Chương 9
Không phải cô đang khích lệ ba mẹ ly hôn, mà là bằng mặt không bằng lòng giống như vậy nhất định rất khổ sở.
Nếu không phải Ngô Thế Huân sau khi cưới đã thay đổi thì cô tin bản thân mình cũng sẽ rất khổ sở, có thể chọn ly hôn, thật sự không hiểu vì sao mẹ phải khăng khăng duy trì cuộc hôn nhân khổ cực như vậy.
"Con không hiểu đâu, ba mẹ tuổi này còn li hôn, đi ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo."
Mẹ Lâm cảm thấy ly hôn là chuyện không tốt, bà xụ mặt, không quên nhắc nhở: "Con đó, duy trì hôn nhân tốt cho mẹ, đừng có học người ta động một chút là ly hôn."
Bà rất hài lòng đứa con rể này, nếu nha đầu này dám cố tình gây sự muốn ly hôn, bà không đánh gãy chân nó mới lạ.
"Con sẽ không đâu!" Cô lầm bầm. Đột nhiên thấy cửa nhà bị mở ra, ba Lâm mặt vui vẻ mà thẳng bước đi vào: "Ba!"
"Nhi Nhi à, con về rồi sao?" Ba Lâm vừa thấy con gái lập tức cười hớn hở: "Ba đã nói với con, chồng con rất tốt, ba rất hài lòng."
"Nói thế nào?" Lâm Duẫn Nhi nháy mắt mấy cái, không hiểu vì sao ba lại nói như vậy.
"Con cũng biết, từ khi em trai con gây họa, ba chỉ có thể đi làm công, lương ngày có ngày không, cuộc sống như thế thật sự rất vô nghĩa." Ba Lâm ngồi xuống ghế mây, từ trong túi lấy ra hộp thuốc, đốt một điếu lên hút.
"Dạ."
Nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy gió sương của ba, đột nhiên cô cảm thấy lòng chua xót.
Dĩ nhiên cô biết loại cảm giác đó có bao nhiêu sợ hãi, dù sao mình cũng từng trải qua, hơn nữa ba là người chủ gia đình, cái cảm giác bất an đó so với cô nhất định nghiêm trọng hơn, cô hoàn toàn có thể hiểu được sự chua xót của ba.
Chỉ là chuyện này có liên quan gì đến Ngô Thế Huân? Sao ba phải khen ngợi anh ấy?
"Chồng con giúp ba sắp xếp làm bảo vệ, ngày mai ba sẽ đi làm!"
Ba Lâm nhếch môi, hả hê cười: "Đó công ty khoa học kỹ thuật mới trên thị trường, quản lý còn nói cuối năm có cổ phiếu có thể bán cho ba!"
Khói thuốc che lại khuôn mặt cười đắc ý của ba, nội tâm Lâm Duẫn Nhi rất xúc động.
Cô không ngờ Nghiêm Hâm lại suy nghĩ kĩ như vậy, ngay cả công việc của ba cũng sắp xếp hết rồi, lại chưa từng ở trước mặt cô tiết lộ chút nào.
"Vậy tốt quá ba à."
Có công việc nghĩa là có thu nhập ổn định, cô cũng cảm thấy vui vẻ thay ba: "Chỉ là giờ làm cũng dài, về sau tan việc rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm, không nên chạy loạn đó!"
Cô không quên nhắc nhở ba nên dành chút thời gian ở bên mẹ, tránh cho mẹ luôn oán trách.
"Không có, ba đã bao nhiêu tuổi rồi mà có thể chạy khắp nơi chứ?"
Ba Lâm lắc đầu một cái, hít sâu rồi thở ra một làm khói, quay mặt nhìn người vợ đang lau bàn ăn: “Chờ lĩnh tiền lương, ba muốn dẫn mẹ con đến Khẩn Đinh* giải sầu."
Lâm Duẫn Nhi thấy thân thể mẹ cứng đờ, hiển nhiên không mong đợi chồng mình sẽ có suy nghĩ này.
"Kết hôn lâu như vậy, ba đều không dành thời gian ở bên mẹ con, thật là không nên."
Ba Lâm không chú ý tới phản ứng của vợ mình, chỉ là chậm rãi dập điếu thuốc trên tay.
Lâm Duẫn Nhi gật đầu như bằm tỏi, đứng dậy đi tới bên cạnh mẹ, đưa tay dùng sức ôm bả vai của mẹ, rõ ràng cảm thấy đang run rẩy.
"Sao vậy? Mẹ con không khỏe sao?" Ba Lâm thấy con gái ôm vợ, cho là vợ không thoải mái.
"Không có đâu, mẹ khỏe mà." Lâm Duẫn Nhi vội vàng giải thích, chà xát tay cánh tay mẹ như đang vỗ về. Cô tin tưởng trong lòng mẹ cũng kích động như cô, dù sao làm vợ chồng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được ba coi trọng mẹ, chẳng trách mẹ lại xúc động đến phát run.
"Hai mẹ con đang làm gì mà ôm nhau không nói gì vậy?" Ba Lâm chẳng hiểu gì nhìn chằm chằm hai người.
"Không có! Ba nói muốn dẫn mẹ đi giải sầu, mẹ vui đó mà!" Lâm Duẫn Nhi thay mẹ biểu đạt tâm trạng.
"Vui mà lại ôm tới ôm lui như vậy hả? Thật là buồn nôn!" Ba Lâm nhíu mày, cảm giác phụ nữ thật phiền toái.
Lâm Duẫn Nhi bèn nhìn mẹ cười, nội tâm tràn đầy cảm động.
Hôn nhân của ba mẹ rốt cuộc cũng có sự thay đổi, mà mình cũng gả cho người chồng tốt, mặc dù từng có hiểu lầm, nhưng bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, tin chắc rằng ngày mai nhất định sẽ tốt hơn.
*Khẩn Đinh: một thắng cảnh nổi tiếng ở Đài Loan. Nơi đây từng là đề tài cho bộ phim Đài Loan nổi tiếng “Khẩn Đinh, tình yêu của tôi”
Sau khi rời nhà ba mẹ, Lâm Duẫn Nhi cũng không có vội về nhà, cô tản bộ bên đường, trên đường đi có một công viên nhỏ, cô nhất thời nổi hứng muốn đi vào công viên, nhìn thấy trẻ con chơi đùa còn người già tán gẫu, cảm giác thật là mãn nguyện.
"Cô Ngô? Gặp cô ở đây thật là trùng hợp."
Lúc cô đang vui vẻ nhìn mấy đứa nhỏ chơi bóng da, có một giọng nói truyền vào trong tai, cô theo tiếng gọi nhìn lại, kinh ngạc phát hiện là Ngụy Chí Hạo từng gặp mấy lần ở Maldives.
"Anh Ngụy, sao anh lại ở đây?"
Hai người quen biết nhau ở Maldives, không có lưu lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, ở công viên nhỏ này gặp nhau, quả thật là khó tin.
"Tôi ở gần đây, mỗi chiều đều tới đây đi dạo." Ngụy Chí Hạo giải thích.
"Vậy à? Cuộc sống của anh có vẻ rất nhàn nhã!" Cô cười khẽ.
"Có rảnh hơn nữa không bằng thiếu phu nhân như cô đâu, lúc này còn rãnh rỗi ở đây nhìn trẻ con chơi bóng." Anh châm biếm.
"Anh biết không, thật ra không có việc gì làm cũng rất khó chịu." Cô thở dài nói.
"Sao vậy, cô không cùng các bà vợ của bạn chồng cô tụ họp lại đi chăm sóc sắc đẹp, mua sắm sao?"
Chuyện này thật thú vị, trong ấn tượng của anh, các vị phu nhân nhà giàu đều tụ chung một chỗ shopping, tám chuyện tầm phào, sao cô Ngô lại không giống thế?
"Không có! Tôi ở nhà một mình tương đối nhiều." Cô ngẩng đầu nhìn phía chân trời, bất giác lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Ngụy Chí Hạo chú ý tới sự cô đơn trong mắt cô, nghi ngờ mím môi, chuyện này thực sự không giống vẻ mặt mà một phu nhân nên có, cô có tâm sự phải không?
"Thời gian cô ở nhà nhiều vậy tại sao không tìm chút chuyện để làm?" Anh bất giác bật thốt lên.
"Tôi không có sở trường gì đặc biệt, coi như muốn tìm việc làm, cũng không biết bản thân nên làm cái gì." Cô lắc đầu, đối với bản thân không hề có tự tin.
"Không thể nào, không có cái gì khiến cô đặc biệt hứng thú hay thích sao?" Kỳ lạ, cuối cùng phụ nữ đã trưởng thành như thế nào vậy?
"Đặc biệt có hứng thú. A! Có, từ nhỏ tôi đã thích vẽ bậy."
Cô hưng phấn vỗ tay, nhưng một giây sau lại ngại ngùng lè lưỡi: "Chỉ là vẽ linh tinh thôi, cũng không có vẽ cái gì đặc biệt."
"Ừ, có lẽ có thể thử nhìn xem." Ngụy Chí Hạo suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết xuống một dãy số đưa cho cô: "Tôi biết rất nhiều Nhà Xuất Bản, đây là số điện thoại của tôi, cô có rãnh thì vẽ ít thứ cho tôi nhìn thử, có lẽ tôi có thể giúp cô tìm được người biết thưởng thức!"
"Ha ha, anh Ngụy thật là thích nói giỡn!" Lâm Duẫn Nhi vẽ cũng chẳng khác gì con nít, ai mà thích chứ!
"Thế giới đồ họa coi trọng sự sáng tạo, không thử làm sao biết?"
Ngụy Chí Hạo cũng không bi quan như cô, ngược lại rất có hứng thú khích lệ cô: "Cứ như vậy trước đi, chờ cô chuẩn bị tốt thì liên lạc với tôi, được chứ?"
"Được!"
Cô đưa mắt nhìn Ngụy Chí Hạo rời đi, mất hồn nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay.
Có thể sao? Những bức vẽ tầm thường kia cũng có khả năng tìm được người thưởng thức sao?
Có lẽ là buồn bực, cũng có lẽ là Ngụy Chí Hạo khích lệ nên xảy ra chút tác dụng hóa học, sau khi Lâm Duẫn Nhi suy tư vài ngày, cuối cùng không nhịn được chạy đến văn phòng phẩm mua dụng cụ vẽ về nhà, nghiêm túc vẽ tranh.
Có thể là trên đường lơ đãng thấy con chó nhỏ, cũng có thể là một hình ảnh vụt qua trên TV, một khi có cảm giác, cô sẽ cầm bút lên vẽ, đem hình ảnh vẽ thành bức tranh đầy mê hoặc.
_______
Lâm Duẫn Nhi không có chút dài dòng nào, trực tiếp làm rõ trọng tâm: "Anh cho rằng em ở nơi đông người thì có thể làm cái gì với anh ta chứ?"
"Miệng ở trên mặt người khác, lỡ bị nói không tam tòng tứ đức, em đảm đương nổi không?" Ngô Thế Huân cắn chặt hàm dưới, đánh chết không thừa nhận nghi ngờ trong lòng.
"Đúng, mặt mũi nhà họ Ngô anh là quan trọng nhất, chuyện gì em cũng không làm là được chứ gì?"
Lâm Duẫn Nhi không dám tin, lắc đầu, đứng lên, kéo ra khoảng cách với anh: "Xin lỗi, em cần yên tĩnh một chút, tối nay em ngủ phòng khách."
Không đợi anh trả lời, cô xoay người chạy về phòng khách, để lại người đàn ông tự cho mình là đúng kia ở trong phòng khách một mình.
"Duẫn..."
Ngô Thế Huân vươn tay, không còn kịp gọi tên cô thì đã nghe thấy tiếng cửa dùng sức đóng lại, anh sững sờ, buồn phiền vuốt trán, không biết nên làm thế nào cho phải.
Để chứng minh mình không cần lệ thuộc vào danh tiếng Ngô gia, Lâm Duẫn Nhi cầm theo mấy bức vẽ, hẹn Ngụy Chí Hạo ở đám đông nhộn nhịp, ở khu phía đông cực kỳ náo nhiệt đầu đường gặp mặt.
Nếu không có làm ra chuyện có lỗi với chồng, sẽ phải ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, quang minh lỗi lạc thay mình giải oan.
Mọi việc coi trọng bằng chứng, cô cũng không tin tại nơi náo nhiệt như vậy ở Đài Bắc, không có bất kỳ cử chỉ thân mật nào còn có người dám đổ thừa lung tung.
Huống chi gả vào Ngô gia, không có nghĩa là phải đem cả cuộc đời dâng hiến cho Nghiêm gia! Cô vẫn có thể trong phạm vi giới hạn nghĩ tới cuộc sống bản thân, làm chuyện mình muốn làm!
"Cô dùng màu sắc tươi sáng, kết cấu rất mới lạ và độc đáo, tôi thật không ngờ trước kia lại không có người biết cô có thiên phú ở lĩnh vực này."
Không ngờ lần đầu nhìn thấy tác phẩm của cô, Ngụy Chí Hạo hết sức khen ngợi, nhìn kỹ từng bức vẽ rồi bình luận.
"Thật không? Anh cũng đừng bận tâm đến thể diện của tôi, cố ý nói lời dễ nghe đó!" Lâm Duẫn Nhi vui vẻ không quên liên tục xác nhận.
"Có phải nói lời dễ nghe hay không, chờ nghe người bạn của tôi phụ trách xuất bản tranh rồi sẽ biết!" Ngụy Chí Hạo nở nụ cười tươi, bàn tay làm dấu hiệu OK muốn cô yên tâm.
Lâm Duẫn Nhi vừa mong đợi lại sợ bị thương tổn, chỉ cười nhẹ, cầm lấy bản vẽ đi tới xe Ngụy Chí Hạo.
Bởi vì tâm trạng quá hưng phấn, cô hoàn toàn không chú ý tới trước cửa lớn công ty bách hóa cách đó không xa có vị phu nhân thu hết nhất cử nhất động của cô vào trong tầm mắt, vẫn không quên dùng di động chụp lại cô và Ngụy Chí Hạo.
Đợi sau khi ô tô của Lâm Duẫn Nhi và Ngụy Chí Hạo rời đi, phu nhân đó bỏ điện thoại di động vào trong túi xách hàng hiệu, nở một nụ cười khểnh.
"Cái người này gần đây là xảy ra chuyện gì? Hormone mất cân đối? Hay là chị dâu không thỏa mãn anh?" Nhiếp Quân nhìn chằm chằm anh họ ngồi sau bàn làm việc, buồn cười trêu nói.
Gần đây công việc anh không có nhiều như vậy, rãnh rỗi thì tới chỗ Ngô Thế Huân, trừ đến thăm anh thì có gì cần có thể giúp một tay, cũng có thể rỗi rãnh mài răng.
"Em rỗi rãnh quá đúng không? Lo nhiều như vậy làm gì?" Ngô Thế Huân hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên trừng mắt liếc anh.
Anh vẫn vì tranh chấp hai ngày trước với Lâm Duẫn Nhi mà phiền muộn, vừa nghĩ tới người phụ nữ kia vì tên đàn ông khác mà cãi vả với anh, trong lòng cũng rất khó chịu.
Cô từng nói qua năm đó rời bỏ anh là vì thích người con trai khác, cái gọi là một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chính là vậy, mặc dù anh tin tưởng cô và Ngụy Chí Hạo vô tình gặp nhau ở công viên là sự thật, nhưng trong lòng chính là rất không thoải mái.
Đáng chết! Anh lại có cảm giác không an toàn, giống như chuyện xưa sẽ tái diễn lần nữa, làm lòng anh thấp thỏm không yên.
"Hình như có chút chưa thỏa mãn dục vọng đó!" Nhiếp Quân cười đến híp mắt, tiếp tục thêm dầu vào lửa; "Có cần em đi nói nhỏ với chị dâu không?"
Ngô Thế Huân này cái gì cũng tốt, chỉ là qua nghiêm túc, thỉnh thoảng đùa giỡn anh ấy, cảm giác thật thú vị.
Ngô Thế Huân không trả lời, chỉ là thuận tay cầm công văn trên bàn như tên bắn ném về phía Nhiếp Quân, chọc Nhiếp Quân cười ha ha.
"Hai người đang nói chuyện gì? Cười đến bên ngoài đều nghe được." Lúc Nhiếp Quân cười đến vui vẻ, Mục Phong đột nhiên đẩy cửa đi vào, không hiểu nói.
"Làm sao em cũng tới?"
Trừng mắt nhìn Nhiếp Quân còn không ngừng cười, Nghiêm Hâm nhíu mày hỏi: "Xem ra công ty các em cũng rất rỗi rãnh, chẳng lẽ tiền đồ khó giữ được sao?"
Một câu nói khiến Mục Phong và Nhiếp Quân thay đổi sắc mặt, Nhiếp Quân bị chọc cười mà giờ lại không cười nổi, hai người kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân.
"Chờ em nghe xong lời anh nói còn có thể khua môi múa mép như vậy, lão đệ, anh vỗ tay cho em." Mục Phong thở ra một hơi, tức giận đem túi vứt xuống trên ghế sa lon.
"Nè, cẩn thận một chút!" Nhiếp Quân nhanh tránh ra, thiếu chút nữa bị anh ta ném túi xách vào người.
"Em muốn nói cái gì?"
Mơ hồ cảm nhận được lời Mục Phong có ý uy hiếp, Ngô Thế Huân híp mắt, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top