8. Lần đầu

Sáp Kỳ sắp đến ngày phẫu thuật, đại tiểu thư lo lắng khôn nguôi. Buổi chiều đi học về liền chạy thẳng ra bệnh viện thăm nó, buổi tối đi học thêm cũng nhất định không đi nằng nặc đòi ở lại với Sáp Kỳ.

Bà chủ thương Hiền, cũng không ép buộc. Chỉ có Sáp Kỳ lúc nào cũng khuyên đại tiểu thư về nhà học bài, nhưng mà Châu Hiền không nghe, thế là mỗi người một ý, không thèm nghe người còn lại.

Nhưng mà đại tiểu thư sắp nhịn không nổi nữa, cốt đến đây là muốn nhìn mặt nó, bây giờ nó giận mình, quay mặt vào trong thế thì đến đây làm cảnh à?

Đại tiểu thư không chịu khuất phục, đợi thêm năm phút nữa thôi, Sáp Kỳ mà không xuống nước thì đại tiểu thư đành vậy.

...

Đại tiểu thư liếc đồng hồ, đã mười phút trôi qua nhưng vẫn chưa dám lên tiếng.

Bây giờ nói có quá mất thể diện không? Lúc nãy cãi nhau với nó hùng hổ như thế mà bây giờ đột nhiên xin lỗi..

Thôi đã nó đã bệnh rồi, đại tiểu thư cao sang không thèm chấp nhất làm gì cả, suy nghĩ một hồi quyết định là nói xin lỗi nó.

"Này!"

"...." Nó không nói gì, lưng quay về phía Bùi Châu Hiền.

"Sáp Kỳ, tao bảo cái này!"

"Gì?"

[Giỏi quá rồi! Bây giờ thái độ như vậy đó.]

"Quay ra đây thì mới bảo."

"Sao đại tiểu thư lắm chuyện thế?" Nó nói vậy nhưng vẫn quay người lại.

Châu Hiền nghe người lớn bảo rằng người bị bệnh mà tâm trạng không tốt thì bệnh tình sẽ chuyển biến xấu. Đại tiểu thư không gắt với nó nữa.

"Xin lỗi..." Châu Hiền lí nhí trong miệng, nói rất nhỏ nhưng ai đó vẫn nghe thấy rất rõ. Nó biết đại tiểu thư lo lắng cho mình nên không muốn về nhà nhưng ở lớp thì có biết bao nhiêu là bài tập, đại tiểu thư còn phải học nâng cao, chắc chắn sẽ rất mệt mỏi. Không muốn thấy đại tiểu thư mệt mỏi nên mới khuyên về.

"Nhưng mà...đại tiểu thư nè. Cô về đi, cô phải đi học nâng cao buổi tối mà. Còn sắp thi học sinh giỏi nữa, không đi thì em sẽ buồn lắm! Em đã không thể đi rồi giờ cô có thể cố gắng thay phần của em được không?"

"Nhưng tao lo cho mày lắm, ba mẹ tao tháng này đi công tác, làm gì có ai ở đây trông nom mày."

"Em ở một mình được mà, chẳng phải ở nhà cũng ngủ một mình sao?"

"Tao biết mày còn sợ ma nữa, buổi đêm ai dắt mày đi vệ sinh?"

Ừ nhỉ? Sáp Kỳ quên mất nó sợ ma chết đi được, ở đây cũng vắng nữa, lại còn tối...

"Hay tao ở đây học bài rồi ngủ qua đêm với mày nhé?"

"Vâng ạ.."

.

Tối hôm đấy, đại tiểu thư cứ ngồi làm bài tập một chút rồi lại lén nhìn nó nằm trên giường đọc sách, cứ thế mãi nên nửa tiếng mới làm gần xong một bài.
Rốt cuộc thì đại tiểu thư không làm bài tập nữa, đóng tập rồi lên giường nằm cạnh nó.

Ngước thấy nó đang đọc sách gì mà chính trị kinh tế, đọc có hiểu gì không mà đọc.

"Hahahahahahaha!!! Mày đọc có hiểu gì không đấy?"

Tự dưng bị đại tiểu thư cười vào mặt, hai má nó đỏ hết lên, gấp sách lại không thèm đọc tiếp nữa.

"Hừ! Không thèm đọc nữa!"

Đại tiểu thư cầm quyển sách lên nói

"Cái này thông minh như tao còn không hiểu, mày ngu như thế đọc làm cái gì vậy?"

"Đại tiểu thư mới không thông minh! Em đọc để mai sau bao nuôi cô đấy! Cô bảo còn phải trả tiền đặt cọc còn gì? Em đang cố gắng học đấy."

Bùi Châu Hiền cảm động quá đi mất thôi, trông ngu ngơ thế mà biết lo xa ghê, còn sợ mình đây mai sau phá sản hay sao.

"Thế đọc hết rồi có kiếm được tiền không?"

"Ừm....."

Nó không biết, bìa sách ghi là cách để trở nên giàu có nên nó đọc thôi mà, người ta giàu chứ nó có giàu đâu.

"...em không biết."

"Vậy thì tháng sau ai đặt cọc tao?"

"Nhưng mà em không có tiền.."

"Chán thế....mày không nhanh lên là con Anh Thư nó đặt cọc trước đấy!"

"Ơ...."

"Ơ cái gì? Chả thế à?"

"Nhưng mà em là vợ đại tiểu thư cơ mà..bạn Anh Thư có phải đâu mà đặt cọc?"

"Nhưng mà mày đã đặt cọc đâu, nó mà đặt cọc trước là tao cưới nó về làm vợ đấy."

"Thế phải làm sao ạ?.." Vành mắt nó đỏ lên. Hôm trước đại tiểu thư nói là muốn nó làm vợ mình, hôm nay lại muốn người khác. Đại tiểu thư mà lăng nhăng thế này em cũng chẳng thèm đặt cọc nữa!

"Hôn vào đây đi..." Nó thấy tay đại tiểu thư đặt trên môi, Sáp Kỳ không ngần ngại mà bỏ quyển sách trên tay xuống mà chồm lên áp môi mình vào môi đại tiểu thư.

Không phải vì nó làm sao đâu mà là vì nó sợ mình sẽ mất đại tiểu thư thật, nó biết đại tiểu thư nói gì thì sẽ làm. Nếu mà đại tiểu thư cưới người khác, nó sẽ đau lòng chết mất.

Nó đang nằm đột nhiên chồm người lên áp thứ mềm mại vào môi Châu Hiền khiến khiến cả hai đều ngã xuống giường. Trông hai đứa trẻ ôm nhau, lại còn hôn môi, liệu có nhanh quá không vậy?

Nó hôn nhưng cũng rất nhanh rời ra, ôm đại tiểu thư đang nằm bên cạnh mình nói

"Đại tiểu thư! Hứa với em đừng có chơi với cái bạn đáng ghét ấy nữa.."

"...."

Nó nói thì cứ nói, đại tiểu thư lúc này đang bay bổng trên chín tầng mây rồi. Châu Hiền còn nhớ cái cảm giác mềm mại từ đôi môi nhỏ ấy chạm vào môi mình, thật thích!

"Mà...đại tiểu thư có thể chuyển chỗ được không?"

"Xuống ngồi cạnh em như hồi trước ấy.."

"Không có đại tiểu thư ngồi cạnh, em buồn lắm."

Châu Hiền còn đang vương vấn nụ hôn môi ấy đã nghe thấy nó một màn uỷ khuất nói với mình.

"Không được ngồi cạnh tao mày buồn lắm sao?"

"Ừm..."

"Vì ngồi cạnh em đại tiểu thư vẫn nói chuyện với em, còn chơi cờ ca rô với em lúc em chán nữa."

"Thế khi nào mày khoẻ lại, tao xuống ngồi cạnh mày, cũng sẽ không nhắc tới người mày ghét nữa."

Nó không nói gì, chỉ ôm đại tiểu thư chặt hơn rồi chìm vào giấc ngủ.

.

Ngày nó phẫu thuật, đại tiểu thư nghỉ học để ở lại bệnh viện với nó.

"Này!"

"Lát mày phải cạo đầu đấy, mày không sao chứ?"

"Em không sao mà."

"Tóc có thể dài lại được nên đại tiểu thư đừng lo."

Châu Hiền vuốt ve mái tóc dài của nó, tóc đẹp như thế này lại phải cạo hết đi...biết đến bao giờ mới mọc lại được như cũ.

Một lúc sau nó bị đưa đi cạo đầu rồi trực tiếp vào phòng phẫu thuật. Châu Hiền còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí gì đã thấy nó bị tiêm thuốc mê sắp sửa phẫu thuật.

Đại tiểu thư lo lắng ngồi trên băng ca, mắt nhìn cánh cửa lớn im lìm, chốc chốc lại đứng lên ngó trước cửa, xong lại ngồi xuống cắn móng tay.

"Sao lâu thế...?"

"Đã ba tiếng rồi còn đâu?"

Hôm nay ông chủ có việc bận không bỏ được nên đành phải đi, chứ ông cũng lo lắng cho Sáp Kỳ muốn chết. Từ lâu hai ông bà đã chẳng coi nó như người hầu mà luôn coi nó như con gái của mình. Giờ này nó phẫu thuật, ông không về được trong lòng cảm thấy thực sự rất bứt rứt. Chỉ đành cố gắng làm xong thật nhanh rồi quay về thăm nó sau.

"Châu Hiền!"

"Dạ?" Đại tiểu thư giật mình quay lại.

"Ra đây ngồi im đi! Con làm mẹ sốt ruột hơn đấy!"

Chỉ là lo lắng cho nó một chút mà cũng bị mẹ mắng. Đại tiểu thư bĩu môi ngồi xuống ghế tiếp tục nhìn cánh cửa.

.

Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt. Châu Hiền bật dậy đứng gần cánh cửa.

Băng ca được đẩy ra, đứa trẻ nằm trên đó đang nhắm mắt nghỉ ngơi sau mấy tiếng đồng hồ trên bàn mổ.

Đại tiểu thư mừng rơi nước mắt, liền chạy theo băng ca đang được đẩy vào phòng bệnh.

"Sáp Kỳ..."

"Mày không sao rồi, tao vui lắm!"

"Mau tỉnh sớm đi, tao muốn nhìn thấy mày cười."

—————

I'm back 😽

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top