21. Kỳ ngủ ngon, yêu yêu yêu yêu...
"Chị Uyển Dư, chị không cần phải gắp cho em quá nhiều, em cũng không ăn hết." Sáp Kỳ kéo bát của mình xa ra, nhất định không để Uyển Dư gắp thêm thức ăn vào.
"Sao vậy? Em gầy như vậy, ăn nhiều chút." Khương Uyển Dư uỷ khuất nhìn Sáp Kỳ. Chỉ là muốn lo cho em gái một chút cũng bị từ chối, Uyển Dư cảm thấy mình cũng thật quá đáng thương rồi.
"Em không sao cả, chị cứ ăn đi."
Bị người ta từ chối, Khương Uyển Dư như quả bóng bị xì hơi, im lặng đem cơm bỏ vào miệng. Người này có chút giống Châu Hiền, Sáp Kỳ thấy bộ mặt này so với lúc Châu Hiền giận dỗi cũng không khác là bao.
"Kỳ Kỳ, con thấy đồ ăn có hợp khẩu vị không?"
Khương Nhã Nghiên sợ Sáp Kỳ ăn không thấy ngon, sợ nàng sẽ chán ghét rồi bỏ bữa, Nhã Nghiên tuyệt đối không thích như vậy.
"Hợp khẩu vị ạ." Sáp Kỳ cười với Nhã Nghiên, ngày đầu tiên không tệ lắm, nàng có một người mẹ tốt và một người chị biết quan tâm. Ít nhiều cũng sẽ không khiến Sáp Kỳ buồn chán.
"Kỳ Kỳ, em ăn xong chưa?" Uyển Dư cứ một lúc lại hỏi Sáp Kỳ ăn xong chưa. Chị có vẻ rất muốn lên phòng Sáp Kỳ rồi, từ trước đến nay nàng không biết là mình có mị lực đến thế, có thể khiến một chị gái phát cuồng.
"Khương Uyển Dư! Con từ từ một chút, vội vàng như vậy để làm gì? Để Kỳ Kỳ ăn xong đã." Khương Nhã Nghiên rốt cục không chịu nổi Uyển Dư phiền phức, đành phải mắng người vài câu.
Uyển Dư lại giống như một đứa nhỏ, bị mắng xong mắt như có lệ quang, còn sắp sửa rơi xuống.
"Còn muốn khóc? Cũng phải xem lại tuổi của con đi, gần ba mươi rồi còn mít ướt như vậy. Cũng không biết giống ai." Khương Nhã Nghiên lại nói Uyển Dư. Cô nàng đúng là đã lớn nhưng lại không khác gì trẻ vị thành niên, Nhã Nghiên đôi khi cũng không chịu nổi.
"Lớn rồi thì không được khóc sao?" Uyển Dư rất rất uỷ khuất nói lại, con người có tuyến lệ để làm gì? Còn không phải để nó phát huy tác dụng sao.
"Thôi chị Uyển Dư, chúng ta lên phòng, chị đừng cãi mẹ." Rốt cục là Sáp Kỳ không nhịn được, kéo người đi, bỏ lại bát cơm vẫn còn dang dở.
"Sao vậy? Chị còn chưa nói xong mà." Uyển Dư để Sáp Kỳ kéo tay mình đi, còn vô cùng buồn bực bày tỏ với nàng.
"Chị trật tự chút đi!" Sáp Kỳ hiểu rồi, người này quá phiền, Nhã Nghiên tức giận cũng là điều dễ hiểu, đến Sáp Kỳ không tham gia nói chuyện cũng muốn Uyển Dư im lặng một chút.
Đóng sập cửa phòng, Sáp Kỳ lôi kéo người kia lên giường ngồi. Mình thì ngồi xuống ghế chỗ đối diện. Uyển Dư vẫn còn muốn dỗi, quay lưng vào mặt nàng, liếc cũng không thèm.
"Em có làm gì chị đâu mà giận em?" Sáp Kỳ thấy người đằng trước không chỉ phiền mà còn trẻ con, không khác Châu Hiền một chút nào.
"Cả em lẫn mẹ đều không thích chị. Cả hai đều ghét chị. Chị buồn lắm, chị buồn lắm!" Uyển Dư ngồi trong góc giường nhõng nhẽo. Sáp Kỳ cũng phát mệt.
"Đâu có ai ghét chị đâu? Sao chị lại nghĩ thế?"
"Thế tại sao cả hai đều mắng chị?"
"Tại chị trẻ con, phiền phức, ồn ào, đã lớn tuổi rồi còn không mau trưởng thành đi!" Sáp Kỳ nói không chút do dự, trái tim bé nhỏ của Uyển Dư giống như bị Sáp Kỳ dẫm lên, đau đến thắt lại.
"Chị đâu có muốn vậy đâu? Tại chị như thế rồi, có thể sửa được sao?" Uyển Dư sùi sụt trả lời. Đúng là như vậy, từ khi con bé đến bây giờ cô nàng vẫn không thay đổi, trẻ con hay dễ khóc đều không mất đi mà có xu hướng ngày càng tăng lên.
"Thôi chị đừng khóc nữa có được không?" Nhìn chị gái mình ngồi khóc với bức tường, Sáp Kỳ cũng thấy có chút đáng thương, người ta cũng chỉ là bị nói nhiều một chút, không nên mắng như vậy.
"Được rồi, chị sẽ nín." Khương Uyển Dư quay lại, mắt mũi đỏ bừng nhìn nàng. Sáp Kỳ bật cười, người này thập phần đáng yêu, khóc xong cũng quá dễ thương.
"Vậy, chị có gì muốn nói với em không?"
"Chị muốn giới thiệu bản thân với em!"
"...."
Vội vàng như vậy chỉ vì muốn giới thiệu bản thân cho Sáp Kỳ? Còn không phải lúc nãy mới bắn một tràng cho Sáp Kỳ nghe sao? Hình như còn chưa đủ.
"Lúc nãy không phải chị nói rồi sao?"
"Không có nha! Chị còn chưa nói chòm sao, nhóm máu, công việc...." Người này còn hùng hổ đứng dậy, cười rất tươi nói với Sáp Kỳ.
[Thế quái nào mình thấy IQ chị này còn thấp hơn cả trẻ mầm non thế này?]
Đâu có người trưởng thành hai mươi sáu tuổi nào lại như vậy đâu đúng chứ? Khương Uyển Dư có phải là bị đụng đầu ở đâu rồi trí lực mãi mãi dừng lại ở mấy tuổi không? Nàng thực sự không biết người này sao nữa.
"Chị có phải...bị bệnh gì không?" Sáp Kỳ hoài nghi lên tiếng, không phải bệnh thì cũng có chút lạ.
"Không có nha, chị rất khoẻ mạnh và hạnh phúc!"
[Khương Uyển Dư người này có bệnh chắc luôn!]
Sáp Kỳ không muốn nói chuyện với người này nữa, có chút tò mò, lại có chút khiếp sợ. Cuối cùng nàng đuổi khéo được Uyển Dư rời khỏi phòng mình, trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Sáp Kỳ nhớ đến cả ngày hôm nay mình còn chưa gọi điện cho Châu Hiền, liền nhanh chóng bấm số. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, không để Sáp Kỳ phải đợi.
"Hiền!"
"Sao giờ này Kỳ mới gọi cho Hiền? Có phải sang bên đấy cùng Khương Nhã Nghiên vui quá quên mất Hiền rồi phải không?"
"Ai nha, không có đâu. Kỳ bị chị gái đeo bám, người này phiền phức giống hệt Hiền luôn, còn hơn Hiền nữa."
"Hiền không có phiền phức chút nào, Hiền chỉ là quan tâm Kỳ thôi!"
Người bên đầu dây bên kia thanh minh cho mình, cho rằng bản thân không hề phiền như nàng nghĩ.
"Được rồi, được rồi, Hiền không phiền."
"Mà Kỳ ăn cơm chưa? Có ăn hết không? Có hợp khẩu vị không?"
"Cơm thì Kỳ ăn rồi, ngon."
"Vậy đã dọn đồ ra chưa? Nếu mệt quá thì Hiền có thể đến đó dọn ra giúp Kỳ."
Giọng bên kia vô cùng thành khẩn nói. Sáp Kỳ sang đó một mình, Châu Hiền cái gì cũng lo.
"Kỳ dọn ra rồi, Hiền cứ ở nhà đi."
Sáp Kỳ cười, Châu Hiền lại lo lắng như vậy. Nàng cũng không phải một bình hoa di động, cái gì nàng cũng có thể làm nha.
"Lát nữa trước khi đi ngủ thì Kỳ uống một cốc nước ấm, nhớ đánh răng và đi vệ sinh nữa."
"Được rồi, Kỳ cũng không phải học sinh, cần gì phải nhắc chứ. Hiền lo cho mình trước đi đã."
"Vậy nhé, sáng mai đón Kỳ đi bế giảng đi, Hiền ngủ ngon. Yêu."
"Kỳ ngủ ngon, yêu yêu yêu yêu..."
Người kia nói quá nhiều, Sáp Kỳ chỉ đành ngắt kết nối. Không biết Hiền có tiếp tục nói không, nhưng Kỳ là Kỳ không thể nghe nữa rồi. Nếu Hiền có thấy ấm ức quá vì Kỳ không chịu nghe mình nói thì Kỳ cũng chỉ có thể xin lỗi.
Ngả lưng xuống giường, có lẽ là bị hai cái loa tra tấn nên tự dưng Sáp Kỳ thấy mệt, ngủ rất nhanh. Nhã Nghiên còn định vào phòng muốn nói chuyện với Sáp Kỳ chút mà bên trong đã tối om, người cũng đang say giấc. Nhã Nghiên không làm phiền nữa, đóng cửa rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top