Chương 12 (H)
Đêm đã khuya, Seulgi đang vận công điều tức để làm tan máu bầm tụ trong ngực thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa khẽ khàng. Cô vừa nghe đã đoán được là ai nên chỉ nhíu mày, ngồi trên giường không nhúc nhích.
"Là ta đây." Trong đêm thanh vắng, giọng của Joohyun càng trở nên êm ái, đầy quyến rũ.
Seulgi do dự một lát rồi vẫn ra mở cửa. Nhưng vừa nhìn thấy Joohyun ở ngoài cửa thì bàn tay đang đặt trên cánh cửa lập tức bấu chặt lại.
Joohyun chỉ mặc một bộ quần áo bằng voan mỏng, màu đỏ trong suốt, hoàn toàn không che được gì.
Cô dùng tốc độ chậm nhất trong đời để kéo nàng vào phòng
Sau khi đóng cửa lại, cô bắt đầu cảm thấy hối hận. Đêm nay, Joohyun tô son điểm phấn nhẹ nhàng, ánh mắt đong đưa đa tình, làn môi đỏ vô cùng rực rỡ và quyến rũ khiến cô không kìm được, rất muốn nếm thử xem nó có hương vị thế nào. Điều khiến cô càng bất an hơn là vừa bước vào phòng, nàng liền nhìn cô bằng ánh mắt và nụ cười hết sức ám muội. Dưới ánh nến, đôi mắt nàng như câu hồn đoạt phách, khiến cô cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Thật ra Seulgi không muốn nhìn nữa nhưng đáng tiếc, đôi mắt đã không còn nghe theo lệnh cô, cứ lướt từ trên mặt xuống cơ thể nàng. Làn da trắng nõn được lớp voan mỏng che chắn càng khiến người ta mê mẩn tâm hồn. Đối với đàn ông, những đường cong như ẩn như hiện ấy còn mê hoặc hơn cả gương mặt xinh đẹp kia.
Chẳng phải có câu không ai là hoàn mỹ sao? Sao khi ông trời tạo ra nàng lại không cho nàng có khuyết điểm nào thế?
Seulgi nuốt nước miếng, đang định mời nàng ra ngoài thì Joohyun lại không cho cô có cơ hội ấy. Nàng nhẹ nhàng đưa hai tay lên vòng qua cổ cô, sau đó cả người nàng cũng tiến sát. Hơi thở nóng ấm từ miệng nàng khẽ phả vào sau tai cô, cơ thể yểu điệu kia cũng kề sát cơ thể cô.
Khoảnh khắc ấy, Seulgi có một dự cảm chẳng lành. Cô tiêu đời rồi, nữ tử này sẽ hủy hoại cô.
Seulgi cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngửa lên nhìn mình, định nói: "Nàng mau buông tay" nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của nàng thì sự tự chủ mà cô vẫn lấy làm tự hào kia bỗng tan biến sạch sẽ. Seulgi ra sức ôm chặt lấy cơ thể yêu kiều của nàng, cúi đầu hôn lên cánh môi ấy, bắt đầu nhấm nháp hương thơm mà mình đã khao khát từ lâu kia...
Đây là lần thứ hai Seulgi hôn nữ nhân. Cảm giác mà Sooyoung mang lại cho cô là sự lạnh lẽo, thậm chí khiến trái tim của cô trở nên buốt giá. Hôm nay, cô mới hiểu được thế nào mới là nụ hôn thực sự. Nó ngọt ngào, nồng nàn, khiến cả người cô đê mê.
Nữ tử trong lòng cô cũng mềm nhũn hai chân, dựa sát vào người cô...
Nụ hôn của Seulgi càng lúc càng sâu, càng mê loạn...
Tay Seulgi siết chặt người nàng, ngón tay lần vào bên dưới làn voan mỏng. Bỗng nhiên cô cảm nhận được Joohyun khẽ run rẩy, người co lại đôi chút.
Seulgi giật mình, tìm lại được chút lý trí còn sót lại.
Không phải chưa từng có nữ nhân chủ động lao vào lòng cô nhưng cô tuyệt đối không tin được người như Joohyun lại chủ động quyến rũ nam tử, trừ khi nàng bị ép buộc.
Cô đẩy mạnh Joohyun đang dựa vào người mình ra, cố buộc mình phải quên đi ánh mắt đau buồn cùng cơ thể mê hồn của nàng.
"Tại sao?" Seulgi cố gắng bảo trái tim đang đập loạn của mình phải bình tĩnh lại, dùng giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn để nói với nàng. "Ta không phải là quân tử như cô nương đã nghĩ. Nếu nàng là một người đàn bà phóng đãng, đêm nay ta có thể cho nàng biết thế nào là ân ái. Còn nếu nàng muốn dùng cách này để đạt được mục đích nào đó thì ta nói cho nàng hay, ta sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào với những chuyện sắp xảy ra."
Joohyun như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cứ ngẩn ngơ nhìn cô, ánh mắt tràn ngập vẻ u sầu.
"Mời cô nương ra ngoài cho!" Seulgi nắm chặt hai tay, buộc mình phải lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng cuối cùng, vào giây phút Joohyun bước ra khỏi cửa thì cô vẫn cởi áo của mình choàng lên người nàng.
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ánh nến chập chờn. Seulgi khom người ôm lấy ngực, chân khí vừa được điều tức lại bắt đầu chạy toán loạn.
Đương nhiên cô biết Joohyun đến quyến rũ mình không phải là do nàng tình nguyện. Rốt cuộc Du Minh Môn phái nàng đến làm việc này là có mục đích gì, cô nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Nhưng cô càng thấy căm hận ả môn chủ làm việc mập mờ, thủ đoạn độc ác, đê tiện, bỉ ổi kia. Không bằm thây ả ra thành ngàn mảnh thì khó mà giải được mối hận trong lòng cô.
Hai canh giờ sau, Seulgi lại bắt đầu đứng ngồi không yên. Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ đến những vấn đề không đâu vào đâu.
Nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ, liệu có bị trách phạt không?
Có khi nào ả môn chủ ấy sẽ giết nàng không?
Nàng bị cô cự tuyệt như vậy, liệu có đau buồn không?
Nàng luôn đứng từ xa nhìn cô, vậy phải chăng nàng đã thích cô, dù chỉ là một chút thôi...
Càng nghĩ càng thấy rối, càng thấy sốt ruột. Lúc trời sắp sáng, Seulgi không thể kiềm chế được nữa, đi tìm kiếm khắp các góc đường, các con phố nhỏ trong sương mờ buổi sáng.
Trong làn sương mờ mịt, cuối cùng cô cũng tìm thấy hình bóng nhỏ nhắn, yếu ớt mình mong nhớ.
Nàng đang ôm gối, ngồi dưới một gốc cây, vùi đầu vào chiếc áo rộng thùng thình của cô.
Seulgi quên hết tất cả, vội vàng chạy qua đó, ôm chặt nàng vào lòng, không ngừng lặp lại: "Xin lỗi... Xin lỗi nàng!"
Joohyun ngơ ngác ngẩng đầu, hàng mi còn đượm hơi sương run run, đôi môi đỏ mọng còn in dấu răng lờ mờ. "Tại sao lại nói xin lỗi?"
"Ta... Nàng ăn mặc phong phanh như thế, chắc là rất lạnh phải không? Theo ta về đi!"
Nàng gật đầu, để mặc cô nắm tay nàng, dắt nàng về phòng mình.
*
* *
Vừa bước vào phòng, Seulgi lập tức ôm nàng lên giường, quấn chăn kín người nàng.
"Có lạnh không?"
"Không lạnh." Joohyun đẩy tấm chăn trên người ra, nhoài lên người Seulgi. "Seul để cho ta đánh cược một lần đi, được không?"
"Cái gì?" Seulgi cảm thấy ngỡ ngàng, khó hiểu, đang định suy nghĩ xem nàng có ý gì thì bỗng ngửi thấy mùi hương nồng nàn tỏa ra từ người nàng. Mùi hương ấy sực nức mà mê hồn, làm khát vọng cô cố đè nén lại bùng lên.
Joohyun cởi y phục. Làn voan mỏng màu đỏ trượt xuống khỏi vai nàng, để lộ làn da không tì vết.
Bầu ngực đầy đặn, mịn màng như bạch ngọc, mềm mại như cánh hoa...
Seulgi lập tức quay đi chỗ khác, không dám nhìn nữa. Cô có thể khống chế được ánh mắt của mình nhưng không sao khống chế được những ý nghĩ, không khống chế được phản ứng của cơ thể.
Cô cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, đè nén khát vọng trong mình.
"Hãy để ta đánh cược một lần. Nếu không thử, ta sẽ nuối tiếc cả đời mất..."
Cảm nhận được hơi thở của Joohyun ngày càng gần, máu nóng trong người Seulgi lập tức dồn lên não.
"Bảy ngày sau ta sẽ chết!" Giọng của Seulgi hơi trầm khàn.
"Bảy ngày cũng đủ rồi!"
"..."
"..."
Chỉ cần ánh mắt vừa chạm vào nhau là có thể thay thế cho ngàn lời muốn nói...
Nụ hôn nồng nàn, say đắm làm cho Seulgi quên hết tất cả, mặc kệ tất cả. Giờ này khắc này, không có gì có thể dập tắt được khát vọng muốn có được nàng của cô. Biết rõ đây là một âm mưu quỷ kế, là một cái bẫy nhưng cô vẫn cứ nhắm mắt nhảy vào mà không hối hận.
Khi Seulgi tiến vào người Joohyun, nghe thấy tiếng rên rỉ mê hồn của nàng, nhìn thấy sóng mắt đong đưa cùng dáng người nóng bỏng của nàng thì cô hoàn toàn trở nên điên cuồng.
Cô chỉ muốn yêu nàng. Đừng nói là bảy ngày, cho dù Joohyun dùng một thanh kiếm đâm vào tim cô ngay lúc này thì cô cũng không thể ngừng khát vọng của mình đối với nàng.
Tình yêu, hiểu được nó thì chỉ cần một khoảnh khắc!
Tình yêu, giữ được nó thì cần một đời một kiếp!
*
* *
Khi trời sáng, bọn họ mới đi ngủ nên trời đã trưa lúc nào không biết.
Seulgi thức giấc sau một giấc ngủ vùi. Cô chớp mắt, đưa tay ngăn luồng sáng chói mắt từ cửa sổ chiếu vào.
Cô cúi đầu nhìn nữ tử đang gối đầu ngủ say trên ngực mình, cảm nhận hơi thở ấm áp đang nhẹ nhàng phả vào ngực, bỗng cảm thấy mình không hề cô độc, không lạnh lẽo nữa. Nghĩ tới việc có một nữ nhân thuộc về mình, hoàn toàn bị mình chiếm hữu, cô bất giác nheo mắt, cười hạnh phúc.
Có lẽ sẽ có người thích cô độc, không chút vướng bận. Nhưng không ai thích cô đơn, không ai là không khát vọng một mối tình chân thành và bển vững.
Lúc này, ôm nàng vào lòng, Seulgi mới thực sự hiểu được mình khao khát nó cỡ nào.
Đợi một canh giờ sau, dù không nỡ nhưng Seulgi vẫn phải gọi Joohyun dậy: "Dậy ăn chút gì đó đã nào."
Joohyun gật đầu, sau đó dựa vào người Seulgi, không nói lời nào.
"Nàng sao thế? Có phải còn đau không?"
"Không đau."
Sao lại không đau cho được? Đều là lỗi của cô. Vừa được nếm thử mây mưa là không thể tự chủ, cứ phóng túng... Tuy nàng nói không đau nhưng những vết xanh tím trên người nàng đều đang lên án hành vi thô lỗ của cô.
Seulgi chậm rãi giúp nàng mặc lại y phục nhưng phát hiện y phục của nàng không thể mặc được nữa nên đành tự xuống lầu gọi vài món ăn rồi bảo tiểu nhị đưa thức ăn vào phòng.
Không ngờ tiểu nhị vừa bưng thức ăn vào phòng thì suýt làm đổ. Hắn cứ nhìn chằm chằm Joohyun đang ngồi trên giường chải tóc không chớp mắt. Joohyun quay đầu qua nhìn tiểu nhị một cái, cặp mày liễu khẽ cau lại, đang định vung tay lên thì nhìn thấy Seulgi nên lại rụt tay về, tiếp tục từ tốn chải tóc.
Nàng chăm chú chải tóc, từng đường, từng đường một, những ngón tau xuyên qua mái tóc đen nhánh như mực...
"Ngươi có thể ra ngoài được rồi." Seulgi bực mình bảo.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy vẻ mặt mê mẩn của tiểu nhị trong lòng cô lại bùng lên ngọn lửa giận. Thậm chí cô còn muốn móc mắt hắn ra.
Nhưng tiểu nhị hoàn toàn không nghe thấy những lời cô nói, ánh mắt si mê vẫn cứ lướt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nước miếng như sắp chảy xuống thức ăn.
Một tiếng răng rắc vang lên, chiếc bàn nứt ra theo tiếng động đó. Tiểu nhị nghe thế thì cả kinh, quỳ phịch xuống đất, người run lên bần bật.
"Bảo ngươi ra ngoài, đã nghe chưa?"
"Dạ... dạ!" Tiểu nhị vội vã chạy ra ngoài như chạy trốn, thế mà khi ra khỏi cửa còn không quên ngoái đầu nhìn lại.
Joohyun vẫn cúi đầu, mái tóc đen che lấp khuôn mặt nên Seulgi không nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ thấy nàng đang không ngừng chải mái tóc đã rất suôn mượt.
Cô đi đến gần nàng, nâng mặt nàng lên ngắm thật kĩ. Làn da trắng nõn mịn màng, gương mặt thanh khiết dần đỏ ửng, hàng mi hơi cụp xuống khiến nàng trông dịu dàng và thùy mị, đúng kiểu nữ nhân mà đàn ông mong muốn có được nhất.
"Những gã đàn ông đều nhìn nàng như thế sao?"
"Không phải." Joohyun lắc đầu, cười khẽ. "Có một người nam tử khác hẳn. Khi người ấy nhìn ta, ánh mắt và nụ cười luôn trong sáng."
"Thế sao?" Giọng của Seulgi hơi sượng sùng.
"Lúc đầu ta không hiểu tại sao cô ấy lại khác với mọi người như thế, sau đó mới biết thì ra là vì trái tim của cô ấy rất trong sáng."
"À..."
"Vì thế ta bắt đầu nghĩ, nếu có một ngày cô ấy cũng dùng ánh mắt đầy nhục dục để nhìn ta thì ta có thấy ghét không." Nàng càng nói thì càng đỏ mặt, hết sức dụ hoặc.
Seulgi ho khan một tiếng, không trả lời.
"Khi cô ấy... nhìn ta như thế, ta mới phát hiện mình chẳng những không ghét mà còn rất thích." Nàng lén nhìn vẻ mặt sa sầm của Seulgi, sau đó hôn lên môi cô một cái, áng mây hồng trên má còn rạng rỡ hơn chiếc áo đỏ mỏng manh của nàng.
Joohyun cười khẽ, sau đó ngửa đầu. Mái tóc đen như dải lụa xõa tung trên chiếc áo đỏ, gợi lên vẻ quyến rũ, phong tình...
Cuối cùng thì Seulgi cũng hiểu được ý của nàng. Cô động lòng, đưa tay níu áo để kéo nàng vào lòng, không ngờ vì động tác quá mạnh nên lớp vải mỏng bị kéo rách, để lộ đôi bờ vai xinh. Những dấu hôn chi chít gợi lại kí ức trong cô, hình ảnh diễm lệ đêm qua liền hiện lên trong đầu...
"Hyun!" Seulgi thầm gọi tên nàng, đặt nàng dưới thân mình rồi đưa tay buông tấm màn che...
Joohyun trong lòng cô hơi co người lại, lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt đẹp thấp thoáng vẻ ưu sầu.
Seulgi hỏi: "Có phải nàng sợ đau không?"
"Không phải..." Nàng ôm cổ cô, vùi mặt vào vai cô. "Ta sợ Seul sẽ không cần ta nữa!"
"Nha đầu ngốc nghếch, sao ta lại không cần nàng chứ..." Nói xong mới nhớ ra trận quyết đấu mấy ngày sau, cô thở dài, nói tiếp: "Trừ khi ta chết!"
Một khi đã động lòng, người càng lãnh đạm thì sẽ càng cuồng nhiệt.
Ngay chính bản thân Seulgi cũng không thể tin được là mình sẽ cười ngây ngô như một thằng khờ. Nhưng cô thực sự rất vui. Được ở bên người mình yêu, trời trở nên xanh hơn, nước trở nên trong hơn, cơm cũng trở nên ngon hơn, mây mưa cũng triền miên không dứt!
Đáng tiếc chỉ có bảy ngày, đối với những ngày tháng ngọt ngào thì nó thật sự quá ngắn ngủi!
Vào cái đêm sáu ngày sau đó, cô tiễn Joohyun về lại Tử Trúc Lâm.
Joohyun ngửa đầu nhìn Seulgi, mắt rưng rưng lệ.
"Nếu Seul thắng, Seul không chết thì Seul sẽ đến tìm ta, đúng không?"
Cô cười khổ. Dù biết đây chỉ là một giả thiết không thực tế nhưng cô vẫn gật đầu một cách kiên định.
"Seul nhất định phải nhớ những chuyện đã hứa với ta đấy!" Joohyun ôm chầm lấy cô từ đằng sau. "Ta sẽ luôn chờ đợi Seul!"
"Nếu ta còn sống, nhất định ta sẽ đến đón nàng. Nhưng nếu ta chết thì nàng hãy quên ta đi, sống cho thật tốt, biết chưa?"
"Không, Seul nhất định phải đến, ta sẽ luôn chờ Seul!"
Seulgi xoay người lại ôm Joohyun vào lòng, hai tay siết chặt đến nỗi như muốn bóp nát cơ thể mảnh mai của nàng. "Được, ta hứa với nàng! Nàng cũng phải hứa với ta, đừng mặc y phục quá phong phanh, dù có buồn thế nào thì cũng không được ngồi khóc ở gốc cây. Cho dù ta có chết thì nàng cũng đừng rơi lệ!"
Trong làn gió thê lương, mỗi bước đi cô đều có thể nghe thấy tiếng đá sỏi bị nghiền nát, giống như đang nghiền nát linh hồn cô.
Seulgi đi được một lúc, khi quay đầu lại vẫn thấy Joohyun đứng trong gió, mang vẻ mong đợi, quyến luyến...
Trước đây, Seulgi từng nghĩ trái tim mình băng giá, không ai có thể làm nó rung động, không ai có thể làm nó tan chảy. Nhưng bây giờ trái tim ấy đã bắt đầu thay đổi vì một người con gái...
Tình yêu quả là đáng sợ. Cho dù là một người nam tử kiên cường, kiêu ngạo đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi sợi chỉ mỏng manh của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top