Chương 65: Cực mạo hiểm...

Kế hoạch xuất hành tốt đẹp của Sáp Kì ở một khắc lúc nàng say xe kia đã tan thành mây khói, bất quá cũng tốt, có lý do chính đáng để tựa vào Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền nhìn Sáp Kì nhíu mày dựa vào bả vai mình, có chút lo lắng: "Còn khó chịu sao?"

"Không có gì, chỉ là thấy ghê thôi." Sáp Kì hữu khí vô lực đáp lời, Bùi Châu Hiền thở dài nhìn Sáp Kì, cúi đầu, lấy một gói ô mai trong túi xách ra, đưa cho Sáp Kì: "Ăn một viên đi."

"Không, chua lắm." Sáp Kì nhíu mày làu bàu, Bùi Châu Hiền không thèm bận tâm, xé mở một gói to, lấy ra một viên ô mai, nhét vào miệng Sáp Kì.

Sau đó......

"Lão Tôn, Lão Tôn, đưa kẹo Alpenliebe của mày cho tao hết đi!"

"Không cho!" Lão Tôn thấy chết không sờn bảo vệ túi của mình, sắp khóc đến nơi mất. Phải không vậy? Lão Tứ, còn chưa đến nơi mà, mày cũng sắp cướp hết đồ ăn của tao rồi đó!

Bùi Châu Hiền cũng đồng dạng không nói gì nhìn Sáp Kì, cô thật không hiểu được, một người vốn còn có vẻ bệnh mà như thế nào sau khi ăn gì đó liền hồi phục nhanh vậy được nhỉ?

Ăn một viên ô mai đường cuối cùng, Sáp Kì cười hì hì tiến đến bên cạnh Bùi Châu Hiền: "Châu Hiền, em đã nói mà, em không bị say xe."

"..." Bùi Châu Hiền cũng lười để tâm đến nàng, cô thấy vừa rồi Sáp Kì căn bản không phải say xe, chỉ là ăn nhiều quá, chạy loạn trên xe, hơn nữa buổi sáng uống sữa không thích ứng, vì thế cho nên mới bị ói.

"Dựa vào em ngủ đi." Sáp Kì dùng sức ưỡn thẳng thân mình, tràn ngập chờ mong nhìn Bùi Châu Hiền. Mặt Bùi Châu Hiền hơi đỏ lên, mấp máy môi: "Có người ở đây."

"Sợ cái gì? Cô xem xung quanh đều ngủ cả đám rồi." Sáp Kì nhỏ giọng nói, Bùi Châu Hiền vẫn có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn chung quanh, quả nhiên vừa rồi mọi người còn tán gẫu hăng hái thì giờ đã đổ nghiêng đổ ngửa ngủ hết cả, hoàn toàn không có một tí hình tượng nào.

"Đến đây đi." Sáp Kì giang tay, giữ bả vai Bùi Châu Hiền, ấn đầu cô lên vai mình.

"Làm gì mà tự dưng lại không được tự nhiên như thế, càng che che dấu dấu lại càng dễ bị phát hiện." Lời Sáp Kì nói cũng có chút tác dụng, Bùi Châu Hiền không mất tự nhiên nữa, an tâm tựa vào người Sáp Kì, nhắm hai mắt lại.

"Sáp Kì."

"Vâng?" Sáp Kì nghiêng đầu cười nhìn cô, thích thật đấy, Châu Hiền nhà nàng làm sao lại luôn thơm ngào ngạt vậy nhỉ.

"Tôi không ngủ, chúng ta trò chuyện đi."

"Được, nói chuyện gì?" Bùi Châu Hiền muốn nói chuyện, Sáp Kì đương nhiên phụng bồi.

Dựa vào bả vai cũng không rộng lớn mà thậm chí có chút nhỏ bé này, lòng Bùi Châu Hiền lại chưa bao giờ bình tĩnh đến thế: "Em đã từng nghĩ về tương lai chưa?"

"Nghĩ tới rồi." Sáp Kì gật đầu, nhìn Bùi Châu Hiền, cười híp cả măt: "Em đều đã nghĩ tốt rồi, chờ lần này sau khi chúng ta đi chơi về em sẽ tìm nơi để thực tập, lấy kinh nghiệm, thuận tiện kiếm chút thu nhập thêm, không muốn chỉ mãi xài tiền của cô nữa."

"Nói cái gì ngốc vậy?" Bùi Châu Hiền mở mắt, Sáp Kì lại nâng tay lên, đặt lên mắt cô: "Đừng mở, chẳng may say xe thì làm sao bây giờ."

Nhẹ nhàng cười cười, Bùi Châu Hiền nghe lời nhắm mắt lại.

"Em kiếm tiền về để mua cái gì? Tôi không muốn em quá vất vả."

Lời này của Bùi Châu Hiền kích thích Sáp Kì, nàng cũng không phải là một tên tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn chùa: "Mua cái gì? Mua một cuộn giấy vệ sinh cũng là mua mà, tài sản chung của vợ chồng, vất vả cái gì? Nếu có năng lực, em chỉ hận không thể giấu cô trong nhà, không cho cô đến trường. Hừ, mỗi ngày bị nhiều thiếu nam thiếu nữ khát khao nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng rất không dễ chịu."

"À." Bùi Châu Hiền tự động coi nhẹ câu nói phía sau của Sáp Kì, đem trọng điểm dừng lại ở nửa câu trước: "Tài sản chung của vợ chồng?"

"Đúng vậy." Sáp Kì đắc ý cười, tay phải bò lên tay Bùi Châu Hiền, mười ngón đan xen, nắm chặt cùng một chỗ: "Em là chồng cô là vợ, bạch thủ đồng tâm, vĩnh viễn không phân li."

Thân thể Bùi Châu Hiền khẽ run lên, cô không ngờ Sáp Kì sẽ nói ra những lời này, có chút cảm động, cũng không muốn để nàng nhìn ra liền mạnh miệng nói: "Vì cái gì em lại là chồng? Hiện giờ rõ ràng là tôi nuôi gia đình mà."

"Đánh cược đi." Ở vấn đề mang tính mấu chốt, Sáp Kì lại có phần nghiêm túc: "Đây không phải là vấn đề kiếm tiền nuôi gia đình, đây là vấn đề được 'công thụ'."

"Sáp Kì!"

Bùi Châu Hiền đỏ mặt, mở mắt ra nhìn nàng, Sáp Kì vừa thấy chọc tức nữ nhân nhà mình, liền vội vàng nói tốt, lại kéo cô trở về.

"Được rồi, không náo loạn nữa, cô an tâm ngủ một lát đi, chốc nữa xuống xe còn phải bận rộn đó, nghe nói đi dã ngoại thì phải ăn đồ nướng, còn cần đi bắt cá cái gì đó, một danh sách đầy kế hoạch, tất cả đều là Lão Tôn làm."

"A, em tự trách mình?" Bùi Châu Hiền cười hỏi, không mở mắt.

Sáp Kì bĩu môi, gật đầu: "Đúng vậy, đôi khi cảm giác rất có lỗi với Lão Tôn, hình như từ sau khi chúng ta ở bên nhau, đã lâu rồi không trò chuyện với nó."

Bùi Châu Hiền nghe xong lời này của Sáp Kì cũng thở dài, làm sao cô lại thường không nghĩ thế được, sau khi cùng Sáp Kì ở bên nhau, đặc biệt sau khi qua thời kì "gắn kết", chỉ hận không thể mỗi ngày dính một chỗ với nàng, cũng lơ là Nghệ Lâm rất nhiều.

"Được rồi, đã nhiều năm qua như vậy, cô bé đó đối với em cũng đã thành thói quen rồi."

"Phải..." Sáp Kì gật đầu đáp, ngẩng đầu, nhìn Lão Tôn đang ngồi xổm phía trước thu dọn rác mọi người vứt đi, thở dài. Lão Tôn à, mày rộng lòng tha thứ nhiều một chút nha.

Hai người vừa tán gẫu vừa trò chuyện, cuối cùng không biết ai là người ngủ trước, chờ đến khi tỉnh lại thì là do bị thầy hiệu trưởng dùng loa đánh thức: "Đến nơi rồi, lớp trưởng từng lớp tập hợp, sau đó dựa theo kế hoạch nguyên bản mà chấp hành, giáo viên đốc thúc."

Sáp Kì nghe được lời này liền quẳng qua cái nhìn coi thường, đây là để làm gì chứ? Đi chơi thôi mà nghiêm túc như vậy làm gì.

Xuống xe, Sáp Kì đếm số người trong lớp, sau đó liền cùng Lão Tôn dẫn theo đội ngũ thảo luận trước tiên đi chuẩn bị tốt khách sạn để ở đã.

"Lão Tứ, nói trước với mày, mày với cô Tiếu không thể ở với nhau, cô ấy và giáo viên khác sẽ ở một phòng." Lúc này Lão Tôn ở một bên cảnh cáo Sáp Kì, Sáp Kì bĩu môi, rầu rĩ đáp lời: "Tao biết."

Điểm đúng mực ấy nàng cũng hiểu, bất quá cả đêm không thể nhìn thấy cô, lòng Sáp Kì vẫn không thoải mái lắm, ngẩng đầu, nhìn Bùi Châu Hiền đi theo cách đó không xa, hỏi: "Lão Tôn, chúng ta ở mấy người một phòng?"

"Chắc sáu người."

"Sáu người một phòng? Trường mình dĩ nhiên lại keo kiệt đến vậy!"

Sáp Kì khó chịu mắng, Lão Tôn trợn mắt liếc nàng một cái: "Cho dù là hai người một phòng thì tao cũng không thể để tiện lợi ày được!"

"..."

Lão Tôn liếc mắt một cái liền nhìn ra Sáp Kì suy nghĩ gì, Sáp Kì bị Lão Tôn nói có chút chột dạ, không dám nói nhiều nữa.

Đến nơi, đều tự nhận số phòng mình, mọi người vọt vào phòng bỏ hành lý, cùng nhau tập hợp ở đại sảnh dưới lầu.

Bởi vì thời gian quý giá nên an bài rất chặt chẽ, trạm thứ nhất chính là đi ra bờ biển nướng đồ.

Nhưng mà khi làm liền hiển nhiên xảy ra vấn đề.

Ai cũng không ngờ đầu thu bờ biển lại lạnh đến vậy, gió biển quất mọi người ngả tới ngả lui, Sáp Kì vì muốn xinh đẹp nên xõa tóc, chờ tới khi đi dạo bờ biển một vòng về lại biến thân thành Mai Siêu Phong.

Tuy rằng lạnh nhưng mọi người ai cũng không muốn trở về khách sạn, nhiều người cũng náo nhiệt, chỉ vừa nhóm lửa một cái, một đám người liền chạy tới.

Sáp Kì ngồi co mình bên lò nướng sưởi ấm, lén lút liếc nhìn Bùi Châu Hiền đi cùng vài giáo viên khác ở cách đó không xa, có chút lo lắng cô không chịu nổi gió lạnh thế này.

"Bên chỗ giáo viên một lát nữa sẽ được phát áo ấm đã thuê, mày vẫn tự lo ình trước đi đã." Lão Tôn nướng một xiên thịt đưa cho Sáp Kì, Sáp Kì nhận lấy, nịnh nọt nhìn Lão Tôn: "Lão Tôn, mày hiểu tao còn hơn cả mẹ tao nữa."

Còn chưa nói xong, vừa mới thốt ra, mặt Lão Tôn đã đen lại:

"Ách...Tao chỉ tùy tiện so sánh thôi mà." Sáp Kì vội vàng giải thích, Lão Tôn hừ một tiếng, không nói gì. Sáp Kì lén lút liếc cô một cái, thật là, mới bao nhiêu tuổi chứ, chỉ sợ người khác nói mình già, phụ nữ a, đều là động vật thích hư vinh.

Ăn thịt dê nướng, uống bia không cần ướp lạnh liền đã thấy mát mẻ cực kỳ, Sáp Kì cầm di động, nhắn tin cho Bùi Châu Hiền.

Tình yêu, có nhớ em không?

Sáp Kì vẻ mặt tươi cười nhìn Bùi Châu Hiền ở đối diện cầm lấy di động, quả nhiên lúc đọc được tin nhắn của Sáp Kì, Bùi Châu Hiền liền quay đầu, nhìn thoáng qua các nàng ở bên này.

Một cái liếc mắt kia...

Ngượng ngùng mang theo một loại phong tình, quyến rũ câu hôn người...

Ngay cả Lão Tôn cũng ngẩn người, giơ cây quạt trong tay, không thể tin được nhìn Sáp Kì. Sáp Kì mở to hai mắt, cũng có chút ngẩn ngơ nhìn Lão Tôn, qua một phút đồng hồ liền uống sạch một chai bia.

"..."

Bởi vì rất lạnh, Lão Tôn cùng Sáp Kì cân nhắc để bạn học trong lớp tụ lại thành một đám, đốt lửa trại, ngồi vây quanh thành một vòng.

Lần này đi chơi mọi người đều muốn thoải mái, lúc lên kế hoạch giáo sư cùng ban lãnh đạo đi cùng là để đốc thúc, hoạt động gì cũng không tham gia, sợ mọi người đùa quá trớn, lãnh đạo của lớp rủ các giáo viên coi như là có tính tượng trưng, thấy mấy người đó không tham gia cũng sẽ không quá nài ép.

Người trẻ tuổi tụ lại cùng một chỗ, luôn có nhiều trò nghịch ngợm, lấy ra bài tú-lơ-khơ, chia làm ba, mọi người bắt đầu chơi trò "Cực mạo hiểm".

Sáp Kì chơi trò này giỏi nhất, thậm chí mập mờ chơi xấu, cộng thêm cướp bài đổi bài, làm cho không ít người ăn khổ.

Đầu tiên là Lão Tôn ngã ngựa, phải nói với lớp phó ở đối diện một câu "Em yêu anh."

Ngay sau đó lão Nhị cũng bị Sáp Kì tính kế, phải trực tiếp ôm lớp phó một cái.

Lão Tam còn thảm hại hơn, bị bắt gọi lớp phó là "Tướng công".

Trải qua vài hiệp, lớp phó cả người lâng lâng bay bổng, cười ngớ ngẩn, chuyện gì thế nhỉ, sao vận may đều chạy hết lên người hắn?

Sáp Kì ở một bên cười vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện mình đã gây nên công phẫn, nên đến khi nàng đụng phải quân Joker, Lão Tôn cầm vương bài liền nhìn nàng cười tà ác.

Vốn Sáp Kì chơi cũng không sợ thua, nhưng mà cô Tiếu cùng nhóm giáo sư lại ngồi ở đối diện cười ha hả nhìn các nàng, vậy nên nàng không thể không sợ, vội vàng nháy mắt với Lão Tôn, hy vọng cô có thể hiểu được ám hiệu của mình, nhưng mà Lão Tôn liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, vẻ mặt đầy chán ghét, sao hả, vừa rồi trêu đùa bọn này không phải rất vui vẻ sao?

"Mời người bốc được lá Joker tiến lên, đặt một nụ hôn đầy tình cảm lên má phải bạn lớp phó đẹp trai."

"Ồ ồ –." Lời Lão Tôn nói trong nháy mắt thiêu đốt tế bào toàn thân mọi người, tất cả đều mở to hai mắt hưng phấn nhìn Sáp Kì, ngay cả mấy nhóm khác bên cạnh cũng quên cả chơi bài, nghiêng người, đồng loạt nhìn Sáp Kì.

Lần này, Sáp Kì là đâm lao phải theo lao.

Đứng lên, Sáp Kì có chút khó khăn liếc Lão Tôn một cái, Lão Tôn trực tiếp quay đầu sang một bên. Sáp Kì cắn cắn môi, như thể lơ đãng nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía bờ biển.

_Hết chương 65_

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top