Chương 29: Trở về nước
Bởi vì tối hôm qua chơi đến rất khuya mới trở về, Lâm Duẫn Nhi buổi sáng chết sống không đứng lên, cuối cùng rồi tự mình rửa và mặc quần áo tử tế sau đó tiếp tục ngủ. Bất đắc dĩ Ngô Thế Huân bế cô lên trên máy bay. Hôm nay Ngô Thế Huân đặt vé máy bay ở khoang hạng nhất, không đi máy bay tư nhân. Ngô Thế Huân nhẹ nhàng đắp chăn cho Lâm Duẫn Nhi, nhìn đắm đuối cô làm cho người xung quanh không ngừng hâm mộ.
"Này, cô thấy người đàn ông bên kia không? Oa, rất đẹp trai nha."
Nữ tiếp viên hàng không vừa nói.
"Đúng vậy, cô xem anh ta đối với người phụ nữ kia rất tình cảm, tôi cũng muốn mình được như cô ấy."
Nữ tiếp viên hàng không thứ hai nói đến.
"Các cô thật đúng là không có tiền đồ, thích thì đi giành đi không phải tốt hơn sao?"
Nữ tiếp viên hàng không ba nói xen vào.
"Cô nói thật đơn giản, có bản lĩnh thì cô đi đi."
Nữ tiếp viên hàng không hai không phục nói.
"Tôi sẽ đi, người đàn ông dịu dàng như vậy, quyến rũ như vậy làm bạn trên giường quả không tồi."
Nói xong nữ tiếp viên hàng không thứ ba di chuyển ra ngoài, sửa sang lại dung mạo, đẩy xe đi tới trước mặt của Ngô Thế Huân, nở nụ cười tự nhận là đẹp nhất, mềm mại nhỏ giọng nói với Ngô Thế Huân:
"Xin chào tiên sinh, xin hỏi anh có cần uống gì không?"
Ngô Thế Huân lúc này mới dời tầm mắt đang nhìn Lâm Duẫn Nhi chuyển qua người của cô ta, dùng một ngón tay đặt trước miệng của mình:
"Xuỵt, cô nhỏ giọng một chút đừng đánh thức phu nhân của tôi. Được rồi, có thể cho tôi một ly cà phê không?"
Vẻ ôn nhu trên mặt Ngô Thế Huân đã biến mất thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng. Đây đã là lần n+1 bắt chuyện của nữ tiếp viên hàng không kia rồi, xem ra ngồi máy bay thật là sai lầm. Nếu như không phải bảo bối đòi anh ngồi máy bay đại chúng.
Nữ tiếp viên hàng không thứ ba biết mình không có cơ hội, liền đẩy xe đi.
"Đợi chút."
Nữ tiếp viên hàng không ba nghe được Ngô Thế Huân gọi mình ' đợi chút ', cô vui mừng như sắp nhảy lên. Nghĩ thầm:
"Anh ta không chống đỡ được sức quyến rũ của mình."
Đi tới trước mặt của Ngô Thế Huân lần nữa, nở nụ cười chuyên nghiệp.
"Xin hỏi ngài cần trợ giúp gì sao?"
Trong lòng lại nghĩ là: mau hỏi số điện thoại của tôi, mau hỏi số điện thoại của tôi đi.
Chỉ thấy Ngô Thế Huân lạnh lùng nhỏ giọng nói:
"Tôi hi vọng tất cả các nhân viên phục vụ, trước khi phu nhân của tôi tỉnh giấc, không cần xuất hiện trước mặt tôi, tôi và phu nhân của tôi muốn yên tĩnh, không còn việc gì nữa cô có thể đi được rồi."
Ngẩng đầu liếc nhìn cô gái mê trai trước mặt, chân mày anh nhíu nặng hơn.
"À?"
Nữ tiếp viên hàng không thứ ba hiển nhiên không thể nào tiếp thu lời nói của Ngô Thế Huân được, có chút sững sờ, thì ra cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục là như thế này.
"Được, tôi biết rồi, đã quấy rầy tiên sinh rồi."
Sau đó đẩy xe đi ra ngoài, cũng đem lời cảnh cáo của Ngô Thế Huân nói với các nhân viên khác. Lần này rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi, bảo bối có thể an tâm ngủ một giấc rồi. Lâm Duẫn Nhi lúc cách hai giờ nữa máy bay mới hạ cánh thì cô tỉnh, mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt yêu nghiệt ở đối diện.
"Tỉnh rồi à."
Ngô Thế Huân hỏi.
"Ừm."
Lâm Duẫn Nhi đứng dậy duỗi cái lưng mỏi một cái.
"Ah, thật là thoải mái."
Cô không biết để có được giấc ngủ ngon Ngô Thế Huân đã đuổi đi bao nhiêu con ruồi rồi.
"Đói bụng không?"
"Có chút."
Lâm Duẫn Nhi sờ sờ cái bụng có chút dẹp của mình, dí dỏm nói với Ngô Thế Huân.
"Trên máy bay đồ ăn uống đều rất giống nhau, trở về sẽ ăn một bữa thật ngon."
"Ừm, được rồi."
Máy bay hạ cánh, tài xế lái Rolls Royce tới đón Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân. Tài xế mở cửa xe cung kính nói:
"Tiên sinh, mời vào."
"Ừ."
Ngô Thế Huân lạnh lùng nói. Sau đó Lâm Duẫn Nhi cũng vào trong xe.
"Chúng ta đi đâu?."
"Trở về biệt thự hoa viên, về sau nơi đó là nhà của chúng ta."
Ngô Thế Huân cười.
"Vậy nhà trọ của tôi thì làm thế nào?"
"Đã dọn giúp em rồi, chúng ta mới kết hôn chẳng lẽ vừa kết hôn liền ở riêng sao?"
"Ai da, tôi không phải có ý này, tôi chỉ muốn nói hành lí của tôi đâu rồi."
Lâm Duẫn Nhi giải thích.
"Hành lý, đã tìm người dọn đi." Ngô Thế Huân trả lời.
Xe dừng trước biệt thự, Lâm Duẫn Nhi nhìn biệt thự trước mặt, thật là to, nhà trước kia của cô đã to rồi nhưng cái biệt thự trước mắt còn to gấp 3 4 lần. Ngô Thế Huân dẫn Lâm Duẫn Nhi đẩy cửa đi vào.
"Như thế nào? Có thích không? Nếu như em không thích thì có thể đổi theo ý của mình."
Lâm Duẫn Nhi vừa vào cửa, đã nhìn thấy biệt thự được trang trí theo ý thích của mình rồi, là phong cách châu Âu, làm sao cô lại không thích, cô chính là thích phong cách này, cho nên vội trả lời Ngô Thế Huân:
"Không có, tôi rất thích các bố trí như thế này."
Ngô Thế Huân cười không nói gì, anh đương nhiên biết cô thích cái gì cho nên mới tìm người sửa chữa lại một phen.
"Thiếu gia, cậu đã trở lại."
Lúc này thím Trương từ phòng bếp đi ra.
"Ừ, Nhi Nhi, anh giới thiệu với em đây là quan gia của chúng ta, thím Trương, em cần gì có thể tìm thím ấy."
Ngô Thế Huân nhìn đông nhìn tây rồi nói với Lâm Duẫn Nhi, thím Trương đã chăm sóc Ngô Thế Huân từ nhỏ, cho nên Ngô Thế Huân đối với thím rất có tình cảm, cho nên anh muốn Lâm Duẫn Nhi cũng tiếp nhận. Lâm Duẫn Nhi thu hồi ánh mắt nhìn người phụ nữ trung niên mặt quần áo giản dị trước mắt, khiến người ta cảm thấy thân thiết, cô cười nói:
"Xin chào thím Trương. Tôi là Lâm Duẫn Nhi."
"Xin chào, thiếu phu nhân."
"Không nên gọi tôi là thiếu phu nhân, gọi Nhi Nhi là được rồi."
"Vậy sao được, như thế là rối loạn quy củ rồi."
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy bất đắc dĩ đành phải đồng ý.
Thím Trương đối với lần đầu gặp mặt thiếu phu nhân, ấn tượng cũng không phải ít, cảm giác là một cô gái sáng sủa hơn nữa không có kiêu căng.
"Phòng của em ở đâu?" Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại nói với Ngô Thế Huân. Nhìn thấy biệt thự này Lâm Duẫn Nhi quá thích thú không kịp chờ đợi muốn đi xem phòng của mình.
"Ở lầu hai, bên trái căn phòng thứ ba."
Ngô Thế Huân mới vừa nói xong, Lâm Duẫn Nhi cũng đã chạy lên rồi.
"Thím Trương, thím chuẩn bị cơm tối đi, Nhi Nhi ở trên máy bay không có ăn nhiều, nhất định sẽ rất đói."
Ngô Thế Huân nói xong cũng quay người đi lên lầu rồi.
"Vâng, thiếu gia."
Thím Trương cười trả lời anh, nhìn thấy thiếu gia khẩn trương như vậy vì vị tiểu thư kia, thím Trương biết là thiếu gia có tình cảm với cô ấy, ở trong lòng bà vui thay cho cậu, lão gia và phu nhân thường đi du lịch chỉ có mình thiếu gia ở nhà, thiếu gia thường chỉ có một mình đi chơi, một mình ăn cơm, hiện tại đã có người bầu bạn bên cạnh thiếu gia, thím Trương chảy nước mắt hạnh phúc thay cho cậu. Sau đó vội vàng lau nước mắt đi tới nhà bếp.
Lâm Duẫn Nhi chạy lên trên lầu lập tức đẩy cửa phòng ra, mùi cỏ thơm Lavender xông vào mũi.
"A, mùi mà mình thích nhất, mùi cỏ Lavenden thơm nhàn nhạt."
Đi vào phòng, căn phòng được trang trí đơn giản mà cao nhã, cái giường lớn có thể cho 4, 5 người ngủ, Lâm Duẫn Nhi lập tức nhào lên trên giường.
"Oa, thật mềm, mình thích nhất giường Simmons."
Lâm Duẫn Nhi vui mừng.
"Rất thoải mái sao?"
Ngô Thế Huân vừa lên lầu đã nhìn thấy bộ dáng Lâm Duẫn Nhi vui mừng, không khỏi cười hỏi. Thật ra thì cái gian phòng này được bố trí phần lớn dựa theo phòng trọ của Lâm Duẫn Nhi mà ra. Lâm Duẫn Nhi nghe Ngô Thế Huân nói, lúc này mở mắt ra vui mừng nói với anh:
"Ngô Thế Huân, thật không ngờ anh và tôi có nhiều điểm chung, anh bố trí ở đây tôi đều thích. Nhất là căn phòng này, tôi thật sự rất thích."
'Cái phòng này không chỉ là của em mà là của anh nữa, có được hay không?'
Ngô Thế Huân ở trong lòng nói. Nhưng ngoài mặt lại nói:
"Ha ha ha, vậy sao, tốt lắm, xem xong rồi thì xuống ăn cơm đi."
Đi xuống lầu, mang Lâm Duẫn Nhi đi tới phòng ăn, Lâm Duẫn Nhi thấy món ăn bày trên bàn ăn, mở to hai mắt nhìn Ngô Thế Huân hỏi:
"Làm sao anh biết em thích ăn những món này?"
Không sai, thức ăn trên bàn tất cả đều là những món Lâm Duẫn Nhi thích.
"A, vậy sao, thật là trùng hợp, những món ăn này anh cũng rất thích."
Ngô Thế Huân trả lời cô, thím Trương ở bên cạnh nghe được lời của Ngô Thế Huân thì sửng sốt, khóe miệng hơi cong nghĩ thầm: tôi nhớ thiếu gia ghét ăn rau hẹ mà trên bàn ăn phần lớn là rau hẹ, thiếu gia cậu thật là nói dối mà không đỏ mặt, quả nhiên là người làm chuyện lớn.
Trên bàn ăn, Lâm Duẫn Nhi vừa ăn vừa nói nói:
"Ngày mai em anh về công ty sao?"
"Dĩ nhiên, chỉ là từ trợ lí biến thành trợ lí cuộc sống mà thôi, chỉ phụ trách một mình anh."
Ngô Thế Huân ưu nhã nói, anh làm sao có thể chịu được một ngày không thấy cô đây.
"Được rồi."
Lâm Duẫn Nhi bất đắc dĩ đáp. Ở trong lòng đã phẫn nộ đến cực điểm:
'Cái gì mà trợ lí cuộc sống, tôi nghĩ là bảo mẫu thì đúng hơn, thiệt là, nói thế nào mình hiện tại cũng là phu nhân tổng giám đốc, tuy là giả nhưng giấy đăng kí là thật, thiếu phu nhân của người ta đi shopping, mình phải ở nhà quét dọn vệ sinh, thật không công bằng mà.'
Ngô Thế Huân nhìn bộ mặt biểu tình phức tạp của Lâm Duẫn Nhi, chỉ thấy khóe miệng của anh nâng lên, lộ ra nụ cười đầy phúc hắc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top