

"Là anh!"

Lâm Duẫn Nhi thở không thông, vỗ ngực vài cái rồi nhấc máy lên nói tiếp

"Chào anh, có...có chuyện gì sao?"

"Em có thể ra ngoài?"

"Bây giờ?"

"Ừ"

Cô nhìn lên đồng hồ, còn sớm: "Dạ....có thể..."

"Em đến trung tâm XX, tôi chờ em!" Sau đó ngắt máy

Lâm Duẫn Nhi giống như bị kích động mạnh, ba bước nhập thành hai bước, chạy thẳng vài tủ đồ, lựa bộ đồ lịch sự rồi xin phép mẹ ra ngoài

Cô theo xe buýt đến nơi anh dặn. Vừa bước xuống xe liền thấy anh đứng bên kia, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm điện thoại. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ anh, đứng trước mặt anh

Anh lúc này mới chú ý đến cô, nhìn cô mỉm cười rồi dắt tay cô đi

Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt, ngại ngùng hỏi:" Ngô ca ca, chúng ta đi đâu thế?"

"Vui chơi"

"Vui chơi?"

"Ừ, không thích sao?"

"Không....không phải, sắp thi giữa kì rồi....."

Anh đang bước đi bỗng dừng lại, khiến cô theo quán tính dừng theo anh. Anh quay lại nhìn cô, cô cứ ngỡ anh giận nên trong lòng có một đống lo sợ

"Em có thể hỏi anh mà?"

"Đúng rồi nhỉ!" Cô gãi đầu nhìn anh cười trừ, anh cũng cười theo cô sau đó lại tiếp tục dắt cô đi

_____

Anh dắt cô đến khu vui chơi của trung tâm, đưa cô đi khắp nơi. Anh chỉ cô chơi game, dắt cô đi ăn sau đó lại ghé khu bán sách mua cho cô ôn thi....hai người thật sự nhìn giống như.....đang hẹn hò?

"Thế Huân, anh chỉ em chơi cái này đi!"

"Thế Huân, trò kia chơi như thế nào? Thú vị không?"

"Thế Huân, em không ăn cay được"

"Thế Huân, em muốn ăn cái này"

"Thế Huân, sách này được không?"

"Thế Huân...."

"..."

______

Hai người vui chơi đến khi tiền cạn kiệt thì mới miễn cưỡng ra về.

Anh có đề nghị cùng cô đi bộ đến nhà, cô phân vân một lúc rồi đồng ý với anh

Trên đường xe cộ không nhiều, hai người cũng chỉ trò chuyện vài câu, thời gian còn lại đều im lặng tận hưởng gió lạnh của mùa thu

Anh đưa cô đến tận nơi, cách vài ba căn là đến nhà cô, cô dừng chân, mím môi nhìn anh

"Hôm nay, thật sự cảm ơn anh!"

"Không gì, vui chơi trước khi thi!"

Anh và cô nhìn nhau một lúc, đến khi mặt cô dần đỏ thì chậm rãi nói

"Mẹ em có dạy thêm không?"

Cô mờ mịt hoàn toàn, ngây thơ đáp lại: "Mẹ em đâu phải giáo viên, mà....tại sao anh lại hỏi thế?"

"Không có gì, chỉ muốn xin vào học mẹ em vài buổi" anh rất thong thả trả lời

"Học gì chứ?"

"Học làm con rể!"

Lâm Duẫn Nhi mấy phút trước mặt đã đỏ, nay lại càng đỏ nữa, đứng lại càng thêm loạng choạng, hít sâu vào một cái, sau đó vui vẻ cúi đầu

"Anh về cẩn thận!"

Anh yêu chiều xoa mái tóc cô: "Em ngủ ngon!"

Cô quay người chạy nhanh vào trong, trên đường xém đâm đầu vào cột điện mấy lần nhưng lần nào Ngô Thế Huân cũng ở phía sau lớn tiếng nhắc nhở cô

"Duẫn Nhi, coi chừng phía trước!"

"Duẫn Nhi, ngẩng mặt lên ngay!"

"Duẫn Nhi, điều chỉnh tốc độ!"

"Duẫn Nhi, né bên trái...!"

"Duẫn Nhi...."

Thấy cô an toàn vào nhà thì anh mới yên tâm ra về, anh đâu biết lúc anh vừa quay lưng lại thì cô bé xém đâm đầu vào cột điện kia lại té ngay trước cửa nhà......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top