4. Có muốn không ?
Hắn thực sự rất muốn trốn chạy, hắn muốn vung cánh bay lên trời cao như những chú chim, muốn thoát khỏi cái lồng địa ngục này, cũng muốn vùng vẫy muốn chống đối, thế nhưng vẫn không thể.
Một đứa trẻ từ nhỏ đã không được thương yêu, cho dù là đứa con duy nhất của đại phu nhân, đứa con trai đầu tiên của nhà Nam tước, kể từ khi bà không còn, Nam tước cưới thêm một người vợ thứ hai. Người kế mẫu chua ngoa khôn khéo đó chưa bao giờ cho hắn được sống một ngày yên ổn, ả thông minh, ả nho nhã, nhưng ả tàn độc như một con quỷ dữ.
Hansol thở dài nhìn Omega dưới thân, từ khi được đưa tới nay chưa từng mở miệng nói dù chỉ là nửa lời. Wonwoo mặt lạnh như tờ, trong đầu hồi tưởng lại từng kí ức đã qua, tự cảm thấy chính mình đáng có kết cục thế này, chỉ là một kẻ đem tới cho người khác đau khổ.
"này, ngươi ngồi dậy đi."
Không biết từ bao giờ Hansol đã leo xuống khỏi người anh rồi nhặt lấy cái áo bị vứt dưới đất mặc vào, y ngồi chỉnh tề trước mặt, mắt đăm đăm nhìn anh như có nhiều điều muốn nói lắm.
"ngài muốn gì ở tôi ?"
"ngươi..ngươi có muốn trốn chạy thêm lần nữa không ?"
Muốn, tại sao lại không muốn, anh nhớ vòng tay của cha, nhớ con cá chiên cháy xém của Bohyuk, nhớ cả bữa cơm gia đình tuy thiếu thốn nhưng ấm áp của cả nhà, muốn trốn đi chứ tại sao không muốn. Nhưng rồi hình ảnh của Dongmin chợt hiện về, cái ngoắc tay dưới cây thông già ngày đó, và về ánh nhìn tuyệt vọng của Dongmin.
"sao ngài lại hỏi tôi như vậy ?"
"ta biết chuyện ngươi chạy trốn ở khu tập huấn, và ta ước mình cũng có thể chạy khỏi đây."
"chạy ? ngài sống trong căn dinh thự dư ăn dư mặc, nhung lụa sung sướng, có gì mà phải chạy ?"
"vậy ngươi có muốn không ?"
Hắn bỏ ngoài tai lời chất vấn của Wonwoo, ánh mắt khẩn khiết nhìn anh, nếu hắn không thể đủ bản lĩnh mà bỏ mặt Sofia - đứa em gái đáng thương của hắn mà chạy trốn, chí ít hắn có thể gửi mong ước cả cuộc đời của mình cho Wonwoo, cho anh được sống một đời tự do thay mình, vì sự kiên định trong ánh mắt ấy Hansol hẳn sẽ không bao giờ có được.
"ngươi có từng nghe về vùng đất Morpheus (*) bao giờ chưa ?"
"chả lẽ ngài đây là tin vào cổ tích sao ? nếu thật sự nó tồn tại thì hành tinh này ở đâu cũng đều là thiên đường rồi, nực cười."
Vùng đất Morpheus là truyền thuyết về một thiên đường trên mặt đất, nó được xây dựng vì tình yêu thương nhân loại của các vị thần với thế gian, nơi cây lá nở rộ bốn mùa, nơi chim chóc ríu rít ca vang, nơi con người được các vị thần dạy dỗ, không phân giới tính, không phân sang giàu, và đặc biệt, là nơi có thác nước Bất tử, nguồn nước chữa lành mọi căn bệnh trên thế gian cứu sống cả người đã chết, thần kì hơn bất cứ signal xanh lá nào. Nhưng bản tính con người không thể nào sống ở thiên đường mãi, các vị thần không thể ngờ được con người tham lam tới mức nào, họ chiến tranh đấu đá gió tanh mưa máu, màu của tang tóc nhuộm đỏ rực con thác linh thiêng. Thế là cuối cùng thượng đế tức giận giấu đi Morpheus, từ đó không còn một ai thấy được nơi tiên đường ấy nữa.
Trong lời kể của cha mẹ anh năm xưa, theo người dân Sonne lưu truyền, Morpheus được giấu sâu trong khu rừng thiêng, nơi những con quái vật không rõ dạng hình được thiên thần phái đến canh gác, tiếng chim chóc không thể nào lọt qua, tĩnh lặng như tờ. Vùng đất thiêng chỉ mở cửa đón chào khi nào những linh hồn lương thiện tuyệt vọng nhất khẩn khiết cầu xin.
"Sofia em gái ruột của ta là một signal vàng, nó cảm nhận được Morpheus tồn tại, và ta tin con bé sẽ không bao giờ nói dối." ánh mắt hắn khi nói về em gái như có một dòng nước ấm, êm ái dịu ngọt, hẳn Hansol cũng yêu thương em mình hệt như anh.
"sao tôi lại chưa từng nghe về tiểu thư nhà Chwe nhỉ ?"
"con bé yếu ớt từ khi mới chào đời, bệnh tật khiến nó không bao giờ ra được khỏi khuôn viên của dinh thự. Khi phu nhân hiện tại của nhà Nam tước vào cửa, ả đàn bà ác độc đó vin vào con bé uy hiếp ta, bắt ta không được nổi bật chiếm ánh sáng của con trai ả, vì ganh ghét mà bao lần hành hạ cả hai chúng ta tham vọng về khối tài sản của phủ Nam tước, nhưng vì cả phụ thân ta cũng không yêu thương hai anh em, ta và con bé chỉ có thể sống qua ngày không biết ngày mai. Nếu tìm được Morpheus, ta cần thứ nước ấy để chữa bệnh cho Sofia."
Đến lúc này Wonwoo mới bất chợt nhận ra, không phải cứ là sinh ra ở nhà quý tộc ai cũng sung sướng, không phải cứ ra đời trong nhung lụa là không phải chịu khổ, không phải là đức cao vọng trọng thì sẽ xem thường người khác. Hoá ra cuộc đời anh không phải quá bất hạnh, hoá ra anh đã giàu có đến thế, hoá ra tình thân mới là thứ đắt giá nhất trên đời.
"ngài mạnh không ?" nói rồi chỉ tay vào cái bớt dây xích rỏ rực trên tay hắn.
"ta từng lén đốt trụi một cây thông cao năm trượng."
"sau một đòn á!!"
"đúng, sau một đòn."
Khủng khiếp, nếu bỏ trốn cùng hắn, hẳn anh sẽ được sống lâu hơn khi bỏ trốn thêm lần nữa. Nếu tìm được Morpheus, không còn sự phân biệt cha và Bohyuk sẽ sống tốt hơn biết bao nhiêu.
"ngài sẽ giúp tôi trốn thoát bằng cách nào ?"
Hansol mừng rỡ, anh cuối cùng cũng chịu tin tưởng hắn, vừa định cất lời, tiếng cốc cốc chát tai xé toạc tĩnh lặng của màn đêm. Là gia nô thân cận của ả.
"cậu chủ bây giờ hẳn là nên xong chuyện rồi, tôi đến mang tên Omega đi, để hắn ở cạnh lâu quá sẽ làm bẩn người ngài, tiểu thư cũng đang chờ gặp ngài đấy."
Hansol quay lại thuần thục ngắt lên vai anh một dấu đỏ choé, mở hai cúc áo đầu, và trước khi anh kịp định hình hắn đã nắm đầu anh vò như cái tổ chim.
"giả bộ đau lưng đi, tối mai tôi sẽ đến biệt viện."
______
Đêm không trăng tối mù, Wonwoo lén lút bước khẽ ra cửa, nhác thấy Hansol cùng cây đèn dầu le lói lờ mờ đường hoàng hiên ngang đứng cạnh bụi hoa hồng không có chút e dè nào.
"bây giờ không có lính canh đâu, không cần rón rén thế."
"ngài biết tôi làm gì biết chứ."
"người tên gì ? bao nhiêu tuổi rồi ?"
"Jeon Wonwoo, 19 tuổi."
"thế cứ xưng hô như thường đi, tôi nhỏ hơn anh hai tuổi." nói rồi Hansol lấy ra một tấm bản đồ bằng giấy da đã sờn cũ.
"nó là bản đồ đến Morpheus Sofia đã cảm nhận rồi vẽ nó từ lúc 5 tuổi tới giờ, nó sẽ dẫn đường cho anh."
"hai tuần nữa là hội thi đấu signal do hoàng tộc tổ chức mỗi năm, đó là cơ hội tốt để ngươi trốn đi, chạy vào rừng thông 230 bước thì rẽ trái thêm 350 bước thì rẽ phải cứ như vậy chạy thẳng sẽ có một đường mòn nhỏ. Wonwoo làm ơn, hãy giúp tôi cứu sống Sofia." không biết hắn đã thử chạy khỏi đây bao nhiêu lần, nhiều tới nỗi nhớ được từng bước chân, nhiều tới mức rẽ thành một con đường mòn, hắn đã khao khát tự do tới mức nào chứ.
"cậu không đi sao, tại sao lại gửi gắm tất cả cho tôi."
"tôi không thể, ả kế mẫu sẽ đưa cả Sofia đến hội thi, tôi không thể để con bé một mình."
"thế thì đem cả Sofia tiểu thư bỏ chạy chứ sao."
"điên sao nếu bắt được họ giết anh đấy." Omega này rốt cuộc liều mạng tới mức nào chứ, hắn dù gì cũng là con trai cả của Nam tước Chwe, bị phát hiện cũng chỉ dừng lại ở bị mắng rồi mất mặt, nhưng với anh thì khác, sẽ bị đánh cho tới chết mất, cứng đầu như anh Seungcheol còn không tới mức này.
"tôi không điên, tôi thà chạy cùng hai người chứ không đi một mình, tôi hiểu khao khát tự do nhưng không thể đâu khổ bứt rứt thế nào, cậu cứ định nhu nhược để kế mẫu cậu lộng hành như vậy sao. Cậu là một Alpha rất mạnh mẽ, signal của cậu cũng mạnh vô cùng, tại sao không vùng vẫy thêm một lần nữa để tiến tới tương lai chứ, mẹ cậu đâu muốn cậu thế này. Hai người hãy đi cùng tôi đi."
Nếu chữa bệnh cho Sofia rồi thì sao ? hai anh em hắn vẫn không thể có thêm chút ánh sáng cho tương lai nào, mẹ hắn phản đối cả gia đình muốn tự mình sinh hai anh em hắn đâu phải để cả hai phải chịu khổ như lúc này chứ ?
"có muốn không ?"
"muốn, đến ngày thi đấu hãy lẻn vào đưa con bé cùng đi, đi tìm vùng đất của mơ ước."
===
(*) Morpheus trong thần thoại Hy Lạp đây là tên một vị thần của những giấc mơ xuất hiện trong Metamorphoses của Ovid.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top