Chương 10

"Em hỏi anh, gần đây anh với chị dâu có ổn không?"

Mục Phong vừa mở miệng đã đụng tới vấn đề trọng tâm.

"Hai người các em xảy ra chuyện gì, làm gì lại đặc biệt quan tâm tới chuyện nhà anh?"

Ngô Thế Huân cười nhạo, bĩu môi sau đó bỏ bút máy trong tay xuống, căn bản không coi trọng câu hỏi của Mục Phong: "Con người anh rất coi trọng quyền riêng tư, thứ lỗi không thể trả lời."

Mục Phong thở dài, từ trong cặp tài liệu lấy ra một túi giấy ném lên bàn Ngô Thế Huân.

"Đây là cái gì?" Ngô Thế Huân không hiểu ngẩng đầu lên hỏi.

"Quyền riêng tư của anh thiếu chút nữa biến thành trang đầu tin tức rồi." Mục Phong tức giận nói.

"Có ý gì?"

Anh không hiểu, chuyện nhà mình có gì hay để lên trang đầu chứ?

"Mở ra xem không phải là biết sao?" Hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội, Nhiếp Quân một bên đã không kềm chế được la ầm lên.

Dưới cái nhìn chằm chằm đầy thúc giục của hai em họ, Ngô Thế Huân nghi ngờ cầm túi giấy lên mở ra, lấy ra vài tấm hình…

Đợi sau khi thấy rõ những bức hình, Nhiếp Quân bỗng dưng hít hà mạnh, mà Ngô Thế Huân lại là nghiêm mặt lại, không nói một câu.

"Mẹ nó! Đây là chuyện gì? Những tấm hình này từ đâu ra?"

Ngô Thế Huân còn chưa biểu hiện cái gì, Nhiếp Quân đã nhảy dựng lên trước, túm lấy Mục Phong hỏi.

"Buổi sáng em đến tòa soạn báo tìm một người bạn, vừa lúc có người chỉ đích danh nói muốn đưa những tấm hình này cho cậu ta, cậu ta còn chưa kịp đăng đã bị em chặn lại rồi."

Nói sơ lược tình hình, Mục Phong đưa vẻ mặt quái dị nhìn Ngô Thế Huân.

"Em còn muốn nói điều gì?" Ngô Thế Huân chú ý tới ánh mắt khác thường của cậu em, trực giác hỏi nữa.

"Những bức hình này..." Mục Phong tạm ngừng, dùng ánh nhìn đầy đồng tình nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân: "Là mẹ anh tự mình đưa đến tòa soạn báo."

Lúc ấy anh dám đoạt lấy hình trên tay bạn, hỏi những bức hình này từ đâu mà có, khi có được đáp án bất ngờ liền nhanh chóng chạy đến cao ốc Ngô thị mật báo với Ngô Thế Huân.

Lời này vừa nói ra, Ngô Thế Huân cùng Nhiếp Quân đồng thời hít hơi.

Tất cả thành viên trong gia tộc đều biết, Lưu Thục Quyên thoạt nhìn dịu dàng, thùy mị, thực ra tính tình rất cố chấp, một khi gặp chuyện không theo ý mình, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng lại lén lút không ngừng giựt giây chồng đi nói giúp, thuyết phục, cho đến chuyện theo ý mình mới thôi.

Một người phụ nữ như vậy, khi thấy con dâu ở bên ngoài gặp mặt người đàn ông khác lại còn chụp hình lại, đích thân đưa đến tòa soạn báo, quả thật không còn gì bình luận.

Ba người đàn ông xuất sắc đều lâm vào khó khăn, nhất là Ngô Thế Huân, khuôn mặt không thể thối hơn.

Anh không tới biết mẹ sẽ xử lý như vậy, dù nói thế nào Lâm Duẫn Nhi cũng là con dâu, coi như mẹ không có quan tâm tới Lâm Duẫn Nhi, ít nhất cũng phải bận tâm tới mặt mũi nhà họ Ngô chứ, sao lại làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy?

Mẹ đang nghĩ cái gì, anh hoàn toàn không đoán được!

"Chuyện này không qua loa được, Huân, em thấy tốt nhất anh nên trực tiếp đi hỏi mẹ anh." Nhiếp Quân đứng dậy vỗ vỗ vai anh, dành cho anh sự đồng tình vô hạn.

Mục Phong và Nhiếp Quân nhìn nhau, biết bây giờ không tiện nói gì, liền cùng nhau rời Ngô thị.

Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn những tấm hình vẫn nằm trên bàn, vẻ mặt rất phức tạp. Anh đương nhiên sẽ đi hỏi mẹ mình, nhưng trước hết, anh cần phải nói chuyện với Lâm Duẫn Nhi mới được.

Sau khi Lâm Duẫn Nhi nhận được điện thoại của Nhà Xuất Bản, hưng phấn ở nhà lớn tiếng hoan hô.

Nhà Xuất Bản quyết định xuất bản tập tranh của cô, cũng giao cho cô hơn mười bức nữa để làm thành sách.

Trời ạ! Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày mình có thể ra tập tranh! Nhà Xuất Bản nói mặc dù kỹ thuật của cô không thành thạo như người được đào tạo chính quy, nhưng khả năng thưởng thức cái đẹp không tồi, rất có triển vọng.

Chuyện này đối với cô mà nói, quả thực là quà tặng trên trời rơi xuống, không quan tâm bây giờ có đang hòa hợp với Ngô Thế Huân hay không, cô chỉ muốn nhanh chóng nói với anh tin tức vui vẻ này, mong chờ quá!!!

Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, Lâm Duẫn Nhi lập tức chạy tới cửa, vội vã muốn thông báo tin tức tốt này với anh, anh lại không hề thay đổi sắc mặt, đi thẳng đến phòng khách, đặt mấy tấm ảnh lên bàn.

"Cô Lâm Duẫn Nhi, phiền cô giải thích một chút đây là chuyện gì."

Cái gì với cái gì chứ? Cô có chuyện gì cần giải thích chứ?

Cử chỉ của anh không thể nghi ngờ đã dập tắt nhiệt tình của cô, cô đi theo anh vào phòng khách, nghi ngờ cầm mấy tấm hình trên bàn lên, tập trung nhìn…

"Anh cho người theo dõi em?"

Anh không tin tưởng cô, vậy mà lại lén cho người theo dõi cô?

"Không có, đây là... Có người đem đến tòa soạn báo, bị Mục Phong chặn lại."
Ngô Thế Huân căng thẳng, tránh nói đến việc có liên quan đến mẹ anh.

"Vậy sao." Cô khẽ hừ một tiếng, không phải rất tin tưởng anh nói: "Sau đó thì sao? Anh muốn nói gì?"

"Khả năng này mấy ngày trước anh đã nói với em rồi, bây giờ sự thật bày ra trước mắt, dù sao em cũng nên tin anh nói rồi chứ?"

Anh vốn muốn dịu dàng khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy thái độ không muốn cho ý kiến của cô, không khỏi tức giận, giọng điệu cũng cứng rắn hơn.

Mặc dù có vật làm chứng, hai người trong hình cũng không có cử chỉ thân mật quá đáng, anh cũng không trách tội cô, chỉ hy vọng cô có thể theo yêu cầu của mình, không cần gặp Ngụy Chí Hạo nữa.

Dù sao mấy người bên truyền thông cũng tương đối nhạy cảm, những hình này mặc dù bị Mục Phong chặn lại, nhưng tình huống tương tự khó đảm bảo sẽ không xảy ra nữa.

"Cho nên, anh chính là không tin em và anh Ngụy trong sạch?" Cô hiển nhiên hiểu lầm ý anh, kinh ngạc lui về phía sau một bước dài.

Anh bởi vì không tin cô và Ngụy Chí Hạo không có gì cả, cho nên tìm người theo dõi cô, sau đó đẩy trách nhiệm cho truyền thông?

Cô thấy khổ sở cũng cảm thấy rất mỉa mai, trái tim trở nên rối rắm.

Khổ sở nhất là, miệng anh nói muốn duy trì cuộc hôn nhân này, kết quả lại dùng cách này để chứng minh kết quả nỗ lực "thực hiện" của anh, châm chọc hơn nữa là cô tới hôm nay mới biết, tất cả sự quan tâm, săn sóc anh dành cho mình, lại ẩn chứa sự không tin tưởng.

Rốt cuộc đây là cuộc nhân duyên nan giải cỡ nào chứ?

Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông cô gọi là “chồng” trước mặt trở nên vô cùng xa lạ, vô cùng đáng sợ, giống như mình chưa bao giờ từng quen biết anh.

"Anh không có nói như vậy!" Ngô Thế Huân cực kỳ tức giận quát.

"Nhưng hành động anh biểu hiện ra bên ngoài chính là như vậy."

Mắt cô nhanh chóng ngập nước, nhưng vẫn kiên cường không để rơi xuống.

"Người em gả là anh, không phải gia tộc họ Ngô, chẳng lẽ mỗi người thân là con dâu Nghiêm gia thì một chút không gian riêng tư cũng không thể có sao?"

"Không phải!"

Anh không có ngang ngược như vậy, anh chỉ là... Chỉ là không muốn mất đi cô lần nữa vì cùng một lí do!

"Những tấm hình này đương nhiên không thể chứng minh cái gì, anh chỉ là để em hiểu cái gì gọi là tình ngay lý gian, ít nhất em phải hiểu được kiêng dè như thế nào."

"Ở nơi đông đúc người tới người lui gặp mặt còn chưa đủ kiêng dè sao?" Cô cười, so với khóc còn khó coi hơn.

"Tại sao em nhất định phải gặp hắn ta? Hắn ta đối với em mà nói quan trọng vậy sao?"

Khóe mắt Ngô Thế Huân co giật, không thể giải thích vì sao cô nhất định phải giao thiệp với Ngụy Chí Hạo.

Coi như cô cần phải gặp Ngụy Chí Hạo, chẳng lẽ thì không thể tìm người đi cùng sao? Bạn bè cũng tốt, Tiểu Hoa cũng được, cho dù muốn anh làm người tiếp khách cũng OK, chỉ là đừng cho bất kì kẻ nào có cơ hội gây ra sóng gió!

"Bởi vì ở đây em không có bạn, một người cũng không."

Cô khó khăn nuốt nước miếng, lời vừa nói ra khỏi miệng ngay cả mình cũng cảm thấy bi ai: "Trừ người nhà anh ra, em không biết anh có bạn bè gì, cũng không biết anh làm ăn với ai, em chỉ có thể nhốt ở trong nhà giam này, sống chung với thân phận “Ngô phu nhân” thôi!”.

Ngô Thế Huân thấy khó thở, một hồi lâu không nói nên lời.

Chưa từng dẫn cô bất kì trường hợp công khai nào, chưa từng giới thiệu bạn bè cho cô biết, thậm chí bởi vì công việc bận rộn, ngay cả gặp mặt gia đình mới lộ mặt đẫ đi, anh hoàn toàn quên việc cô cũng nên có hoạt động xã giao, cũng cần bạn bè lúc cô đơn...

Đáng chết! Tất cả đều là do anh quá coi thường!

"Anh..."

Anh muốn bác bỏ, lại không tìm được lý do gì đủ để thuyết phục mình.

"Em nghĩ em hiểu ý anh rồi, xin anh để em yên tĩnh một chút được không?"

Cô kiên cường quay mặt đi, không để anh nhìn thấy đôi mắt yếu đuối của mình, cho nên cũng đã bỏ lỡ vẻ khổ sở trên mặt anh.

Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm gò má cúi thấp của cô, không thấy rõ mắt của cô, không thể nào biết được suy nghĩ trong đầu cô bây giờ, điều này khiến anh hoảng hốt.

"Trước tiên em cứ bình tĩnh đã, buổi tối chúng ta bàn lại."

Anh không thể nào thanh minh cho bản thân, chỉ có thể nắm chặt tay, cắn răng xoay người rời đi.

Tiếp tục căng thẳng nữa, chưa chắc có lợi với hai người, anh phải tìm cách nói có lợi cho bản thân, mà cũng thuyết phục cô tin tưởng mình cũng không có hoài nghi cô, quan trọng hơn là anh phải đi tìm mẹ hỏi rõ ràng, vì sao bà lại đối xử như vậy với Lâm Duẫn Nhi.

Khi cửa lớn mở ra rồi đóng lại, trong hốc mắt Lâm Duẫn Nhi đầy nước mắt nóng, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa cuồn cuộn chảy xuống…

_______

"Không phải là mẹ, mẹ sẽ không nhàm chán như vậy."

Đối mặt con trai đang tức giận đùng đùng chất vấn, Lưu Thục Quyên mặt không đổi sắc chỉnh sửa móng tay, giống như người trong miệng con trai lên án không phải bà.

"Ký giả nhận được hình mẹ đưa cũng đã nói hết rồi, mẹ còn không chịu nhận sao?" Ngô Thế Huân không dám tin lắc đầu, cuối cùng thấy được cái gì gọi là vịt chết còn cứng mỏ.

Anh đã giằng co với mẹ gần hai giờ, ba vì bị bệnh nhẹ nên ở nhà nghỉ ngơi cũng phải đến phòng khách xem thế nào, mẹ còn không chịu thừa nhận khiến anh rất nản lòng.

"Thục Quyên, sao em lại làm ra chuyện này?"

Ngô Chấn Đông từ Ngô Thế Huân cũng đại khái biết được ngọn nguồn sự việc, nhăn lại mày, quay đầu lại trừng mắt nhìn vợ.

"Em nói không có là không có, hai cha con anh bây giờ đang làm gì, bức cung sao? Hả?"

Cuối cùng Lưu Thục Quyên thả cây duỗi móng trong tay ra, hờn não trừng mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Bà chờ mãi mới có cơ hội ép Lâm Duẫn Nhi đi, nào có đạo lý dễ dàng buông tay thế chứ?

Thậm chí để bảo đảm hình ảnh có thể đưa đến tay truyền thông chính xác, bà còn đích thân đi một chuyến, không ngờ tên phóng viên kia không đủ nhanh nhẹn, tiết lộ bí mật của bà, thật sự quá ghê tởm!

Chờ giải quyết xong chồng và con trai, bà tuyệt đối làm cho tên phóng viên kia đẹp mặt.

"Em..." Thái độ của vợ làm Ngô Chấn Đông không có cách, chỉ có thể nặng nề thở dài.

"Chẳng lẽ hai người tin em không bằng một tên ký giả?" Âm lượng Lưu Thục Quyên lần nữa cất cao.

"Nhất định em không để ý, mỗi lần em nói dối hoặc chột dạ, âm lượng đều không tự chủ được mà cao hơn."

Kết hôn hơn ba mươi năm, Ngô Chấn Đông sao không rõ khi nào vợ mình sẽ có phản ứng đặc biệt kích động, mà thái độ trước mắt của bà, vừa đúng không đánh đã khai.

"Em?"

Lưu Thục Quyên trong lòng chấn động, bà thật đúng là một chút tự giác cũng không có.

"Bây giờ anh mới biết em không thích con dâu chúng ta như vậy."

Con trai đều trưởng thành rồi, cũng không còn ở chung với bọn họ, vả lại đàn ông cũng không chú ý nhiều đến hành động của phụ nữ, cho tới bây giờ mới giật mình vợ mình hình như đối với con dâu có thái độ thù địch không nhỏ.

Lưu Thục Quyên cứng đờ, không tự chủ đổi tư thế ngồi: "Cũng không có không thích, chỉ là em cảm thấy với điều kiện của tiểu Huân nên xứng với tiểu thư khuê cát gia thế tốt mới đúng, lấy Lâm Duẫn Nhi thật là đáng tiếc."

Câu trả lời của vợ không khiến Ngô Chấn Đông nới lòng mi tâm, ngược lại khiến ông nhớ lại chút chuyện năm xưa, trong đầu từ từ chắp vá thành một khả năng điên cuồng.

"Cho nên, mười năm trước em mới có thể đi tìm Lâm Duẫn Nhi, muốn nó chủ động rời xa Huân vậy?" Trong giọng điệu Ngô Chấn Đông đầy ý dò xét.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top