CHƯƠNG 66: NỬA BIẾN THÁI HAY HOÀN TOÀN BIẾN THÁI.

Ngày đầu năm, luồng không khí lạnh tràn về, nhiệt độ tại thành phố Giang cũng đột ngột giảm xuống đến khoảng gần mười độ. Đang trong kỳ nghỉ, cộng thêm trời lạnh trên đường càng thêm vắng vẻ tiêu điều.
Chính vì thế, khi tiếng hét vang lên rõ ràng cũng chẳng ai quan tâm.
“A a a _ _ _”
Năm mới của thành phố Tân cũng bắt đầu từ tiếng thét chói tai này.
***
Ánh mặt trời ngày đông len lói chiếu vào sân nhỏ phía trước cổng biệt thự.
‘Buổi sáng bối rối ấy’ qua đi, Ngô Thế Huân và Lâm Duẫn Nhi ngầm hiểu, không ai đề cập lại vấn đề này.
Trong nhà đã bắt đầu phải sử dụng lò sưởi. Ngày trước chỗ lò sưởi là của riêng Ngô Thế Huân, nay được kê thêm chiếc ghế sofa, dành cho Lâm Duẫn Nhi. Hai người, mỗi người một bên, ở giữa là chiếc bàn trà nhỏ, bên trên có chiếc bếp con con đang đun nước nóng.
Cách đó không xa, chiếc tivi đang phát tin tức buổi sáng:
Sáng sớm hôm nay, tại số 21, đường Văn Tú, khu Thiên Phúc phát hiện án mạng. Hai vợ chồng chủ nhà bị sát hại. Một nhân viên vệ sinh khi đi ngang qua trông thấy cửa không khép, anh ta liếc mắt nhìn vào thì trông thấy đầu của nạn nhân bị trùm bằng túi rác, vứt ở trong sân. Ngay phía sau tôi đây chính là nơi xảy ra án mạng. Từ màn ảnh các bạn có thể nhìn thấy hiện tại cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Theo thông tin của hàng xóm cho biết, hai vợ chồng còn có một đứa con gái khoảng mười tuổi …”
Vừa nói, phía sau phóng viên có một người bước ra, anh ta trông thấy liền đuổi theo: “Cảnh sát Mạc … Cảnh sát Mạc! Xin chờ một chút, không biết ông có ý kiến gì về vụ án này?”
“Hiện trường có lưu lại manh mối gì không?”
“Động cơ phạm tội là gì?”
“Mới đầu năm mà thành phố Tân đã phát sinh án mạng, người dân còn tin tưởng vào khả năng của cảnh sát không?”
“Xin hỏi đứa bé còn sống hay không?”

Trong màn ảnh là tình hình hỗn loạn, đám phóng viên chen nhau đưa micro xông đến, hi vọng có thể đào bới được tin tức trực tiếp từ cảnh sát.
Cuối cùng, màn ảnh chỉ còn hình ảnh đuôi xe cảnh sát.
“Liên quan đến tiến triển mới nhất của vụ án, đài chúng tôi sẽ đưa tin kịp thời. Phóng viên Trần Văn thông tin trực tiếp từ hiện trường.”
Lâm Duẫn Nhi nhấp một ngụm trà … người vừa bị đám phóng viên truy đuổi kia chính là chú Mạc …
Haiizzz … Mới đầu năm mà có vụ này … Chú Mạc chắc chắn chẳng lấy gì vui vẻ.
***
Mạc Thông vội vã lái xe rời khỏi hiện trường. Trong lòng thầm mắng chửi tổ tông mười tám đời tên tội phạm.
Thời này làm cảnh sát dễ lắm sao? Bình thường tăng ca thì thôi đi, đến cuối tuần bị gọi về sở cũng phải chịu, nhưng khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ lễ, vậy mà cũng bị tên tội phạm bám không buông.
Mẹ kiếp! Chọn ngày nào không chọn, chọn ngay ngày đầu năm mới!
Chó má! Suốt năm không chọn, nắng mưa không chọn, chọn ngay ngày nghỉ, chọn ngay chỗ này.
Tên phá hoại mà! Có cần phải thế không chứ!!!

Mạc Thông cứ lầm bầm mắng chửi mãi cho tới khi đến căn biệt thự nhỏ mang theo một bụng phẫn nộ, xả cơn tức lên chiếc chuông cửa. Vừa bước vào trong, người đàn ông đang nhà nhã uống trà bên lò sưởi ấy liếc nhìn ông và nói: “Mạc Thông! Vụ án này khiến ông áp lực rất lớn!”
“Cậu nói thử coi sao dạo này mấy tên tội phạm giết người lại nhiều như vậy”, Mạc Thông gương mặt ủ rũ: “Muốn nghỉ ngơi một ngày cho ra hồn cũng không được. Cứ tiếp tục như thế này chắc cái mạng già này cũng không còn. Cục Trưởng sáng nay gọi cho tôi ba cuộc điện thoại nói muốn đích thân tham gia vào vụ án. Mới ngày đầu năm thôi đã xuất hiện vụ án thế này, ảnh hưởng rất xấu, phá hoại ổn định trật tự xã hội, an ninh quốc gia, tạo một mối lo lắng trong dân chúng …”
Sau khi thao thao bất tuyệt, Mạc Thông kết luận lại: “Chính vì thế, cậu nhất định phải giúp đỡ.”
Ngô Thế Huân nhướn mày: “Tại sao tôi phải giúp?”
“Bởi vì cậu có năng lực!”, Mạc Thông tin chắc chỉ cần anh chịu ra tay, chuyện phá án chỉ trong tầm tay … Nhưng làm sao để anh chịu giúp. Người đàn ông này làm việc đều dựa theo tâm trạng, tâm trạng tốt thì hỗ trợ vô điều kiện; tâm trạng không tốt cho dù có chết trước mặt anh, anh cũng chẳng động tâm.
Tùy hứng .. quá tùy hứng đến mức khiến người ta … ‘vừa yêu vừa hận’.
Giống như vụ án lần trước, anh chịu đứng ra hỗ trợ, quả là vạn năm khó gặp một lần tâm tính tốt lành.
“Để được cái danh xưng mà đám cảnh sát các ông ban tặng, bởi cái gọi là ‘Năng lực hơn người’ mà tôi đã sớm chết vì lao lực”, Ngô Thế Huân nhấp một ngụm café.
Lâm Duẫn Nhi: “Sặc!”. Người đàn ông này vừa tự khen mình, cũng không quên châm biếm hình ảnh người cảnh sát nhân dân. Trông chú Mạc Thông te tua như vậy, cô đành mở miệng thêm lời: “Ngô Thế Huân! Anh coi qua thế nào đi!”
Ngô Thế Huân liếc cô: “Lý do?”
Mấy kiểu lý do vĩ đại như ‘Vì dân phục vụ’, hoặc vì chính nghĩa bắt tên tội phạm về quy án … là những thứ khẳng định không có tác dụng với anh.
Lâm Duẫn Nhi: “… Chuyện này … Anh thông minh như vậy, nếu không dùng thì quá lãng phí, đúng không?”
Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút, cảm thấy câu nói này của Lâm Duẫn Nhi cũng không tệ: “Hình như … Không sai!”. Anh quay sang nói với Mạc Thông: “Vậy đến đó xem sao!”
Này này ?!?
Mạc Thông thật sự không hiểu, câu ông nói ‘Cậu có năng lực!’ và câu của Lâm Duẫn Nhi có điểm nào khác nhau? Tại sao hiệu quả lại khác xa nhau đến vậy?
Ông thắc mắc hỏi: “Tại sao khác nhau vậy?”
Ngô Thế Huân: “Bởi tôi cảm thấy cô ta nói chuyện êm tai hơn ông!”
Lâm Duẫn Nhi nhận được ánh mắt đầy nghi ngờ của Mạc Thông … cô hơi lúng túng.
Mạc Thông đang lơ ngơ lại được Ngô Thế Huân tặng thêm một đao: “À … còn nữa … Tôi cảm thấy cô ấy đẹp hơn ông!”
‘Cái xã hội nhìn mặt không nhìn người này khiến ông quá tuyệt vọng’, Mạc Thông uất hận thầm nghĩ.
***
Hiện trường vụ án đã được rào cảnh giới. Phía bên ngoài đường cảnh giới là đám phóng viên đang đứng lố nhố, mắt nhìn chằm chằm vào bên trong. Phía trong có bốn cảnh viên đang tiến hành lục soát.
Ngô Thế Huân không đi vào trong ngay. Sau khi xuống xe, anh đi một vòng phía ngoài, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Có ý kiến gì không?”
“Hả???”, Lâm Duẫn Nhi, “Hỏi tôi sao?”
Ngô Thế Huân: “Không! Tôi đang hỏi không khí!”
Lâm Duẫn Nhi: “…”. Anh nói thêm một câu thì chết sao? Chết sao?
“Các căn hộ ở đây được thiết kế dạng biệt lập, cách đây ba trăm mét là con đường lớn. Xung quanh không có cửa hàng, quán xá , đều là nhà dân. Đèn đường bị phá hư chưa được sửa, ban đêm ở đây rất tối.”
“Sức quan sát rất tốt”, Ngô Thế Huân nói: “Đi thôi! Vào trong!”
Tiến vào hiện trường, thi thể vẫn còn ở trong sân, đây là Mạc Thông trước khi đi đã bàn giao lại.
Lâm Duẫn Nhi nhận bao tay từ một cảnh viên, lôi túi rác ra. Nạn nhân nam não bị trọng thương, trên người có khoảng mấy chục nhát dao. Nạn nhân nữ bị đâm một dao phía sau, cả khối da đầu bị kéo xuống, ngũ quan biến dạng, gương mặt ẩm ướt. Lâm Duẫn Nhi sờ soạng một chút, vệt nước trên mặt nạn nhân và chiếc găng tay khi ma sát có tạo bọt màu trắng, ngửi là mùi xà bông giặt …
Là hung thủ sau khi đâm nạn nhân bị thương rồi nhét đầu cho vào lồng giặt quay.
Cô chỉ vào vết thương: “Từ góc độ và chiều sâu cho thấy, nạn nhân đang đứng trước máy giặt, tính đi giặt quần áo, hung thủ đứng sau lưng nên mới có cơ hội ra tay. Sau đó, tên sát nhân nhấn đầu nạn nhân sắp chết vào máy giặt, rồi lại lấy ra …”
Các cảnh sát đứng xung quanh vừa nghe Lâm Duẫn Nhi nói vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy. Họ nhíu mày chua xót. Thân là cảnh sát, bọn họ biết rõ một dao sẽ không khiến nạn nhân chết ngay lập tức … chính vì thế trong tình huống còn sống sót, nạn nhân nữ bị máy giặt quay cho đến chết.
“Vợ bị tập kích, người chồng chưa thấy xuất hiện. Có khả năng chồng của bà ta đã bị sát hại trước đó”, Ngô Thế Huân tiếp lời, đi sâu vào bên trong.
Đương nhiên, trong nhà mới là hiện trường đầu tiên.
Vừa vào trong đã ngửi thấy nồng nặc mùi máu tanh, trên sàn nhà rất nhiều máu. Máy giặt vẫn đang quay, trong lồng giặt còn tóc và máu của nạn nhân.
Gia đình cũng thuộc dạng bình thường, đồ dùng cũ kỹ, đồ ăn trong tủ lạnh đều mang ra hết đặt trước màn hình tivi. Đồ sống, đồ chín chồng chất lên nhau, món nào cũng có vết cắn qua.
Trên bàn còn có chai bia, đã uống một chút.
Là gia chủ trong nhà hay hung thủ uống cần phải chờ đợi kết quả giám chứng.
Lâm Duẫn Nhi: “Không giống như là cướp, ngoại trừ đồ ăn trong tủ lạnh, trong nhà không thấy dấu vết lục lọi.”
“Hành vi phạm tội đều thuộc có tổ chức và không có tổ chức”, Ngô Thế Huân ngừng một chút: “Biết chọn phương pháp nhất định, tìm được cơ hội vào cửa; sau khi giết người, đối mặt với hiện trường không đáng để xử lý, trái lại lại bình thản ngồi ăn thức ăn, sau đó mang đứa trẻ đi.”
“Tại sao mang theo đứa nhỏ, buôn bán trẻ em sao?”
Ngô Thế Huân lắc đầu: “Chưa xác định được! Tuy nhiên căn cứ và số liệu phân tích thống kê, bình thường bọn tội phạm lừa bán trẻ em biến thành giết người xác suất không lớn, hơn nữa phần tử mua bán trẻ em có tính tổ chức rất cao và mạnh, sau khi giết người tuyệt đối không có tâm trạng ăn uống.”
Lâm Duẫn Nhi: “Tâm lý biến thái?”
Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút, sửa lại: “Nhiều lắm … chỉ là một nửa biến thái, muốn phát triển thành biến thái hoàn toàn cần phải có một quá trình, đại khái là còn cần phải có chút kích thích bên ngoài.”
Mọi người: “…”
Đừng làm loạn nữa anh chàng đẹp trai. Mặc kệ là nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái, vụ án hiện tại cũng thuộc dạng biến thái được chưa!
“Ấu dâm?”, Mạc Thông bước tới đưa ra độ khả thi cao hơn.
“Ồ! Cảnh sát Mạc! Tốt nhất ông hãy cầu khẩn không phải là vụ án ấu dâm.”, Ngô Thế Huân cười cười trên nỗi đau của người khác, nhếch miệng: “Căn cứ phân tích, tội phạm ấu dâm mang theo đứa trẻ xác xuất ít như mấy cọng tóc trên mấy tên hói đầu.”
Đám người không nhịn được liếc nhìn đỉnh đầu Mạc Thông vài giây.
“Nhìn gì! Có gì đáng xem cơ chứ, mau làm việc đi!”, Mạc Thông gào lên, sau đó xòe tay: “Đây! Đây là thứ từ trong miệng nạn nhân nam rơi ra.”
Ngô Thế Huân nhìn cuộn giấy bị vo viên lại, nhíu nhíu mày: “Xem ra anh chàng biến thái của chúng ta tính khí còn khá trẻ con.”
Lâm Duẫn Nhi đi tới, trên giấy chính là hình vẽ một đống phân.
***
Việc khám xét hiện trường hoàn tất, tử thi cũng được mang đi.
Sau khi bận bận bịu bịu cả buổi, rời khỏi hiện trường cũng đã gần trưa, Mạc Thông muốn cám ơn Ngô Thế Huân vì đã giúp đỡ nên mời mọc: “Tôi nghe nói gần đây có quán cơm khá ngon. Mau! Tôi đưa hai người đi ăn!”
Ngô Thế Huân liếc ông: “Mạc Thông, ông có đối tượng mới à?”
Lâm Duẫn Nhi há hốc mồm, theo phản xạ nhìn Mạc Thông, sau đó lại quay qua nhìn Ngô Thế Huân … Sao anh ấy lại nói thế?
Mạc Thông lắc lắc đầu, sắc mặt hơi ngượng ngùng: “Không … không có đâu!”
“Ồ!”, Ngô Thế Huân ngừng một chút, khi Mạc Thông tính thở phào thì anh lại nói thêm một câu: “Chính là có người để ý … còn chưa ra tay?”
“… Không!”, Mạc Thông không thừa nhận, nhưng gương mặt già nua bỗng chốc đỏ lựng đã thay đáp án tố cáo ông.
Lâm Duẫn Nhi vui mừng: “Chú Mạc, đối phương là ai vậy?”
Mạc Thông từng gặp thất bại trong hôn nhân, nếu có thể bắt đầu một chuyện tình cảm mới, đó là một chuyện khiến mọi người thật sự vui mừng.
“Là đồng nghiệp mới tới Cục cảnh sát!”, Ngô Thế Huân bên cạnh nói tiếp.
Mạc Thông: “…”
Lâm Duẫn Nhi: “Rồi sao nữa?”
“À … Dáng người không cao không thấp, tầm khoảng một mét sáu tám. Ở độ tuổi từ ba mươi lăm đến bốn mươi. Đã từng hẹn hò một lần, chính là vào ngày lễ Giáng Sinh vừa qua. Cô ta còn tặng ông ấy một chiếc cà vạt làm quà Giáng sinh …”
“Ngô Thế Huân! Im miệng!”, Mạc Thông ngượng chín mặt, hận không thể ném người đàn ông này xuống xe.
Lâm Duẫn Nhi trố mắt, há hốc miệng, phản ứng này của Mạc Thông chứng tỏ Ngô Thế Huân nói không sai.
“Nói câu cuối cùng!”, Ngô Thế Huân mở miệng, “Khả năng cô ta đang muốn coi tài năng thật sự của ông. Nếu như muốn theo đuổi cô ta, dựa vào năng lực của ông vẫn chưa đủ mà còn cần thêm tôi để chứng tỏ tài năng phá án của ông.”
Mạc Thông và Lâm Duẫn Nhi: “…”
Mạc Thông há miệng muốn hỏi nhưng hơi ngại. Lâm Duẫn Nhi thấy thế biết ý, liền mau mồm mau miệng hỏi, cũng để thỏa mãn trí tò mò của mình.
“Sao biết vậy?”
“Mạc Thông không giống người thích đeo cà vạt, nhưng hôm nay ở hiện trường vụ án mà lại đeo cà vạt”, anh liếc nhìn chiếc cà vạt màu vàng sậm: “Màu sắc của cà vạt là màu hot nhất năm nay nhưng không phải màu vàng ánh kim mà màu vàng sậm. Lựa chọn màu sắc quả nhiên rất thành thục.”
Rồi anh liếc nhìn giày Mạc Thông: “Giày mang là loại giày tăng chiều cao, muốn cao hơn bình thường ba phân, có thể cho thấy đối phương không hề thấp. Người đàn ông luôn muốn tự tin trước phụ nữ, do vậy từ chiều cao của ông ta tôi đại khái đoán được chiều cao của đối phương.”
Nghe Ngô Thế Huân nói, cô vô thức nhìn xuống giày Mạc Thông.
Mạc Thông tức quá hóa thẹn, dậm dậm chân: “Tôi không mang giày độn!”
Ngô Thế Huân nhếch mày: “Thì cởi ra thử coi!”
Mạc Thông lườm anh một cái, ưỡn ngực, nhanh chân đi thẳng về phía trước, không thèm để ý đến anh. Vừa đi được hai bước đã nghe giọng anh truyền đến:
“Ông không muốn biết suy nghĩ của cô ta về ông sao?”
Mạc Thông đột ngột dừng bước, xoay đầu nhìn.
“Quên đi! Trong lòng ông vẫn đang mắng mỏ tôi. Tôi không nói!”
Mạc Thông: “…” Pà mịa nó! Còn không được chửi thầm trong bụng nữa chứ.
Lâm Duẫn Nhi đứng một bên tò mò đến mức không chịu nổi, nhìn sắc mặt biến đổi của Mạc Thông, cô nghiến răng nghiến lợi khẩn cầu: “Xin_anh_đó! Nói tôi nghe đi!”
Ngô Thế Huân khẽ mỉm cười: “Được rồi! Trông cô có thành ý như vậy. Cái cà vạt đeo trên cổ ấy … trông thật giống đống phân.”

Mạc Thông nghe như sét đánh ngang tai.
Lâm Duẫn Nhi che miệng cười ngặt ngẽo, trong lòng thầm an ủi Mạc Thông: Chú đụng phải người như vậy thì đành chịu thôi.
“Đây! Chính là quán này”, Mạc Thông đưa hai người bọn họ đến một căn nhà đề bảng ‘Cổ Nguyệt Tiểu Quán’: “Nghe nói quán này rất ngon!”
Ba người đẩy cửa vào.
Lâm Duẫn Nhi nhìn khung cảnh vắng ngắt, liếc nhìn Mạc Thông đầy hoài nghi hai chữ gọi là ‘Rất tuyệt’.
“Này …”, Mạc Thông cũng cảm thấy kỳ lạ: “Xem ra … không giống … Chúng ta đổi nơi khác đi!”
“Ở đây được rồi!”
Ngô Thế Huân kéo ghế ngồi xuống, người đàn ông chạy vội vã từ trong bếp ra: “Xin lỗi! … Ngại quá, ngày hôm nay tiệm chúng tôi …!”
“Hả?”, Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn: “Không bán sao?”
“… Không! Không phải, do quán mở cửa khá trễ, sợ quý khách đợi lâu”, người đàn ông nở nụ cười, cầm thực đơn đi tới: “Xin hỏi mọi người ăn món gì?”
Ngô Thế Huân: “Tùy ý!”
Lâm Duẫn Nhi bị hai chữ ‘Tùy ý’ làm cho giật nảy mình. Ngô Thế Huân lại là người tùy tiện sao? Tuyệt đối không thể nào?
Vậy tại sao anh lại nói hai chữ ‘Tùy ý’ đó?
Mạc Thông nhìn thực đơn: “Ở đây đặc sản là món gì, cứ mang lên là được!”
Người đàn ông lau lau trán: “Được! Mọi người chờ một chút!”
“Tiệm này tên Cổ Nguyệt … là do anh họ Hồ sao?”, Ngô Thế Huân đột nhiên có hứng thú với tên của quán ăn.
(古月- Cổ Nguyệt === 胡: họ Hồ)
“Đúng rồi! Mọi người ngồi chơi, tôi đi chuẩn bị thức ăn!”
Lâm Duẫn Nhi liếc Ngô Thế Huân, ra hiệu dò hỏi - - - Xảy ra chuyện gì?
Ngô Thế Huân trả lại cho cô một cái nhíu mày - - - Tự mình nghĩ.
Xem ra … hình như thật sự có vấn đề.
Lâm Duẫn Nhi liếc nhìn cách trang trí của quán ăn nhỏ này, có thể thấy được trang trí khá tỉ mỉ, toàn bằng gỗ thật, tô điểm mấy vật trang trí nhỏ nhỏ xinh xinh … cảm giác …
Haizza, diễn tả thế nào đây!
“Quán này … trông rất nhẹ nhàng!”, Lâm Duẫn Nhi nói lên suy nghĩ của bản thân.
Khi chủ quán đưa trà lên cho bọn họ, Lâm Duẫn Nhi vô thức đánh giá hắn ta.
Ở với Ngô Thế Huân lâu ngày cũng bị nhiễm tính này của anh … Cái này có gọi là ở lâu quen tính không?
Người chủ quán rất thô, cảm giác so với quán này khác nhau một trời một vực.
Một người đàn ông thô kệch như vậy lại làm chủ một quán ăn nho nhỏ đáng yêu thế này mà lại chỉ mở do sở thích cá nhân. Lâm Duẫn Nhi tự cười thầm, hèn gì dạo này đàn ông chả giống đàn ông khiến phụ nữ phải biến thành đàn ông.
“Ông chủ trang trí quán này chắc phải tốn nhiều công sức lắm!”, Lâm Duẫn Nhi thuận miệng hỏi.
“Vâng! Cũng chút chút!”, bàn tay đang châm trà đột nhiên run lên một cái.
Ngô Thế Huân nhếch miệng.
Rất lâu sau, ông chủ mới đưa món ăn lên. Mạc Thông nhấc đũa nếm thử món sườn bò: “Món sườn bò nướng này khá ngon. Không hổ danh là món đặc biệt trong quán, có điều nướng hơi quá lửa. Hơi tiếc. Hai người cũng nếm thử đi!”
Ngô Thế Huân: “Dạo này tôi ăn chay!”
Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ tính động đũa, nhưng khựng lại vì câu trả lời của Ngô Thế Huân.
Ăn chay?
Nếu như nhớ không lầm, tối qua một mình anh chén hết hai con cá.
Bây giờ anh nói ăn chay? Vì sao?
“Ăn chay gì cơ chứ?”, Mạc Thông lại nếm thêm một miếng: “Ngon lắm, mặc dù nướng hơi quá nhưng vậy càng ngon, càng thơm.”
Lâm Duẫn Nhi liếc món sườn bò nướng dưới bàn: Món ăn có vấn đề sao?
Ngô Thế Huân vẫn dùng sự im lặng trả lời - - - Tự mình đoán.
Lâm Duẫn Nhi đưa món ăn sát mũi ngửi, là thịt bò không sai, không có vấn đề.
Hay anh đang muốn đùa giỡn gì đây?
Nhưng cô tuyệt đối tin tưởng anh không thuộc dạng người đang dầu sôi lửa bỏng lại đi trêu chọc người khác.
Thịt không có vấn đề … vậy người có vấn đề!
Là … chủ quán???
Chủ quán có vấn đề gì?
Lâm Duẫn Nhi đặt đũa xuống, quan sát quán ăn nhỏ thêm một lần nữa, ánh mắt hướng về phía chiếc khăn quàng cổ trên quầy, là chiếc khăn quàng cổ của phụ nữ.
“Ông chủ! Khăn quàng kia là của ông sao?”, khi chủ quán mang thức ăn ra lần thứ hai, Lâm Duẫn Nhi lơ đãng hỏi: “Nhìn rất đẹp!”
“Khăn quàng cổ? Khăn quàng cổ gì . . . À! Cô nói khăn quàng cổ này ư?”, chủ quán ngại ngùng cười cười: “Cái này … là của tôi … Khụ khụ! Mọi người đừng cười, tôi thích mấy thứ đáng yêu thế này.”
Mạc Thông đang ăn nghe chủ quán trả lời liền nghẹn họng, quay đầu nhìn dáng vẻ cũng khá đẹp trai của hắn, rồi liếc chiếc khăn quàng mang mười phần ẻo lả đằng kia, bất thình lình không còn khẩu vị.
“Mọi người cứ từ từ ăn, tôi vào trong có chút việc!”, chủ quán nở nụ cười, sau khi nói xong quay người vào bếp.
“Không ăn?”, Ngô Thế Huân nhìn Mạc Thông.
Mạc Thông cảm thấy tên chủ quán có chút khác thường: “Không ăn!”, về Cục cảnh sát ăn mì gói sướng hơn.
Ngô Thế Huân: “Này … bắt người đi!”
Mạc Thông sững người: “Bắt người? Bắt ai?” Lẽ nào đã biết hung thủ là ai?
Ngô Thế Huân: “Anh Hồ!”

“Chủ quán Hồ . . . ???”
“A! Gọi tôi có gì vậy?”, chủ quán vội vàng quay đầu.
“Mạc Thông! Người đứng trước mặt ông chính là hung thủ giết người. Ông không bắt còn muốn chờ hắn chạy thoát sao?” Ngô Thế Huân nhướn mày. Chọn nơi ăn trưa, chọn đâu không chọn lại chọn trúng hiện trường giết người này. Nên nói Mạc Thông may mắn hay xui xẻo đây.
“Hả???” Mạc Thông đứng phắt dậy: “Hắn là hung thủ giết người???”
Vừa dứt lời, người đàn ông chạy vọt ra phía cửa. Động tác của Mạc Thông nhanh hơn, đưa tay chộp lấy, khống chế hắn.
Chẳng bao lâu sao, cảnh sát địa phương được điều đến. Từ trong tủ lạnh nhà bếp tìm ra được một bộ tử thi nữ, chính là chủ quán thật sự của quán ăn này.
Mạc Thông: “Sao cậu biết?”
Ngô Thế Huân ra hiệu Lâm Duẫn Nhi: “Cô nói phát hiện của cô đi!”
“Đầu tiên, khi bước vào quán ăn nhỏ này, cảm giác đầu tiên của tôi là rất nhẹ nhàng, nhưng tên chủ quán đẹp trai này trông không giống như loại người thích cách trang trí này. Thêm vào đó chiếc khăn quàng cổ trên quầy, khi tôi nhắc đến chiếc khăn hắn cũng không biết có vật này … Còn có … biểu hiện của hắn khi anh gọi hắn.”
Khi gọi ‘anh Hồ’, hắn hình như không ý thức được đang gọi hắn.
Nhưng Lâm Duẫn Nhi tuyệt nhiên không ngờ đến đây là hiện trường giết người.
Lâm Duẫn Nhi: “Anh phát hiện khi nào?”
“Vừa trông thấy hắn là tôi biết!”, Ngô Thế Huân trả lời khiến Mạc Thông tức muốn hộc máu.
“Vậy sao cậu không nói sớm?” Mạc Thông tức điên.
Ngô Thế Huân: “Ông đâu hỏi tôi.” Ẩn ý tự hiểu: Tôi phát hiện, tôi thích nói lúc nào thì nói.
Mạc Thông đành nghẹn họng.
“Làm sao anh biết được tên chủ quán giết người?”, Lâm Duẫn Nhi tò mò. Cô chỉ cảm thấy hắn ta kỳ quái, không ngờ lại giết người nghiêm trọng như thế.
“Là nhờ tấm lịch này”, anh chỉ qua một chỗ khác: “Vốn nó phải ở bên kia!”. Tấm lịch được treo một thời gian dài nên chắc chắn sẽ để lại dấu vết: “Vậy tại sao lại đem qua đây, chỉ có một khả năng duy nhất là muốn dấu vật gì đó.”
Anh gỡ tấm lịch xuống, trên vách tường xuất hiện dấu máu đã bị lau đi. Trên đinh cũng có vết máu. Trùng khớp với vết thương nơi sau gáy của nạn nhân nữ.
“Hắn lau vết máu nhưng phát hiện không cách lau sạch nên vội vàng mang tấm lịch qua đây che lại, không cẩn thận lại làm lưu dấu lên tờ lịch”, Ngô Thế Huân chỉ vào một góc hồng hồng phía tờ lịch trên cùng.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự không thể phát hiện ra.
Nhãn lực quá tinh tường?!?
Lâm Duẫn Nhi và Mạc Thông phục sát đất.
Mạc Thông: “Hung thủ và chủ quán có quan hệ gì? Tại sao lại muốn giết cô ta?”
Ngô Thế Huân phủi tay, không trả lời ông ta mà đi thẳng ra ngoài - - - Đây là việc thẩm vấn của cảnh sát, liên quan gì đến anh.
“Chờ chút … Duẫn Nhi! Cháu vừa nói trên trán có dấu vết bị vật nặng đập trúng, là lấy cái gì đánh?”
Bước chân đang đi theo Ngô Thế Huân chợt khựng lại, sau khi ra khỏi quán Lâm Duẫn Nhi mới nói: “Chú Mạc … Tốt nhất không biết tốt hơn!”
Nếu như cô đoán không sai, khả năng hắn dùng miếng sườn bò đã đông cứng.
Khụ! Không khéo vừa rồi Mạc Thông nếm cũng không ít … vì thế …
Ọe … ọe …
Mạc Thông cúi người, móc họng.
Lâm Duẫn Nhi: “Sao anh không nói cho chú biết sớm, để cho chú ấy ăn …”
Ngô Thế Huân: “Ai bảo ông ta ngốc!”
Lâm Duẫn Nhi: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top