32. Thì ra tôi chỉ là thứ hai

Sáp Kỳ không muốn Châu Hiền nhìn thấy mặt đỏ của mình nên mới đi nhanh một chút vậy mà người kia lại tiến lên nắm lấy tay của nàng. Nếu vậy thì chẳng phải Châu Hiền sẽ thấy hết sao? Sáp Kỳ không muốn đâu mà.

"Tay chị lạnh rồi, em muốn sưởi ấm cho chị." Châu Hiền nắm lấy bàn tay bé của nàng, vừa vặn mà phủ kín nó.

"Ừm." Sáp Kỳ vừa đi vừa cúi mặt xuống vì muốn giấu đi hai má hồng của mình khỏi tầm mắt của người đi bên cạnh. Vậy mà có người không biết, lại nghĩ vu vơ nàng bị mệt, ở ngoài lạnh lâu quá bị ốm.

Châu Hiền đứng lại, thuận tiện kéo Sáp Kỳ đứng đối diện mặt mình. Cô đưa tay nâng cằm nàng lên, ngắm nghía thật cẩn thận. Không ổn rồi, mặt Sáp Kỳ đỏ hết lên như thế này, lẽ nào lại thực sự bị ốm rồi?

"Chị ơi, chị ốm à? Mặt chị đỏ hết lên rồi này." Châu Hiền còn cơ hội đưa tay lên chọt vào má mềm của nàng. Nơi này cũng thật mềm mại, nhiều thịt, cơ hồ cảm giác còn âm ấm.

"Tôi không có!" Sáp Kỳ nhíu mày trả lời, ốm cái gì chứ? Tôi đã ngã ra đây đâu mà em nghĩ linh tinh cái gì vậy. Nếu còn làm mấy hành động này nữa thì mặt tôi làm sao mà hết đỏ được.

Châu Hiền bỏ ngón tay đang chạm vào má Sáp Kỳ, thay vào đó là đem cả hai bàn tay lớn của mình áp lên má nàng. Khuôn mặt của Sáp Kỳ lúc nãy đã bớt đỏ đi một chút, lại chỉ vì cái chạm này mà cả mang tai cũng đỏ. Đỉnh đầu như muốn bốc khói giống nhân vật hoạt hình.

"Em em em...em đang làm cái gì đấy?"

"Em không biết." Đúng là Châu Hiền không biết bản thân mình vừa rồi tại sao lại áp hai tay vào má Sáp Kỳ như vậy. Chắc là do má nàng nhiều thịt, sờ mềm thích tay như vậy Châu Hiền mới tự dưng hành động trong vô thức.

"Nhưng mà má chị sợ thật mềm, em rất muốn sờ thêm." Cô thích cảm giác tay mình chạm vào da thịt trắng nõn mềm mại của Sáp Kỳ, mịn màng lại nhẵn nhụi không một chút phấn trang điểm. Nữ nhân bây giờ được bao nhiêu người để mặt mộc như nàng? Tay Châu Hiền đùa nghịch trên má nàng, vậy mà Sáp Kỳ lại không hề khó chịu, mặc cho người kia sờ nắn.

"Hai người còn định luyện lưỡi đến bao giờ?" Thừa Hoan đứng ở trên ban công nói vọng xuống. Cơm nước đã xong từ lâu, người đi gọi hơn nửa tiếng vẫn chưa về, không phải là xúc động quá rồi ấy ấy luôn rồi chứ? Cũng có thể lắm nha, một người là nữ nhân cực phẩm dâm đãng, người kia lại là mãnh thú bị bỏ đói lâu năm. Chuyện hai người họ muốn làm, ai mà cản được.

"À à, lên ngay đây." Châu Hiền lên tiếng, tay rời khỏi hai má của Sáp Kỳ, vội vàng lên nhà mình. Hai bàn tay ấm áp của Tử Hạ rời khỏi má mình không khỏi khiến Sáp Kỳ cảm thấy mất mát. Ánh mắt của Tử Hạ rất giống một người nàng nhớ, ánh mắt ôn nhu, sâu thẳm lại long lanh như bầu trời sao ấy rất giống ánh mắt năm đó Châu Hiền dành cho nàng. Nhưng tiếc quá, người vẫn chẳng thể gặp được, giây phút Sáp Kỳ chấp nhận sống một cuộc sống vô vị khi không còn Châu Hiền ở bên, trái tim co thắt đến kịch kiệt, nghẹn ngào không nói nên lời. Lần đó lạc nhau mất một lần, có khi đã lạc nhau cả một đời.

Sáp Kỳ nhớ đến Châu Hiền thì tâm trạng lại không tốt, khuôn mặt mười phần u ám. Hận có, nhớ có mà yêu cũng có, từ khi còn nhỏ Sáp Kỳ đã nhận thức được rằng cả đời này trái tim mình cũng chỉ có thể dành cho một người duy nhất. Nên dù có hận bao nhiêu cũng không thể ngăn được trái tim thổn thức ngày đêm nhớ mong đến một bóng hình quen thuộc tươi cười với mình.

"Chị sao vậy? Cơm không ngon ạ? Chị ghét ăn rau sao?"

"Không, cơm ngon lắm." Đúng là cơm tối nhìn rất ngon, món nào cũng được chau chuốt tỉ mỉ. Nhưng nàng hiện tại không có tâm trạng ăn, bát cơm vẫn còn hơn một nửa chưa ăn hết nhưng Sáp Kỳ rất nhanh chóng đã đứng dậy đi vào phòng.

"Tôi ăn xong rồi, Thừa Hoan và Tử Hạ ăn nốt đi nha, tôi vào phòng nghỉ sớm."

"Vâng chị nghỉ đi ạ..."

Thấy bóng Sáp Kỳ khuất sau cánh cửa phòng, Thừa Hoan mới lên tiếng hỏi.

"Nãy tôi có nói gì quá đáng à? Sao tâm trạng nàng không được tốt?"

"Rất quá đáng, tôi với nàng chỉ có ôm má, không có hôm hít. Cậu nói như vậy nhất định là khiến nàng buồn rồi."

"Nhưng mà trên đó hai người nhìn rất giống như vậy."

"Suy nghĩ một chút! Đó là nơi công cộng!" Châu Hiền cốc đầu Thừa Hoan, cậu nói câu này có khác gì đang sỉ nhục bằng đại học loại xuất sắc của cậu không?

"Vậy tôi có nên xin lỗi Sáp Kỳ không?"

"..." Hai người nói qua nói lại đến hơn ba mươi phút, nếu Sáp Kỳ không đi ra, có lẽ đêm nay Thừa Hoan sẽ qua đêm ở đây chỉ để cãi nhau với Châu Hiền.

"Chị đi đâu thế? Muộn rồi mà." Châu Hiền thấy Sáp Kỳ đi ra, trên người còn mặc váy ngắn, đã mười giờ rồi nàng còn muốn đi đâu?

"Tôi đi đây! Chắc sẽ không gặp lại, mong em đừng nhớ tới tôi đem theo nhiều phiền phức làm gì." Sáp Kỳ nàng lúc nãy gọi điện cho Triệu Vy, ngỏ ý mời chị đi uống với mình ở The Night. Chị vốn đang buồn lòng nhớ đến nữ nhân hoan ái trên xe cùng mình ngày hôm đó vậy mà tự dưng lại được chính người ấy mời đi uống. Không ngần ngại Triệu Vy liền đồng ý, còn tới đón Sáp Kỳ đi.

"Ơ..." Châu Hiền còn định ngủ hết với Sáp Kỳ đêm nay, ngày mai sẽ tìm cớ giữ chân nàng lại nơi này mà nàng đã đổi ý, rời đi ngay lập tức.

Dù sao thì bản thân đối với nàng cũng chẳng khác gì người dưng không hơn không kém, chị có bỏ đi cũng chẳng phải nghĩ ngợi nhiều bởi vì dù sao ngay từ đầu Sáp Kỳ chỉ biết đây là Tử Hạ chứ chẳng phải người trong lòng nàng.

"Tôn Thừa Hoan! Tôi cùng cậu đi uống chút, tiện thể đi du lịch mấy ngày đi."

"Cậu bị điên hả? Công ty? Công việc cậu bỏ qua chỉ vì Sáp Kỳ?"

"Tú Anh sẽ lo. Đi!" Châu Hiền kéo Thừa Hoan đi xuống hầm để xe, nhét bạn mình lên ghế phụ rồi lái như bay tới The Night. Đây là nơi mà Châu Hiền sớm đã thành khách quen, cô qua lại ở  đây nhiều làn chỉ để gặp được nữ nhân trong lòng, vậy mà được có mấy ngày Sáp Kỳ tự bỏ đi, có phải là do cô không đủ tốt với nàng.

.

"Em làm sao vậy? Chị tưởng em đang bận đi với ai rồi?" Triệu Vy đợi Sáp Kỳ lên xe rồi lái chiếc xế hộp sang trọng rời khỏi khu chung cư cao cấp Châu Hiền ở. Chị dò hỏi nàng, không phải lúc sáng hay hôm qua chị gọi điện cho còn bảo đang bận, hôm nay đã hẹn gặp rồi, rốt cục là có chuyện gì mới gọi.

"Không có gì, tâm trạng không được tốt muốn giải trí một chút."

"Ò...vậy nên em mới tìm đến chị? Xem ra cũng đặc biệt hơn những người khác, được chơi với em hai lần." Ừ, đúng là đặc biệt thật đấy, nhưng không phải chị mà là kỹ thuật của chị. Nó có thể khiến Sáp Kỳ quên đi ưu phiền lúc này mà đắm chìm vào cơn khoái lạc chị mang đến. Đúng là rất đặc biệt!

"Ừ." Sáp Kỳ không quan tâm đến Triệu Vy, nếu chị nghĩ chị được Sáp Kỳ đặc biệt ưu ái thì chị sai rồi, chị giống công cụ của nàng, mọi người đều đâm đầu vào sự lầm tưởng này rồi cho người kia tất cả mọi thứ, khi mọi chuyện vỡ lẽ ra thì không cứu được nữa rồi. Sáp Kỳ cũng khiến những nữ nhân nằm trên mình nghĩ như vậy để nhận sự ưu ái vô điều kiện. Nhưng tiếc rằng họ đều là những con rối bị giật dây, cứ đâm đầu vào một tình yêu mù quáng như con thiêu thân lao vào lửa. Mọi thứ rồi sẽ lụi tàn theo thời gian.

Triệu Vy vốn cũng không phải một ảnh hậu có đời tư trong sạch nhưng vì địa vị nên mọi hành động đều được tẩy trắng đến không sót một bài báo. Chính vì cô ta có thế lực chống lưng tốt như vậy nên dần dần cũng không ai quan tâm đến đời tư Triệu Vy nữa. Vậy mà giờ đây dây dưa với nữ nhân cực phẩm này lại khiến chị muốn tất cả các bài báo phải đăng tin mình với người này đang ở cùng một chỗ. Như vậy triệt để khiến em thành người của tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Khương tiểu thư lại đến! Chào mừng." Mộc Như Ân nhận được tin nhắn của bạn mình nói rằng hôm nay sẽ đến. Không ngờ rằng em gái xinh đẹp kia khiến Sáp Kỳ dễ chán như vậy, được hai ngày thì phải. Nhưng mà không sao, chỉ cần có Sáp Kỳ trong quán nhà thì hôm nay doanh thu liền tăng cao. Mấy hôm trước Khương mỹ nhân không đến thác loạn, bao nhiêu khách quý đều ra về, người này đến rồi xem ra phải thông báo cho mọi người biết mà đến thôi.

"Chán em ấy rồi sao?"

"Không hẳn, muốn giải trí một chút."

"Muốn giải trí ở nhà liền có thể giải trí sao lại đến đây hả?" Không chán người mà lại bỏ đi như vậy, nhìn dáng vẻ u mê của em gái đó đối với Sáp Kỳ thì bây giờ chắc chắn em ấy cũng đang không vui.

"Dù sao thì em ấy cũng chưa làm nhiều, tay nghề không bằng nữ nhân tôi kiếm được ở đây."

"Được rồi vào đi, phòng vip sẽ chuẩn bị cho cậu." Mộc Như Ân cùng hai người kia đi vào quán, hôm nay mặc dù nói kiếm không được nhưng dù sao vẫn có rất nhiều người. Chỉ cần Khương tiểu thư lướt qua bọn họ cũng đã nhận ra, muốn ra hàn huyên với nàng mà đằng sau còn có một nữ nhân, dường như là tình nhân của Khương tiểu thư nên bọn họ đành thối lui, dành ngày sau.

.

Sáp Kỳ bình thường không thích uống rượu nặng, vậy mà hôm nay nàng uống rượu như uống nước, từng cốc cứ dần với rồi lại được lấp đầy không điểm dừng. Rốt cục hôm nay nữ nhân này có chuyện gì mà phải mượn rượu giải sầu thế kia?

Triệu Vy uống cùng nàng đã ngà say, nhìn khuôn mặt nhuốm lên sắc hồng, váy ngắn màu đen tôn lên dáng người vô cùng yểu điệu, như một con hồ ly chín đuôi. Bản thân không hề làm gì nhưng vẫn có thể khiến cho người ta nguyện vì nàng mà nở rộ. Dáng vẻ phong tình vạn chủng khiến Triệu Vy khẽ động yết hầu, cô họng khô khốc, đáy mắt nhuộm màu dục vọng, muốn ngay lập tức đưa nữ nhân này lên giường cùng nhau chu du.

Chị bắt đầu không kiềm được mà nhấn môi mình lên đôi môi quyến rũ đằng trước, cả hai đều mang dư vị của rượu đắt tiền. Mút mát đến muốn sưng tấy.

Triệu Vy đem Sáp Kỳ bế lên, cùng tiến vào phòng mình đã được chuẩn bị trước để làm tình. Sau khi uống rượu Sáp Kỳ vô cùng hưng phấn, cùng người kia cuốn quýt không ngừng. Da thịt chạm nhau lại thêm một mảng nóng, đầu lưỡi không ngừng liếm láp, từng nụ hôn cứ thế rơi vương vãi không đếm xuể. Đôi bàn tay thon dài hoạt động đến không ngừng nghỉ. Sáp Kỳ như bị cuốn vào cõi thần tiên, giống như cái gì của mình cũng đưa hết cho người kia điều khiển. Bản thân chỉ cần nằm một chỗ rên rỉ cũng đã mệt lả...

.

Châu Hiền vì uống quá nhiều rượu, dạ dày không chịu nổi nữa nên cái gì vừa uống vào đã bị theo đường họng mà trở ra ngoài. Cô đi vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút, đau đầu quá! Hai bên thái dương của Châu đau muốn nổ tung, biết uống rượu mệt như thế này thì ban đầu uống ít một chút đã không phải khổ sở như thế này.

Vô tình đi qua được căn phòng của Triệu Vy và Sáp Kỳ. Cho dù là phòng vip nhưng cách âm không thể tuyệt đối, Châu Hiền dù nghe một chút cũng đã nhận ra đó là giọng ai. À...Kỳ có thể buông dễ như vậy là vì Kỳ không hề thiếu tình nhân, muốn có là được, ai cũng đều muốn lên giường với Kỳ cơ mà.

"Cậu quay trở lại rồi sao? Tửu lượng không tốt uống nhiều như vậy làm gì, hại dạ dày lắm biết không?"

"Thì ra tôi chỉ là thứ hai". Châu Hiền chỉ là thứ hai hoặc còn không phải, chỉ là một trong số hàng vạn người khác của Sáp Kỳ. Nàng có thể đem tôi vứt đi bất cứ lúc nào như vậy, tôi làm sao mới có thể đem nàng đến bên mình một lần nữa? Biết là yêu một người phóng khoáng như vậy thì cái gì cũng phải chịu nhưng sao tim đau thế? Nhìn người con gái mình yêu lên giường với hàng loạt người khác, tim còn có thể không đau sao? Chua xót và ghen tị bao giờ mới có thể vứt bỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top