.
i.
Khởi đầu của mối quan hệ này, thật sự rất đặc biệt.
Một chiều hạ tháng sáu, em lang thang vô định trên con đường phủ đầy hoa sữa, đầu óc thẫn thờ. Nắng chiếu qua kẽ lá, chảy trên vai em, hun đúc mái tóc vốn đã xơ đỏ. Nhưng em mặc kệ. Đầu trần thênh thang, em dẫm lên những chiếc lá khô, dày xéo chúng như một cách giải toả trong vô vọng.
Thứ ánh nắng chói chang ấy chiếu lên mặt em, tạo thành những vệt kỳ dị như những vệt chàm khổng lồ. Thở mạnh từng tiếng, hai tay em đưa lên, che đi tia sáng gắt bỏng. Đôi mắt hướng về phía ghế đá cây bàng - nơi gần như là duy nhất có thể cho em một chỗ mát mẻ trú chân.
Và rồi, thiên thần hiện ra trước em.
Dưới tán cây, một người con gái đang chăm chú viết từng dòng trên một quyển sổ lớn. Mái tóc dài mềm mại xoã ngang lưng, làn da trắng nõn như toả sáng dưới ánh mặt trời. Bộ quần áo sọc xanh trắng chị khoác trên người không giấu nổi thân hình mảnh mai, với những ngón tay thon thon mà em nghĩ chúng rất mềm.
Ngay cả tiên tử chưa chắc đã làm em sững sờ đến vậy.
Đôi mắt đen của chị chợt hướng sang người đứng kế bên. Em nghĩ tim mình đã hụt một nhịp khi nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.
'Em có muốn ngồi ở đây không?'
ii.
Tên của chị là Hiền. Một cái tên đẹp thật đẹp, đẹp như con người của chị vậy.
Những ngày sau đó, em thường xuyên gặp lại chị dưới tán cây vào mỗi buổi chiều. Lần nào cũng vậy, chị sẽ cắm cúi dùng thứ mực tím viết lên cuốn sổ bạc bìa. Khi em bước đến, chị đón em bằng một nụ cười thật tươi, đôi khi là một quả táo hay một trái hồng xiêm mà "bà chị gửi từ dưới quê lên". Vừa nhấm nháp, em vừa đưa mắt ngắm nắng trời, vừa thong thả trò chuyện cùng chị. Vài mẩu chuyện vụn vặt, mấy câu hỏi bé xíu xiu, chủ yếu về văn chương, xen vào là tiếng cười khúc khích trong trẻo rộn vang một khoảng sân.
Với em, khoảnh khắc ấy còn ngọt ngào hơn bất cứ trái hồng xiêm nào, hay cả tiếng chim râm ran trên cành lá.
Có một lần, chị hỏi em:
- Sao chiều nào em cũng đến đây vậy?
Chị đã hỏi em vậy sau nhiều ngày liên tiếp gặp nhau dưới tán cây bàng ấy.
Đối diện với câu hỏi, em chỉ cười thôi. Thật khó để trả lời cho những điều đã dần trở thành thói quen. Gẩy một chiếc lá rơi trên vai chị, em tủm tỉm:
- Còn chị thì sao?
Chị cũng cười. Đẩy quyển sổ xinh xinh lên tay em, chị lật từng trang. Là thơ, thơ của thật nhiều tác giả. Một chút nồng nàn của Xuân Quỳnh và Puskin, mộng mị của Hàn Mặc Tử, tinh tế trong haiku của Basou. Những cái tiêu đề nhỏ xinh, vài dòng cảm xúc bâng quơ cuối mỗi trang giấy, chúng phảng phất một mùi hương thật dễ chịu. Là mùi của nắng, của gió hay quanh quẩn trên vai.
Vừa chỉ cho em những trang giấy ố vàng, chị vừa thì thầm:
- Chị muốn viết một bài thơ nào đó, thể loại nào cũng được. Nhìn người ta viết chị ham lắm, chị cũng muốn được như vậy...
Em khẽ gật. Tâm hồn chị rực rỡ thật. Lơ mơ dựa vào đôi vai gầy, em thì thầm:
- Thế, chị định viết về gì vậy?
Chầm chậm lật đến một trang còn trắng tinh, chị cười bối rối:
- Chị ấp ủ việc này từ lâu lắm rồi, chỉ có điều... chẳng hiểu sao vẫn chưa thể bắt đầu.
Phóng tầm nhìn ra khoảng sân rộng lớn, em nheo mắt. Trời vẫn rất nắng, hơi nóng hầm hập bốc lên từ mặt đất cuốn theo bụi mờ. Nắng rọi vào khung cửa sổ cũ kỹ của toà nhà, hắt những tia lấp loáng lên tấm kính vỡ. Xuyên qua tán lá, cành cây, nắng phủ mờ gương mặt xanh xao. Chị che che mắt, nhoẻn miệng cười. Em thật không biết thứ gì chói chang hơn - nắng hay nụ cười của chị khi ấy.
- Nắng.
Một tiếng khô khốc bật lên từ cổ họng em. Gương mặt em hơi tái, nhưng chất giọng vẫn đầy quả quyết.
- Ý em là...?
- Nắng là chủ đề bài thơ của chị. Nghe hay không?
Nói rồi, em sát lại gần chị, ngân nga vài câu ca đã thuộc lòng từ lâu.
"Gọi nắng trên vai em gầy..."
Chiều hạ trắng ấy, có hai con người cùng thấy vạt nắng của riêng mình.
"Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn..."
iii.
Hai tháng sau đó trôi đi êm đềm. Chẳng rõ vô tình hay cố ý, em thường xuyên chạm mặt chị trong dãy hành lang ở bệnh viện. Thế là, ngoài ghế đá dưới gốc cây quen thuộc, đôi lúc em lại cùng chị dạo bước thật thong thả trên những bậc thang loang lổ. Em sẽ dẫn chị đến những bức tường vàng phía Tây, nơi nắng chói lọi. Rồi vừa nheo nheo mắt, em vừa đưa đôi tay mình lên trước bức tường, loay hoay tạo thành những hình thù ngộ nghĩnh. Chị sẽ cười khúc khích, sau đó là vò đầu em đến rối tung, thủ thỉ thật dịu dàng: "Về phòng thôi Thùy ơi. Trời nắng lắm đó".
Thứ cảm giác thật trong trẻo ấy khiến em ấm áp hơn cả ánh nắng mùa hạ, và say nồng hơn mùi hoa sữa vẫn luôn phảng phất.
Nhưng không phải hạ nào cũng là hạ trắng.
Một chiều cuối tháng tám, em nhắm mắt nhắm mũi, vừa thở hồng hộc vừa chạy vào dãy nhà bệnh. Người em ướt đẫm, mái tóc nâu bết vào tấm lưng gầy gò. Đứng trên ban công tầng ba nắm chặt tay chị, em thở một tiếng dài, mắt buồn, u ám.
Mưa. Mưa rào mùa hạ, trắng xoá cả một khoảng trời. Tiếng sấm sét đùng đoàng trên cao, quất những giọt nước bỏng rát vào gò má. Mới vậy mà đã ngập một khoảng sân, chẳng bù cho mươi phút trước còn nắng chang chang. Chị nhìn trời, rồi quay sang em vẻ ái ngại:
- Chị nghĩ là em nên thay đồ đi. Dầm mưa thế này không khéo cảm đấy.
Em gật, nhưng ngay lập tức miệng méo xệch. Phòng bệnh của em nằm ở nhà A, mà lúc nãy chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà em cắm mặt chạy thẳng sang nhà B - nơi có phòng bệnh của chị. Những giọt nước đua nhau chạy ngày một gấp gáp, tiếng sấm rền vang xé toạc bầu trời. Dường như cũng nhận ra sự bất hợp lý trong câu nói của mình, chị rụt rè bảo em:
- Này... hay về phòng chị nhé? Chị nghĩ là đồ chị đủ rộng.
Khoa Hô Hấp, phòng 301. Rẽ phải hai lần, rẽ trái một lần góc khuất cầu thang. Căn phòng nhỏ xuất hiện. Một màu trắng đơn điệu, bốn bức tường nứt nẻ, mùi cồn sát khuẩn sặc mùi. Một ông già nằm bên chiếc giường cũ kỹ cáu bẩn, đầu trọc loc với gương mặt xanh xao. Thứ duy nhất níu kéo lại chút sức sống ở nơi này là một chiếc bình thuỷ tinh màu xanh lam. Những cánh hoa hướng dương rực rỡ vươn mình ra cửa sổ. Hoa thật tươi, hẳn đã được chăm sóc bởi một bàn tay mềm mại. Em đoán bàn tay đó là của chị.
Chị lục lọi chiếc ba lô, đưa cho em một bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ. Nhìn chúng, em hiểu một phần cuộc đời chị đã gắn liền với bệnh viện này, với những bình oxy lăn lóc trên kệ tủ. Em lọt thỏm trong bộ quần áo như một con mèo con, co ro nép vào chị. Cái lạnh vô hình xâm lấn tâm trí em, và em run rẩy. Mỗi lần trời đổ mưa, em lại thấy cô đơn. Một mảng ký ức xa xăm hiện về, tựa cái dằm sắc nhọn vĩnh viễn không thể lấy ra trong tim.
- Em có vẻ không thích mưa nhỉ?
Chị quay sang em, nhìn ngắm gương mặt thẫn thờ. Em mỉm cười chua chát, khẽ nhắm mắt lại:
- Em không thích cái lạnh chúng mang lại.
Chị vén những sợi tóc mai còn ướt nước, xoa nhẹ lên gò má. Tay chị vẫn luôn ấm như vậy. Em rùng mình, nhưng không phản kháng. Chất giọng khàn khàn lại cất lên:
- Ấm hơn chưa?
Em lim dim, kéo chị về phía mình. Cảm xúc trong trẻo kì lạ đột nhiên trỗi dậy, hoạ lên một mảng tươi sáng trong lòng em.
Ấm chứ...
Em chỉ về khung cửa sổ, hỏi một câu vu vơ:
- Chúng là của chị sao?
- Phải - chị cười hết sức dễ thương - loài hoa yêu thích của chị đấy. Hồi đó, ba mẹ chị có một mảnh vườn nhỏ trồng hoa, chị hay được giao cắt hoa hướng dương lắm. Thành ra, chị có cảm tình đặc biệt với chúng. Sau khi cắt hoa, cả nhà chị sẽ ngồi trải chiếu, nhấm nháp một quả gì đó, ngắm mặt trời lặn và thành quả lao động. Những đoá hướng dương lúc nào cũng rực rỡ, kể cả dưới trời mưa.
Giọng chị trầm hẳn đi khi nhắc về gia đình. Em bỗng thấy tội lỗi khi hỏi về những bông hoa vàng tươi kia. Có lẽ, chị đang hồi tưởng về một quá khứ tươi đẹp, về một cuộc sống mà chị chẳng còn có thể nếm trải. Không muốn bầu không khí trở nên nặng nề thêm lần nữa, em đánh trống lảng:
- Này, thế chị có thích mưa không?
Em nghĩ rằng chị cũng giống em. Kiểu, một người thích hoa hướng dương chắc cũng không quá thích cho mưa nhỉ? Ấy vậy mà chị lại đưa ra một câu trả lời nằm ngoài dự liệu của em:
- Thích chứ. Thậm chí là rất thích.
- Vì?
Chị tựa lưng vào thành giường, đôi mắt mơ màng, suy tư như một triết gia:
- Nắng chỉ xuất hiện sau khi mưa. Phải có ngày mưa mới biết trân trọng ngày nắng. Chị thích nắng, nên chị thích mưa. Ngược lại cũng vậy.
Em lặng yên, nhìn làn mưa bay bay ngoài cửa sổ.
Kể cũng thật hợp nếu ví chị với mưa. Thanh thuần, trong trẻo, nồng nàn mà tĩnh lặng.
Mưa tưới mát những mảnh đất khô cằn.
Và mảnh đất ở đây là trái tim em.
"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dải tay em mấy thuở mắt xanh xao..."
iv.
Một sáng mùa đông mưa rét căm.
Em quàng một chiếc khăn lên cổ, chầm chậm bước ra khỏi phòng bệnh.
Trên cao, mây lơ lửng ngang đầu. Tiếng chiêm chiếp của những cánh chim không kịp bay về phương Nam tránh rét. Thi thoảng, vài giọt mưa còn sót lại trên những cành khô rơi xuống chiếc áo len mỏng, làm đôi vai gầy khẽ run rẩy.
Phòng Phẫu Thuật. Không phận sự miễn vào.
Dòng chữ đỏ trên tấm biển trắng đập vào mắt.
Đặt giấy xác nhận vào chiếc hộp inox gắn trên cửa phòng, kiếm một chỗ ngồi yên vị, em tựa lưng vào bức tường loang lổ.
Hôm nay sẽ là ngày thay đổi cuộc sống của em.
Cách đây dăm hôm, bác sĩ trưởng khoa bảo rằng, có một bệnh nhân trước lúc mất đã quyết định ký giấy hiến tạng cho những bệnh nhân trẻ nhất. Giác mạc cho một em bé mười tuổi, tuỷ sống cho một thiếu nữ mười lăm, và một quả thận cho em.
Trong khoảnh khắc ấy, trỗi dậy trong lòng em là thật nhiều cảm xúc. Vui có, mừng có, ngạc nhiên có, và... cả hoang mang, lo lắng, sợ hãi cũng có. Cũng giống như một đứa trẻ thường xuyên sống trong bạo hành, chịu khổ sở quen rồi, đến lúc được giải thoát lại thấy hoài nghi và lạ lẫm.
Và rồi, dưới tán cây bàng quen thuộc, chị lại chăm chú nghe hết câu chuyện, tay mải miết gập những mẩu giấy cũ sờn. Một cái ôm dịu dàng giữa ngày đông lê thê, một chút vỗ về an ủi. Rằng em sẽ ổn thôi, rằng những cảm xúc của em chẳng tiêu cực và đáng ghét đến thế. Em không nhớ rõ nữa, nhưng trong một thoáng nhẹ, thứ gì đó mềm mại phớt qua gò má em, để lại cảm giác bình yên đến lạ.
Đôi tay luồn trong túi áo, chạm vào những đường vân giấy bé xíu xinh xinh.
Khẽ mân mê nó trong lòng bàn tay, em mỉm cười.
Một con hạc màu xanh - màu tượng trưng cho hy vọng.
"Em biết không, hạc giấy tượng trưng cho khát vọng, niềm tin và cả may mắn."
Những điều đó đúng thật đấy, nhưng liệu chị có biểt rằng hạc giấy còn là biểu tượng của một tình cảm chân thành không nhỉ?
Vậy nên, chờ em một chút nữa thôi, nhé?
v.
Tia nắng lấp lánh ngoài cửa sổ lẻn vào căn phòng, nhảy nhót trên những tấm ga trải giường và bức tường gạch bông trắng toát.
Em tỉnh dậy sau một giấc ngủ thật dài, vô thức đưa bàn tay lên che đi ánh sáng đập vào mắt. Cơ thể nhẹ bẫng, tựa như thứ duy nhất còn sót lại trên thế gian là một linh hồn vất vưởng nửa mê nửa thật, không biết đi đâu về đâu.
Một chút đau đớn nơi cánh tay và ổ bụng giúp em nhớ lại lý do mình ở đây. Ánh mắt trống rỗng nhìn quanh, em đang ở một mình. Căn phòng này thật khác so với bất cứ phòng bệnh nào em đã từng đặt chân kể từ khi cầm trên tay tờ giấy chứng nhận suy thận độ 3. Bức tường nứt nẻ thay bằng những viên gạch bông sạch sẽ, mùi cồn, mùi máu cũng không mang đến em cảm giác nôn khan khó chịu trước đây. Hẳn đây là phòng chăm sóc hậu phẫu mà em đã được nghe kể đến nhiều trước kia.
Cánh cửa sơn trắng bật mở, theo sau là một người y tá trẻ măng đang đẩy chiếc băng ca. Sau khi đã sắp xếp ổn thoả cho bệnh nhân kia, cô bước sang chỗ em và mỉm cười:
"Chúc mừng em, ca phẫu thuật đã thành công. Tuy nhiên, sau này mỗi tuần em vẫn sẽ phải đến để lấy thuốc uống, nhằm giúp cơ thể thích ứng dần với quả thận mới.."
Người y tá còn nói thật nhiều, nhưng trong đầu em chỉ loáng thoáng được những câu đầu tiên.
Những ngày sau đó là những ngày chăm sóc đặc biệt hậu phẫu thuật. Biết em không được ra ngoài, chị sẵn sàng bỏ cả buổi chiều chỉ để ngồi lắng nghe những câu chuyện không đầu không đuôi có phần ngớ ngẩn. Và lần đầu tiên trong gần hai trăm ngày bên nhau, chị trải lòng về căn bệnh của mình. Về cơn ho dữ dội ập đến năm mười lăm tuổi, khiến chị rời xa vườn hoa xinh đẹp, về những lần hẹp đường phổi chẳng bao giờ dứt, về những cơn suyễn ập đến lúc nửa đêm. Không một chút u buồn, chị kể về chúng thản nhiên, như cách chị vẫn nói về mọi chuyện xung quanh. Càng lúc, chị và em càng gần bên nhau, gần đến mức tưởng chừng không bao giờ có thể xa rời...
Cuối cùng, ngày em được xuất viện cũng đến. Năm giờ chiều, trời lạnh ngắt, nhưng nỗi háo hức đã khiến lòng em ấm sực. Thả mái tóc xoã ngang vai, thay một bộ đồ mới, em chạy về toà nhà B. Tấm biển khoa Hô Hấp rụng một chữ vẫn nhấp nháy, nhìn theo từng bước chân vội vã hướng về phòng 301. Một lời chào tạm biệt, một lời hẹn gặp vào tuần sau, một lần dũng cảm nói lên những cảm xúc mà em đã hiểu là gì...
Cánh cửa gỗ xanh im lìm bật mở. Nụ cười trên môi em tắt ngấm.
Ông già bên chiếc giường cũ kỹ vẫn nằm đó bất động. Cánh hoa hướng dương vẫn rực rỡ. Cuốn sổ da bạc màu vẫn ở trên chiếc tủ sắt. Những con hạc giấy vẫn treo trên thanh cửa sổ.
Bên chiếc giường quen thuộc, không phải là cô gái của em mà là một người y tá già đang chậm rãi kê khai. Bình ô xy và thuốc giãn đường thở lăn lóc trên đất, lạnh tanh.
Gió mùa Đông Bắc đêm qua tràn về, kéo theo cả một người thiếu nữ đi mất.
Choáng váng.
Em ngồi bệt xuống chiếc giường, hai tay ôm lấy đầu.
Cuốn sổ vẫn còn kẹp cây bút máy rơi xuống lòng em. Trang giấy trắng tinh buổi chiều nao có người chỉ mở ra, nét chữ màu tím chưa khô mực chen chúc trên từng dòng kẻ. Mùi nắng và gió lại sực lên, nhưng không còn dễ chịu nữa. Đắng ngắt, cay cay, mặn như những giọt nước đang rơi.
Em nhìn vào trang giấy, chết lặng.
Trên tay em là những con chữ, những con chữ có vần luật và xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, nhưng thứ duy nhất em thấy là những bức ảnh, trông có vẻ như được cắt từ một cuộn phim nào đó. Hết dòng này đến dòng khác, thi thoảng từ một chỗ kỳ bí nào đó, một khung cảnh lại nhảy ra, rõ nét và đậm màu. Bầu trời xanh thẳm, những áng mây trôi, tiếng chim hót chiêm chiếp, vừa giống những điều em đã thuộc lòng, vừa là những thứ em chưa bao giờ thấy. Có cả bức tường loang lổ phía Tây, cả chiếc ghế đá dưới cây bàng. Rõ ràng đến độ em có thể chạm được vào những vết nứt nẻ trên bậc đá, cảm nhận sức nóng hun đốt của mặt trời. Hướng dương mỉm cười một nụ nhàn nhạt, những cánh hoa vàng rơi theo làn mưa ướt đẫm. Khung cửa sổ rỉ sét, những con hạc giấy buộc chỉ trắng đu đưa...
Phân cảnh cuối cùng của cuộn phim, những tia sáng kỳ lạ xuất hiện. Lướt trên bầu trời, chạy trên bức tường, vụt qua hàng ghế đá, bay lên từ chiếc bình thuỷ tinh xanh thẳm. Tất cả chúng tụ lại thành một khối cầu, rơi vào đôi mắt đen nhánh, trong suốt như một hố sâu vô tận. Chớp nhẹ hàng mi, vỡ tan...
Không có tên tác giả, chỉ có tên người nhận.
"Nang"
Cuốn sổ rơi xuống đất, nghe thấy cả tiếng tim ai vỡ tan.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đỏ rực một góc trời.
Nắng tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top