Chương 13
Gì:) mới off 4 hay 5 tháng chứ nhiêu:)
================================================
Chị đang ngồi trên bậc thềm thang xi măng lạnh lẽo, tay chống cằm, khuôn mặt có vẻ bình tĩnh đấy nhưng làm gì có ai biết rằng bên trong là đang hoảng loạn cực kỳ đâu.
Girl: Không sao không sao mọi chuyện sẽ ổn thôi, bình tĩnh bình tĩnh nào.//nói nhẩm//
Dù chị đã từng trải qua cái cảm giác đó và rất nhiều lần. Cái cảm giác đơn độc lạnh lẽo đó, sợ hãi bao trùm lấy chị, từng bước chân đều phải kĩ càng nếu không sẽ mất mạng như chơi. Nhiều khi chị muốn chết lắm nhưng chị không thể, chị sợ đau, sợ chết xác trôi hay bị quạ ăn, như vậy sẽ xấu lắm. Chị muốn chết 1 cái chết đẹp cơ dù biết nó là đòi hỏi nhưng ít nhất...nó cũng chỉ là 1 điều ước nhỏ nhỏ thôi mà?? xin đừng làm quá lên.
Chị gục mặt xuống. Những kí ức như những thước phim ùa vào trong não, có điều...thước phim đó không thể tua lại coi từng chi tiết hay biết trước được, dừng và cũng như chẳng thế xóa được.
-----------------------------------------------------------------------------
Chị nhớ rằng, lúc mà cái thế giới vẫn đang bình thường, ánh nắng vẫn còn chiếu, những đứa trẻ vẫn đang chơi đùa bên sân chơi. Chị chỉ ngồi 1 mình trên chiếc ghế công viên, núp sau bóng cây, lặng lẽ nhìn những đứa trẻ đó.
???: Nè, bà nhìn thấy không? cái con mặc áo mưa vàng ngồi trên ghế đó đó.//chỉ chỏ//
???: Thấy! có gì không?!
???: Cái con đó á tôi thấy nó ngồi ở đó được 3 ngày rồi, không cha không mẹ, hình như là trẻ mồ côi vô gia cư bà ạ.
???: Uầy tội thế, không biết đứa bé đó đã ăn gì chưa?
???: Bà quan tâm cái con đó chi, con bà còn chưa lo xong thì làm sao lo được cho nó?
???: Phải...
Chị lặng thin ngồi lặng, chị nghe hết được những bàn tán về chị xung quanh nơi đây.
Girl: Trại trẻ mồ côi à? ha....nơi đó có khác gì cái địa ngục đâu.
Theo trí nhớ hạn hẹp đó, có lẽ chị đã bị ba mẹ bỏ rơi và được nhận nuôi bởi trại trẻ, ngỡ rằng cuộc đời chị sẽ tốt hơn nhưng không. Cái nơi được gọi là nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi đó chẳng khác gì cái địa, phân chia giai cấp, chủ cũng chẳng để ý những đứa trẻ, và những đứa trẻ thì ỷ ma cũ bắt nạt ma mới nên cũng chẳng khá khẩm là bao.
Rồi chị cứ phơi bạt khắp nơi như 1 kẻ lang thang không nơi chốn. Đến 1 sáng nọ, chị tỉnh dậy, không còn thấy ánh mặt trời nữa mà chỉ thấy mây đen, xung quanh toàn quái vật, 1 tông màu lạnh tanh. Đó là lúc thế giới này bị cơn ác mộng nhấn chìm.
--------------------------------------------------------------------------
Lúc đó là khi nào nhỉ? à nhớ rồi, là lúc 2 năm trước thì phải. Chà nó cũng là quãng thời gian không dài cũng không ngắn nhỉ, khá đáng sợ.
Chị mệt mỏi gần như sắp ngủ thì nghe tiếng động. Bất ngờ có tiếng bước chân đi tới gần, chị vừa sợ vừa vui. Vui là vì Six đến đây cứu chị, sự rằng đó là ma vì tòa nhà này bị bỏ hoang mà, xứng được lọt vào tầm mắt ma quỷ huống chi là cái thế giới dần đổ nát này chứ. Nhưng cái suy nghĩ ma quỷ đó dần dập tắt khi thấy có bóng dáng của bà chị xinh đẹp mà suýt cho chị trầu ông bà.
Girl: Toang:0
Vứt câu nói cuối rồi chị chạy tót lên lầu, đóng cánh cửa và khóa trái, giờ đố bố con thằng nào vô đây:)) Giờ lên đây rồi khỏi xuống luôn thôi thì chấp nhận chôn mộ ở đây vào tuổi 11 vậy:''<
===============ở 1 nơi nèo đó=======================
Seven: M-Mono...đ-đừng bỏ tớ:''((((((.//run rẩy//
Mono: Tôi thắc mắc cậu như vậy mà sao lúc tôi tìm thấy cậu cậu vẫn còn sống được hay thế.
Seven: A-ai biết..chắc ông bà gánh còng lưng...
Mono: Ông bà gãy lưng tận gốc mới đúng à.
Seven: Đừng nói lố thế chứ.
Mono: Tôi nói đúng mà.//cười khẩy//
Seven: //phồng má//
Mono: Đi lẹ nào đừng lề mề.
Anh thì đi trước còn cậu thì đi sau, mà hề lắm nha cứ như gà con theo gà mẹ ý, anh đi trước còn cậu lẽo đẻo theo sau, ngó tới ngó luôn, tay thì run run nắm tay áo.
Mono: Bớt đi làm lố thế.
Seven: S-sợ:((((((
Mono: Tôi đã bảo cậu ở lại đi tôi đi 1 mình là được rồi mà không nghe.
Seven: Nhưng tớ không yên tâm cậu đi 1 mình được.
Mono: Tôi thấy cậu nên quan tâm mình trước đi.
Seven: Hứ!! tớ như vậy là tuyệt dùi gòi đó.
Mono: //nhìn bằng nửa con mắt//
Trò chuyện 1 lúc thì 2 người đã thấy cái áo mưa vàng chất chơi người dơi từ đằng xa kia~ chưa kịp nhìn xung quanh thì Seven đã nhào tới luôn. Thôi thì phóng lao thì phải theo lao thôi... và họ đến gần...đến gần hơn...gần hơn nữa...và...
Six: Cái đá mụ thằng nào xàm xở bà!?//hét lên//
Seven: Suỵt...
Mono: //Khoanh tay//
Six: Ơ 2 cậu à:D//ngơ thây//
Mono: Bộ cậu định dụ dỗ đám người lớn kia bằng giọt hát cậu à?
Six: Nào tớ dám:D
Seven: Cậu vẫn ổn chứ?
Six: Ô-ổn chớ...he he...
Seven: Thế à.//thở phào// mà Girl đâu?!
Six: Há?! Girl à..thì cậu ấy...//nhìn chỗ khác//
Nói ấp úng rồi cô liếc liếc qua cái tòa nhà vừa bị sập, 2 người cũng nhìn theo rồi nghi hoặc nhìn cô.
Mono: Cậu lại chơi ngu gì nữa à?
Six: Nào có...:'')
Seven: Sao tớ cứ có cảm giác rằng 2 cậu chơi gì đó rồi nhà sập. Cậu thoát được còn cậu ấy thì bị kẹt trong đó nhỉ:>
Cô đang đơ thì bị Seven đoán trúng tim đen, chưa đánh đã khai cô nhào tới ôm chân khóc la thú tội.
Six: Huhuhu...tớ xin lỗi:((( tại tụi tớ chơi dại nên Girl bị kẹt trong đó rồi...tớ thật sự xin lỗi!!!!! oa oa oa oa oa:((((
Seven: Ơ:0...
Mono: Cậu....//không nói nên lời//
Six: Hức hức....còn nữa....bên trong còn có quái vạt..không biết đã chết hay còn sống...
Mono: Ôi trời...//đập trán//
Seven:....r-rồi sao...:0?
Mono: Kiểu này chắc lên bằng niềm tin.
Seven: K-không...
Six: Thành thật xin lỗi..
Mono: Tớ đã bảo rằng cậu không có đi mà!
Six: Nhưng...việc này là ngoài dự đoán...
Mono:...
Anh cũng chẳng đô co với con gái nữa nhất là người bạn của anh nên im lặng là vàng. Vấn đề là bây giờ làm sao để cứu Girl đây?
Seven: Không còn cửa nào để vô sao?
Six: Um...
Seven: Hm.....từ từ để tớ suy xét...
Rồi cậu chạy quanh tòa nhà, đúng thật là chỉ có 1 cánh cửa giữa thôi mà bên dưới đã đổ sập. May rằng bên trên vẫn chưa sập, có lẽ Girl đang ở tầng trệt chăng? Cũng có thể lắm.
Nheo mắt nhìn kĩ hơn bên trên thì thấy có 1 cái cửa sổ đang mở. Cậu ngồi xuống lấy 1 viên đá, đứng xa xa đến khoảng cách thích hợp thì ném lên, thật may khi nó trúng cái thành cửa kêu 1 tiếng cũng cho là đủ để người trên kia nghe.
Girl đang gục xuống suy nghĩ về cuộc đời thì nghe thấy tiếng động thì giật mình.
Girl: Quái lạ, chẳng lẽ giờ đám người kia có kungfu mà nhảy như người nhện lên đây sao:0?
Dù rất sợ nhưng bản tính tò mò vẫn không thể dập tắt dễ dàng vậy được, lết cái thân xác ''tàn tạ'' này đến cái cửa sổ, ngó tới ngó lui.
Girl: Có thấy j đâu ta.
Vừa định quay đi thì lại nghe tiếng động đó nữa, ngó xuống thì ánh mắt ta chạm nhau.
Seven: Oi Girl:D~~//vẫn tay//
Girl: Oi Seven:D~~//vẫy tay//
2 đứa bạn thân đang hội ngộ cảm động thì bị Six chen vào, cảm động thành cảm lạnh.
Six: Cậu có sao không?!
Girl: Không sao, ổn áp lắm =v=//thảnh thơi//
Girl: *Dối lòng!! ổn thế quái nào được!! bà đây sắp tèo rồi đây này!!*
Six: Chắc không?!
Girl: Không~
Six: Cậu cứ yên đó nhá tớ sẽ cứu cậu!!
Girl: Vâng~
Seven: :000
Six: Phù, may là cậu ấy vẫn an toàn. Cậu ấy mà có mệnh hệ gì chắc tớ hận cả đời mất.
Seven: Rồi rồi.
Mono: Mà nè, giờ sao đưa cậu ấy xuống?
Seven: Um...nếu như trên đó có dây thì tốt biết mấy.
Girl: *Dây hả:0? để xem...*
Chị đi tới đi lui kiếm đủ thứ trên đời, lục cái này lọi cái kia. Mở từng ngăn của chiếc tủ gỗ đã phai nhòa và mục nát, thật may mắn khi thấy 1 tấm vải dài. Hi vọng sống đã đến rồi ngu gì không với lấy.
===============================================
Bí quá nên vt ngu:).Sorry mấy bạn nhe tui off hơi lâu :'')
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top