Chương 3
Bốn thân ảnh nhỏ bé chạy như điên giữa con đường mòn hướng từ rừng ra con hẻm vùng ngoại ô. Khi một trong bốn đứa lên tiếng rằng có vẻ đã cắt xa được lũ người kia thì chúng mới dừng lại. Cái sự ảm đạm của khu rừng lúc này làm Seungcheol cảm thấy rợn cả xương sống. Bốn đứa ngồi bệt xuống thảm cỏ khô héo, Soonyoung nhất quyết không chịu thả Jihoon xuống khỏi lưng dù cậu đang rất mệt.
Khoảng năm phút sau, Seungcheol đứng dậy vực lại tinh thần những đứa khác. Khi chúng chưa kịp chuẩn bị là bao thì tiếng súng đột nhiên vang lên. Đồng tử Soonyoung chợt dại đi trong đôi phút rồi thu nhỏ lại.
Sau tiếng súng vang trời ấy, tiếp diễn là vệt máu tươi đột nhiên bắn lên mặt cậu. Soonyoung đứng dậy chạy ngay tức khắc, gào lên bảo Myungho mau đỡ Seungcheol. Bốn đứa trẻ lại một lần nữa chạy đi, nhưng không phải trong màn đêm ảm đạm. Mà là giữa khu rừng đầy mùi thuốc súng khi mà lũ người kia bắt đầu nả đạn vào chúng.
"Soonyoung, dẫn Myungho chạy chỗ khác đi!" Seungcheol nói với Soonyoung, buông tay Myungho ra rồi đẩy cậu về phía Soonyoung và Jihoon.
"Hyung, anh điên à!" Myungho dùng cánh tay khác nắm chặt lại anh trưởng, đôi mắt vẫn còn ầng ậng nước vì những gì vừa xảy ra, cậu không thể bỏ Seungcheol lại một mình rồi chạy đi mà lo cho chính mình. Bọn trẻ vốn đã được dạy rằng phải luôn nhớ một điều. Vì lúc trước chúng được người lớn lo lắng, săn sóc nên chúng có thể tranh cãi với nhau, nhưng bây giờ chúng chỉ có nhau. Chúng không thể làm gì khác ngoài việc tin tưởng, bấu víu vào nhau mà sống đến hết đời.
Myungho choàng tay Seungcheol qua vai mình, tay đỡ lưng Seungcheol chạy sang hướng ngược lại về khu rừng, để một mình Soonyoung và Jihoon chạy ra ngoại ô.
Myungho đỡ Seungcheol chạy trong vô thức, cậu chẳng dám chớp mắt dù cho gió cứ tạt như rách da trong cánh rừng. Chẳng biết hai đứa đã chạy biết bao lâu để rồi lạc đến công viên nước bỏ hoang mà chúng vẫn thường đến chơi. Myungho thả Seungcheol ngồi dựa vào bức tường ẩm ướt đã đóng đầy rêu cũ kĩ. Cậu nhìn xuống chân Seungcheol, ở cổ chân là một lỗ đen ngòm cứ chảy ra những dòng đỏ tươi tanh tưởi đặc sệt. Myungho lấy trong túi ra chiếc khăn tay, băng lại vết thương cho Seungcheol.
Seungcheol nhìn đứa em nhỏ trước mặt, mắt cậu mờ đục đi vì nước mắt. Vì đau, không chỉ vì vết thương mà vì cậu quá thương cho các em, anh muốn cho bọn nhóc một mái nhà ấm cúng, muốn đứng lên bảo vệ chúng, nhưng bây giờ lại để cho em nhỏ chăm sóc thế này.
"Anh xin lỗi, xin lỗi vì không bảo vệ được mấy đứa." Seungcheol thều thào mấy câu, tay nắm chặt vùi đống rêu bám dày đặc trên sàn.
"Nè, anh biết không, lúc anh nắm tay rồi đưa em về nhà và cho em một gia đình đến bây giờ em đã cảm giác như mình thoả mãn được mơ ước rồi. Bây giờ là lúc khốn khó anh cũng không để em phải đi một mình, lúc chúng ta tách ra anh đã nắm lấy tay em chặt nhất tức anh đã không bỏ mặc em. Vì chúng mình còn nhỏ, chúng mình không có đủ nhiều sức mạnh để làm những thứ như dì RosaLyn hay cô Cheonseo hay chú Yoon và chú Victor. Thế nên anh đừng có xin lỗi nữa. Anh đang làm em thấy có lỗi lắm đó."
Myungho tay băng lại vết thương cho Seungcheol, miệng lại nói không ngừng, đôi bàn tay sớm nhoè đi vì nước mắt. Từng lời cậu nói ra như moi hết cả lòng tạng. Những lời thật thà từ tận đáy lòng. Giọng nói run rẫy thì thầm giữa màn đêm, chen với tiếng thở hồng hộc sau cuộc đuổi bắt, thanh âm vang nhè nhẹ đến lạnh người.
Myungho ngước lên nhìn Seungcheol, cậu nhóc bò lồm cồm lại ngồi tựa đầu vào bờ vai của anh lớn. Hai đứa trẻ đều tự hiểu rằng bây giờ chúng chỉ còn có nhau, để gặp lại những người anh em khác hoạ chăng là một điều viễn vong. Nhưng chúng lại vẫn giữ niềm tin, tin rằng chúng vẫn sẽ có thể cùng nhau về nhà một lần nữa đến mãi khi chúng ba mươi tuổi, hay năm mươi tuổi, hay tám mươi tuổi rồi cuối cùng là lần lượt trút đi hơi thở cuối cùng.
Trong lúc hai đứa trẻ ngồi tựa vào nhau, đắm mình trong làn tối của đêm khuya đầy ác mộng, chúng chẳng hề hay biết rằng đã có bốn tên đang tiếp cận chúng từ sau bờ tường. Trong lúc Myungho đang dựa vào Seungcheol, đôi mắt nhìn không chủ đích vào điểm nào cả, cứ để cho đôi đồng tử đen ấy thả lỏng trong mi mắt dần khép lại vì mệt mỏi.
Một bàn tay bất ngờ đưa ra bịt chặt miệng rồi kéo mạnh cậu xa khỏi Seungcheol, Myungho giãy giụa, đưa đôi tay yếu ớt gỡ cánh tay săn chắc của tên bắc cóc kia. Lại thêm một tên nữa nhanh chóng kéo cậu đi, giữa sự cố gắng chống lại yếu ớt của Myungho, Seungcheol lại vùng dậy gỡ đôi tay gã kia ra khỏi chân cậu. Nhưng sức chúng quá yếu, hai tên kia lại như có thể dùng một tay mà bóp chết chúng chỉ trong một nốt nhạc.
Myungho bị chúng lôi đi khỏi sự níu kéo dữ dội của Seungcheol. Cậu lại cảm thấy thật may vì chỉ có bản thân bị bắt, đôi mắt nhẹ nhàng đôi phút vì mừng rỡ cho Seungcheol. Rồi lại mang cái sự ngỡ ngàng, bi thương như dằng xé cả thể xác lẫn tâm hồn.
Seungcheol sau khi níu kéo Myungho thất bại, cậu mệt mỏi mà ngất gục xuống mặt đất. Hai tên đàn ông khác đã trói tay cậu lại, chúng bỏ cậu vào chiếc bao vải màu đen rồi bước khuất vào đêm tối.
Myungho bị chúng bỏ vào thùng một chiếc xe tải lớn, chúng còn chẳng thèm trói cậu lại. Cánh cửa thùng xe đóng lại cũng là lúc tầm nhìn Myungho tối đen như vũng lầy tuyệt vọng trong lòng cậu.
Soonyoung cõng Jihoon trên lưng chạy đến dưới gầm cây cầu cao tốc, chỗ mà chúng vẫn thường đến để xem chong chóng quay vì nơi đấy thường có gió thổi qua. Để Jihoon ngồi xuống thềm cỏ, Soonyoung cũng nằm bệt xuống rồi thở phì phò như thể đuối nước vừa được vớt lên bờ. Cơ thể Soonyoung nhễ nhãi mồ hôi, mái tóc tém ngắn củn giờ rối tung cả lên vì những cơn gió.
"Jihoon à, tớ thèm cơm cuộn quá."
Soonyoung nằm thả mình trên làn cỏ xanh, cậu nhóc đưa ánh mắt nhìn ra con sông óng ánh nhè nhẹ phản chiếc lại ánh trăng từ bầu trời một cách đầy méo mó.
"Soonyoung à... tớ khó thở quá."
Jihoon yếu ớt nói ra từng tiếng khó khăn, hơi thở dần nặng nhọc hơn, đôi tay run rẫy vung loạn xạ tìm kiếm bàn tay của Soonyoung. Từng tiếng thở khò khè và tiếng nói của Jihoon làm Soonyoung lo lắng bật dậy ngay lập tức, bàn tay trắng mịn vụng về mở khoá túi quần tìm túi đựng ống hít cho Jihoon.
Khi đút tay vào tùi quần, tim Soonyoung chợt hẫng đi mất một nhịp.
Lúc đút tay vào túi quần, thứ Soonyoung chạm được chỉ là một vết rách lớn. Gió thổi qua ngón tay bé xíu run run đầy ngỡ ngàng.
Soonyoung đứng dậy, một lần nữa cõng Jihoon chạy ra khỏi gầm cầu, hướng thẳng đến con đường nhỏ cạnh đường cao tốc dẫn ra thành phố.
Thân ảnh nhỏ bé chạy giữa đêm tối thành phố, trời mưa làm cho con đường ẩm ướt hơn mọi ngày. Ánh đèn đường mang màu cam rực như buổi chiều hoàng hôn mà bọn trẻ vẫn thường nô đùa hằng ngày, mặc sức mà để chúng trải dài trên làn da. Giờ đây lại là tia hi vọng yếu ớt rọi đường cho chúng tìm lại sự sống cho bản thân mình.
Soonyoung cõng Jihoon chạy đến một tiệm thuốc nhỏ còn sáng đèn, cậu bước vội vàng lên bậc thềm đến mức suýt ngã chúi đầu nếu không có dược sĩ chạy ra đỡ lại.
"Em cần mua gì thế?" Cô gái dược sĩ hỏi Soonyoung với tông giọng nhẹ nhàng.
"Bán cho em.. một ống hít cho người bị hen suyễn ạ!" Soonyoung thở hồng hộc vừa nói vừa đưa vào tay chị dược sĩ cuộn tiền nhỏ.
Cô gái chạy vào trong tiệm lấy ra một hộp ống hít mới, cô mở ra rồi chạy lại chỗ hai đứa nhỏ, thao tác nhanh nhẹn giúp đưa Jihoon lại từ tay thần chết trở về. Sau đó cô lại đút ống hít cẩn thận vào túi áo của Jihoon, trong cuộn tiền có bốn tờ, cô chỉ lấy đúng một tờ rồi quay vào tiệm, định lấy cho chúng chai nước nhưng khi quay ra lại chẳng thấy chúng đâu. Cô cũng vào lại trong tiệm, thay quần áo chuẩn bị đổi ca.
Hai đứa nhỏ dắt tay nhau chạy đến một con hẻm nhỏ ẩm ướt chật hẹp. Chúng cứ thế mà tựa đầu vào nhau ngủ, ngủ như thể ngày mai chúng sẽ phải trải qua một cuộc chạy đua lần nữa.
Đêm tối tĩnh lặng đến đáng sợ, không có lấy một tiếng động nào khi cả hai đứa trẻ vẫn còn đang ngủ. Cơn gió lạnh thổi qua, thẩm thấu vào cơ thể rét đến cả tận xương tuỷ. Soonyoung nheo nheo mi mắt, ngồi dậy nhẹ nhàng để không làm cậu bé nhỏ xíu người nằm cạnh tỉnh giấc. Cậu đứng dậy, chợt mùi hương thơm phức toả ra trong làn không khí làm ruột cậu cào xót, bụng cũng dần quặn cả lên. Hướng theo mùi hương, Soonyoung bước ra khỏi con hẻm chật hẹp.
Thứ đập vào mắt Soonyoung khiến mắt cậu sáng rực. Một xe khoai lang nướng vẫn còn bật chiếc đèn biển hiệu vì trời vẫn còn đang rất tối. Cậu nhóc chạy lại xe khoai lang nướng, kêu vội một củ khoai còn nóng hổi. Nhìn lên bảng giá, Soonyoung đếm lại số tiền trong tay rồi đưa cho bà lão bán khoai.
Soonyoung hớn hở cầm trên tay củ khoai nóng vừa được nướng trên vỉ than màu vàng ươm, chân bước thong dong lại chỗ con hẻm ban nãy, cậu muốn cho Jihoon ăn trước. Trước khi Soonyoung kịp trở về con hẻm nhỏ để gọi Jihoon dậy, cho cậu bé ăn món khoai lang nướng nóng hổi thì mọi thứ một lần nữa cắt đứt sợi dây hi vọng của đứa trẻ đáng thương ấy.
Củ khoai lang nướng rơi xuống làn đường lạnh ẩm ướt sau cơn mưa, thứ còn lại chỉ là làn nước tĩnh lặng và củ khoai nguội dần, thời gian cứ vậy mà trôi đi, cũng chẳng vì những số phận bi đát ấy mà dừng lại.
Và Jihoon hiện tại... chỉ còn một mình.
Chân thành cảm ơn.
Victor
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top