Chương 7: Hoàn
"Bẩm Hoàng thượng, Đế vương Khương quốc đang trực tiếp trên đường đến đây chứ không cho người tới. Hoàng thượng, cho mời vào cung hay lập tức đến đây đưa quan văn họ Khương về ạ?"
"Tiếp đón ông ta vào Bùi điện , ta sẽ vào sau. Còn nữa, cho người dẹp loạn mau đi, đây là pháp trường mà để mùi trứng um như vậy sao? Tên Tuấn Kiệt kia, nếu không vì Mộc Cửu là lang y đã đi theo ta từ rất lâu, chắc chắn ngươi sẽ là người bị năm mươi roi thay vì cô nương kia! Phàm trần đi bắt vợ của quan văn trong triều đình mà dám làm loạn sao?!?"
Lời Hoàng thượng uy nghiêm, đĩnh đạc như một cái tát thật đau vào mặt Tuấn Kiệt. Hỡi giàng ơi, có ai bị cướp dâu lại bị khiển trách ngược lại không? Thanh danh đã mất, đến cả người còn bốc mùi khó ngửi.
"Ai da, người ngươi thật là khó ngửi nha!"
"Cha! Đến cả cha cũng buông lời hững hờ vậy sao!?! Sao người nói với con rằng vụ này chắc chắn phần thắng nằm về con?"
"Ta đã bẩm báo với Hoàng thượng là tên họ Khương kia cướp dâu, nhưng thực chất cha con ta không hề có chút bằng chứng nào cả! Con còn chưa nhớ mặt nương tử của mình, nhận bừa một cô gái qua đường như vậy, ta cũng không cứu được con! Chẳng vì con quá náo, mẹ con thì khóc lên khóc xuống đòi công bằng cho thằng con đích tôn của dòng họ thì Hoàng thượng đã không nghe lời ta nói!" Mộc Cửu nói xong thì lắc đầu, phẩy phẩy quạt cho bớt mùi rồi thoái lui. May mà vì Hoàng thượng nể trọng công danh của Mộc Cửu, ông mới giữ được cái chức lang y trong triều đình. Sau vụ này, có cho vàng ông cũng không dám náo loạn thiên cung như thằng con giời đánh Tuấn Kiệt.
.
.
.
"Khương đế giá đáo!"
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
" Bình thân. Người đâu, mau rót trà cho Khương đế!" Bùi hoàng thượng dõng dạc hô to, châm lư hương bên cạnh.
"Không biết vì sao hôm nay ông bạn già mới ghé qua Bùi Quốc chúng ta vậy?"
"Chắc người cũng nghe thánh chỉ rồi đấy! Tên trời đánh Khương nhi nhà chúng ta vì ghét phép tắc triều đình, ghét sống trong lầu son gác tía mà dám tự thân trốn khỏi Hoàng cung. Nhưng trời cao cũng thật là có mắt mà! Hắn ta không đi đâu mà lại chạy sang Bùi Quốc. Dẫu sao cũng cảm ơn Bùi vương suốt thời gian qua đã giúp đỡ hắn giùm ta! Vả lại, ta có nghe nói hắn ta lại vừa gây chuyện tày đình gì đó tại pháp trường đúng không? Thật là...!"
"Ây, ông đừng nóng giận. Khương quan văn rất tốt, tài đức vẹn toàn, thông minh sáng láng. Vụ việc lúc nãy là ta có hơi đường đột, không chú ý kĩ nên đã làm Khương nhi phải chịu oan. Thật lòng xin lỗi Khương vương!"
"Thật là, chúng ta là bằng hữu thân thiết, tại sao lại khách sáo với nhau như vậy chứ?!? Thôi, lần này coi như chúng ta có dịp hội ngộ thân tín, còn Khương nhi, hắn cũng đã đến tuổi thành thân lập gia thất rồi, không chừng cho gả sang Bùi Quốc mất!"
"Bẩm Hoàng thượng, quan họ Khương đã tới. Cho phép thần kêu vào?"
"Được!"
"Muôn tâu bệ hạ, thần đã theo lệnh của Người tới rồi ạ!" Khương Sáp Kì sau khi được các quan đưa vào cung thay phục trang liền theo lệnh mà phi ngựa đến điện. Trong điện, khói từ lư hương toả ra như màn sương mỏng, phía sau là hai bậc đế vương vô cùng hùng dũng, tráng kiện ngồi trên ghế thếp vàng, cười cười nói nói vài câu. Khương đế nhìn thấy con mình thì mỉm cười, đôi mày rậm cau lại tỏ ý khó chịu:
"Hỗn nhi! Con tưởng mình là phượng hoàng hay sao mà dám trốn khỏi Khương Quốc đến tận ba năm!?! Nếu không nhờ Bùi vương chắc ta còn nghĩ con đã lạc đến vùng thiên không nào rồi!"
"Phụ hoàng, con không muốn mãi ở trong cái lồng bằng vàng của Người! Nay lại đến tuổi thành thân, mong phụ hoàng xem xét đồng ý cho con lập thê với nàng!"
"Nàng? Là cô nương khi nãy sao?"
"Thưa vâng!"
"Con xem, người như con, đến bản thân còn không bảo vệ được tốt, liệu có thể chở che thêm một nữ nhi? Huống hồ, cưới xin không chỉ đơn giản là ván mạt chược, thắng thua xong liền vứt bỏ. Đã nói như vậy, con còn muốn thành thân với cô nương ấy?"
"Có thể con không có chức tước quyền quý, nhưng con sẽ không để nàng phải bại hoại danh phận khi ở bên con! Phụ hoàng, mong Người suy xét kĩ!"
"Được rồi, ta biết là có cấm ngươi cũng sẽ kéo cô nương ấy chạy trốn mà thôi! Người đâu, về báo cho Bùi tướng quân tin này, mau cho người tìm ngày đẹp thành thân cho đôi trẻ. Cũng đã lâu rồi ta mới được nhìn thấy một cặp trai tài gái sắc như vậy, Khương đế quả là có phước lớn!" Bùi hoàng thượng cười lớn, uống cạn chén trà. Khương đế ngồi bên cạnh cũng không khỏi vui thích khi nhìn bóng dáng tên tiểu tử của Khương gia rốt cuộc không nén nổi hạnh phúc mà chạy như bay ra khỏi điện. Mong rằng hai đứa sẽ được trăm năm hạnh phúc.
.
.
.
"Hiền Hiền, ta bảo này..." Khương Sáp Kì sau khi điên cuồng chạy, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ Bùi Châu Hiền đang đi thưởng cảnh. Bùi Châu Hiền phải công nhận có thính lực thật tốt, bước chân của Khương Sáp Kì đã vô cùng nhẹ nhàng, vậy mà nàng đã nhận ra.
"Hử?"
"Nàng sắp được làm nương tử của ta rồi đấy!!!"
"Hả? G...gì cơ??? Không chịu đâu!!!!"
Chụt!
"Ngươi....ngươi làm cái gì vậy hả!?! Nụ...nụ hôn đầu của ta....!!!"
"Hì hì..."
"Ghét ngươi!!!! Hứ, ai mà thèm làm vợ ngươi chứ!!!"
Hoá ra, môi Khương Sáp Kì thực ngọt!
.
.
.
"Ừm, chị Bùi...."
"Hmmm huh?" Nàng ngóc đầu dậy, nhìn lên đồng hồ. Chết thật, đã quá giờ tan làm rồi sao?
"Khi nãy chỉ là mơ thôi sao?"
"Chị không tính về nhà sao? Đã sáu giờ rồi đấy!" Tôn Thừa Hoan đã dọn dẹp mặt bàn, cầm túi xách hỏi. Lúc này, nàng mới luống cuống đứng dậy, lắp bắp:
"Haha, tôi hơi mệt nên lỡ ngủ quên đến tận bây giờ! Em cứ về trước đi, tôi ở lại tắt đèn cho!"
"Vâng em cảm ơn! Phác Tú Anh đang đứng chờ em rất lâu rồi, chắc em ấy phải mỏi chân lắm! Chào chị em đi ạ!" Tôn Thừa Hoan vừa nghe xong câu đấy của Bùi Châu Hiền liền hớn hở chạy như sắp chết ra về. Khổ thân, bị trưởng phòng Kim hành hạ bắt tăng ca suốt cả tuần, nay mới có thời gian để hú hí hẹn hò với em người yêu, ai mà chẳng nóng vội. Chả bù cho nàng, mãi chẳng có người yêu gì cả! Nghĩ là buồn!
"Ơ thế cô Hiền vẫn muốn ở lại tăng ca hay sao mà đến giờ chưa về vậy?"
"Dạ...giám đốc Khương!!!!"
Người này....là Khương Sáp Kì mà mình gặp trong mơ hả?!?
"Cũng muộn rồi, chúng ta mau đi ăn thôi!"
"Ơ dạ...."
"Còn đứng đó?!?"
Chân tình của Bùi nương nương là Khương Sáp Kì...
Còn ở thực tại, Khương Sáp Kì là tổng tài cao cao tại thượng thích hành hạ người khác, đặc biệt là Bùi Châu Hiền!
Yêu đương làm gì khi bạn đã có công việc ở bên cạnh 24/7?- Trích Bùi Châu Hiền
Chính ra, Khương Sáp Kì cũng có hứng thú với Bùi Châu Hiền đó nha!
Ngoài tôi ra, không ai được phép giao công việc thêm cho em. Chỉ tập tài liệu của tôi giao là đủ cho em làm hộc mặt ra rồi, không thể tơ tưởng đến ai đâu!- Khương Sáp Kì
END
Có ai có nhận xét gì không ạ? :( tự nhận thấy mình vừa lười vừa viết dở huhu :(
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top