18. Hiền sẽ rất nhớ Kỳ, nhớ Kỳ lắm...

Nàng còn tưởng Giai Kỳ đang nói đùa, mặc dù Sáp Kỳ biết rất rõ từ nhỏ là mình không có mẹ, nhưng làm gì có ai lại nói như vậy lúc này chứ? Chẳng hợp lý chút nào.

"Mẹ nói đùa gì vậy? Không phải mẹ là mẹ của con sao."

Sáp Kỳ cười, nàng còn chưa muốn chấp nhận sự thật cơ mà. Nhìn mặt Bùi Giai Kỳ quá nghiêm túc, Khương Sáp Kỳ có muốn hay không cũng vẫn phải tin.

Châu Hiền như người mất hồn, nãy còn đang vui vì Sáp Kỳ đã về, lại có thể quấn nàng cả ngày. Vậy mà tin này làm Châu Hiền sốc đến tận óc, cô biết mẹ mình sẽ không nói đùa. Bùi Giai Kỳ là người nghiêm túc, nói là sẽ làm, tuyệt đối không thích đùa cợt.

"Không giấu gì con, hồi trước là con bị thất lạc mẹ của mình, ta chỉ là người nhận nuôi. Không muốn đùa giỡn với con đâu."

Sáp Kỳ quay ra nhìn Nhã Nghiên, người này cũng thật quá giống cô rồi, hằng ngày đều ngắm mình trong gương, nàng biết mặt mình trông như thế nào. Người này giống như bản sao của nàng nhưng lại là người lớn.

Nàng không biết nói gì nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật. Sáp Kỳ luôn muốn được gặp bố mẹ ruột của mình cơ mà. Vậy tại sao giờ phút này nàng lại tiếc nuối đến vậy? Sáp Kỳ biết là mình sẽ phải theo người này về chỗ khác, không thể gặp Bùi mẹ và Châu Hiền được nữa. Nếu không thể gặp Châu Hiền được nữa, Sáp Kỳ cũng không muốn đến đó, nàng chỉ muốn ở đâu có Châu Hiền, chỉ cần là có Châu Hiền thôi...

"Nhưng...."

"Sáp Kỳ, mẹ là mẹ của con đây..."

Khương Nhã Nghiên đứng lên, kéo Sáp Kỳ vào lòng mình, ôm nàng thật chặt giống như không muốn để mất nàng một lần nào nữa. Xa cách mười bảy năm đã dằn vặt Nhã Nghiên đủ rồi, là một người làm mẹ, Nhã Nghiên thấy bản thân rất vô trách nhiệm năm đó, cũng vô cùng đáng chết. Giờ đây tìm lại được Sáp Kỳ, Nhã Nghiên một chút rời xa cũng không muốn.

"Con lớn quá rồi...mẹ xin lỗi Sáp Kỳ, xin lỗi vì đến bây giờ mới tìm thấy con." Nhã Nghiên ôm Sáp Kỳ trong lòng khóc nức nở. Sáp Kỳ lớn vậy rồi đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nàng không vui mà trong lòng giờ rất buồn. Khương Sáp Kỳ chỉ muốn ở cùng Châu Hiền.

Nhưng cái tình thương gia đình thật sự mà nàng khao khát bấy lâu đã tìm đến cửa rồi còn đâu. Sáp Kỳ sắp phải xa Châu Hiền.

.

"Kỳ đừng buồn nữa, Kỳ đi Hiền sẽ sang thăm Kỳ có được không?"

Châu Hiền thấy từ khi người phụ nữ kia rời nhà mình, Sáp Kỳ đã nằm trên giường khóc suốt một tiếng rồi. Thấy Kỳ buồn như vậy Châu Hiền cũng không vui mà có dỗ Sáp Kỳ bao nhiêu nàng cũng không chịu nghe khiến Châu Hiền rất bất lực.

"Thế Hiền muốn Kỳ đi à!?"

Sáp Kỳ hét vào mặt Châu Hiền, hai mắt Sáp Kỳ sưng cả rồi, Châu Hiền xót vô cùng. Cô kéo nàng vào lòng mình ngồi, hai tay Châu Hiền phủ lên bao lấy người Sáp Kỳ.

"Tất nhiên là Hiền không muốn, nhưng Hiền cũng không thể làm gì được. Khương Nhã Nghiên nhất định sẽ đem Kỳ đi, Hiền cũng buồn chứ. Nhưng chúng ta có thể gặp lại nhau cả ngày cơ mà, chỉ là Hiền không được ngủ cùng Kỳ nữa..."

Sáp Kỳ không nói gì, chỉ dựa vào người Châu Hiền mà cũng khiến nàng thiếp đi. Thấy Sáp Kỳ ngủ rồi Châu Hiền lúc này mới dám khóc, cô không muốn để Sáp Kỳ thấy mình khóc. Nếu Sáp Kỳ trông thấy, nàng cũng sẽ không yên tâm mà rời đi cùng mẹ mình, nếu có thể gồng mình để bảo vệ Sáp Kỳ, Châu Hiền có thể vì nàng mà chịu đau một chút, nhớ một chút.
Châu Hiền đã đợi quá lâu để có thể bắt đầu mối quan hệ với Sáp Kỳ, cô tưởng hai đứa lúc nào cũng có thể nhìn thấy nhau, có thể ở bên nhau cho dù ngày hay đêm. Vậy mà không thể như Châu Hiền mong muốn nữa rồi, Sáp Kỳ phải theo mẹ nàng, Châu Hiền lúc đó sẽ chỉ có thể nhắn tin, gọi điện cho nàng vào buổi tối, không thể ôm hay cầm gối sang xin Sáp Kỳ ngủ cùng.

"Đừng khóc nữa, nàng sẽ nghe thấy tiếng nấc của mày mất!"

Châu Hiền tự nói với bản thân nhưng nước mắt vẫn từ hai hốc mắt mà chảy xuống. Sao lồng ngực bên trái của Châu Hiền đau đến thắt lại thế này? Tại sao chỉ là xa nhau một chút mà Châu Hiền buồn đến như thế này? Cứ như ai đem thứ bên trong lồng ngực cô rồi giẫm nát. Đau đến nghẹt thở.

Châu Hiền vẫn đang kiềm lại nước mắt của mình thì Bùi Giai Kỳ mở cửa phòng bước vào. Châu Hiền cũng không để tâm đến việc mẹ mình nhìn mình ra sao, lúc này cô chỉ không muốn Sáp Kỳ tỉnh, nàng ngủ có thể thoải mái một chút, không cần phải nghĩ đến chuyện không thoải mái này nữa.

Thấy Sáp Kỳ đang ngủ trong lồng ngực của Châu Hiền, biết chắc rằng đứa nhỏ này không can tâm mà rời đi cùng Khương Nhã Nghiên, khóc rất nhiều.

"Con với Kỳ yêu nhau bao lâu rồi?"

Châu Hiền không sợ mẹ mình tra khảo, cũng không sợ mẹ mình ngăn mình yêu người cùng giới. Từ nhỏ Châu Hiền đã được mẹ dạy rồi, cô yêu ai cũng được, là người cùng giới hay khác giới, bà đều đồng ý.

"Không lâu lắm, vài tháng rồi ạ."

"Mẹ định như thế nào? Ngăn cấm chúng con yêu đương hay gì?"

"Ta không có."

Trước lời nói của Châu Hiền, bà cũng rất bình tĩnh mà đáp lại.

"Vậy sao? Mẹ tới đây làm gì?"

"Sao con có vẻ ghét ta thế?"

"Con không có!"

"Con chỉ hơi buồn một chút."

"Chuyện Kỳ Kỳ sắp phải đi à?"

"Vâng."

Mắt Châu Hiền nhìn xuống dưới, tay vẫn đang ôm nàng thật chặt.

"Ta cũng rất buồn nên muốn ngắm Kỳ một chút."

Mẹ Bùi cũng nhớ Kỳ, Kỳ đi rồi ai ở trong Bùi gia cũng đều sẽ nhớ. Nàng đã ở đây từ khi con là một hài nhi đến tận bây giờ. Hình ảnh một đứa trẻ xinh đẹp đến một người con gái trưởng thành dịu dàng đã khắc tạc vào trong trí nhớ mọi người ở đây. Giọng nói, mái tóc, vóc dáng, mỗi phần trên người Sáp Kỳ đều đem đến cho người khác cảm giác kỳ lạ mà cuốn hút.

"Hứa với mẹ đối xử tốt với Kỳ đến cuối tháng nhé. Con đừng có cãi Kỳ, nhường được cái gì thì nhường tất đi. Cũng đừng để Kỳ khóc vì chuyện gì, vì đến nơi khác ở một mình nàng sẽ rất tủi thân. Cuối tháng bộ phim của Khương Nhã Nghiên đóng máy cũng là lúc người ta sẽ đón Kỳ đi, không lâu nữa đâu."

Bà nói vậy rồi thôi, Châu Hiền nhìn ngày tháng trên điện thoại di động. Hôm nay là ngày 25 rồi còn đâu, được bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây nữa là Sáp Kỳ sẽ dắt vali rồi theo Khương Nhã Nghiên chứ.

Tại sao cứ phải là lúc Châu Hiền muốn bên nàng thật lâu, muốn yêu thương nàng thì lại có người đến đem nàng đi mất, Châu Hiền thật sự không hiểu tại sao.

[Khương Nhã Nghiên...cô phải chăm sóc Sáp Kỳ của tôi cho cẩn thận vào, nếu nàng có khóc lóc mách tôi cô đối xử với nàng không ra gì. Tôi thề sẽ ném cô vào trong tù!]

Châu Hiền đem nàng ngã xuống giường cùng mình, đặt môi mình lên trên môi của Sáp Kỳ, kéo nàng thật gần vào mình. Châu Hiền khẽ chạm lên má nàng, lên môi, luồn tay vào mái tóc óng ả rồi bật khóc.

"Hiền sẽ rất nhớ Kỳ, nhớ Kỳ lắm..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top