3. Mày xấu lắm!

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư!"

"Cái gì?!!"

"Em có xinh không?"

Đại tiểu thư nhìn nó với ánh mắt đầy tức giận. Không biết mấy hôm nay nó ăn gì mà cứ như con dở, đôi lúc lại quay sang gọi rồi hỏi đúng một câu "em có xinh không?" Đại tiểu thư không muốn trả lời câu hỏi của nó nên coi như không nghe thấy gì.

Nó thấy mình bị đại tiểu thư bơ, liền phồng má giận dỗi. Nó chạy đến ngồi chắn trước mặt đại tiểu thư không cho cô tiếp tục xem tivi.

"Mày dở à cái con này? Ăn no rửng mỡ à? Đi ra tao xem phim!"  Đại tiểu thư túm cái đầu nó rồi kéo ra, đến khi con bé la oai oái dưới đất thì mới bỏ cái tay đang nắm túm tóc của nó.

Thế nhưng nó vẫn chưa bỏ cuộc, nhất định không! Nó bắt đầu xoa bóp lưng cho đại tiểu thư làm đủ các kĩ thuật của mình, mới dám lên tiếng tiếp.

"Đại tiểu thư! Nói đi mà, em chỉ hỏi câu đơn giản thế thôi mà cô không trả lời em. Cô bị ngốc hả?"

Nó thề! Nó thực sự không cố ý nói đại tiểu thư bị ngốc đâu nhưng mà nó cũng đang rất mất kiên nhẫn rồi.

Thấy mình bắt đầu ăn nói hồ đồ, nó lấy tay bịt miệng lại, chạy ra đứng ở cửa phòng...Chết nó rồi! Bây giờ không có ai cứu được cái mạng nhỏ của nó nữa. Bà chủ chắc chắn sẽ không biết nó sắp bị hành dầm bập trong này đâu..

"Khương Sáp Kỳ! Dạo này mày hay quá rồi? Thấy tao không nói gì rồi mày lấn tới đúng không? Ha..mày chết rồi con ạ!"

Đại tiểu thư vừa dứt lời, nó sợ quá ngồi thụp xuống ôm lấy đầu. Nó nghe rõ tiếng bước chân của đại tiểu thư đang tiến gần tới mình, nó không ngăn được nước mắt của mình. Cứ thế để ướt hết cả đầu gối.

Đại tiểu thư thấy nó khóc thương tâm như vậy, cũng không đánh nó nữa. Liền ngồi xuống cạnh nó hỏi

"Mày sao thế?"

"Hức...em..em chỉ muốn hỏi cô thôi mà...hức.." nó nấc lên, đại tiểu thư mắt tròn mắt dẹt nhìn nó, chưa làm gì mà nó khóc như vừa bị ngược đãi không bằng.

"Thế bây giờ tao trả lời mày có nín không?"

"có ạ" nó nói nhỏ quá, đại tiểu thư không nghe thấy gì hơi to tiếng làm nó tưởng thực sự sẽ đánh nó.

"Dạ có ạ! Có, đại tiểu thư đừng đánh em!"

"Mày làm cái gì mà sợ như thế, quay mặt ra đây tao nhìn cái!"

Đại tiểu thư nói rồi nắm lấy cằm nó đưa ra phía mình. Nó biết cho dù có phản kháng cũng chẳng làm gì được nên mặc cho đại tiểu thư lôi mình lên giường. Châu Hiền bắt nó ngồi đối diện mình, còn không cho nó khóc nữa, đôi khi nó thấy đại tiểu thư hết sức vô lí.

"Eo ơi! Nhìn mày kia, nước mắt nước mũi nhoe nhoét như thế trông xấu thế?!!"

Tự dưng bị trêu, nó cũng hơi buồn nên xụ mặt xuống. Đại tiểu thư giả vờ đứng dậy ra khỏi phòng, mãi đến khi vặn tay nắm cửa xuống, nó mới ngước lên gọi đại tiểu thư lại.

"Đại tiểu thư chờ chút!"

"Chờ cái giề? Sao tao phải chờ mày?" Đại tiểu thư hất cằm nhìn nó rồi lại giả bộ bước thêm vài bước nữa.

"Ơ..đại tiểu thư làm sao thế??"

"Tao làm sao? Tao chả làm sao cả. Tao trả lời mày rồi mày còn chưa nói lí do tại sao mày cứ lải nhải bên tai tao như thế. Sao tao phải ở lại?"

"Em xấu lắm ạ?" Tự dưng nó lại hỏi với cái giọng buồn thiu. Con này thay đổi thái độ nhanh thật đấy!

"Ừ! Mày xấu lắm! Vừa xấu vừa lùn vừa béo!" Đại tiểu thư nói không chút suy nghĩ, nó nghe được lại còn buồn hơn lúc trước nữa.

Nó đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Nhưng mà chân còn chưa đi được nửa bước ra khỏi cửa thì đã bị đại tiểu thư túm cổ áo lại.

"Mày chưa trả lời tao."

"Dạ?" Nó không hiểu đại tiểu thư muốn gì. Nên cứ ngơ ngơ ra nhìn cô.

"Sao mày cứ để tao phải nhắc lại lần hai thế?!!" Đại tiểu thư lại gắt lên với nó. Chắc nó chết sớm mất thôi, đại tiểu thư lúc nào cũng nổi khùng nổi điên với nó, chắc có mỗi đại tiểu thư không thương nó.

[Thế sao đại tiểu thư cứ nổi giận với em thế?]

"Dạ dạ, em biết em ngu em xin lỗi, đại tiểu thư có thể nhắc lại lần nữa được không ạ?"

"Được rồi! Lần này thôi đấy!"

"Dạ"

"Mày nói tao nghe, vì sao hôm nay mày cứ hỏi mày có xinh không với tao thế?"

Nó chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định nói.

"Sáng nay í...lúc mà đại tiểu thư nói chuyện với bà chủ í.." Thấy nó cứ ngập ngùng, đại tiểu thư nạt nó.

"Nói rõ ràng rành mạch lên xem nào!" Nó giật mình, rồi lại tiếp tục.

"Thì..đại tiểu thư chả bảo với bà chủ là thích mấy người xinh đẹp thôi còn gì..?"

À, hoá ra là nó cũng nghe thấy. Cứ tưởng thế nào, Khương Sáp Kỳ, mày được đấy! Tao rất vui vì mày đã hỏi như vậy, tao muốn nói "xinh nhất trên đời" nhưng cái bản mặt của mày lúc đó thực sự rất khó coi nên lỡ mồm thôi. Đại tiểu thư gật gù suy nghĩ, nó thấy thế cũng mong chờ đại tiểu thư suy nghĩ xong.

"Mày xấu lắm! Nên tao không có thích mày đâu. Nhá!"

Nói đoạn, đại tiểu thư bỏ nó lại trong phòng.

"tao có thích mày đâu..tao yêu mày mà..Khương Sáp Kỳ.." Đại tiểu thư vừa đi vừa lẩm bẩm, nó nhìn bóng lưng đại tiểu thư. Chán thế, lúc nào cũng khiến nó thất vọng. Đại tiểu thư đáng ghét!

Nhưng thấy đại tiểu thư đã rời phòng, nó cũng nhanh chân chạy theo sau.

"Đại tiểu thư! Chờ em với!!"

.

"Ê! Dậy đi đồ con lợn này!"

"Ừm...." Nó cuốn lấy chăn, cuộn người quay sang hướng khác tiếp tục hưởng thụ giấc ngủ cuối tuần của mình.

Đùng một phát, đại tiểu thư kéo nó xuống giường, nó đang ngủ, giật mình tỉnh dậy thì cả người đã yên vị dưới sàn nhà lạnh cóng từ bao giờ. Cả người nó ê ẩm, oai oán nhìn đại tiểu thư.

[Hết việc làm hay sao mà phá người ta ngủ như thế? Đồ khùng!]

"Dậy đi làm đồ ăn sáng cho tao!"

"Nhà có đầu bếp mà đại tiểu thư? Cô nhờ họ làm cũng được mà, nhờ em chi?"

"Mày là người hầu riêng của tao mà? Tao bảo mày làm thì có gì sai?"

Không cãi được, nó uể oải đi đánh răng rồi xuống bếp lần mò đồ ăn cho đại tiểu thư.

Trong bếp toàn mấy thứ gì nó không biết, chỉ duy nhất có vài gói mì. Không biết đại tiểu thư có thích ăn mì gói không nhưng mà đành thôi. Nó chẳng biết nấu gì với đống đồ đó nên nấu tạm gói mì cho đại tiểu thư ăn vậy.

Chỉ vài phút, nó bê ra một bát mì nghi ngút khói đặt lên bàn.

"Em không biết đại tiểu thư thích ăn món gì, trong bếp lại toàn mấy thứ gì nên em nấu mì tôm cho đại tiểu thư ăn."

"Không sao! Tao cũng rất thích ăn mì tôm."

Đại tiểu thư vừa cầm đũa lên, thấy nó vẫn còn đứng đó, nó quên mất. Chỉ nấu cho mỗi đại tiểu thư, quên luôn phần mình.

"Mày không ăn à?"

"Dạ em không đói!" Nó cười hì hì phủ định nhưng cái dạ dày nó đang khẳng định rằng nó đói sắp chết rồi.

Đại tiểu thư nhìn nó khinh bỉ, vẫy tay gọi nó lại.

"Ra đây! Ăn cùng tao."

"Dạ?" Nó ngơ ra. Nó biết đại tiểu thư bị khiết phích, đến cốc nước cũng không dùng chung nay lại còn bảo nó ăn chung đũa, dùng chung thìa. Đại tiểu thư đúng là có bệnh thật rồi!

"Tao nói một lần thôi đấy!"

Mới sáng sớm, nó cũng không muốn để đại tiểu thư cáu, liền chạy đến ngồi bên cạnh đại tiểu thư.

Đại tiểu thư gắp mì vào muỗng đút cho nó ăn, nó một miếng, đại tiểu thư một miếng. Cứ thế đến khi tô mì cạn sạch.

Ăn xong, nó không biết làm gì, định lấy chổi ra quét nhà thì đại tiểu thư lại réo tên nó."

"Gấu!!"

"Dạ?"

"Đi thả diều với tao!"

"Vâng ạ!" Nó chưa bao giờ được thả diều nhưng đã thấy người ta thả diều, cảm giác đứng trên một cách đồng rộng lớn rồi nhìn con diều đang uốn lượn trong ánh nắng. Cảm giác ấy thật thích thú làm sao, nên nó nhận lời ngay.

Hai đứa đi tới một bãi cỏ lớn, đại tiểu thư không biết lấy ra từ đâu hai con diều hình bướm đẹp lắm! Một con màu tím, một con màu vàng.

Nó chơi rất vui nhưng đại tiểu thư cứ nhìn nó nãy giờ, diều cũng chưa thả.

"Này!"

"Mày lên vai tao đi"

"Dạ thôi! Đại tiểu thư cứ chơi diều đi, em đứng được mà."

"Tao bảo mày lên thì mày cứ lên đi lắm mồm thế?!"

"Dạ"

Nó đưa đại tiểu thư cầm con diều của mình rồi bắt đầu leo lên cổ đại tiểu thư, đại tiểu thư đặt nó trên vai mãi đến cả lúc gần về rồi vẫn chưa cho nó xuống.

"Đại tiểu thư!"

"Gì?"

"Có nặng không? Em xuống nha?"

"Mày ngồi im đấy!"

[Nặng cái gì? Mày còn nhẹ hơn cả con milu ở nhà!]

Thế là nó im bặt không dám nói gì nữa. Để im cho đại tiểu thư đưa mình về nhà.

Nắng chiều hắt lên con đường nhỏ hai đứa nhóc đi, tiếng gió xào xạc khiến nó cảm thấy thật yên bình. Rồi nó ngủ quên lúc nào không hay. Đại tiểu thư cảm thấy nể nó thật, kiểu vậy mà cũng ngủ được nữa.

"Khương Sáp Kỳ, hôm nay mày đáng yêu hơn mọi ngày!"

Đối với đại tiểu thư, không có buổi chiều nào đẹp bằng buổi chiều ngày hôm nay...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top