Sau khi gặp phụ huynh Ngô Thế Huân, hai người sắp xếp cho 'hai họ' gặp mặt, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ.
Song thân hai bên đều rất hứng thú, còn phấn chấn hơn hai người gấp nhiều lần, tất cả mọi chuyện đều giao cho ba mẹ xử lý. Lâm Duẫn Nhi càng thêm tự tại.
Công việc giảng dạy tại trường đại học Y của Lâm Duẫn Nhi cũng đi vào quỹ đạo, mỗi ngày chín giờ sáng đi làm, năm giờ chiều tan ca.
Phần lớn thời gian của Ngô Thế Huân dành cho việc đọc sách hoặc nghiên cứu những thí nghiệm kỳ quái ở nhà, có đôi khi được Cục cảnh sát mời về làm cố vấn, hỗ trợ điều tra.
Một ngày nọ, vừa tan ca, Lâm Duẫn Nhi nhận được một cuộc điện thoại lạ.
"Tôi muốn gặp chị!", đối phương đi thẳng vào vấn đề, đưa ra cuộc hẹn.
"Xin lỗi! Xin hỏi ... Cô là ..."
"Chị là Lâm Duẫn Nhi đúng không? Chị biết Ngô Thế Huân đúng không? Nếu như chính xác, vậy gặp nhau đi!"
Lâm Duẫn Nhi không hiểu đầu cua tai nheo, trực tiếp cúp điện thoại, không thèm để ý.
Không ngờ đối phương trực tiếp đến nơi cô công tác.
Vì nhà cách trường không xa, nên mỗi ngày cô đều đi bộ đi làm, tiện thể rèn luyện thân thể. Khi không có việc bận, Ngô Thế Huân sẽ đến đón cô.
Tiện đường Lâm Duẫn Nhi ghé mua vài món ăn cho bữa tối, vừa đi vừa nói chuyện với Cố Sênh. Đột nhiên đằng sau có tiếng gọi lớn.
"Lâm Duẫn Nhi!"
Cô quay đầu nhìn, bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ là một bé gái rất xinh xắn.
Ở chung với Ngô Thế Huân lâu ngày nên cũng bị ảnh hưởng đôi chút, tình cờ gặp người xa lạ, theo bản năng sẽ đánh giá đối phương một chút.
Chiếc xe thể thao màu đỏ, đại diện cho cá tính nóng nảy.
Không quen nhưng lại gọi thẳng tên cô, có hai khả năng: một là chưa xác định được đó là người mình muốn tìm hay không, hai là đúng người mình tìm và người này phải là quen biết.
Rất rõ ràng, đối phương thuộc vế thứ hai.
"Sao vậy?", Cố Sênh đầu dây bên kia tò mò hỏi.
"Tình cờ gặp mỹ nữ!", Lâm Duẫn Nhi thuận miệng đáp.
Cô không quen người này, nhưng cô biết đối phương biết cô.
Chiếc xe thể thao kia không hề rẻ ... Cứ cho rằng cô mù tịt về các nhãn hiệu xe trên thế giới đi chăng nữa, nhưng liếc nhìn đường nét sắc xảo đã phát ra tín hiệu 'Ta là kẻ có tiền'.
Có tiền, cô lại không quen, nhưng lại gọi cô một cách sỗ sàng như vậy, khả năng duy nhất chính là thông qua người thân mà biết cô. Sàng lọc một chút, người giàu có cô quen biết không nhiều, chỉ có duy nhất một người.
Chính là, vị hôn phu của cô.
"Phì! Trên cõi đời này ngoại trừ tớ thì có mỹ nữ nào có mắt không tròng lại đi quyến rũ cậu chứ! Hay là đối tượng đang ngắm nghía con mèo nhà cậu."
Không thể không khen, ở phương diện nào đó, Cố Sênh đoán rất chuẩn.
"A! Lát nữa nói sau! Cô bé tiến đến chỗ tớ!"
"Này này này ... đừng tắt ... cho tớ nghe ké một chút!"
"Bà tám quá đi!", Lâm Duẫn Nhi không do dự ngắt máy.
Cô bé uyển chuyển bước đi trên đôi giày cao gót, luận chiều cao, dĩ nhiên Lâm Duẫn Nhi vẫn chiếm ưu thế hơn.
"Lâm Duẫn Nhi! Tôi muốn chị rời khỏi Ngô Thế Huân!"
Thấy chưa vẫn nói Cố Sênh miệng quạ mà ... Nói câu nào trúng câu đó.
Lâm Duẫn Nhi: "Tại sao?"
Tiểu mỹ nữ nhìn Lâm Duẫn Nhi từ trên xuống mấy lần. Lâm Duẫn Nhi thề là ánh mắt của nó không hề che giấu sự khinh thường và ghét bỏ: "Bởi vì chị không xứng với anh ấy!"
Được rồi! Người ta không nể mặt mũi cô, vậy nếu không phản kích Cố Sênh sẽ phỉ nhổ cô ... Ngay lập tức Lâm Duẫn Nhi chấn chỉnh tâm trạng, mạnh mẽ nói ra bốn chữ:
"Can khanh đế sự!"
"Là ý gì?"
Haizza ... Lâm Duẫn Nhi đánh giá quá cao trình độ ngữ văn của nó mà ... Bốn chữ châm ngôn vậy mà không hiểu được, thật lãng phí nước miếng của Lâm Duẫn Nhi ... cô đành giải thích: "Nói một cách đơn giản ... Mắc mớ gì đến cô!"
Đơn giản thế này chắc nó đã hiểu.
"Chị ...", Lissa sửng sốt với cách dùng từ của Lâm Duẫn Nhi, vẻ mặt căm giận: "Chị thật thô lỗ!"
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rất oan ức, rõ ràng con bé nghe không hiểu, cô tốt bụng giải thích cho nó một cách khác: "Thật ra tôi là người rất có văn hóa, thô lỗ cũng tùy đối tượng mà ứng biến."
Nhìn đồng hồ, đã trễ rồi, cô lặng lẽ lên tiếng: "Xin lỗi! Tôi có việc, đi trước!"
"Chị ... Chị chờ một chút ....", Lissa đuổi theo: "Chị nói đi, Cần bao nhiêu tiền chị mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?", Lissa đã nghe mọi người nói, phụ nữ trong nước chỉ cần có tiền là được.
Lâm Duẫn Nhi dừng bước, đánh giá cô nhóc một chút. Không ngờ ngay lúc này đây cô lại có cơ hội lĩnh hội được thế nào gọi là 'tình huống cẩu huyết' trên phim ảnh, thời này tiền là trên hết, cô nhất định phải nói: "Nhóc có bao nhiêu?"
Quả nhiên phải như vậy.
Lissa càng thêm xem thường Lâm Duẫn Nhi: "Chị muốn bao nhiêu?"
"Như thế này đi ...", cô suy nghĩ một chút: "Nhóc cho rằng anh ấy đáng giá bao nhiêu?"
Lissa móc chi phiếu trong túi xách, xoạt xoạt vài đường: "Nhiêu đây đủ chứ!"
Cô bé đã điều tra, lương Lâm Duẫn Nhi trong trường không cao ... Nhiêu đây có thể cho Lâm Duẫn Nhi sống thoải mái.
Lâm Duẫn Nhi nhận tờ chi phiếu, nhìn dãy số mà trợn tròn mắt.
"Chi phiếu cầm rồi, chị mau rời khỏi anh ấy đi!", Lissa cho rằng mục đích mình đã đạt được, vẻ mặt đắc y, không chờ Lâm Duẫn Nhi trả lời, quay người bỏ đi.
Lâm Duẫn Nhi im lặng, cất chi phiếu. Trước khi cô mở ví cô luôn nghĩ mình rất khá giả, so với cô bé này mới thấy ...
Lâm Duẫn Nhi vốn rất nghèo.
Cầm túi đồ ăn đi được một đoạn, điện thoại di động vang lên, là Ngô Thế Huân gọi: "Em đang ở đâu?"
"A ... trên đường mua thức ăn, đang về rồi!"
"Anh đón em!"
"A ... Không cần! Em về được ..."
"...", đầu dây bên kia yên lặng một vài giây: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hả???"
"Khi em trả lời chần chừ một giây, điều đó chứng tỏ em đang phân tâm. Em đã nói mua đồ ăn xong hết rồi, vì vậy không phải em đang suy nghĩ tối nay ăn món gì ..."
"Có chuyện đó!!!"
"Liên quan đến anh."
"Liên quan một chút!"
"Có người tìm em, đồng thời đưa tiền cho em, muốn em rời khỏi anh."
"Ồ! Sao anh biết hết trơn vậy???" Quá thần kỳ, cô còn tính khi về nhà lấy chuyện này ra ghẹo anh.
Ngô Thế Huân: "Bởi vì có kẻ ngu xuẩn gọi nói cho anh biết!"
Lâm Duẫn Nhi : "Tiền đó ..."
"Em cầm đi!"
"Dĩ nhiên!" Tiền dâng tận miệng, ngu sao không cầm.
"Vậy thì tốt!", Ngô Thế Huân khẳng định cô không được lãng phí: "Coi như con bé bồi thường cho em phí tổn thương tinh thần."
"Chuyện này ...", sao được gọi là tổn thương tinh thần.
"Nó chạy đến trước mặt em, uy hiếp em phải rời khỏi anh, điều này khiến tình cảm và tâm trạng của em chịu 'Double damage' .... Không lẽ không bồi thường sao ..."
"Thế nhưng ... Nó chỉ là một đứa bé!"
Không sai ... Người vừa chạy đến trước mặt cô chỉ là một cô bé xinh xắn khoảng chừng mười tuổi.
Về sau, nghe Ngô Thế Huân kể, ba mẹ cô bé là bạn của anh. Cô bé sống ở nước ngoài, khi còn nhỏ bị bắt cóc làm con tin, nhờ Ngô Thế Huân hỗ trợ phá án giải cứu nó. Từ đó về sau, cô bé 'nhất kiến chung tình', còn đòi lấy thân báo đáp.
Thông tin kết hôn của Ngô Thế Huân truyền đến tai, cô nhóc lập tức đuổi cùng giết tận, dự định sẽ đạp đổ tình địch.
"Này ... Lớn bé đều muốn ăn anh!", Lâm Duẫn Nhi trêu anh. Vậy mà bà Minh Hoa cứ lo anh không ai thèm lấy ... nhìn đi ... quý hiếm đến mức đó cơ mà.
Anh vừa tắm xong, khoác chiếc áo ngủ, lộ ra vùng ngực trắng nõn, ngẩng đầu nhìn cô: "Không cần phải ghen, anh chỉ yêu mình em."
Lâm Duẫn Nhi: "... Ai ... Ai ghen chứ!"
"Em không ghen?", Ngô Thế Huân buông sách xuống: "Trong sách có đề cập, khi một người khác phái 'bật tín hiệu' với một nửa của bạn sẽ khiến bạn khó chịu trong lòng, người ta gọi đó là ghen. Ghen đôi khi cũng giúp tăng cường tình cảm của đôi bên; chính vì thế, tình cờ uống phải tô dấm chua cũng được."
"... Dựa vào đâu anh bắt em ăn ... anh ăn đi!"
"Điều này còn cần phải hỏi!", Ngô Thế Huân cho rằng đáp án của câu hỏi này quá đơn giản: "Anh là một người đàn ông ưu tú .... Không lẽ em muốn bỏ anh sao? Hơn nữa ...trong mắt em chỉ có anh là duy nhất."
"Em ...", cô không còn lời nào để phản bác: "Không đúng! Ai nói không có ai ưu tú hơn anh chứ! Ngô Tử Tu cũng rất tuyệt!". Lấy Ngô Tử Tu để đả kích anh không còn gì thích hợp hơn.
"A ..."
"A cái gì?"
Ngô Thế Huân nhe răng cười cười: "Bé cưng, đại ca ngớ ngẩn kia tuyệt đối sẽ không thích em ... bởi vì ...", anh đứng dậy xoa xoa đầu cô, bộ mặt cảm thông: "Anh ấy GAY!"
"Hả ... Sao???"
Đây tuyệt đối là tin tức chấn động cả thiên hà .... Lâm Duẫn Nhi hóa đá.
Ngô Tử Tu ... GAY.
GAY ... Ngô Tử Tu.
Hai từ này không ngừng xoay quanh đầu cô, khiến máu huyết sôi trào, liên tưởng đến bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đầy cấm dục kia ...
Ngô Thế Huân mím mím môi tỏ vẻ không vui: "Lâm Duẫn Nhi! Quăng anh ấy khỏi bộ não của em."
"...", Lâm Duẫn Nhi gào thét, "Ai vừa bảo là sẽ không ghen!"
"Anh không ghen!", anh phối hợp đáp lại.
Lâm Duẫn Nhi lườm anh một cái.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, rất sát, rất sát. Mới tắm xong, mùi thơm cơ thể hòa cùng hương sữa tắm kích thích khoang mũi Lâm Duẫn Nhi. Cô phản ứng cực nhanh, đứng phắt dậy, thoát khỏi 'vùng cấm địa'.
Người đàn ông này gần đây như con koala, lúc nào cũng bám riết lấy cô.
Thời gian đầu Lâm Duẫn Nhi còn rất thích hành động thân mật này, những hành vi ân ân ái ái luôn mang đến cho con người ta cảm giác ngọt ngào; thế nhưng, thời gian trôi, cô chỉ muốn đá bay người đàn ông này.
Bởi anh căn bản chẳng an phận ở hành động hai cơ thể dán chặt vào nhau mà sẽ tìm mọi cách khơi dậy dục vọng của cô ... buộc cô phải theo kịp tiết tấu với anh, cùng anh sa vào quan hệ tình ái, kết cục thường sẽ là anh thõa mãn như một con mèo được ăn no còn cô mệt như chó.
Anh dường như muốn đem sinh lực của hơn hai mươi năm bổ túc cho cô.
Lâm Duẫn Nhi nghĩ nhất định phải bàn bạc thật kỹ việc này với anh ... Nếu cứ tiếp tục thế này hai người bọn họ sẽ tiêu đời, sẽ kiệt sức mà chết.
"Ngô Thế Huân!", cô bày ra bộ mặt nghiêm túc, cô tin tưởng luận năng lực của anh sẽ đọc hiểu nét mặt của cô --- Em muốn nói chuyện với anh.
"Ừm!", Ngô Thế Huân ngồi xuống, tựa người vào ghế sofa, ra hiệu cô nói tiếp.
Động tác này khiến áo khoác tắm mở rộng hơn, Lâm Duẫn Nhi đứng đối diện với anh, ngay lập tức thu toàn bộ toàn cảnh phía bên trong áo choàng ... "Ngô Thế Huân ... anh!", cô trợn tròn mắt: "Sao anh không mặc quần lót!"
Bị cô chất vấn, Ngô Thế Huân chẳng cảm thấy xấu hổ, trái lại còn nở nụ cười khoái chí: "Nó muốn gặp em!"
Quả thật ... Chưa từng bao giờ gặp người vô liêm sỉ như vậy."
Lâm Duẫn Nhi vuốt mặt ...
Mặt mũi đâu! Giáo sư Ngô ... Mặt mũi của anh ở đâu?!!
Giới hạn đâu? Tam quan đâu?
Đều chạy đi đâu mất hết rồi!!!
"Đến đây đi ... Đến gặp nó đi!"
Một câu nói phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
"No ...", Lâm Duẫn Nhi từ chối thẳng thừng ... lần này cô tuyệt đối không cho anh đạt được ước nguyện.
Tuy nhiên, lời từ chối này của cô đã bị hành động trực tiếp của Ngô Thế Huân đánh gãy.
Anh đứng dậy, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại đã bế bổng cô lên, không tốn một chút sức, đem cô vào trong phòng ngủ.
Lâm Duẫn Nhi giãy giãy: "Thả em ra ... Ngô Thế Huân ... Anh không được làm vậy!!!"
"Anh cực kỳ có thể!", một câu hai hàm ý.
Ngôn từ Trung Quốc bắc đại tinh thâm được anh ứng dụng vô cùng nhuần nhuyễn.
...
Cơ thể va chạm, nam và nữ khác biệt, mềm mại kết hợp mạnh mẽ khiến cả người cô tỏa nhiệt.
Đêm đã về khuya.
Trải qua một hồi làm việc cật lực, Lâm Duẫn Nhi ngủ thiếp đi, chuyện tắm rửa đều do Ngô Thế Huân giúp cô.
Cô mệt đến mức đưa ngón tay lên còn không nổi.
Trước khi vào giấc ngủ, cô tự nhủ: Lần sau tuyệt đối không để anh đạt được mục đích, tuyệt đối không thể.
*
Sáng sớm.
Cô trở mình, đột nhiên cảm nhận bên cạnh có người, nhận thức này buộc cô phải mở mắt ra ngay lập tức, người đàn ông nằm bên cô từ lúc nào.
Cô trợn tròn mắt.
Đàn ông ... Tại sao lại xuất hiện trên giường cô?
Không đúng ... Đây không phải nhà trọ của cô.
Nghĩ đến nửa chừng, đột nhiên ký ức như thủy triều tràn về ...
... Là Ngô Thế Huân, không phải là ai khác
... Là Ngô Thế Huân chồng sắp cưới của cô. Bọn họ lần đầu tiên gặp nhau ở căn biệt thự Đại học Y; khi ấy anh tưởng lầm cô là bạn cùng nhà ... sau đó cô mới biết anh chính là thần tượng trong lòng cô
... Bọn họ cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện ...
... Bây giờ hai người sắp kết hôn rồi ...
Cô ôm chặt trái tim còn đang đập thình thịch, nhắm chặt mắt, đem tất cả mọi ký ức ghi lại vào trong đại não thêm một lần nữa.
Khoảng hơn nửa tháng trước, cô phát hiện có đôi lúc cô không nhớ gì hết, mới đầu cô còn nghĩ là do quá mệt mỏi nên không để tâm. Dần dần về sau cô ý thức hình như không phải vậy, bắt đầu ký ức trống rỗng trong vài giây, từ từ khoảng cách trống rỗng ấy dài hơn ... hơn mười mấy giây.
Cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cho biết đây là tổn thương não bộ do di chứng của loại thuốc cô tiêm đợt trước tạo thành ... Hiện tại vẫn chưa có phương pháp trị liệu.
Nhớ đến cảm giác nửa phút đồng hồ mất đi trí nhớ, lòng cô nặng trình trịch, thở không nổi ... Nếu như ngày nào đó, cô tỉnh giấc ... quên mất Ngô Thế Huân ... Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Không đâu ... Sẽ không như vậy đâu ... Đừng dọa chính mình ....
*
Ba tháng sau.
Nằm trên giường, vặn người giãn gân cốt, mở mắt, nhìn bức tường đối diện, bức ảnh rất lớn, người phụ nữ trong hình là cô ... còn người đàn ông ...
"Bà xã!", đang suy nghĩ, eo cô bất chợt bị một lực mạnh kéo vào lồng ngực ấm áp.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn theo phản xạ ... Trước mắt cô một người đàn ông anh tuấn, giống người trong hình như đúc.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô một lúc lâu: "Anh là Ngô Thế Huân, là chồng em, là người đàn ông em yêu nhất. Chúng ta kết hôn nửa tháng trước đây. Cả đời này em đừng mong bỏ rơi anh ... Cho dù em có quên anh, anh cũng mãi bên cạnh em!"
"Sặc ... Ngốc! Em nhớ ra rồi!", Lâm Duẫn Nhi đưa tay đẩy anh một cái.
Đúng ... Là Ngô Thế Huân, cô nhớ ra rồi.
Cô nhìn bốn bức tường trong phòng ngủ treo đầy ảnh, không chỉ có phòng ngủ mà phía bên ngoài cũng có, treo đầy hình của hai người bọn họ, ngoài ra còn nhật ký, DVD ...
So với nỗi sợ hãi vào mấy tháng trước, bây giờ cô đã bình tĩnh hơn, như anh nói, cho dù quên mất, anh vẫn mãi ở bên cô, không bao giờ từ bỏ cô.
Hai người lại một phen lăn lộn trên giường.
"Lâm Duẫn Nhi ...", anh đỡ đầu cô, thở hổn hển, hơi thở nóng rực phun lên gò má cô, nhiệt độ nóng hừng hực khiến cô tê dại, đặc biệt thanh âm khàn khàn ngái ngủ lại gợi cảm đến trí mạng.
Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rõ ràng anh cố ý, cố ý câu dẫn cô.
Được rồi! Muốn câu dẫn thì câu dẫn, cô sẽ không chống cự, ngược lại cô khoát hai tay sau gáy, phát sinh tín hiệu chào mời.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, cô không thể chống chọi được hành vi phóng đáng này ... níu chặt anh đáp lại.
Đã lâu lắm rồi bọn họ không 'làm' ... hôm nay vừa khít cô không có tiết, có rất nhiều thời gian để ...
"Anh đi tắm rồi chuẩn bị bữa sáng!"
Trong thời điểm tâm lý đã sẵn sàng ứng chiến, cô dự định sẽ dành cả buổi sáng trên giường, anh đột nhiên rời ra để lại một câu duy nhất.
"Hả ..."
Ánh mắt si mê của Lâm Duẫn Nhi còn chưa tan biến thì trong phòng truyền đến nước chảy ào ào ... cô tỉnh táo hơn rồi.
Mịa ... pà ... nó!
Châm lửa mà không đốt!!!
Không bao lâu, cô cũng rửa mặt xong xuôi, cô mặc đại bộ quần áo đơn giản rời khỏi phòng ngủ cầm camera mini:
Hôm nay ngày 8 tháng 9 năm 2015, bà Ngô đang cầm máy quay ... coi coi nào ... ông Ngô đang làm gì .... Chào ông Ngô, xin hỏi ông đang làm gì?"
"Làm bữa sáng cho người phụ nữ của tôi."
"Thời nay hiếm thấy đàn ông xuống bếp, xin hỏi vì sao ông lại đồng ý nấu canh cho người phụ nữ ông yêu?"
"Bởi vì ...", anh liếc nhìn camera trong tay cô: "Cô ấy khá ngốc."
"Ai ngốc!", cô kháng nghị: "Đáng lẽ ra anh phải trả lời ... Vì tình yêu!", cô hừ lạnh.
"Không dễ bị lừa ....", anh đáp.
"Anh nghiêm túc một chút ...", cô nhéo anh một cái.
Ngô Thế Huân nắm bàn tay đang cầm máy quay của cô, ôm cô vào lòng: "Bởi vì người phụ nữ tên Lâm Duẫn Nhi này đối với anh rất quan trọng, là khởi nguồn hạnh phúc của anh. Anh yêu cô ấy hơn cả sinh mạng mình."
Một lời ngọt ngào khiến tâm trạng Lâm Duẫn Nhi sung sướng, hôn nhẹ lên môi anh một cái: "Nhớ cho kỹ, người đàn ông tên Ngô Thế Huân này là một người rất quan trọng với Lâm Duẫn Nhi ... Lâm Duẫn Nhi yêu anh, và anh cũng yêu Lâm Duẫn Nhi ... Hai người sẽ mãi mãi bên nhau."
Kể từ khi nắm được tình trạng bệnh tình của mình nên mỗi một ngày cô đều cố gắng sống trọn vẹn như ngày đó là ngày cuối cùng, cô không keo kiệt lời ngon tiếng ngọt, yêu anh thì thoải mái bày tỏ.
Không ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, cô chỉ còn cách dùng sức sống còn lại nỗ lực trải qua những điều tốt đẹp nhất, như vậy đến một ngày nào đó, nếu cô thật sự lãng quên toàn bộ, chí ít cũng có những ghi chép lưu lại quãng thời gian tươi đẹp nhất.
*
"OK! Ăn thôi!"
Một đoạn ghi hình hoàn mỹ, bây giờ thì thưởng thức buổi sáng của Ngô Thế Huân.
Ngày hôm qua cô nói với anh thèm anh cháo cá, điểm tâm hôm nay được toại nguyện, trên bàn thơm ngát cháo cá đậu đỏ, cô múc một muỗng lớn cho vào miệng.
"Ọe ..."
Mùi cá vừa vào đến cửa miệng, cơn buồn nôn dâng lên, cô ném muỗng, chạy thẳng vào trong bếp, nôn khan, nhận ly nước ấm từ tay anh súc miệng, giọng đầy ái ngại: "Em đột nhiên chán ăn ...."
Anh dành thời gian nấu cháo cá cho cô mà cô ...
Đôi mắt Ngô Thế Huân đầy ý cười: "Không sao! Lát chúng ta đi bệnh viện một chuyến!" Tuy rằng trong đầu đã có đáp án, nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm chứng. Anh nở nụ cười trầm thấp ... đầy ái muôi khiến cô nổi hết da gà.
"Ý của anh là ...", Lâm Duẫn Nhi chợt hiểu ra.
"BINGO! Em đoán đúng rồi!", anh vô cùng sung sướng, bao nỗ lực 'cày cấy, gieo hạt' rốt cục cũng đến ngày hái trái.
Anh sẽ không cho cô có cơ hội lãng quên anh. Anh sẽ dùng mọi biện pháp, chiếm cứ toàn bộ sinh mệnh cô, tên chồng cô là anh, con của cô là con của anh, anh sẽ dùng cả đời khiến cô phải nhớ cho thật kỹ.
"À! Anh đã sớm đoán ra!", vì thế sáng nay mới ...
"Tháng trước em đã không có kinh nguyệt rồi!"
Hóa ra là vậy, cô còn đang muốn vặn vẹo tại sao sáng nay anh lại hành xử như vậy ....
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh tựa sát vành tai cô, nói nhỏ: "Cho anh nợ trước, sau này bồi thường cho em ...."
"Phì ... Ai cần anh bồi thường chứ!", gương mặt cô ửng đỏ.
*
Lâm Duẫn Nhi là một phụ nữ mang thai cực kỳ hạnh phúc hoặc là nói thai nhi trong bụng cô là một đứa trẻ ngoan, thương mẹ, không khiến cô gặp bất kỳ sự khó chịu khi thai nghén.
Hơn nữa có Ngô Thế Huân là ông xã siêu cấp toàn năng, hầu như xử lý tất cả công việc trong thời gian cô mang thai, mỗi ngày là một thực đơn giàu dinh dưỡng, món ăn đa dạng, bảo đảm cho hai mẹ con phát triển toàn diện.
Mấy tháng sau .... Một ngày đẹp trời ... Bé con chuẩn bị chào đón thế giới này.
"Thả lỏng một chút ..."
Lâm Duẫn Nhi thay quần áo, nằm trên giường, cơn đau khiến cô càng trở nên lo lắng, Ngô Thế Huân đứng bên cạnh không ngừng khuyên cô phải thư giãn.
"Em thả lỏng không được ...", chết tiệt, cô cũng muốn buông lỏng nhưng cô khá nôn nóng.
"Vậy không cần thả lỏng!", Ngô Thế Huân dung túng ... cô muốn gì cũng được.
Hai người nắm chặt tay nhau, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Bụng lại truyền đến một cơn đau quặn thắt, Lâm Duẫn Nhi lắc đầu nguầy nguậy, càng bóp chặt tay anh: "Đau quá ... Ngô Thế Huân!"
"Có anh đây!", anh ghé sát người anh, gương mặt thong dong bình tĩnh giờ khắc này cũng trở nên hoảng loạn: "Yên tâm ... có anh ở đây .... Có anh ở đây ..."
"Ngô Thế Huân! Em không sinh nữa ... em không sinh nữa!"
Cơn đau ập tới khiến Lâm Duẫn Nhi gào khóc loạn xạ.
"Quái đản! Vậy chúng ta không sinh nữa!", Ngô Thế Huân quyết định rất nhanh: "Bây giờ trở về ... Mấy ngày nữa bảo bảo ra sau!"
"Như vậy được không?", cô bám vào cổ áo anh, khóc lóc.
"Được chứ ... Để anh hỏi bác sĩ ... chắc chắn sẽ có cách."
Bây giờ đại não của Giáo sư Ngô đã ngổn ngang, anh nỗ lực dùng chút minh mẫn còn sót lại, vất vả lắm mới nghĩ ra được câu chuyện liên quan, động viên cô: "Mẹ Na Tra không phải mang thai Na Tra ba năm dài ư ..."
"..."
Mọi người không ai nghe lọt tai.
Bà Minh Hoa lần đầu tiên chứng kiến dáng dấp này của con trai, không kiềm được, phá lên cười lớn, mẹ Lâm Duẫn Nhi kéo tay Ngô Thế Huân, không cho vào phòng sanh.
"Thế Huân! Phụ nữ ai sinh con cũng vậy ... Con không cần vào trong!", mẹ Lâm ngăn cản anh đi vào là có lý do riêng. Bà công tác trong bệnh viện nhiều năm, chứng kiến rất nhiều trường hợp chồng theo vợ vào phòng sanh, sau đó ra ngoài tâm lý có một bóng đen, thậm chí ảnh hưởng đến sinh hoạt của hai vợ chồng.
Để ngừa trường hợp xấu xảy ra, vì hạnh phúc của nửa đời sau con gái, bà vẫn không đồng ý cho Ngô Thế Huân vào trong.
Ngô Thế Huân đứng ngoài hành lang đi lui đi tới, anh cảm giác thời gian trôi qua rất rất chậm.
Chết tiệt!
Sao mới chỉ có mười mấy phút thôi!
Anh đã nghiên cứu rất kỹ quy trình sinh sản của phụ nữ có thai, đọc qua bảng dinh dưỡng dành cho phụ nữ sau khi sinh, cách chăm sóc em bé ... Rồi đến các trường hợp xấu xảy ra khi sinh con như: xuất huyết, trầm cảm, ...
Thế nhưng tất cả như hơi nước đều bay biến hết ...
Bây giờ anh không còn bình tĩnh được ... chỉ muốn chạy vọt vào phòng sanh.
"Ngô nhị, chỉ là một đứa trẻ thôi, đừng làm như sắp tận thế vậy!", so với sự hoảng loạn của Ngô Thế Huân, Ngô Tử Tu có vẻ trấn định hơn nhiều.
"Câm miệng, Ngô Tử Tu!", Ngô Thế Huân hung hăng đáp trả: "Đừng tưởng tôi không nhìn thấy anh liên tục niệm châu."
Lừa gạt ai vậy, đó là cách anh ta giả vờ bình thản mà thôi.
Ngô Tử Tu: "..."
Nghe tin, Lissa cũng chạy đến luôn miệng cầu khấn: "Thượng Đế, nhất định phải sinh ra một bé trai đáng yêu."
Vốn dĩ cô bé nghĩ mình đưa chi phiếu là đã có thể đánh đuổi được tình địch, không ngờ Lâm Duẫn Nhi nhận tiền không làm việc, sau khi biết chuyện hôn lễ vẫn được cử hành, cô bé đùng đùng chạy đến, gương mặt giận dỗi tìm Lâm Duẫn Nhi chất vấn.
"Chị lừa người, rõ ràng chị bảo rằng đưa tiền chị sẽ rời khỏi anh ấy!"
Lâm Duẫn Nhi trịnh trọng đáp: "Tôi nói là em cho rằng anh ấy đáng giá bao nhiêu? Đáng tiếc ...", cô nhún vai một cái: "Cái giá bé đưa ra ... Quá thấp!"
"...", một giây sau cô bé chợt nhận ra mình bị lừa: "Chị ... Chị chơi xấu!"
Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ đầu cô bé: "Tiểu muội muội ... cướp người đàn ông của chị ... Nhóc còn quá non tay!"
Sau khi biết Lâm Duẫn Nhi có thai, tiểu muội muội Lissa lại ôm tim, lần nữa dấy lên hi vọng: Không giành được Ngô Thế Huân, vậy thì cướp con của Ngô Thế Huân
... Cô bé không tin lần này ai có thể cướp được của nó.
...
Đáp lại sự mong ngóng của ông bố trẻ, đèn phòng sinh cuối cùng cũng tắt, y tá bước ra thông báo với người nhà.
"Chúc mừng anh Ngô, mẹ tròn con vuông!"
"Hả ... Là con gái!", Lissa thét lên: "Không được! Tôi không muốn con gái, tôi muốn con trai ... Anh Ngô Thế Huân ... sinh cho em một đứa con trai!"
"Tốt quá!", tay trái chống cằm, ngón tay gõ gõ trên khuôn mặt quý phái mấy lần: "Mẹ nghĩ ra tên rồi ... Gọi là Ngô Bảo Bối đi ... Là bảo bối quý nhất nhà chúng ta."
Người vừa lên chức bác, Ngô Tử Tu, nhíu nhíu mày, hiển nhiên anh ta không hề tán thánh với cái tên này: "Bảo bối chỉ là nick name thôi. Con nghĩ rồi, gọi là Đại Ny, tên tiếng anh là Danae, ngụ ý là tiền vàng như mưa từ trên trời rơi xuống."
"Quên đi ... anh Tu!", Ngô Túc vội vã chạy đến kịp lúc nghe Ngô Tử Tu nói vậy: "Quên cái thói tiền tiền bạc bạc của anh đi ... Em thấy gọi Ngô Tắc Thiên là hay nhất."
Là người phụ nữ họ Ngô không cần dựa vào đàn ông cũng trở thành bá chủ.
"Gọi là Ngô Bảo Bối, con gái như bảo bối, được người ta nâng niu."
"Mẹ à! Bảo bối quá suồng sã, gọi Đại Ny đi!"
"Nên đặt là Tắc Thiên!"
"Bảo Bối!"
"Tắc Thiên!"
"Đại Ny!"
Mấy người Nhà họ Ngô vị chuyện đặt tên mà tranh chấp không ngừng, Ngô Thế Huân đứng bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh người, anh chạy vọt vào phòng sinh, trước khi bước vào trong, anh ngừng lại, quay về hướng ba người kia, mở miệng nói: "Con gái của tôi, tôi đặt tên, không cần mọi người nhọc công!"
Trong phòng sinh, gương mặt Lâm Duẫn Nhi uể oải.
"Cám ơn em!", anh bước đến, hôn lên trán Lâm Duẫn Nhi một cái.
Mắt Lâm Duẫn Nhi mở không lên: "Em mệt quá ...", nói xong ba chữ này, cô chỉ muốn ngủ thiếp đi ... nhưng luôn có cảm giác còn điều gì mình chưa nói.
"Nghỉ ngơi đi ... anh ở đây với em!", anh cho rằng cô lo lắng sau khi cô ngủ dậy sẽ quên mất, nên anh hứa sẽ ở bên cạnh cô.
"Không ... Không phải cái này ...", Lâm Duẫn Nhi mơ mơ màng màng.
"Bảo bối ... hiện tại không có gì quan trọng hơn việc em phải nghỉ ngơi thật tốt!", Ngô Thế Huân khẽ nói bên tai cô: "Chờ sau khi em tỉnh lại, anh đưa con gái qua cho em!"
"Đúng ... Con gái!", cô đã nhớ ra mình phải nói gì: "Ông xã, anh không coi bé con một chút ư???"
Ngô Nhất Nhất, là tên hai người bọn họ đã sớm quyết định đặt cho con gái. Từ khi còn bé hai người bọn họ đã chịu nhiều sự phức tạp rắc rối trong khoa học, nên rất ăn ý đặt tên cho con đơn giản nhất, dễ nhớ nhất.
"Yên tâm đi con gái rất ngoan. Bác sĩ nói nó là đứa trẻ khỏe mạnh." Anh nghĩ cô lo cho bé con.
"Ý em là ...", Lâm Duẫn Nhi ngáp một cái: "Anh mong con chúng ta khi mở mắt, gương mặt đầu tiên nó trông thấy là Ngô Tử Tu ư?" Vừa rồi cô nhìn thấy Ngô Tử Tu đi theo sát đứa bé vào phòng nhi: "Anh biết anh thông minh như vậy, tiểu bảo bối di truyền sự thông minh của anh, rồi không biết chừng coi người đầu tiên nhìn thấy ... y như kiểu 'Tình tiết chim non' đó ... anh hiểu không!!!"
Tình tiết chim non chính là chim non là loại động vật sẽ coi loài vật nó trông thấy đầu tiên là chim mẹ ...
"... Quái đản!!!", Ngô Thế Huân đứng phắt dậy chạy nhanh qua phòng dưỡng nhi.
Lâm Duẫn Nhi ngáp dài một cái, không chống đỡ nổi, ngủ thiếp đi.
...
Trong phòng dưỡng nhi, tiểu Ngô bảo bối nằm bên trong, da dẻ còn nhiều nếp nhăn, làn da non mềm, màu hồng nhạt, mái tóc còn vương tơ máu.
"Con bé giống Ngô Thế Huân lúc còn bé quá!", bà Minh Hoa hết sức kích động kéo kéo tay mẹ Lâm: "Nhìn đi nhìn đi bà .... Cái miệng nho nhỏ, cái mũi nho nhỏ ... Đáng yêu quá đi mất!!!"
"Tôi thấy mũi nó giống Thế Huân... sóng mũi cao thẳng, còn cái miệng nho nhỏ xinh xinh thì giống Duẫn Nhi!", mẹ Lâm phụ họa.
Vừa lên chức bà nội, bà ngoại nên tâm tình rất phấn chấn, nhưng sung sướng hơn hai người bọn họ phải kể đến ông bác Ngô Tử Tu.
"Mẹ à! Con bé đáng yêu hơn Ngô nhị nhiều, nó như một tiểu thiên sứ, còn Ngô nhị chính là tiểu ác ma!", Ngô Tử Tu vừa dứt lời ... bé con đột nhiên mở mắt ra ...
"Ngô Tử Tu ... cút khỏi con gái tôi ngay ..."
Ngô Thế Huân chạy đến, vừa khít nhìn thấy con gái mở hai mắt to đen lay láy nhìn anh, rất đáng yêu, bàn tay nắm thành hai quả đấm nhỏ.
Tim Ngô Thế Huân như tan thành nước, không kìm được vươn tay đụng nhẹ con gái một cái.
"Oa oa oa ...."
Ngô Thế Huân: "..."
"Ngô nhị ... cậu dọa con bé kìa!", Ngô Tử Tu bất mãn đẩy anh ra, đứng bên cạnh giường, nhẹ nhàng: "Tiểu Đại Ny, đừng khóc ... đừng khóc ..."
Thật kỳ lạ, bé con vốn đang khóc thét đột nhiên từ từ nín bặt, duỗi bàn tay ra với Ngô Tử Tu ...
Bà Minh Hoa đứng một bên thầm nghĩ ... sau này còn thêm trận chiến vì bé con này mất. Thế nhưng, nhìn thấy tình cảm hai đứa con trai của mình tốt như vậy, là một người mẹ bà cảm thấy mình thật hạnh phúc.
"Bà thông gia! Chúng ta qua thăm Lâm Duẫn Nhi một chút, rồi qua ngắm bé con!", bây giờ lạc thú lớn nhất của bà chính là những điều này.
"Đúng đúng đúng!", mẹ Lâm nắm tay bà: "Còn nữa phải đi sắm quần áo cho bé con, rồi xin cho bé con mấy là bùa may mắn ..."
Hai người vừa nói vừa bước ra ngoài.
"Anh Lâm! Chúng ta cũng đi tìm chỗ uống vài chén!", mấy chuyện vụn vặt cứ để cho phụ nữ lo, bọn họ là đàn ông chỉ cần chung vui là được rồi."
"Đi qua nhà tôi, bên nhà còn mấy vò rượu Hoa Điêu, tôi ngâm lâu lắm rồi!", ba Lâm rất vui vẻ, đồng ý kiến nghị của ba Ngô.
"Ngô Nhất Nhất", Ngô Thế Huân len người tiến vào, gương mặt nghiêm túc nhìn con gái, tuyên bố thân phận của mình: "Con phải nhớ kỹ, đây mới là ba của con."
"Ngô nhị, chuyện của cậu tôi không muốn nói nhiều, tuy nhiên xin đừng nên để những suy nghĩ ngu xuẩn của cậu ảnh hưởng đến cháu yêu của tôi. Đại Ny ... Đừng thèm để ý đến, ba con chỉ là người cung cấp tinh trùng, con biết đó, cái đó ba con có rất nhiều ... Chờ con lớn, nếu như con đồng ý, bất cứ khi nào cũng có thể chuyển hộ khẩu qua nhà bác ..."
"Muốn có con thì tự đi sinh, đừng cướp con gái của tôi!", dám quang minh chính đại nói mấy lời này trước mặt anh, Ngô Thế Huân thật muốn đá người anh trai này ra ngoài.
"Cậu nên cảm thấy vinh dự!"
"Cút đi! Mang cái hậu môn của anh rời xa con gái của tôi!"
Ngô Tử Tu hấp háy mắt, đang suy nghĩ dùng cách nào đáp trả Ngô Thế Huân, thì bé con đột nhiên nắm lấy tay anh ta, bàn tay mềm mại nhỏ xinh khiến Ngô Tử Tu quyết định đình chiến: "Tiểu Đại Ny, hãy tha thứ cho ba ba ngu xuẩn của con ...."
Còn có điều gì có thể khiến Ngô Thế Huân khó chịu bằng tranh cướp Đại Ny cơ chứ.
Dường như muốn nói lời đồng ý, Ngô Nhất Nhất nở nụ cười, khiến Ngô Thế Huân như bị một nhát dao đâm vào ngực.
...
Trong phòng nhi, hai anh em, anh một câu em một câu ... Khẩu chiến không ngừng
... Còn trong phòng khác, mẹ bé con, Lâm Duẫn Nhi say ngủ. Rơi vào mộng đẹp khiến khóe miệng cô bất giác nở nụ cười.
Hôm nay tiết trời thật đẹp!
TOÀN VĂN HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top