33. Em thương chị
"Yêu Sáp Kỳ lâu như vậy rồi bản thân cậu còn chưa hiểu nàng là người như thế nào? Cậu cứ nghĩ rằng chỉ cần đem người nhốt ở nhà mình thì xung quanh nàng sẽ không còn nữ nhân nào nữa sao? Cậu ngây thơ quá rồi đấy!" Thừa Hoan nhìn Châu Hiền rồi thở dài. Nếu đã yêu một người như vậy thì cái gì cũng phải chấp nhận lấy, bản thân hồi đó không một lời giải thích rời đi đem lại bao nhiêu đau khổ cho nàng thì bây giờ chủ động nhận lại những cảm xúc mà người kia đã cảm thấy không phải sao? Vì sao mà cậu còn than thở như vậy chứ, nếu yêu như vậy thà rằng nhường nàng cho tôi đi còn tốt hơn.
"Tất nhiên là tôi hiểu, tôi yêu Sáp Kỳ hơn cả bản thân mình. Vậy mà giữ nàng bên cạnh mình tôi cũng không thể làm được, tôi rất vô dụng đúng không?"
"Ừ, cậu nên suy nghĩ lại thì đúng hơn. Cậu yêu người ta nhưng không thể nhường nhịn, xuống nước xin lỗi trước vậy thì ý định làm lại từ đầu của cậu còn ý nghĩa gì nữa?"
"Xin lỗi."
"Người cậu phải xin lỗi không phải tôi, là Sáp Kỳ." Thừa Hoan nhìn Châu Hiền đang đứng trước mặt mình. Trưng ra bộ mặt tội lỗi ấy với tôi làm gì chứ?
"Về trước, mai tôi nghỉ." Thừa Hoan đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình rồi rời đi, để lại Châu Hiền vẫn còn đang đứng trong quán Bar.
Cô ngồi xuống ghế dài, nhìn ngắm một vũ trường với đầy ánh đèn đủ các loại màu sắc, mọi người đến đây đều vui vẻ nhảy múa trong nền nhạc sôi động, có người tìm đến tình dục để giải toả lo âu. Chẳng ai lo nghĩ điều gì mà tâm tư Châu Hiền lại nặng trĩu đến kỳ lạ. Cô rốt cục là đang phiền muộn điều gì, tại sao Sáp Kỳ lại khiến cô lo nghĩ nhiều đến thế? Là do sợ mất nàng sao?
"Gái ơi!" Mộc Như Ân thấy em gái bao nuôi Sáp Kỳ đang ngồi thẫn thờ trong góc, lại còn là ngồi một mình. Chắc do bị Khương tiểu thư bỏ nên sốc lắm đúng không? Thôi không sao Mộc Như Ân chị đây sẽ tới tâm sự với em, giúp em đỡ cô đơn.
"Dạ?" Châu Hiền còn đang bận rộn với suy tư của riêng mình thì nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa, theo quán tính ngẩng đầu lên thì thấy người quen của nàng gọi mình.
"Sao ngồi đây một mình vậy? Đang nhớ ai hả." Mộc Như Ân ngồi xuống bên cạnh người tình chóng vánh của Sáp Kỳ, thân mật quàng cổ cô, còn lắc lư qua lại.
"Cũng không hẳn." Châu Hiền cảm thấy khó chịu khi có người lạ cố gắng tỏ ra thân thiết với mình, dù sao thì cũng chưa gặp mặt được quá hai lần. Cô không muốn có quá nhiều mối quan hệ không cần thiết.
"Ò, là Sáp Kỳ đúng không?"
"Thôi chị nói nghe này, bỏ cuộc đi, Sáp Kỳ ít khi dùng lại lần hai lắm."
"Nhưng nếu thực sự muốn thì em phải đeo bám người ta đến tận cùng, đến khi Sáp Kỳ chấp nhận rằng em là tất cả của cậu ta. Lúc đó em muốn Sáp Kỳ đau khổ vì mình cũng được. Sáp Kỳ là kiểu một khi đã yêu là sẽ không thể tự dứt ra được, nếu em chiếm được trái tim Sáp Kỳ thì muốn làm gì cũng được. Kể cả việc chơi đùa với nàng."
"Chị đừng có ăn nói như vậy! Tôi rất ghét kiểu suy nghĩ thiển cận của chị. Tôi thích ai cũng không đến lượt chị chỉ bảo!" Châu Hiền đẩy Mộc Như Ân xa ra khỏi người mình, không những thế còn dùng ánh mắt rất ghét bỏ mà nhìn Như Ân.
"Sao lại lạnh nhạt với chị như thế chứ?" Mộc Như Ân thấy cô bé tỏ rõ thái độ với mình như vậy cũng không hề bỏ cuộc. Tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện của hai người.
"Chị khiến tôi cảm thấy không vừa mắt, chỉ vậy thôi." Châu Hiền đã cố gắng khiến chị ta trật tự lại và để cô một mình rồi nhưng có lẽ người này bản chất mặt dày lấn não, thực sự không hiểu những gì mà cô vừa nói ra.
"Ầy, nhưng mà chị thực sự rất thích em đấy! Có thể Sáp Kỳ không cần nhưng chị rất cần đấy em biết không?" Mộc Như Ân thấy trò chuyện với người này chỉ khiến bản thân rơi vào ngõ cụt thì thay đổi kế hoạch. Dù sao thì Như Ân cũng là một người thích lặn lội trên giường giống Sáp Kỳ, mỵ lực là một thứ không thể thiếu.
"Chị tránh xa tôi ra một chút, chỉ Khương Sáp Kỳ mới có thể đụng vào người tôi." Đối với mọi loại cám dỗ này, Châu Hiền thực sự cảm thấy rất vô vị. Nói thẳng ra là cô cực kỳ ghét những người luôn cố gắng làm mọi để thu hút sự chú ý của cô. Tại sao mọi người luôn phải lãng phí công sức chỉ dành cho một người không quan tâm đến mình. Nhưng chẳng phải Châu Hiền cũng đang chạy theo một người như vậy sao, chạy trên một con đường không thấy điểm dừng lâu đến như vậy, Châu Hiền cũng đã mệt rồi...
"À, thì ra em là kiểu chó trung thành đúng không? Haizz, vậy thì tôi bỏ cuộc. Muốn làm gì thì làm, đồ khó tính." Mộc Như Ân thấy bản thân không có tương lai với người đối diện liền dừng lại, người này quá khó xơi, Như Ân thích ăn mềm không ăn cứng. Loại người này đành nhường cho Sáp Kỳ thôi.
"Tiếp tục tận hưởng một mình đi đồ độc thân." Này là gián tiếp đâm chọt Châu Hiền rồi đúng không, tôi độc thân hay không cần cô quản sao? Dù sao tôi không có ai bên cạnh cũng có thể tìm thấy niềm vui.
Còn cô chỉ là công cụ mua vui cho người khác thôi!
Châu Hiền cứ tiếp tục ngồi ở đó đến khi không còn ai, đến khi đèn đóm đều tắt, tận lúc cửa đã đóng nhưng Châu Hiền vẫn nhất quyết ngồi lại. Cô bảo với Như Ân khi nào thấy Sáp Kỳ bước ra ngoài thì bản thân cũng sẽ rời đi. Mà cái người kia lúc nãy hoạt động không ngừng nghỉ trên giường giờ nãy đã ngủ say cùng tình nhân rồi làm sao có thể tự dưng đứng dậy mặc quần áo đi về được.
Mộc Như Ân nói mãi mà Châu Hiền không chịu đứng lên, còn dùng giọng điệu khó nghe đó để nói chuyện với Như Ân. Tính khí đại tiểu thư như vậy khiến Mộc Như Ân như phát hoả, ai mà biết được cái người khó ưa này muốn cái gì. Đây có phải nhà của cô đâu mà lại hành xử như vậy chứ.
Tức giận như vậy nhưng Như Ân chỉ có thể cắn răng chịu để người tình một ngày của Sáp Kỳ ở lại, thuận tiện ném cho cô ta một cái chăn mỏng.
"Xem như cô còn có tâm."
.
Sáp Kỳ tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng hôm sau, nhìn Triệu Vy vẫn còn đang nằm ngủ phía đối diện. Nàng quyết định rời đi luôn, về nhà một chút còn để gia đình thấy mặt. Mặc quần áo Như Ân đã chuẩn bị sẵn cho mình, thuận tiện vào phòng vệ sinh làm chút việc cá nhân. Không quên để lại tin nhắn cho Triệu Vy rồi mới quay người rời đi.
Sáp Kỳ bước ra ngoài nhưng khung cảnh trước mắt khiến nàng sững sờ, trên sô pha lớn có người đang nằm ngủ. Mà người đó lại là người hôm qua mình bỏ rơi, Tử Hạ quyết theo nàng đến cùng sao? Mê mẩn nàng tới mức này thì cũng thực sự rất khó tin.
Châu Hiền nằm trên sô pha ngủ không được ngon nên rất mẫn cảm, nghe thấy tiếng giày cao gót va chạm với sàn liền giật mình tỉnh giấc. Cuối cùng chờ đợi bao nhiêu thời gian cũng có thể nhìn thấy nàng rồi.
"Chị." Châu Hiền đứng dậy liền chạy ra đứng trước mặt Sáp Kỳ. Cái con người này đúng thật là, bắt cô đợi lâu như vậy, giờ nhìn thấy nhau lại muốn tránh mặt cô. Rốt cục là bị sao chứ.
"Tôi đi về trước. Em ngủ ngon."
"Chị vì sao lại không muốn gặp em?"
"Tôi...tôi." Là vì Sáp Kỳ cảm thấy Tử Hạ giống như một bản sao của Châu Hiền sao? Tử Hạ không có lỗi nhưng tại sao Sáp Kỳ lại hành động ích kỷ như vậy. Điều này chắc chắn ít nhiều sẽ khiến em ấy bị tổn thương nhưng Sáp Kỳ quá yếu đuối nên không muốn đối mặt với Tử Hạ.
"Em thương chị! Em muốn chị cho em cơ hội để theo đuổi chị một lần nữa. Và xin lỗi chị vì đã nói dối, em là Châu Hiền, Bùi Châu Hiền." Nếu bản thân không thể theo đuổi Sáp Kỳ với danh nghĩa là Bùi Châu Hiền thì mọi thứ sẽ đều trở nên vô nghĩa, nếu là Tử Hạ mà không phải Châu Hiền. Chỉ có cái tên Bùi Châu Hiền mới xứng đáng để theo đuổi Khương Sáp Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top