Chương 25: Cưỡng ép (H)

Wonwoo không ngờ mình đau đến thế, những cảm xúc anh vừa vui vẻ học được nhanh chóng trở thành thuốc độc đối với tình cảm của anh. Wonwoo muốn tỏ vẻ kiêu ngạo trước họ nhưng chính là không thể ngăn bản thân khỏi run rẩy, bạc nhược.

Mingyu chẳng để tâm ánh mắt ngơ ngác của đám đàn em, một mạch đuổi theo bóng người thon gầy loạng choạng leo lên xe phía trước. 

Không thể để anh đi!

Mingyu gấp gáp chạy ngay tới mặc cho cơ thể để bán thân trên giữa thanh thiên bạch nhật, làm đui mù con mắt của vài người trên đường.

"Anh!"-Mingyu chặn cánh cửa lại, thở dốc gọi.

Thế nhưng Wonwoo không hề cho hắn một ánh mắt thương tình, cố sức đóng cửa.

"Rốt cuộc cậu muốn gì?"-Anh căm tức quát. Có lẽ vì trong cơn tức giận nên Wonwoo không nhận ra tình trạng khác thường của Mingyu, chẳng hề biết rằng đang có mùi hormone Alpha cường hãn mạnh mẽ toát ra khiến người xung quanh hoảng sợ, một số Omega yếu ớt còn bị ảnh hưởng mà lâm vào kì phát tình.

Thấy hắn im lặng, kìm nén phát ra âm thanh rên rỉ, Wonwoo mới chú ý một thân dễ dãi mồ hôi cùng khuôn mặt đỏ bừng khó chịu của Mingyu.

"Cậu..."

Không nồng nàn quyến rũ như của Omega, chỉ là mùi hương thuần túy giản dị, gắn liền với vẻ lạnh nhạt thanh tú của người đó mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Mùi hương da thịt quen thuộc của Wonwoo thơm ngát xộc vào mũi làm Mingyu ngây ngất. Hắn biết hành động tiếp theo của mình sẽ gây ra những gì nhưng hắn không tài nào chịu đựng được, dù biết rằng anh sẽ hận hắn...

Mingyu lao đến, ôm chặt lấy Wonwoo rồi kéo mở cửa xe sau, đóng chặt. Đám đàn em như đoán được tình huống tiếp theo, nhanh chóng đứng thành vòng, cách một khoảng nhất định bảo hộ chiếc xe.

"Cậu làm gì vậy...buông ...buông ra"

Wonwoo giật mình la lớn, vùng vẫy kịch liệt nhưng sao có thể bằng một tên Alpha đã dần mất lí trí. Mingyu như con thú xổng chuồng mà trước mặt là miếng mồi thơm ngon, hắn đẩy anh nằm xuống yên ghế, thở gấp giọng thì thào.

"Em xin lỗi nhưng em không thể nào kiềm chế được nữa...xin anh."

Dứt lời, Mingyu cúi người muốn hôn anh, đáng tiếc Wonwoo đã kịp tránh sang phía khác, bộ dạng cự tuyệt, khuôn mặt đã trắng bệch không chút huyết sắc. Mingyu khẽ trầm mặc có chút đau khổ khi thấy sự kháng cự của anh. 

"Xin lỗi..."

Hắn đè Wonwoo ngửa ra ghế, đúng cặp đùi rắn chắc kẹp lấy hông anh, cố định hai cánh tay thì gầy trên đầu, làm anh không tài nào nhúc nhích được, chỉ lắc lắc cái đầu phản kháng.

"Đừng mà..".-Wonwoo khốn khổ lên tiếng, nước mắt hiếm hoi lăn dài dài trên má.

Hắn biết mình cầm thú, thế nhưng nhìn bộ dạng yếu đuối cùng vẻ mặt này của anh chỉ càng khiến hắn thêm hứng thú. Nói đoạn, Mingyu vục đầu xuống hôn như mưa lên mặt Wonwoo, hắn ép buộc mà hôn miệng anh, muốn đưa lưỡi vào nhưng bị anh mím chặt môi, đầu anh lắc qua lắc lại khiến cho những nụ hôn cuồng vã của hắn cứ trượt dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Không thể hôn môi, Mingyu di chuyển lưỡi xuống cổ, hôn quanh cổ anh để lại từng hồng ngân đỏ sẫm rồi mới thỏa mãn đi xuống khuôn ngực trắng nõn đang vì phẫn nộ mà phập phồng.

"Không...muốn."-Wonwoo hổn hển cầu xin lần cuối thế nhưng đáp lại anh chính là từng kiện quần áo thoát ly khỏi cơ thể, chút hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng tan biết. Anh coi như biết bản thân chẳng thể chống đối, bi thương chấp nhận sự thật đau đớn này.

Mingyu thấy anh đã thỏa hiệp liền buông hai tay anh, từng chút chạm vào làn da trắng mịn tinh tế trước mặt. Wonwoo vừa mở miệng rên khẽ ngay lập tức bị hắn phủ kín lấy, hắn hôn được anh rồi! Mingyu không khỏi ngạc nhiên khi nhận được sự đáp trả trúc trắc của anh, dù rằng do anh muốn né tránh nhưng vẫn khiến hắn hưng phấn quấn lấy, dai dẳng không buông.

Trải qua cơn hôn dồn dập chán chê, Mingyu mới lui người tóm lấy cạp quần của anh kéo mạnh xuống. Wonwoo hét lên nhưng không còn kịp nữa, chiếc quần Jean bị hắn kéo phăng ra khỏi chân anh làm lộ ra bắp đùi thon gọn trắng ngần cùng với chiếc quần lót đen quyến rũ lạ thường. Wonwoo nghiêng người định đứng dậy chạy thì bị hắn sáp tới vật nằm sấp xuống, Mingyu từ phía sau ôm trọn lấy anh, rồi vòng tay xoa lên bờ ngực anh, một tay lần xuống huyệt động phía sau. Khác với Omega, Beta không thể tự phân bố dịch nên đối với cả hắn và anh đều là tình huống khó khăn. Mingyu một bên hôn nhẹ khắp thân thể anh để khiến anh yên tâm thả lỏng, một bên dùng nước bọt để làm trơn huyệt động khô khốc.

Mingyu tuy mất đi lý trí nhưng vẫn không muốn làm anh bị thương, kiên nhẫn khuếch trương rồi mới thay ngón tay bằng dương vật cương cứng đến phát đau, dùng lực mà đâm vào. Dù sao cũng là lần đầu còn trong tình cảnh thiếu thốn ép buộc, anh khó tránh khỏi đau đớn ban đầu. Wonwoo vì đau mà ngục xuống, hai tay bất giác nắm chặt lấy tay cầm cửa.

Mingyu tuy đã vượt khả năng chịu đựng vì cơn phát tình nhưng vẫn cho anh thời gian thích nghi, đau lòng lật người anh lại để hai người đối diện nhau. Hắn kéo cánh tay căng cứng của anh khoác vào vai mình. Dù chuyện đã xảy ra nhưng Wonwoo vẫn khó mà nhìn mặt hắn, lúng túng ngoảnh mặt đi.

"Anh chịu đựng một chút."-Mingyu biết do mình tạo nghiệp trước nên không dám oán than, ôm chặt lấy anh, thì thầm vào tai anh như dỗ dành.

Trong cơ thể liên tục bị xâm nhập, khoái cảm cùng cơn đau cường liệt đồng thời khiến Wonwoo thống khổ, khó khăn ngửa cổ từng chút hít lấy không khí. Cần cổ trắng nõn thon dài, giờ phút này mang loại xinh đẹp khiến người ta muốn phạm tội.

Mingyu lập tức tiến lên hôn lên cổ anh lần sang phía tai, day cắn hồi lâu mới buông tha để đôi môi thuận thế kéo dần về phía sau.

Một tia bất án kì quái khiến Wonwoo không khỏi sợ hãi cuộn mình, ngay lúc này, Mingyu dùng sức cắn mạnh vào làn da mềm mại phía sau gáy anh. Dù hắn biết anh là Beta nên cả hai không thể lập ấn kí Alpha nhưng hắn vẫn muốn lưu lại thân thể kí hiệu độc quyền sở hữu của mình. Hắn sẽ tự tạo dấu ấn của riêng hắn và anh, hắn sẽ không bao giờ để cho vết cắn này biến mất. Từ nơi da thịt bị cắn nát, chảy ra dòng chất lỏng đỏ thẫm, Mingyu càng tăng thêm khí lực, trực tiếp cắm sâu cho đến khi lưu lại một vết cắn sâu hoắm, có lẽ thời gian dài sau mới có thể biến mất.

Trong mắt Mingyu ánh lên tia thỏa mãn, phần eo vẫn không hề dừng lại, hắn ôm chặt anh, thương tiếc mơn trớn đôi môi hồng mềm bị cắn nát.

Một lần lại một lần xâm nhập trừu sáp, tiếng thở dốc hỗn loạn dồn dập, không ngừng vang lên. Cũng không biết trải qua bao lâu, vật cứng chôn sâu bên trong trướng lớn, Wonwoo khiếp sợ mở to mắt, hét lớn sau đó lập tức ngất đi. Alpha phát tình khiến một Beta như anh thật khó mà cầm cự nổi.

Mingyu dùng tấm vải lót ở ghế trước bao bọc lấy cơ thể gầy của anh, đặt ngồi trong lòng mình, bàn tay thương tiếc xoa nắn khuôn mặt ôn nhu khi ngủ của anh, đôi mắt xa xăm.

Đám đàn em thấy sự "náo nhiệt, rung lắc" trong xe dừng lại không khỏi thở phào nhẹ nhõm, để lâu chút nữa quả thật họ sợ khó mà "giải quyết" được. Họ đều hiểu ý mà tránh nhìn hai người vừa xuống xe, cúi đầu đợi lệnh.

"Cất xe đi. Minhuyk, Omega kia giao cho cậu xử lý"-Mingyu ra lệnh, sau đó bế Wonwoo ngủ say vào nhà.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cả hai, Mingyu mới đặt Wonwoo lên giường, có lẽ anh đã mệt lắm rồi, từ nãy đến giờ vẫn chưa hề tỉnh lại. Hắn ôm anh từ phía sau để cả hai không hề tồn tại khe hở hay khoảng cách, thỏa mãn nhắm mắt.

"Nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng thuộc về em rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top