Chap 46: Rời khỏi Seoul

"Cậu tỉnh rồi hả?"-Seungwan nói, bản thân "ủ lạnh" kiêm sát trùng vết thương xong thì cũng lập tức đến thăm người bạn thân của mình đồng thời để ý dễn biến tâm trạng của Joohyun, người từ lúc về đến nhà vẫn luôn bên cạnh Seulgi.

Seungwan còn nhớ bản thân đã bất mãn thế nào với cái lưng bỏng rát của mình để rồi 1 người nhỏ nhắn như Joohyun phải cõng cả người tên gấu họ Kang. Moonbyul và Yongsun thì sớm đã xử lý xong mọi dấu vết còn lại trong lúc 5 người bọn họ về nhà, bởi vì bận rộn sắp xếp lại đồ đạc của cả nhóm nên vẫn chưa có thời gian để hỏi thăm nhau mọi chuyện thế nào nữa. Cơ bản thì bọn họ biết rõ sớm muộn gì việc này khi lọt vào Bae gia chủ thì sẽ thế nào, tự tin về danh tính là 1 chuyện nhưng tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây. Chỉ là hiện tại có thể đi đâu đây?, với tình trạng hiện tại thì Sooyoung với Joohyun không thể đi nước ngoài rồi.

"Urg, mình ngất bao lâu rồi?"-Seulgi nói, vỗ nhẹ đầu mình bằng 1 tay trong khi tay kia còn đang được nắm lấy bởi Joohyun đang ngồi bên giường, nhìn lại thì dường như nàng thỏ vì mệt mỏi mà cũng đã ngủ quên từ lúc nào.

"Không lâu lắm, rất đúng lúc. Moonbyul unnie xếp xong đồ cho bọn mình rồi. Seulgi cậu có nghĩ chúng ta nên đi đâu không?"-Seungwan nói.

"Jeju được không?"-Seulgi đáp lại bằng 1 câu hỏi, nhìn đến người đang ngủ kia nhẹ cười rụt tay, xoay người xuống giường vòng sang bế nàng lên. Joohyun nhà mình cũng chịu khổ rồi.

Nhớ đến trước nay cả mình và người này đều thích Jeju, muốn ngắm biển, muốn ngắm bình minh, muốn ngắm hoàng hôn, còn có đi đến thật nhiều nơi cùng nhau, bình bình an an bên nhau thật lâu về sau. Chỉ là hiện tại ra đến nông nổi này, sớm biết xảy ra những chuyện thế này liệu có phải hay không ngay từ đầu nàng không nên dính đến mình, vì chuyện tình cảm của cả 2 mà không chỉ làm liên lụy không chỉ Joohyun mà còn mọi người nữa. Ngay cả việc bản thân nói với Joohyun mà cuối cùng vẫn không làm được, như vậy lấy gì đảm bảo Joohyun đi theo mình sẽ hạnh phúc đây?.

"Mình biết là trong lòng cậu rất khó xử cũng rất dằn vặt nhưng mà Seulgi này, chuyện này không phải lỗi của cậu đâu"-Seungwan vỗ vai Seulgi khi thấy bạn mình thất thần đứng nhìn chị dâu. "Mình sẽ ra nói với mọi người chuẩn bị dần, cậu ở đây 1 lúc rồi cùng Joohyun ra ngoài nhé, chúng ta sẽ khởi hành trong đêm nay".

"Wan, cảm ơn cậu"-Seulgi nói, cười nhẹ nhưng nước mắt lăn dài bờ vai nhỏ khẽ rung lên và nó làm sao có thể qua mắt được Seungwan.

"Gấu ngốc, cậu khách sáo như vậy làm gì. Chúng ta là người nhà đó, nhớ chư bét phen"-Seungwan cười nói, nháy mắt sau đó đóng nhẹ cửa cho cả 2 người trong phòng có thời gian riêng. Nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì Seungwan cũng không có nhu cầu thay thế bóng đèn trong phòng này mà rực rỡ tỏa sáng đâu. Hóng chuyện là nièm vui nhưng mà ăn cẩu lương 1 mình hoài nhanh béo lắm~.

Vừa ra khỏi phòng thì đã bị tràng thăm hỏi của 2 bà chị với nhỏ em xoay cho vòng vòng, suýt thì chóng cả mặt. Sao không ai hỏi thăm người ta vậy, người ta cũng bị thương mà, Son sóc chuột buồn đấy nhé. Môi vừa trề ra, tuổi thân chưa kịp ập đến thì đã có người khiến bạn nhỏ họ Son vui vẻ hớn hở quăng sự uất ức ra sau lưng.

"Seungwan unnie, chị còn đau không?"-Sooyoung lo lắng hỏi.

"Ừm còn hơi rát 1 tí, đúng thật là chỉ có mỗi em quan tâm đến người ta~"-Seungwan cười nói, nhiệt tình bay vèo đến chỗ Sooyoung khiến bộ 3 còn lại không đồng thanh thì cũng phải nhìn nhau cảm thán, thôi không xong rồi lại gặp 1 cặp chít chít meo meo rồi. Mà tuổi thân nhất ở đây chắc phải kể đến Sejeong, trong khi ai cũng có đôi có cặp thì mình lại cô đơn lẻ loi gọi người yêu mà bị bọn trời đánh nào giở trò chặn sóng. Hừ, Kim lão nương ta trùng con nào giở 3 cái trò này có ngày sẽ bị lại y chang vậy.

Trái ngược với sự náo nhiệt ngoài này là sự yên tĩnh trong phòng, Joohyun vừa tỉnh lại thì ngơ ngác không hiểu sao người nằm trên giường lúc này là mình mà không phải Seulgi.

"Chị dậy rồi, xin lỗi nha vì em mà..."-Seulgi nhìn Joohyun cười buồn rồi lại cuối đầu nói. Còn đang nói dang dở thì đã bị người kia chặn miệng bằng 1 nụ hôn.

"Người ta hiểu việc này không phải lỗi của em, nếu em có thể lựa chọn thì cũng sẽ không để mọi chuyện xảy ra như vậy. Seulgi, chị biết tim em nằm ở đâu mà"-Joohyun nhẹ nhàng nói, 1 tay đặt lên nơi đang thổn thức từng nhịp đập kia, trái tim của của người nàng yêu thương.

"Hyunie, chị thật sự muốn theo em sao?"-Seulgi cảm nhận sự dịu dàng trong đôi mắt của Joohyun 1 lúc mới nói.

"Thế nào, lúc trước hễ ra muốn trộm thời gian rảnh của chị bây giờ có người xem ra có thể ở bên cạnh chị thật lâu thì lại chán ghét đúng không?"-Joohyun nói, lườm Seulgi 1 chút..ý tứ rõ ràng, thử mà bảo chán ghét xem Bae đại tiểu thư ta dỗi cho ngươi xem.

"Không có, chỉ là..em..em không nỡ để chị chịu khổ.."-Seulgi lúng túng nói.

"Có khổ cũng là bên cạnh em, không sao cả. Chị biết chúng ta đến tuổi này rồi, suy nghĩ so với thời mới biết yêu cũng khác đi nhiều rồi. Đối mặt với thực tại cuộc sống không phải việc gì cũng có thể giải quyết chỉ bằng cảm giác hạnh phúc bên nhau, quyết định này có thể rất mạo hiểm..nhưng mà Seulgi, chị chỉ muốn em biết Bae Joohyun của hiện tại không muốn bỏ lỡ Kang Seulgi em"-Joohyun nói, lại gần vùi mặt vào lòng người đối diện "Em thật sự rất sợ việc sẽ đánh mất Seul, dù chỉ là nghĩ ngợi ở 1 khoảnh khắc thì trong lòng cũng sẽ rất đau..giống như lúc đó".

Giọng nói mềm mại, có chút trầm thấp chậm rãi bộc bạch nỗi lòng của Joohyun khiến tận sâu trong lòng Seulgi như có những cơn sóng nhỏ vỗ về. Lần thứ 2 Joohyun xưng em với mình, nàng đã chủ động an ủi, tiếp thêm động lực cho mình như vậy thì so với mạnh mẽ đối mặt mọi chuyện cùng Joohyun trải qua thì bản thân sẽ khốn nạn đến mức nào nếu khiến người con gái nhỏ trong lòng mình tổn thương, thất vọng đây.

"Hyunie, xin lỗi Seul nhất định sẽ bù đắp cho em"-Seulgi nói, vòng tay ôm lại Joohyun thật chặt vào lòng kết quả bị thỏ nhỏ cắn cho 1 phát vào bả vai.

"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, em cái gì mà em. Người ta lớn hơn Seul đó đừng có nghĩ người ta bỏ qua cho mấy người không cần gọi unnie thì có thể kêu người ta là em ngọt xớt như vậy. Còn dám bắt nạt người ta, người ta cắn cho phát nữa bây giờ".-Joohyun giận dỗi nói, xưng là xưng chứ thích nghi là chuyện khác mà "Có đau không?".

"Không có, là Seul đáng bị vậy mà. Thỏ con mau nhe răng ra xem nào cắn Seul dùng lực như vậy có phải rất đau răng không?"-Seulgi cưng chìu nói, nhìn người trong lòng..ngang ngược nhưng mà vẫn là baeby đáng yêu của mình.

"Có, nên là sau này Seul đừng có ghẹo người ta nữa biết chưa?"-Joohyun vui vẻ nói vừa dứt câu thì cũng là lúc 1 nụ hôn hạ cánh vào môi nàng. Mềm mại, ấm áp.

"Đều nghe theo ý Hyun"-Seulgi dứt ra nói, lần nữa nối lại nụ hôn, nhẹ nhàng, yêu chiều cả 2 cứ nhu vậy nhắm mắt cảm nhận sự tiếp xúc ở đầu môi, khoảnh khắc 2 chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng quấn lấy nhau thì là lúc cánh cửa phòng bật mở lần nữa.

"Seulgi, chúng ta..ai ui ui ohmygad xin lỗi xin lỗi"-Seungwan vừa tính vào gọi Seulgi thì mở cửa phòng liền được chứng kiến 1 màn tình cảm thắm đượm này, Joohyun thì vòng 2 tay lên cổ Seulgi, 2 chân cũng dậm lên 2 chân Seulgi còn bạn mình thì đang vòng tay sang ôm eo chị người yêu. Ét ô ét, ai cứu Seungwan khỏi sự ngượng ngùng này với chứ nãy trước khi mở có gõ cửa mà tại 2 đương sự không nghe chứ bộ. Ahuhu~

Đến lúc cánh cửa đóng rầm 1 tiếng thì cả 2 mới thật sự dứt ra khỏi nụ hôn, tiếng pop nhẹ vang lên kéo theo 1 sợi nướng miếng sáng bóng, mảnh như tơ. Joohyun ngại ngùng nhịp thở có chút dồn dập vùi mặt đỏ ửng vào hỏm cổ Seulgi. Về phần Seulgi thì chỉ khẽ lắc đầu mắng thầm họ Son này lúc nào không vào lại vào đúng lúc này chứ, thật là.

"Thỏ con, không sao rồi mà. Cậu ấy đi rồi, ra đây cho Seul nhìn mặt xíu nào"-Seulgi cười ôn nhu nói, xoa nhẹ nhẹ vành tai to to đáng yêu của người trong lòng.

"Ưm..không mà, ngại lắm"-Joohyun nói, rung nhẹ cảm nhận điểm nhột nhột bên tai.

"Bảo bối, có Seul ở đây sẽ không ai dám chọc ghẹo chị đâu mà"-Seulgi kiên nhẫn nói, phản ứng vừa rồi của người trong lòng kì thật có chút ảnh hưởng đến Seulgi, bất giác sao mà nóng thế nhỉ.

"Seul nói dối, rõ ràng Seul cũng muốn chọc người ta~"-Joohyun lùi ra 1 chút nũng nịu nói.

"Ai bảo Hyunie nhà em không việc gì lại đáng yêu như vậy chứ, mỗi lần nhìn chị như vậy là em lại mất khống chế.."-Seulgi nói, nhích đến gần tai Joohyun "muốn ghẹo chị 1 chút, muốn thương chị, muốn chiều chị còn có..muốn yêu chị".

"Seul.."-Joohyun bất ngờ nói, mặt nhỏ cảm giác lại sắp đỏ thêm 1 tầng..cái này, tiếng "yêu" này cảm giác không chỉ đơn thuần là yêu, nghĩ đến lại theo phản xạ tự nhiên khiến nơi nào đó trên người nàng nảy sinh phản ứng.. Còn chưa biết đối mặt thế nào với Seulgi thì tiếng gõ cửa lần nữa vang lên.

"Seulgi, Joohyun unnie 2 người xong chưa bọn này xuống xe trước nhau. Làm gì làm nhớ nhanh lên đó"-Seungwan nói.

"Tụi mình xuống liền đây"-Seulgi đáp, trực tiếp bế bổng người còn đang ngại ngùng ngơ ngác kia lên ôm vào lòng như 1 nàng công chúa. "Ngủ thêm 1 chút, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Hôm nay mệt mỏi cho chị rồi".

"Nghĩ linh tinh cái gì chứ, còn không phải tại Seul"-Joohyun bĩu môi nói, vậy chứ cũng ngoan ngoãn nép mặt vào lòng người ta.

"Được được đều là lỗi của em"-Seulgi cười đáp.

Lần này rời đi, bắt đầu 1 hành trình mới 1 cuộc sống mới. Joohyun cũng không còn là Bae đại tiểu thư quyền lực nữa chỉ còn là nàng công chúa nhỏ, nàng thỏ con của mình Kang Seulgi thôi. Liệu rằng họ sẽ bình yên bên nhau hay sẽ còn thử thách và sóng gió nào khác đang đợi họ nữa?.

============End Chap 46==============







Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top