Chương 1: We wanted to be the sky - 1.1
Mặt trời buổi trưa thật gay gắt. Lẫn trong không khí là những đợt khô kéo dài. Những con đường của Seoul vẫn không hề thay đổi, như Seungcheol còn nhớ. Một chút mới mẻ hơn và sạch sẽ hơn, nhưng vẫn sống động như vậy. Cái nóng của mùa hè bức anh phải cởi bỏ áo khoác, nhưng anh không làm vậy. Dù việc một người đàn ông khoác một chiếc áo to đùng chỉ để trông hợp thời trang trên đường phố Seoul là không quá lạ, anh vẫn không khỏi cảm thấy mình rất lạc lõng ở chỗ này. Anh mua đồ uống giải khát. Tuy vậy điều đó cũng không giúp được gì nhiều..
Sau đó, anh dành đến mười phút cuộc đời nhai những viên đá còn lại trong thứ nước uống, cái lạnh trôi xuống dạ dày khi anh hòa vào trong đám đông, bước đi từng bước nhỏ và chậm chạp, không vội vã. Người đó bảo anh phải coi chuyến đi này như một kỳ nghỉ.
"Có rất nhiều điều cậu có thể làm," Jihoon nói với anh trước khi anh đặt chân lên máy bay cho một chuyến đi mười hai tiếng. "Cậu sẽ trở thành một hiệu trưởng, ôi thượng đế, không phải một đứa học sinh máu mặt. Đừng lo lắng nữa. Bình tĩnh và cứ nghỉ ngơi đi. Đi leo núi hay gì đó, nơi nào đó xa lắc xa lơ vào để tôi không phải thấy cậu hay nghe cậu than vãn, ít nhất là trong vòng một tháng. Hay là hai tháng, sẽ tốt hơn nhiều."
Luôn luôn không thể phản bác khi Jihoon đưa ra những quan điểm chắc nịch của cậu, Seungcheol phải hoàn toàn nhượng bộ. Chuyến đi này không phải là một kỳ nghỉ cho anh, tất nhiên là như vậy, nhưng anh sẽ không để Jihoon biết điều đó. Trước khi bị ép phải "nghỉ ngơi", Seungcheol đã được chuẩn bị trước với những chi tiết về cách làm việc của Pledis khi học kỳ mới bắt đầu. Một trong những sự ưu tiên của anh là tuyển dụng huấn luyện viên (giáo viên, tiến sĩ, hay bất cứ thứ gì họ muốn được gọi bằng) và điều còn lại là tuyển thêm học sinh. Seungcheol không tham lam nhưng anh có đam mê. Anh quan tâm quá nhiều đến cái thứ việc dở người này như cách anh quan tâm đến mọi thứ trước khi anh lấy được tấm bằng tốt nghiệp. Anh muốn Pledis có thể trở thành một ngôi nhà thứ hai nơi mà học sinh có thể được giữ an toàn và được dạy những gì con người sẽ không bao giờ dạy chúng. Chúng sẽ được sống với những kẻ giống mình – những kẻ mà cho dù không hiểu, ít nhất cũng có thể thông cảm với những gì chúng đã trải qua, đang trải qua, và sẽ phải đối mặt.
Pledis sẽ không chỉ là một học viện bình thường. Seungcheol muốn nơi này phải trở thành một nơi sự công nhận và tình yêu được tồn tại.
Những suy nghĩ của Seungcheol bị ngắt mạch khi đột nhiên anh cảm thấy một bóng người quen thuộc đang đến gần mình. Một thoáng chuyển động lướt qua ở phía ngoài tầm mắt đã cướp đi sự tập trung của anh, gạt đi những suy nghĩ về nâng cấp sàn nhà hay bảo đảm an ninh cho học viện. Sự phấn khích khiến anh thấy ngứa ran và anh hoàn toàn chìm đắm trong cái cảm giác ấy. Anh đang ở rất gần với một người đột biến cấp cao khác. Quăng chiếc cốc rỗng tuếch trong tay mình đi, Seungcheol tập trung dồn sức mạnh lại, cho đến khi anh đã phủ sóng cả con phố. Không mất nhiều thời gian để anh có thể biết người đột biến kia đang ở đâu.
Kia!
Seungcheol tia thoáng qua được một bàn tay nhanh nhẹn móc lấy một chiếc ví mà hiển nhiên là không thuộc quyền sở hữu của nó cho đến khi kẻ trộm cắp biến mất khỏi tầm nhìn của anh.Không thể dừng chân, Seungcheol phải lách người chen qua một đám học sinh nữ đang bàn tán về kế hoạch cho cuối tuần của chúng. Anh khoanh vùng khu phố, chạy đến ngã tư, và suýt nữa lạc mất mục tiêu.
Jeonghan biết mình đang bị theo dõi.
Seungcheol chạy vụt lên phía trước. Nhiều khuôn mặt vượt qua khi anh căng dần khối óc, cố gắng kéo lấy những hình ảnh vẫn còn sót lại. Đó là cách dễ dàng nhất để cố đọc ý nghĩ khi anh phải chống lại sự đau đớn và nỗi sợ bị phát hiện. Thật tồi tệ, anh muốn đảm bảo với những người đột biến rằng anh chẳng có gì phải sợ, nhưng anh biết, chui vào trong đầu của một người luôn có thể khiến họ có chút hoảng loạn. Hoặc rất hoảng loạn. Với một tiếng thở dài, Seungcheol rẽ phải thay vì bên trái, chạy vào một con ngõ dẫn thẳng đến địa điểm mà Jeonghan định tới. Seungcheol cảm thấy một chút vinh quang khi Jeonghan nhận ra Seungcheol hiểu những con phố này nhiều hơn là cậu hiểu.
"Xin chào," Seungcheol nói to, mỉm cười, giơ hai tay lên để cho thấy anh không có ý định làm hại bất cứ ai. "Cậu có vẻ nhanh nhẹn đấy, phải vậy không?"
Jeonghan, giờ Seungcheol đã có thể nhìn kĩ hơn khuôn mặt cậu, một khuôn mặt đầy phiền muộn và xinh đẹp: tóc vàng dài mềm cột lỏng lại thành đuôi ngựa, hai khuyên tai cài bên tai trái, và ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Seungcheol. Lời khen của Seungcheol có vẻ đã phản tác dụng.
"Anh là ai và anh muốn gì?"
Seungcheol bình tĩnh nói, "Tôi có một công việc muốn giới thiệu cho cậu."
Jeonghan híp mắt lại đầy nguy hiểm. "Vớ vẩn."
"Tôi nói thật." Miệng vẫn nở nụ cười, Seungcheol đưa một tay lên, "Tôi hứa đấy."
"Chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả. Dường như ai cũng giỏi trong việc không giữ nổi lời hứa." Jeonghan khẽ quay người đi và Seungcheol nhận ra mình không còn nhiều thời gian trước khi một người tiềm năng lại vuột mất.
Seungcheol cười, hai tay vẫn giơ lên, và nói bằng một giọng điệu chân thành nhất anh có thể, "Tôi có thể chứng minh rằng mình không nói dối."
"Vậy thì chứng minh đi."
"Được rồi. Giờ... Tôi phải nói, lúc đầu sẽ có thể hơi khó chịu."
Trước khi Jeonghan kịp nói bất cứ điều gì, Seungcheol đã nhặt ra một vài ký ức của anh và cho cậu thấy. Mắt Jeonghan mở to trong sự kinh ngạc đến không thể tin nổi khi Seungcheol từ từ cho cậu biết những gì cần biết: sức mạnh của Seungcheol, những nghiên cứu của anh, kế hoạch cho học viện Pledis, những gì anh tưởng tượng về tương lai, và cuối cùng, đề nghị cho một công việc mà chắc hẳn rất đáng nói.
"Đó... cũng... có lý đấy." Jeonghan lắc đầu và Seungcheol biết cậu đang cố gắng tránh khỏi một cơn đau đầu – một tác dụng phụ không mong muốn cho việc bị đọc suy nghĩ và những ký ức không thuộc về chính bạn ùa vào trong não.
"Tên tôi là Jeonghan. Nhưng có lẽ anh cũng biết điều đó rồi. Ký ức cuối cùng anh cho tôi thấy... ai đó đã gọi anh là giáo sư?"
"Đúng vậy, nhưng Jihoon chỉ làm vậy vì cậu ấy biết tôi không thích điều đó," Seungcheol trả lời, một nụ cười lớn hơn nở rộ trên môi anh. "Nên cậu có thể cứ gọi tôi là Seungcheol."
"Cảm ơn vì đã chia sẻ cho tôi những điều này, danh dự đấy." Cậu tạm dừng. "Anh muốn tôi tham gia cùng anh."
Đó không phải là một câu hỏi. Seungcheol gật đầu. "Đúng vậy."
"Vì sao lại là tôi?" Jeonghan không ngu ngốc, nhưng qua nhiều năm trốn tránh và giấu diếm gia đình mình, sự tẩy chay và Chính phủ đã làm cho cậu phải biết đề phòng, ngay cả khi kia là một anh bạn đột biến.
Dù vậy, Jeonghan không muốn từ chối một mức thu nhập ổn định, một nơi an toàn mà cậu có thể gọi là nhà, một động lực tử tế để tiếp tục sống, và sự tự hào đối với chính con người cậu cùng khả năng của cậu. Điều ấy đã thuyết phục cậu, và cậu đã nghĩ đến việc đồng ý. Seungcheol nhìn chằm chằm vào Jeonghan một lúc lâu, lạc trong những suy nghĩ của chính mình và ánh mắt chứa đựng một điều gì đó mà anh không có của Jeonghan. Seungcheol ước rằng anh có thể cảm thấy những gì Jeonghan đang cảm thấy. Tất nhiên, anh có thể dễ dàng chạm tới chúng, nhưng chúng sẽ không thực sự là của anh.
"Sao lại không nhỉ?" Seungcheol thấy việc chờ đợi chẳng có ích gì. "Cậu là một người tốt. Đừng nói cậu không phải. Cậu được huấn luyện rất tốt- "
"Được tự huấn luyện," Jeonghan chỉnh lại. "Tôi không giỏi bất cứ thứ gì hết."
"Dù gì thì vẫn rất tốt," Seungcheol lặp lại. "Sống sót được là một tài năng."
"Anh có vẻ đã đánh giá quá cao khả năng của tôi và hạ thấp khả năng của chính anh, giáo sư ạ." Jeonghan nói một cách mỉa mai. Cậu rất hài lòng với cách mình kết thúc câu nói, và nụ cười của cậu hiện lên khi nhìn thấy rung động nhỏ của Seungcheol. "Anh có thể dạy những người khác tốt hơn là tôi."
"Tôi có thể," Seungcheol gật đầu, "Nhưng một mình tôi thì không đủ." Anh nghĩ đến điều đó và muốn được cười nhạo bản thân vì sự vô lý khi đã nhận công việc này một mình. "Tôi cần sự giúp đỡ, điều đó là đương nhiên, và tôi sẵn sàng quỳ rạp xuống để cầu xin sự giúp đỡ."
"Tôi sẽ trả tiền để được thấy điều đó đấy," Jeonghan giễu cợt. "Vậy anh nghĩ tôi thực sự có thể giúp anh, đúng không?" Cậu vẫn có phần hoài nghi. Nhưng không phải là không muốn.
"Đúng thế," Seungcheol nói một cách chắc chắn. "Cậu sẽ giúp tôi chứ?"
Vẫn còn một chút do dự. "Tôi... Nhưng anh còn chẳng biết bất cứ gì về tôi."
"Không sao." Seungcheol mỉm cười, chìa tay ra. Jeonghan bắt lấy bàn tay kia và chắc hẳn sự ấm áp cậu cảm thấy không phải chỉ từ ánh mặt trời. Cử chỉ này còn hơn cả những gì nó đơn giản đang thể hiện ra.
"Cái đó sẽ thay đổi sớm thôi."
(to be continued)
________
Truyện chưa được sự cho phép dịch của tác giả. Có thấy thì vui lòng không được bê đi đâu. Thưn ái.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top