Chương 77: Đừng đi...
Bùi Châu Hiền khiến cho Tiêu Mạc Ngôn cảm giác như đâm đầu phải tường đá, tâm tình cực kì khó chịu, ngay cả xe cũng không nổ máy, đạp giày cao gót đi về phía nhà mình.
Trời đã tối, dưới ánh đèn mờ mờ, hết thảy mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ, nghĩ đến ánh mắt kiên định kia của Bùi Châu Hiền, Tiêu Mạc Ngôn liền lắc đầu cười cười. Cả đời này cô đã gặp qua vô số người, kẻ si tình như thế nào cũng đã từng thấy qua, nhưng giống như Bùi Châu Hiền thì vẫn là lần đầu tiên.
Vì người mình yêu, từ bỏ chuyên ngành mình yêu thích nhất, buông tha cho những hạnh phúc thiết thực, vui buồn giận hờn đều do một người khác làm chúa tể, nụ cười đều dành cho nàng, mà nước mắt lại giữ lại cho chính mình, sao lại có người ngốc vậy nhỉ?
Hít sâu một hơi không khí ban đêm, đi trên con đường nhỏ hẹp, ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn hơi nheo lại, giang hai cánh tay ra duỗi lưng một cái, đã lâu rồi không thả lỏng như vậy.
Vẫn đi theo phía sau, Sáp Kì nhìn cô gái bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo ở phía trước, trợn to hai mắt. Như thế nào nàng cũng không tin được nữ nhân này chính là Tiêu tổng không gì không làm được kia trong lời Bùi Châu Hiền...nhưng lại có vài phần khí chất giống mấy cô em trong câu lạc bộ đêm.
"Được rồi, xuất hiện đi, muốn đi theo tới khi nào nữa." Duỗi lưng xong, Tiêu Mạc Ngôn liền lên tiếng. Sáp Kì nghe được thanh âm của cô, thân mình liền run lên, vội vàng nép sát vào tường.
Đợi một lát không thấy Sáp Kì đi ra, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, xoay người, khoanh tay nhìn người nào đó đang dán sát lên tường giả bộ làm thằn lằn, lắc đầu: "Gọi là Sáp Kì phải không? Tôi nói cho em biết nhé, chỉ với chút công phu này của em mà còn muốn theo dõi tôi? Em có biết không hả, giờ tôi chỉ cần hô lên một tiếng là em có thể lập tức biến mất?"
Thân mình Sáp Kì hơi cứng lại, chậm chạp từ trong bóng tối đi ra, nhìn nhìn chung quanh liền trông thấy vài người đàn ông to cao lạnh lùng, buổi tối còn đeo kính đen, thầm thở dài, quả nhiên mà, người ta là bà chủ quả nhiên phải khác biệt, đi duỗi lưng mà cũng có vệ sĩ theo dõi.
"Tiêu tổng..." Sáp Kì đã rút được kinh nghiệm, thật cẩn thận từ trong chỗ tối đi ra, chuyển đến bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nhướn mày nhìn Sáp Kì, tinh tế đánh giá.
Hình như không giống với hình dung của Nhiên Nhiên cho lắm...
Mái tóc đen dài, làn da trắng nõn, hai mắt sưng đỏ, đôi môi nhỏ đỏ mọng, dáng người cao gầy, tuy hơi gầy nhưng cũng không thành vấn đề, cũng không tệ lắm.
"Ừ, có việc gì sao?" Tiêu Mạc Ngôn một bộ xa cách ngoài ngàn dặm.
Sáp Kì nhìn cô cắn cắn môi, do dự một lát, hỏi: "Nguyên nhân Châu Hiền rời khỏi em là gì?"
"Em hỏi tôi? Em bị bệnh à!" Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, nhìn nàng như thể nhìn một kẻ ngốc.
Ánh mắt Sáp Kì ảm đạm, nếu bình thường có người dùng loại ngữ khí này nói chuyện với nàng, khẳng định nàng sẽ quay đầu bỏ đi. Nhưng mà Châu Hiền...
"Xin chị, nói cho em biết đi..." Thanh âm có chút nghẹn ngào, Sáp Kì gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn. Nàng không có biện pháp, tất cả mọi cách đều đã thử qua, cái chính là Châu Hiền không chịu nói cho nàng biết. Chẳng lẽ thật sự muốn khiến nàng phải hận sao? Nàng không làm được...
Phản ứng của Sáp Kì có phần nằm ngoài dự đoán của Tiêu Mạc Ngôn, cô có thể tưởng tượng được bộ dáng của mình lúc này đáng đánh đến mức nào, không nghĩ tới cô nhóc này lại dĩ nhiên có thể nhẫn nhịn được, điều này khiến cho ấn tượng "tra công" của Tiêu Mạc Ngôn đối với nàng ít nhiều có chút thay đổi. Nhìn Sáp Kì, Tiêu Mạc Ngôn ôm trán ra vẻ trầm tư suy nghĩ một hồi, nói: "Có lẽ là do em quá 'tra' chăng."
"Em 'tra'?" Sáp Kì ngẩng đầu, có chút tức giận nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Nàng như thế nào mà "tra" chứ?
Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng dò xét, còn nghiêm túc gật đầu: "Đúng, nhưng lại là loại 'bán tàn hình tra công', không phải kẻ tốt lành gì, 'tra' không hoàn toàn."
"......" Sáp Kì hoàn toàn bị Tiêu Mạc Ngôn làm cho rối trí đến choáng váng, chớp mắt khó hiểu nhìn cô.
Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn Sáp Kì, dưới đáy lòng âm thầm vỗ tay. Tốt nha, bao nhiêu năm rồi chưa lừa thiếu nữa thanh xuân xinh đẹp nào như vậy, lừa gạt kiếm tiền, gần đây nhàm chán thế, cuối cùng cũng có thể giải tỏa một phen.
"Vậy...em nên làm gì bây giờ?" Sáp Kì hiện tại là thuộc loại có bệnh chạy chữa lung tung, chỉ cần có thể vãn hồi được Châu Hiền thì bảo nàng làm gì cũng được.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng đồng tình, thở dài: "Xem chừng tối nay em đối xử với Châu Hiền như vậy, nếu muốn biến trở lại thành tiểu bạch thỏ thiện lương là không có nhiều khả năng."
Sáp Kì nghe lời Tiêu Mạc Ngôn nói mà mặt hơi hồng lên, ánh mắt cũng có chút co lại.
"Em không phải –" Không phải nàng cố ý, vốn chính là muốn tìm Bùi Châu Hiền nói chuyện tử tế, cũng không tự giác được lại hôn xuống...Nghĩ như vậy, lòng Sáp Kì liền lạnh lại, đúng vậy, sao nàng có thể miễn cưỡng Châu Hiền được, Tiêu Mạc Ngôn nói đúng, nàng quả thực rất "tra".
Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dạng hoàn toàn hiểu ra của Sáp Kì, cười cười, đả thông tư tưởng cho nàng: "Không sợ, nếu con đường lương thiện đã không đi nổi nữa, vậy án theo kinh nghiệm tình sử của tôi cùng với nhiều năm bị vô số người theo đuổi mà xem, em trực tiếp trở thành 'tra' luôn đi."
"Cái gì, có ý gì..." Sáp Kì kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, rốt cuộc thế nào gọi là "tra"?
Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dáng Sáp Kì chớp đôi mắt to không biết gì hết mà lòng thoải mái cực, hiếm khi không sốt ruột muốn về nhà, vung tay lên, bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm: "Em thấy đó, Châu Hiền đã không yêu hay quan tâm đến em, vậy em cũng đừng để tâm đến cô ấy nữa."
"Cái gì?!" Sáp Kì cau mày.
Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt liếc nàng: "Em thật đúng là thiếu kiên nhẫn mà, không phải tôi đã nói với em sao? Muốn có thể 'tra', vậy cô ấy muốn em không để ý tới cô ấy, vậy thì em cũng đừng quan tâm đến người ta nữa."
"Vậy không phải chính là chia tay sao." Sáp Kì yếu ớt biện giải.
Tiêu Mạc Ngôn vẻ mặt chán ghét nhìn Sáp Kì: "Em bị ngốc à, em không biết ngầm trả thù cô ấy sao?"
"Trả thù thế nào cơ?" Sáp Kì hoàn toàn bị Tiêu Mạc Ngôn dẫn dụ vào trong mưu kế.
Tiêu Mạc Ngôn cười mờ ám nhìn Sáp Kì, lời nói đầy tận tình chân thành: "Bắt đầu từ hôm nay, em hãy bảo trì khoảng cách nhất định với Châu Hiền. Bình thường thì giả bộ như thực sự chia tay, nhìn thấy người ta thì coi như không phát hiện ra. Dành ra chút thời gian rảnh rỗi lượn qua lượn lại vài vòng gần cô ấy, tốt nhất mỗi tối đều có hẹn, còn nhất định phải để người ta bắt gặp, nếu có thể sớm đi tối về thì lại càng tốt."
"Chị, chị!" Sáp Kì trợn to hai mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, kẻ "tra" nhất chính là đây thì có!
Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dáng thật thà vô tội ấy của Sáp Kì liền thấy phiền, thật là, không thể thỉnh thoảng dùng chút thủ đoạn nhỏ đùa giỡn người mình yêu được sao?
"Sáp Kì, tôi hỏi em, em cảm thấy Bùi Châu Hiền yêu em nhiều hơn, hay là em yêu cô ấy nhiều hơn? Nói thật lòng đi." Tiêu Mạc Ngôn nghiêm túc nhìn Sáp Kì.
Sáp Kì bị cô hỏi như vậy liền ngẩn ra, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng nói: "Cô ấy yêu em nhiều hơn."
Trên đời này, người yêu nàng nhất chính là Châu Hiền...không ai có thể yêu nàng nhiều hơn người đó.
Tiêu Mạc Ngôn nghe xong liền gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy em cảm thấy mình có thể rời bỏ cô ấy không?"
"Không thể." Sáp Kì đáp rất nhanh, nhìn chằm chằm vào Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt lại có chút nóng lên.
"Em cũng không thể rời bỏ người ta, cô ấy có thể sao?" Tiêu Mạc Ngôn cười nói.
Sáp Kì nghe mà có chút mơ hồ: "Chị là nói......"
Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt cười nhìn Sáp Kì, Sáp Kì nghe lời cô nói liền nhíu mày lại.
"Được rồi, tôi nói đến đây cũng không ít rồi, tự em một mình suy nghĩ đi." Tiêu Mạc Ngôn nhìn dáng vẻ Sáp Kì cười cười, được lắm, Châu Hiền cũng không tính là yêu vô ích, Sáp Kì vẫn thực sự quan tâm tới cô ấy. Thật ra Tiêu Mạc Ngôn muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Sáp Kì yêu Bùi Châu Hiền sâu đậm đến nhường nào.
***
Bởi vì lời Tiêu Mạc Ngôn nói, Sáp Kì trở về ký túc xá liền cả đêm cũng không ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, tuy rằng không có tinh thần gì nhưng vẫn rời giưởng rửa mặt chuẩn bị đi học tiết của Bùi Châu Hiền.
Nước lạnh tạt lên mặt, nhìn chính mình trong gương người không ra người quỷ không ra quỷ, Sáp Kì nhếch miệng tự giễu, đáy lòng có chút chua xót.
Châu Hiền, cô không bao giờ cần em nữa, không bao giờ đau lòng vì em nữa phải không?
Tiêu tổng làm việc hiệu suất rất cao, trường học không có biện pháp nào vốn còn sống chết không để người đi, giờ lại điều ngay một giáo viên từ ban khác đến, hôm nay Bùi Châu Hiền lên lớp sợ là tiết cuối cùng ở trường.
Đứng trên bục giảng, ánh mắt Bùi Châu Hiền chậm rãi di chuyển qua từng sinh viên, không nỡ cùng chua xót quấn quanh cõi lòng, đến khi tầm mắt dừng lại trên mặt Sáp Kì, Bùi Châu Hiền liền hít sâu một hơi.
Sáp Kì, nếu tất cả những việc này có thể đánh đổi lấy những gì chúng ta từng có, vậy tôi nguyện ý cố gắng.
Nếu...nếu khi đó em đã không còn ở đó nữa, tôi cũng sẽ không trách em.
Sáp Kì ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, nước mắt đảo quanh tròng mắt, đoạn thời gian ngắn ngủi hai người ở bên nhau từng cái từng cái thoáng hiện lên trong tâm trí. Kỳ thật Sáp Kì cũng không muốn như vậy, nàng không nghĩ tới việc buông tay, nhưng mà mỗi khi nhìn thấy Bùi Châu Hiền, ý niệm vốn kiên định trong đầu sẽ lại dao động. Giờ thì tốt rồi, Châu Hiền dao động đến nỗi ngay cả một cơ hội cũng không cho nàng...Rời khỏi trường nghĩa là gì? Là đại biểu cho việc hai người sẽ không còn liên lạc nữa, có lẽ, cả đời này cũng sẽ không gặp lại.
Thanh âm Bùi Châu Hiền tuy rằng còn mệt mỏi nhưng lại vẫn dịu dành như trước, điều này làm cho Sáp Kì nhớ tới cảnh tượng trước kia cô nép vào lòng mình mà nhỏ giọng dịu dàng. Đôi mắt đã khóc đến đau đớn giờ lại ứa đầy nước mắt, Sáp Kì ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, nét bi thương tràn đầy đáy mắt.
Cho dù có không muốn để Bùi Châu Hiền rời đi thì thời gian vẫn trôi qua. Khi tiếng chuông tan học vang lên, bầu không khí ưu thương thay thế cho không khí ồn ào vui tươi ngày trước, tất cả sinh viên trong lớp đều đã theo Bùi Châu Hiền suốt một năm trời, tất cả đều ngẩng đầu, nhìn Bùi Châu Hiền đầy không nỡ.
Bùi Châu Hiền đứng dậy, cúi mình chào thật sâu với những sinh viên ở phía dưới, không dám nhìn nhiều hơn nữa, ôm sách bước nhanh xuống bục giảng, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Lớp trưởng, mày đi tiễn đi, không phải là mày có quan hệ không tệ với cô Bùi sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, đại biểu bọn tao đi tiễn một chút đi –"
"......"
Đối với sự thờ ơ của Sáp Kì, bạn học ở xung quanh đều rất buồn bực cùng bất mãn, lão Đại ở bên cạnh nhìn Sáp Kì, nhìn nàng cắn chặt môi, thở dài: "Lão Tứ, mày –"
Sáp Kì ngẩng đầu liếc lão Đại một cái, gật gật đầu, đứng lên, đi theo ra ngoài.
Đi trong vườn trường quen thuộc, Bùi Châu Hiền nhìn từng gốc cây ngọn cỏ trong bảy năm trời, cười khổ lắc đầu.
"Cô Bùi." Tiếng gọi quen thuộc truyền tới, thân mình Bùi Châu Hiền cứng đờ, không thể tin được chậm rãi xoay người sang chỗ khác.
Sáp Kì ngửa đầu cười chạy về phía cô, gió thổi bay mái tóc dài của nàng, nụ cười sáng lạn trên gương mặt dung hòa cùng nụ cười ấm áp trong kí ức Bùi Châu Hiền, khoảnh khắc này, trái tim đau đớn đến tận cùng.
Sáp Kì chạy chậm lại đi đến bên cạnh Bùi Châu Hiền, hai tay đút túi, nghiêng đầu nhìn cô: "Em đại biểu cho lớp đến tiễn cô."
Đôi mắt mang theo ý cười không một chút che dấu, Sáp Kì mỉm cười nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền lại vẫn ngẩn ra nhìn nàng, nhất thời không nói gì đáp lại.
"Em với cô trở về nhìn xem có cái gì cần thu dọn không." Sáp Kì đánh vỡ sự im lặng, ngữ khí vẫn thoải mái như trước. Bùi Châu Hiền nhìn ánh mắt nàng, theo bản năng gật gật đầu.
"Cô Bùi muốn tới công ty nào vậy?" Trên đường, Sáp Kì cười hỏi Bùi Châu Hiền, trong lúc đó hai người thủy chung duy trì một khoảng cách, tựa như thời điểm lúc ban đầu mới quen biết nhau, xa lạ lại nhã nhặn lễ độ. Hơi nhắm mắt lại, trong đầu Bùi Châu Hiền đều là hình ảnh đôi môi Sáp Kì ở ngay bên cạnh mình.
"Châu Hiền, Châu Hiền, hôn em đi......"
"Châu Hiền, Châu Hiền, em muốn cô ôm em......"
Lại ngẩng đầu, Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì, cõi lòng bị nỗi chua xót tràn đầy, đây từng là kết quả cô mong muốn, nhưng khi tất cả thực sự xảy ra ngay trước mắt thì cũng lại đau khổ như thế.
"Ừm, tôi tới công ty con của Thiên Hoàng, phụ trách công việc về phương diện quảng cáo."
"Ồ." Sáp Kì gật đầu đáp lời, mấp máy môi, nhìn Bùi Châu Hiền: "Đi đến công ty, có khả năng sẽ gặp gỡ được rất nhiều người ưu tú rồi...A, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi cô Bùi, có lẽ, lần sau gặp lại chính là ngày uống rượu mừng của cô rồi."
Một kiếm xuyên tim...
Bùi Châu Hiền cắn môi, ngẩng đầu nhìn Sáp Kì, bàn tay kiềm chế không được mà run rẩy.
Sáp Kì lại nghiêng đầu, cười nhìn cô, đau lòng đến vô hạn. Nàng còn xa cầu gì nữa đây? Khiến cho Châu Hiền nói với mình rằng cô sẽ không yêu người khác sao? Sáp Kì, đừng nằm mơ nữa, tỉnh lại được không?!
_Hết chương 77_
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top