Chap 50

Buổi sáng của cả hai diễn ra trong không khí trầm mặc, Joohyun vừa ăn vừa âm thầm quan sát Seulgi. Cô vốn đã ăn xong từ lâu và đang ngồi nhấm nháp ly cà phê nóng của mình cùng với tờ báo kinh tế còn vương mùi mực mới. Nếu là ngày trước, khi bị lén lút nhìn như vậy thì cô chắc chắn sẽ dẹp ngay việc đọc báo của mình và trước ánh mắt ngỡ ngàng của nàng, cô liền di chuyển sang ngồi bên cạnh nàng và dứt khoát đút nàng ăn khiến Joohyun mỗi lần như vậy thì chỉ có thể bất lực há mồm ăn trong sự xấu hổ tột đến ửng hồng cả hai bên má.

Giờ thì nhìn Seulgi tuy vẫn không có bất kì cảm xúc bất thường nhưng Joohyun thầm chắn chắn trong lòng là cô thực sự đã tức giận thật rồi. Nghĩ đến đó thì không khỏi hung hăng đau một trận, gương mặt xinh đẹp liền cúi gầm xuống, cố giả vờ bản thân đang chăm chú ăn nhằm để che giấu đôi mắt đang rưng rưng của mình.

Seulgi tuy là đang đọc báo nhưng tâm trí của cô lại thực sự không hề để tâm vào những câu chữ trên tờ báo đó. Dạo gần đây, cô cảm giác tất cả mọi chuyện đang dần xảy ra không còn như ý muốn của bản mình nữa, cô có thể nhận thấy rõ là mọi chuyện đang dần đi xa ra khỏi tầm kiểm soát và lòng cô không khỏi dấy lên những dự cảm chẳng lành.

Cả hai cứ thể đuổi theo những cảm xúc và suy nghĩ riêng của bản thân khiến bầu không khí càng trở nên lắng đọng hơn. Nhưng chẳng được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại của Seulgi đã phá vỡ sự im lặng đó, cả cô và nàng đều hướng tầm mắt liếc nhìn chiếc điện thoại đang reo vang kia rồi lại di chuyển ánh mắt nhìn nhau.

Seulgi nhìn đến tên người gọi thì ánh mắt không khỏi ánh lên sự lo lắng, liền rất nhanh cầm điện thoại lên và mở cánh cửa kiếng bước ra ban công, cũng không quên khép cửa lại và trả lời cuộc gọi. Cô không hề biết rằng hành động này của mình chẳng khác gì một nhát dao cứa mạnh vào trái tim của Joohyun. Nàng đã nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt của cô và cả sự trốn tránh mà cô đang dành cho mình. Nàng có cảm giác Seulgi đang che giấu rất nhiều chuyện với mình, từ chuyện của năm đó cho đến những việc của hiện tại. Càng nghĩ càng khiến Joohyun càng thêm bất an, đôi môi nàng mím chặt lại, nhịp thở của nàng dần trở nên hỗn loạn hơn, tay cũng vô thức siết chặt chiếc nĩa bạc mà mình đang cầm trên tay.

Rất nhanh, tiếng mở cửa đã đánh tỉnh nàng ra khỏi những suy nghĩ mê man đó, nàng ngước lên và thấy một Seulgi đang vội vã đi vào phòng sách và nhanh chóng trở ra với chiếc áo khoác đen của mình. Lúc đi ngang qua Joohyun, Seulgi liền khuỵu người xuống cho ngang tầm với nàng, khẽ khàng nói.

- Seul có chút việc gấp cần phải giải quyết, vậy nên, Seul sẽ để Jason đưa em đến công ty nhé?

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, điềm tĩnh như thường ngày nhưng nàng có thể nhận thấy là cô đang ép bản thân phải trở nên như vậy vì nàng có thể nghe ra được sự run rẩy vì lo sợ của cô. Joohyun không trả lời Seulgi ngay mà chỉ đơn giản là đưa tầm mắt quan sát cô, sau đó nàng liền mím môi, hướng đôi mắt kiên định nhìn cô.

- Em muốn đi cùng Seul!

- Không được, Joohyun!

- Tại sao?

- Em còn công việc mà, nhớ chứ? Em kh...

- Em sẽ xin nghỉ.

- Seul không nghĩ đó là ý hay đâu, Hyun ah... Với lại, em cũng nên nghỉ ngơi thêm đi, Seul không m...

- EM ỔN SEULGI!!!

Joohyun không nhịn được mà gằn lớn giọng, đôi tay nàng bấu chặt lấy cổ tay của cô khiến cô trong thoáng chốc chỉ biết ngạc nhiên, sững người nhìn nàng. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Seulgi khiến Joohyun càng thêm tổn thương hơn, đôi mắt không kiềm được mà liền để rơi những giọt nước mắt vốn đang được nàng cật lực kìm nén ngay từ đầu.

- Hyun ah...

- Xin Seul... Cho em đi nữa được không? Làm ơn hãy thành thật với em tất cả mọi chuyện đi! Em đã quá mệt mỏi với những điều bí mật mà Seul đang cố che giấu rồi!

- ...

- Sức chịu đựng của em có hạn, em chán nản với việc Seul rồi sẽ lại rời bỏ em mà không hề có một lý do chính đáng... Seul có biết, em rất sợ những giây phút đó không?

Joohyun càng nói càng thêm nức nở to hơn. Hình ảnh nàng trông thật yếu đuối trước mặt mình không khỏi khiến cô càng thêm đau lòng, thật muốn ôm chặt lấy nàng nhưng rồi cũng chỉ có thể bất động đứng nhìn nàng khóc.

- Từ lúc nhỏ cho đến lúc chúng ta chính thức quen nhau, em đã luôn rất tự tin với bản thân rằng Bae Joohyun này hiểu rõ Kang Seulgi như việc hiểu rõ bản thân mình, kể cả chúng ta không nói với nhau điều gì thì em vẫn có thể hiểu được Seul đang nghĩ gì, đang cảm thấy như thế nào. Nhưng kể từ sau năm đó cho đến hôm nay, Seul hệt như... một người khác vậy và em có cảm giác như... em không còn hiểu rõ Seul như trước nữa và đôi lúc... em có cảm giác Seul rồi sẽ lại rời xa em như năm đó...

- Joohyun...

- Em thật sự rất sợ, Kang Seulgi! Nỗi đau đó... nó quá lớn và em... không thể thôi nghĩ về nó cho dù Seul vẫn đang ở bên cạnh em mỗi ngày... Nó ám ảnh em...

Joohyun cơ hồ là hét lên trong cơn run rẩy và nức nở của bản thân. Tim nàng không khỏi nhói đau lên từng hồi, nhịp thở cũng dần trở nên hỗn loạn hơn đến khi nàng cảm nhận được một mùi hương quen thuộc cùng cái ôm siết chặt của người đối diện.

- Seul xin lỗi... Seul không nên ngu ngốc đối xử với em như vậy... Seul thực sự xin lỗi em, Bae Joohyun...

Seulgi thì thầm vào tai nàng, tay cô nhẹ nhàng xoa nhẹ lên lưng nàng nhằm để xoa dịu đi từng tiếng nấc nghẹn của nàng. Một lúc sau, cô khẽ đẩy nàng ra, đưa tay lau đi hàng nước mắt còn vương vấn trên gương mặt tái nhợt nhưng vẫn rất xinh đẹp của nàng, dịu giọng nói.

- Đi thôi, chúng ta sẽ cùng đi! Và sau đó, Seul... sẽ thành thật về tất cả mọi chuyện.

________________________________



Taehyung sau khi đưa Joohyun trở về thì bản thân cũng tự lái xe trở về Park gia. Mặc dù cậu rất ghét việc phải đặt chân bước vào căn nhà đó nhưng dù gì cũng phải ghé qua thăm Park Bogum. Taehyung hiểu rõ người mà cậu căm hận, tức giận nhất vẫn là Park Sewoon chứ không phải đứa em đang nằm hấp hối trên giường bệnh từng ngày. Càng nghĩ đến tính tình của Park Bogum càng khiến Taehyung không khỏi phiền lòng. Chính vì ông ta luôn không quan tâm đến hắn nên khiến hắn mới trở nên sa sút vào trong rượu chè và những cuộc đua đòi nhàm chán của giới thượng lưu giẻ rách kia.

Chiếc xe chầm chầm tiến vào khu biệt thự đầy xa hoa và đỗ trước cánh cửa gỗ lớn, bước xuống và giao chìa khoá xe cho người bảo vệ gần đó. Taehyung lạnh lùng bước từng bước vào trong, vừa bước qua cửa thì trực giác cậu liền mách bảo có điều gì đó không lành sắp xảy ra. Không khí xung quanh nhà bỗng trầm mặc đến đáng sợ, các người làm thấy cậu xuất hiện liền vội cúi gầm mặt xuống.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- ...

- Tôi không thích nhắc lại lần hai!

- Cậu..chủ...c..ậu..Bo..gum...cậu ấy...

- ...

- C..ậu... Bogum...m..ất rồi ạ!

Người quản gia trầm mặc cất giọng, sau đó liền cúi gầm mặt, không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt của người kia. Taehyung chỉ đơn giản là đứng im không phản ứng, khoảng 1 phút sau, đôi môi khô nức kia mới hẻ mở ra, nặng nề cất giọng.

- K..hi.. nào?

- Cách đây... vài phút.

Không gian lại tiếp tục chìm vào tĩnh lặng, Taehyung đứng đó thẩn thờ, một lúc sau, thân hình cao to mới chậm rãi cất từng bước hướng lên lầu. Cậu cố nhấc từng bước chân nặng nề của mình để tiến về phía trước, càng bước lại gần căn phòng to lớn ở cuối dãy hành lang, con tim cậu càng thêm đập thật nhanh, trong lòng thầm cầu nguyện rằng mọi chuyện đều sẽ không phải là sự thật.

Đến tận khi cậu đứng trước cỗ thi thể của Park Bogum, cậu vẫn không tin là hắn đã ra đi. Đôi tay run rẩy đưa ra, cố gắng chạm lên gương mặt vẫn còn vết máu và những vết bầm tím hằn trên đó nhưng rốt cuộc, cậu vẫn chỉ có thể dừng lại giữa chừng và rút tay về.

Đôi chân liền khuỵu xuống như mất hết sức lực, Taehyung quỳ gối bên thi thể lạnh ngắt của Park Bogum, đôi môi càng trở nên run rẩy kịch liệt hơn, muốn nói ra lời gì đó nhưng vẫn không thể, giọng nói như nghẹn ứ lại nơi cuống họng khiến cậu chỉ có thể thở gấp, từng giọt nước mắt ấm nóng liền tuôn ra trên gương mặt điển trai, u buồn đó.

Park Sewoon lúc này cũng đã chống gậy, bước từng bước khó nhọc vào trong phòng. Khuôn mặt vốn dĩ đã trở nên nhăn nhúm vì tuổi già nay lại càng trở nên khó coi hơn khi từng giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi. Ông ta ngã khuỵu xuống, tay phải không khỏi siết chặt một bên ngực trái đang âm ỉ nhói đau của mình... Con trai của ông ta mất rồi! Đứa con trai bảo bối của ông... Đứa con kế nghiệp của ông...

- Ông chủ!!! Ông chủ!!!

Đám người hầu phía sau liền trở nên hoảng loạn khi thấy bóng dáng của Park Sewoon ngã lăn ra.

- Cậu chủ, ông chủ...n..gất rồi ạ!

- Đem ông ta đi đi...

- C..ậu..chủ...

- TÔI BẢO ÔNG TA ĐI ĐI!!! CÁC NGƯỜI NỮA... CÚT ĐI HẾT CHO TÔI NGAY!!!

Taehyung tức giận gầm lên, cậu xoay người, đưa đôi mắt vì lửa giận và cũng vì nỗi đau đang ngự trị mà dần trở nên đỏ ngầu. Nhìn bóng dáng chẳng khác gì một con quỷ đang khát máu của cậu khiến bọn người hầu ngoài sau bỗng nổi lên một cảm giác khiếp sợ, nhanh chóng liền lật đật đỡ ông Park và đem về phòng riêng của ông.

Đến khi cả căn phòng chỉ còn mỗi cậu và thi thể của Park Bogum, cậu liền tức giận hét lên, chân theo đó cũng quay sang đá đổ hết tất cả mọi thứ gần đó. Cậu hủy hoại hết tất cả những đồ vật trong căn phòng, từ những chiếc bình hoa, bàn ghế cho đến chiếc TV sang trọng kia cũng bị ném đến vỡ nát.

Đến khi mệt mỏi thì chỉ có thể ngồi gục xuống trước thi thể của người em trai mình mà thẩn thờ. Từng kí ức về tuổi thơ lúc nhỏ của cả hai liền ùa về trong tâm trí của Taehyung. Từ giây phút lần đầu tiên, Park Bogum bập bẹ gọi cậu một tiếng "Hyung" cho đến những lúc hắn luôn cố bày ra nhiều trò để giúp cậu cảm thấy vui hơn hay những lúc hắn mạnh dạn đứng ra giúp cậu ngăn lại những đòn roi hay những lời chửi rủa từ Park Sewoon. Người em trai này của cậu, tuy chỉ là em trai cùng cha khác mẹ của cậu nhưng từ lâu, cả hai cũng đã xem nhau nhưng anh em ruột thịt của nhau.

Cố gắng nhấc tấm thân cao gầy của mình đứng dậy, Kim Taehyung lê từng bước thật nặng nề đứng trước Park Bogum. Bộ vest bóng bẩy, thẳng tắp nay đã bị làm cho nhăn nhúm đến xấu xí, mái tóc vốn dĩ đã được chải chuốt vô cùng cẩn thận thì nay lại trở nên bù xù đến đáng sợ. Cậu đứng đó, bật cười trong dòng nước mắt mặn đắng của chính mình, đôi tay run rẩy đưa lên vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn.

- Tại sao lại không thể đợi anh thêm một chút nữa? Tại sao lại bỏ cuộc sớm thế?

- ...

- Park Bogum... rốt cuộc là em đã chọc gì ở đám người đó mà để đến bị thành như vậy hả?

- ...

- Dù cho em có sai như thế nào đi nữa nhưng... bọn chúng không có quyền gì mà cướp đi đứa em trai của anh... Lần này anh nhất định sẽ đòi lại tất cả từ bọn chúng!!! TỪNG NGƯỜI MỘT, ANH SẼ ĐÒI LẠI ĐỦ CHO EM!!!

Cậu khẽ nói, đôi tay vuốt ve khuôn mặt kia lần cuối rồi liền xoay người bước ra khỏi phòng. Cả đám người hầu lẫn trợ lý của ông Park lúc này đã đứng sẵn ngoài phòng, khuôn mặt ai cũng thoáng vẻ ngạc nhiên lẫn kính sợ khi thấy Kim Taehyung đẩy mạnh cửa bước ra ngoài. Cậu bình tĩnh chỉnh lại tóc tai và bộ vest của mình, đôi mắt u buồn liền ánh lên một ngọn lửa hận thù đủ để thiêu rụi kẻ nào dám ngáng đường cậu.

- Tang lễ của Bogum sẽ chính thức được tổ chức vào ngày mai! Tất cả hãy mau chuẩn bị mọi thứ cho thật chu toàn đi!

- Tổ chức vào ngày mai sao??? Thế khác gì là chính thức công bố mọi chuyện?

Một người đàn ông trung niên đứng gần đó liền cất giọng to tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

- Thế ông nghĩ tôi sẽ phải giấu đi cái chết của em trai tôi và âm thầm tổ chức tang lễ cho nó sao?

Ánh mắt sắc lạnh của cậu ngay lập tức quét qua người trước mặt.

- Nhưng... n..ếu...để lộ tin này ra...chúng ta sẽ gặp nhiều bất lợi...

Người đàn ông đó tuy không khỏi sợ hãi trước ánh mắt của cậu nhưng vẫn ngoan cố, run rẩy cất giọng. Ông ta không hiểu tại sao Park Taehyung lại ra chỉ thị như vậy! Tổ chức tang lễ chẳng khác nào chính thức công bố tin người thừa kế của Park gia đã chết trước mặt truyền thông sao? Như thế không chỉ khiến dư luận xôn xao, cổ phiếu của công ty có nguy cơ tụt dốc mà có khi còn kéo thêm nhiều phe phái nổi dậy để lật đổ công ty.

- Chuyện tôi đã quyết cứ thế mà tiến hành đi!

- T..ôi..nghĩ vẫn là nên đợi...chủ tịch tỉnh lại rồi chúng ta quyết định được không?

- Chủ tịch hiện tại đang không khoẻ, vậy nên, chiếu trên giấy tờ, tôi là con trai trưởng sẽ thay ông ta quyết định mọi thứ!

- N..hưng...

- Thư ký So đúng chứ? Tạm thời ông cứ ở lại với chủ tịch để chăm sóc ông ta, mọi việc ở công ty của ông sẽ chính thức giao cho Wonhyun xử lí.

Taehyung xoay người lại, nhìn thẳng vào người đàn ông đó, nhếch mép nói từng lời, sau đó liền liếc mắt ra hiệu hai người vệ sĩ đứng bên cạnh mình. Hai người vệ sĩ đó không nói gì, chỉ đơn giản gật nhẹ đầu với cậu sau đó liền vòng ra sau người thư ký kia mà đánh mạnh vào sau ót khiến ông ta liền ngất xĩu và nhanh chóng đưa đi mất.

- Wonhyun!

- Có tôi, cậu chủ!

- Tang lễ của Bogum sẽ diễn ra trong vòng 3 ngày, sau 3 ngày, lập tức triệu tập các cổ đông, chúng ta sẽ họp về việc tổ chức lại nhân sự cho công ty. Cậu sẽ là thư ký thay cho tên kia, hiểu chứ?

- Tôi đã hiểu, tôi lập tức đi phân phó mọi người chuẩn bị mọi thứ cho tang lễ cậu Bogum trước.

- Đi đi.

Taehyung gật đầu đồng ý, sau đó liền xoay người bước xuống lầu và bước ra khỏi nhà. Chiếc xe Mercedes xanh đen nhanh chóng lao vút đi trên con đường vắng lặng.

_TBC_

Ừm... Tui biết là mọi người đã chờ đợi rất lâu, thật xin lỗi vì đã bắt mọi người đợi quá lâu nhưng như tui đã nói nhiều lần trước đó, tui không còn nhiều ý tưởng như ban đầu để duy trì việc đăng tải chap một cách thường xuyên được nữa và một phần là việc học của tui cũng trở nên nặng hơn và nhiều việc để làm hơn nên vẫn là câu nói cũ, mong mọi người hãy thông cảm giúp tui.

Tui cũng không biết bao giờ mới lại có thể ra chap mới cho truyện nhưng tui vẫn sẽ cố không drop nó mặc dù tui đang có cảm giác là tay nghề viết lách của mình đang dần đi xuống và thay đổi (?) nhưng tui vẫn sẽ cố gắng, vậy nên, rất cảm ơn vì sự chờ đợi cũng như sự ủng hộ của mọi người.

Thật sự cảm ơn mọi người❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top